Chương 10:
Maxwell
20/05/2024
Hoắc Vân Dung đang giận Bạch Hổ nên không muốn thân thiết với nó nhưng lúc nào Bạch Hổ cũng ra vẻ khẩn cầu lấy lòng, nàng nghĩ tới những điểm tốt của nó, lòng cũng mềm mại hơn một chút. Song nghĩ về chuyện nó muốn ép mình ở lại cái nơi sơn cốc hoang tàn vắng vẻ như thế này thì lại thấy nó thật đáng giận, nàng chỉ hận không thể tránh nó thật xa, không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa!
Trong thời gian ngắn, Hoắc Vân Dung lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, không biết nên đối mặt với Bạch Hổ như thế nào. Lúc nào nàng cũng tỏ vẻ lạnh lùng, trong lòng lại thấy không đành lòng chút nào. Bạch Hổ thấy nàng hôm thì thân thiết hôm thì lạnh lùng cũng trở nên mờ mịt không hiểu rốt cuộc nàng có ý gì, chỉ biết cố gắng lấy lòng nàng mà thôi.
Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi hợp lòng người. Bạch Hổ kéo góc áo Hoắc Vân Dung xin xỏ nửa ngày mới xin được cõng nàng ra bờ suối chơi cùng với nó.
Trời lạnh vô cùng thế mà lại có hai chú bướm bay ra từ bụi cỏ bên dòng suối. Hoắc Vân Dung thấy vô cùng kỳ lạ, Bạch Hổ lại vui vẻ nhảy nhót, bật dậy đuổi theo.
Sau khi đuổi bắt bươm bướm nửa ngày trời, Hoắc Vân Dung mệt tới mức hết bực mình. Nàng thấy Bạch Hổ vẫn còn đang vô cùng vui vẻ, chơi tới hăng say thì nàng lập tức đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng muốn đi về trong động. Bạch Hổ vẫn còn chưa chơi đủ nhưng mà nó lại không dám làm trái ý nàng nên đành phải quay về.
Ai ngờ đi chưa được nửa đường thì thời tiết đã thay đổi. Sấm sét rầm trời, cuồng phong gào thét, trời đổ cơn mưa bất ngờ không kịp ứng phó.
Hoắc Vân Dung không kịp phòng bị bị mưa xốt ướt hết cả người. Quần áo dính mưa dính sát vào da thịt mang tới cảm giác lạnh thấu xương.
Hoắc Vân Dung hắt xì, đưa tay lên lau nước mưa trên mặt, oán trách Bạch Hổ: “Tại ngươi cả đó, nằng nặc đòi đi chơi, giờ thì hay chưa, ta chẳng có bộ quần áo nào để thay ra sau khi tắm rửa cả. Chẳng lẽ ta lại phải mặc lại quần áo ướt sũng đi ngủ hay sao?”
Bộ quần áo nàng đang mặc là quần áo mùa thu, tuy không dày dặn như áo mùa đông nhưng vẫn là ba lớp áo trong ba lớp áo ngoài. Bình thường vẫn có thể giặt thay phiên, tối phơi bên cạnh khóm lửa. Hôm nay ra ngoài chơi nên nàng lại mặc hết đống quần áo đó, giờ thì ướt đẫm hết cả.
Bạch Hổ tự biết mình sai, khẽ nức nở cọ chân nàng.
Trong thời gian ngắn, Hoắc Vân Dung lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, không biết nên đối mặt với Bạch Hổ như thế nào. Lúc nào nàng cũng tỏ vẻ lạnh lùng, trong lòng lại thấy không đành lòng chút nào. Bạch Hổ thấy nàng hôm thì thân thiết hôm thì lạnh lùng cũng trở nên mờ mịt không hiểu rốt cuộc nàng có ý gì, chỉ biết cố gắng lấy lòng nàng mà thôi.
Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi hợp lòng người. Bạch Hổ kéo góc áo Hoắc Vân Dung xin xỏ nửa ngày mới xin được cõng nàng ra bờ suối chơi cùng với nó.
Trời lạnh vô cùng thế mà lại có hai chú bướm bay ra từ bụi cỏ bên dòng suối. Hoắc Vân Dung thấy vô cùng kỳ lạ, Bạch Hổ lại vui vẻ nhảy nhót, bật dậy đuổi theo.
Sau khi đuổi bắt bươm bướm nửa ngày trời, Hoắc Vân Dung mệt tới mức hết bực mình. Nàng thấy Bạch Hổ vẫn còn đang vô cùng vui vẻ, chơi tới hăng say thì nàng lập tức đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng muốn đi về trong động. Bạch Hổ vẫn còn chưa chơi đủ nhưng mà nó lại không dám làm trái ý nàng nên đành phải quay về.
Ai ngờ đi chưa được nửa đường thì thời tiết đã thay đổi. Sấm sét rầm trời, cuồng phong gào thét, trời đổ cơn mưa bất ngờ không kịp ứng phó.
Hoắc Vân Dung không kịp phòng bị bị mưa xốt ướt hết cả người. Quần áo dính mưa dính sát vào da thịt mang tới cảm giác lạnh thấu xương.
Hoắc Vân Dung hắt xì, đưa tay lên lau nước mưa trên mặt, oán trách Bạch Hổ: “Tại ngươi cả đó, nằng nặc đòi đi chơi, giờ thì hay chưa, ta chẳng có bộ quần áo nào để thay ra sau khi tắm rửa cả. Chẳng lẽ ta lại phải mặc lại quần áo ướt sũng đi ngủ hay sao?”
Bộ quần áo nàng đang mặc là quần áo mùa thu, tuy không dày dặn như áo mùa đông nhưng vẫn là ba lớp áo trong ba lớp áo ngoài. Bình thường vẫn có thể giặt thay phiên, tối phơi bên cạnh khóm lửa. Hôm nay ra ngoài chơi nên nàng lại mặc hết đống quần áo đó, giờ thì ướt đẫm hết cả.
Bạch Hổ tự biết mình sai, khẽ nức nở cọ chân nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.