Chương 15:
Maxwell
22/05/2024
Vốn dĩ nhiệt độ cơ thể của Bạch Hổ đã cao rồi mà giờ đây còn cao hơn nữa, tự dưng chạm vào mang tới cảm giác nóng phỏng tay. Hoắc Vân Dung lẩm bẩm: “Làm sao mới được nhỉ? Bạch Hổ mà bị sốt thì nên chữa thế nào bây giờ…”
Nàng quay đầu nhìn đống đồ ăn mà Bạch Hổ mang về nhưng không tìm được thứ nào có thể thanh nhiệt giải độc nhưng nàng lại nhận ra một điều rằng mấy nay Bạch Hổ mang về rất nhiều đồ, số lượng đủ để cho nàng dùng trong mười ngày nửa tháng mà không cần ra khỏi động.
Cảm giác là lạ dấy lên trong lòng nàng nhưng lại trôi đi quá nhanh, nàng không bắt được nó lại càng không hiểu được hàm ý bên trong.
Không chờ nàng kịp suy nghĩ kỹ thì Bạch Hổ đã đi tới trước mặt nàng, nửa thân mình nóng hầm hập chen vào lòng nàng, đầu lưỡi nóng bỏng vươn ra liếm láp khuôn mặt nàng.
Hoắc Vân Dung bị nóng đến co rụt lại, Bạch Hổ không lùi mà tiếp tục tiến tới, hai chân trước đè lên ngực nàng, đẩy nàng ngã nằm xuống mặt đất, liếm láp theo kiểu che trời lấp đất.
Gương mặt Hoắc Vân Dung ướt dầm dề tê ngứa, nàng nghiêng đầu trốn tránh nhưng lưỡi Bạch Hổ không nghiêng không lệch mà liếm mạnh lên tai nàng. Hoắc Vân Dung mở to hai mắt, cả người run rẩy, khoái cảm tê dại đằng sau lưng dâng lên, kích thích tới mức cơ thể nàng cuộn tròn lại.
“Đừng, đừng liếm…” Khoái cảm mãnh liệt xa lạ này làm cho nàng thấy hoảng loạn không thôi. Nàng không biết làm thế nào. Thế nhưng trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày đó Bạch Hổ liếm chỗ giữa hai chân nàng, nàng hoảng hốt đẩy nó ra.
Bạch Hổ bị nàng đẩy lệch cả đầu, tủi thân quay sang nhìn nàng, ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu.
Quần áo của Hoắc Vân Dung bị Bạch Hổ liếm rối bùng cả lên, Hoắc Vân Dung xem nhẹ cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng mà chỉ lo lắng vội uống nước trong ống trúc ở bên kia rồi đưa nó tới trước mặt Bạch Hổ, tỏ vẻ trấn định mà nói với nó: “Ngươi cũng uống chút đi này, có vẻ như ngươi bị ốm rồi đó.”
Bạch Hổ lắc đầu, nhìn nàng chăm chú. Lát sau, đột nhiên nó đi sang bên kia, buồn bã ỉu xìu mà nằm rạp xuống mặt đất không động đậy.
Hoắc Vân Dung thấy nó rời đi thì thầm thở phào nhẹ nhõm, để ống trúc sang một bên rồi nằm xuống.
Cảm giác khác thường trong cơ thể không hề biến mất mà ngày càng mãnh liệt hơn trước. Trong bụng có cảm giác nóng cháy như có đốm lửa nhỏ, từng tấc da thịt như đang bị thiêu cháy nóng bỏng.
Đến cả hơi thở cũng nóng bỏng như vậy, chẳng lẽ bị ốm cũng có thể lây lan như bệnh thương hàn hay sao? Hoắc Vân Dung đưa tay lên chạm vào mặt mình. Tay và mặt có cùng độ ấm như nhau, không thể nào nhận rõ được là có nóng hay không.
Nàng nhắm mắt lại nằm trong chốc lát nhưng cơ thể lại ngày càng nóng hơn. Rõ ràng trong núi đã chuyển sang mùa đông nhưng hiện tại cơ thể nàng lại như một cái lò lửa lớn, cảm giác khô nóng trong cơ thể khiến nàng phải ngồi dậy uống ngụm nước lớn, rút bớt đống củi khô ra ngoài làm giảm nhiệt của đống lửa rồi mới nằm xuống.
Nhưng nàng nằm kiểu gì cũng thấy không yên chút nào cả, ngoại trừ cảm giác khô nóng thì giữa hai chân cũng dâng lên cảm giác khó có thể chịu đựng.
Nàng thở dốc, hơi hé mắt nhìn về phía Bạch Hổ. Bạch Hổ nằm ở một bên, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều như thể đã ngủ rồi.
Hoắc Vân Dung do dự một lát, chậm rãi cởi quần áo trên người xuống, chỉ để lại đúng mỗi đồ lót nhưng cũng không ăn thua, cơ thể càng ngày càng nóng, phản ứng khó nói giữa hai chân càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng khó khăn kẹp chặt hai chân lại rồi nhẹ nhàng ma sát nhưng trước sau vẫn gãi không đúng chỗ ngứa, ma sát qua lại thì chỗ đó lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng ngứa, gần như là ngứa muốn chết.
Trong đầu nàng không khỏi nhớ tới cảm giác khi bị Bạch Hổ liếm láp, nàng đỏ mặt nhỏ giọng rên rỉ, chờ tới khi phản ứng lại mình đang làm gì thì đôi tay đã cầm lòng không đậu mà đi tới chỗ giữa hai chân, tùy ý vuốt ve.
Hoắc Vân Dung lơ đãng liếc mắt nhìn xuống thì thấy áo trong mỏng manh của mình đã bị cọ tới mức hơi mở ra. Nửa bầu ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài, hai chân tách mở sang hai bên, tay nàng đang xoa nắn chỗ giữa hai chân một cách vô ý thức.
Cảm giác thẹn thùng cùng với khoái cảm khó có thể hình dung đan xen trong cơ thể của nàng. Nàng không hiểu sao bỗng dưng mình lại biến thành như vậy. Nàng muốn ngăn cản hành vi phóng đãng của mình rồi lại luyến tiếc khoái cảm tê dại tận sâu trong lòng, trước mắt mông lung, nước mắt nóng hổi chảy khỏi khóe mắt rồi rơi xuống dưới.
Nàng quay đầu nhìn đống đồ ăn mà Bạch Hổ mang về nhưng không tìm được thứ nào có thể thanh nhiệt giải độc nhưng nàng lại nhận ra một điều rằng mấy nay Bạch Hổ mang về rất nhiều đồ, số lượng đủ để cho nàng dùng trong mười ngày nửa tháng mà không cần ra khỏi động.
Cảm giác là lạ dấy lên trong lòng nàng nhưng lại trôi đi quá nhanh, nàng không bắt được nó lại càng không hiểu được hàm ý bên trong.
Không chờ nàng kịp suy nghĩ kỹ thì Bạch Hổ đã đi tới trước mặt nàng, nửa thân mình nóng hầm hập chen vào lòng nàng, đầu lưỡi nóng bỏng vươn ra liếm láp khuôn mặt nàng.
Hoắc Vân Dung bị nóng đến co rụt lại, Bạch Hổ không lùi mà tiếp tục tiến tới, hai chân trước đè lên ngực nàng, đẩy nàng ngã nằm xuống mặt đất, liếm láp theo kiểu che trời lấp đất.
Gương mặt Hoắc Vân Dung ướt dầm dề tê ngứa, nàng nghiêng đầu trốn tránh nhưng lưỡi Bạch Hổ không nghiêng không lệch mà liếm mạnh lên tai nàng. Hoắc Vân Dung mở to hai mắt, cả người run rẩy, khoái cảm tê dại đằng sau lưng dâng lên, kích thích tới mức cơ thể nàng cuộn tròn lại.
“Đừng, đừng liếm…” Khoái cảm mãnh liệt xa lạ này làm cho nàng thấy hoảng loạn không thôi. Nàng không biết làm thế nào. Thế nhưng trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày đó Bạch Hổ liếm chỗ giữa hai chân nàng, nàng hoảng hốt đẩy nó ra.
Bạch Hổ bị nàng đẩy lệch cả đầu, tủi thân quay sang nhìn nàng, ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu.
Quần áo của Hoắc Vân Dung bị Bạch Hổ liếm rối bùng cả lên, Hoắc Vân Dung xem nhẹ cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng mà chỉ lo lắng vội uống nước trong ống trúc ở bên kia rồi đưa nó tới trước mặt Bạch Hổ, tỏ vẻ trấn định mà nói với nó: “Ngươi cũng uống chút đi này, có vẻ như ngươi bị ốm rồi đó.”
Bạch Hổ lắc đầu, nhìn nàng chăm chú. Lát sau, đột nhiên nó đi sang bên kia, buồn bã ỉu xìu mà nằm rạp xuống mặt đất không động đậy.
Hoắc Vân Dung thấy nó rời đi thì thầm thở phào nhẹ nhõm, để ống trúc sang một bên rồi nằm xuống.
Cảm giác khác thường trong cơ thể không hề biến mất mà ngày càng mãnh liệt hơn trước. Trong bụng có cảm giác nóng cháy như có đốm lửa nhỏ, từng tấc da thịt như đang bị thiêu cháy nóng bỏng.
Đến cả hơi thở cũng nóng bỏng như vậy, chẳng lẽ bị ốm cũng có thể lây lan như bệnh thương hàn hay sao? Hoắc Vân Dung đưa tay lên chạm vào mặt mình. Tay và mặt có cùng độ ấm như nhau, không thể nào nhận rõ được là có nóng hay không.
Nàng nhắm mắt lại nằm trong chốc lát nhưng cơ thể lại ngày càng nóng hơn. Rõ ràng trong núi đã chuyển sang mùa đông nhưng hiện tại cơ thể nàng lại như một cái lò lửa lớn, cảm giác khô nóng trong cơ thể khiến nàng phải ngồi dậy uống ngụm nước lớn, rút bớt đống củi khô ra ngoài làm giảm nhiệt của đống lửa rồi mới nằm xuống.
Nhưng nàng nằm kiểu gì cũng thấy không yên chút nào cả, ngoại trừ cảm giác khô nóng thì giữa hai chân cũng dâng lên cảm giác khó có thể chịu đựng.
Nàng thở dốc, hơi hé mắt nhìn về phía Bạch Hổ. Bạch Hổ nằm ở một bên, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều như thể đã ngủ rồi.
Hoắc Vân Dung do dự một lát, chậm rãi cởi quần áo trên người xuống, chỉ để lại đúng mỗi đồ lót nhưng cũng không ăn thua, cơ thể càng ngày càng nóng, phản ứng khó nói giữa hai chân càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng khó khăn kẹp chặt hai chân lại rồi nhẹ nhàng ma sát nhưng trước sau vẫn gãi không đúng chỗ ngứa, ma sát qua lại thì chỗ đó lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng ngứa, gần như là ngứa muốn chết.
Trong đầu nàng không khỏi nhớ tới cảm giác khi bị Bạch Hổ liếm láp, nàng đỏ mặt nhỏ giọng rên rỉ, chờ tới khi phản ứng lại mình đang làm gì thì đôi tay đã cầm lòng không đậu mà đi tới chỗ giữa hai chân, tùy ý vuốt ve.
Hoắc Vân Dung lơ đãng liếc mắt nhìn xuống thì thấy áo trong mỏng manh của mình đã bị cọ tới mức hơi mở ra. Nửa bầu ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài, hai chân tách mở sang hai bên, tay nàng đang xoa nắn chỗ giữa hai chân một cách vô ý thức.
Cảm giác thẹn thùng cùng với khoái cảm khó có thể hình dung đan xen trong cơ thể của nàng. Nàng không hiểu sao bỗng dưng mình lại biến thành như vậy. Nàng muốn ngăn cản hành vi phóng đãng của mình rồi lại luyến tiếc khoái cảm tê dại tận sâu trong lòng, trước mắt mông lung, nước mắt nóng hổi chảy khỏi khóe mắt rồi rơi xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.