Chương 28:
Maxwell
25/05/2024
Hoắc Vân Dung sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Mười bảy tuổi nàng đã từng nghe vô số truyền thuyết yêu quái. Từ nhỏ vào ban đêm sẽ luôn quấn lấy phụ mẫu để nghe kể chuyện, nàng rất thích những câu chuyện ma quái ly kỳ này, lúc nghe chỉ cảm thấy đầy thú vị và vui vẻ.
Tuy nhiên nàng vẫn luôn nghe mà không bao giờ để ý tới, chỉ cho rằng những truyền thuyết đó là hư cấu, không ngờ rằng trên đời này thật sự có yêu, ấy vậy còn là hổ yêu sống chung với nàng suốt ba tháng.
Nàng sợ hãi đến mức thậm chí không còn quan tâm đến nỗi sợ hãi của bản thân, trong lòng nàng rất phức tạp, rất lâu cũng không thể nói nên lời.
Mãi đến khi hổ yêu đến trước mắt thì nàng mới tỉnh mộng. Nàng đẩy hắn ra, vẻ mặt phòng bị: “Ngươi định làm gì?!”
Hình người do hổ yêu biến thành rất tuấn tú, có cảm giác không giống người. Một đôi đồng tử vàng rực vô tội nhìn nàng: “Ta nhìn thấy nàng ngơ ngác, lo lắng nàng sinh bệnh. Nàng hôn mê suốt một ngày trời, ngay cả trong mơ cũng không thể yên, cứ run rẩy ôm lấy ta và nói lạnh…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên sắc mặt Hoắc Vân Dung thay đổi.
Hổ là hổ, yêu là yêu, lúc đầu nàng chỉ nghĩ là Bạch Hổ đang kỳ động dục, không có cách nào giải tỏa nên mới không nhịn được mà bộc phát thú tính. Trong lòng nàng dù có tức giận đến đâu cũng không thể trách nó được, dù sao nó vốn là một con thú không biết đúng sai, tất nhiên sẽ làm mọi việc theo bản năng của nó.
Nhưng hóa ra là yêu, tu luyện thành hình người nhưng có linh thức là yêu. Vậy ba tháng vừa qua đã xảy ra chuyện gì, nàng cho rằng đó thực sự là một con hổ trắng đơn thuần nên không hề phòng bị, ăn ở cùng nhau, âu yếm thân mật, thậm chí còn cởi quần áo khỏa thân trước mặt nó!
Trong khoảng thời gian ngắn sự trong sạch bị vấy bẩn, sự khó xử vì bị lừa gạt quá mức, sự tủi thân vì bị nhốt trong núi sâu đều trào dâng. Nàng nhìn chằm chằm vào con hổ yêu, xấu hổ và phẫn nộ muốn chết đi, nàng gần như khóc ra máu: “Ngươi rõ ràng là yêu quái nhưng lại giả làm Bạch Hổ không lý tính, cố gắng giả ngu lừa dối ta suốt ba tháng, tất cả những gì ngươi làm đều vì chuyện xảy ra tối qua!”
Lời còn chưa kịp dứt những giọt nước trong mắt nàng đã lăn xuống như bị đứt chỉ. Hoắc Vân Dung sinh ra đã xinh đẹp, giờ đây khoé mắt đỏ hoe rơi lệ nhìn càng giống hoa lê đọng hạt mưa ngâu. Nhìn thôi cũng thấy đáng thương, cho dù lòng sắt thép cũng phải hoá ôn nhu.
Trái tim của hổ yêu mềm nhũn, hắn không thể nhìn thấy bộ dạng này của nàng bèn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lại bị nàng hung hăng hất ra không cho hắn lại gần.
Hổ yêu vội vàng nói: “Ta không phải cố ý lừa nàng…”
Hoắc Vân Dung bật khóc, dùng giọng căm hận ngắt lời hắn: “Ngươi đã lừa ta rồi còn nói cố ý hay vô ý gì nữa. Rõ ràng ngươi có thể biến thành hình người, miệng có thể nói chuyện, sao trong ba tháng này ngươi chưa từng lộ ra, mỗi ngày đều giả dạng thành súc sinh kia để dỗ dành ta? Ngươi nhìn ta bị ngươi dỗ đến xoa vòng vòng, một chút kiêng kỵ cũng không có, chắc là trong lòng ngươi sướng muốn chết đúng không…” Nghĩ đến chuyện trước đây nàng lại càng khóc lớn hơn, nức nở nói: “Tại sao ngươi lại cứu ta? Nếu ta biết ngươi đã cứu ta vì… Ta thà chết cũng không cần ngươi cứu!”
Mười bảy tuổi nàng đã từng nghe vô số truyền thuyết yêu quái. Từ nhỏ vào ban đêm sẽ luôn quấn lấy phụ mẫu để nghe kể chuyện, nàng rất thích những câu chuyện ma quái ly kỳ này, lúc nghe chỉ cảm thấy đầy thú vị và vui vẻ.
Tuy nhiên nàng vẫn luôn nghe mà không bao giờ để ý tới, chỉ cho rằng những truyền thuyết đó là hư cấu, không ngờ rằng trên đời này thật sự có yêu, ấy vậy còn là hổ yêu sống chung với nàng suốt ba tháng.
Nàng sợ hãi đến mức thậm chí không còn quan tâm đến nỗi sợ hãi của bản thân, trong lòng nàng rất phức tạp, rất lâu cũng không thể nói nên lời.
Mãi đến khi hổ yêu đến trước mắt thì nàng mới tỉnh mộng. Nàng đẩy hắn ra, vẻ mặt phòng bị: “Ngươi định làm gì?!”
Hình người do hổ yêu biến thành rất tuấn tú, có cảm giác không giống người. Một đôi đồng tử vàng rực vô tội nhìn nàng: “Ta nhìn thấy nàng ngơ ngác, lo lắng nàng sinh bệnh. Nàng hôn mê suốt một ngày trời, ngay cả trong mơ cũng không thể yên, cứ run rẩy ôm lấy ta và nói lạnh…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên sắc mặt Hoắc Vân Dung thay đổi.
Hổ là hổ, yêu là yêu, lúc đầu nàng chỉ nghĩ là Bạch Hổ đang kỳ động dục, không có cách nào giải tỏa nên mới không nhịn được mà bộc phát thú tính. Trong lòng nàng dù có tức giận đến đâu cũng không thể trách nó được, dù sao nó vốn là một con thú không biết đúng sai, tất nhiên sẽ làm mọi việc theo bản năng của nó.
Nhưng hóa ra là yêu, tu luyện thành hình người nhưng có linh thức là yêu. Vậy ba tháng vừa qua đã xảy ra chuyện gì, nàng cho rằng đó thực sự là một con hổ trắng đơn thuần nên không hề phòng bị, ăn ở cùng nhau, âu yếm thân mật, thậm chí còn cởi quần áo khỏa thân trước mặt nó!
Trong khoảng thời gian ngắn sự trong sạch bị vấy bẩn, sự khó xử vì bị lừa gạt quá mức, sự tủi thân vì bị nhốt trong núi sâu đều trào dâng. Nàng nhìn chằm chằm vào con hổ yêu, xấu hổ và phẫn nộ muốn chết đi, nàng gần như khóc ra máu: “Ngươi rõ ràng là yêu quái nhưng lại giả làm Bạch Hổ không lý tính, cố gắng giả ngu lừa dối ta suốt ba tháng, tất cả những gì ngươi làm đều vì chuyện xảy ra tối qua!”
Lời còn chưa kịp dứt những giọt nước trong mắt nàng đã lăn xuống như bị đứt chỉ. Hoắc Vân Dung sinh ra đã xinh đẹp, giờ đây khoé mắt đỏ hoe rơi lệ nhìn càng giống hoa lê đọng hạt mưa ngâu. Nhìn thôi cũng thấy đáng thương, cho dù lòng sắt thép cũng phải hoá ôn nhu.
Trái tim của hổ yêu mềm nhũn, hắn không thể nhìn thấy bộ dạng này của nàng bèn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lại bị nàng hung hăng hất ra không cho hắn lại gần.
Hổ yêu vội vàng nói: “Ta không phải cố ý lừa nàng…”
Hoắc Vân Dung bật khóc, dùng giọng căm hận ngắt lời hắn: “Ngươi đã lừa ta rồi còn nói cố ý hay vô ý gì nữa. Rõ ràng ngươi có thể biến thành hình người, miệng có thể nói chuyện, sao trong ba tháng này ngươi chưa từng lộ ra, mỗi ngày đều giả dạng thành súc sinh kia để dỗ dành ta? Ngươi nhìn ta bị ngươi dỗ đến xoa vòng vòng, một chút kiêng kỵ cũng không có, chắc là trong lòng ngươi sướng muốn chết đúng không…” Nghĩ đến chuyện trước đây nàng lại càng khóc lớn hơn, nức nở nói: “Tại sao ngươi lại cứu ta? Nếu ta biết ngươi đã cứu ta vì… Ta thà chết cũng không cần ngươi cứu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.