Chương 44:
Maxwell
29/05/2024
Sau đó hắn ôm lấy gương mặt nàng, hôn hít triền miên, ngón tay đi tới giữa hai chân nàng. Hắn chạm tới hột le, nhẹ nhàng xoa bóp. Hoắc Vân Dung có hơi kháng cự nhưng lại không dám nhúc nhích, không đẩy hắn ra được, chỉ đành phải thừa nhận.
Một lát sau, nàng bị sờ tới mức thoải mái, híp mắt nhỏ giọng rên rỉ. Động thịt mềm mại không còn đau như mới nãy: “Um…”
Phù Quang nhận ra thịt huyệt của nàng đã dần trở nên mềm xốp bèn ôm lấy eo nàng chậm rãi di chuyển.
Dương vật của hắn vừa thô lại dài, huyệt thịt của nàng lại quá chật hẹp nên trong giây lát không thể cắm vào tận đáy, chỉ có thể chậm rãi ma sát từng chút một, đâm chọc từng chút một vào bên trong.
Nhưng động thịt của nàng thật sự quá thoải mái. Vách thịt non mềm chặt chẽ co rút lại theo hô hấp của nàng mà mút lấy dương vật to lớn của hắn. Quả thật làm cho người ta dục tiên dục tử. Hắn cắn răng ma sát không bao lâu thì không nhịn được nữa mà đè nàng xuống mặt đất, siết lấy eo nàng, không thèm quan tâm mà bắt đầu đâm chọc vào sâu bên trong.
Hoắc Vân Dung bị ma sát tới mức tê dại, mới được thoải mái không bao lâu mà chỗ sâu trong bé bướm lại bị đâm chọc. Cảm giác đau đớn, nóng rát. Nàng nước mắt lưng tròng mà nắm lấy tay Phù Quang, cọ quậy trong người hắn: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài…”
Chỉ là nàng bị đâm chọc tới mức không còn chút sức lực nào cả, sức lực nhẹ mềm như bông, đánh lên người Phù Quang còn không bằng mèo cào nhưng lại tăng lạc thú tán tỉnh lẫn nhau.
Phù Quang thở phì phò, đâm chọc mãnh liệt. Hắn bắt lấy tay nàng đưa đến bên miệng mà hôn, vô cùng hưng phấn mà nói: “Huyệt nhỏ của Dung Nhi chật quá đi mất, còn biết mút nữa, bảo sao nhân gian có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu”…”
Hoắc Vân Dung chưa từng nghe thấy câu nói tục tĩu nào như thế này, tất nhiên không hiểu được ý tứ đằng sau là gì nhưng vẫn mơ hồ hiểu được đó không phải là lời hay ý đẹp gì hết. Giờ mắt nàng không nhìn thấy, tay thì bị kìm hãm, chân đá trái đá phải. Nhưng giờ nàng bị Phù Quang đè dưới thân nên tất nhiên là đá không tới, mà ngược lại động tác của nàng còn khiến cho cây gậy thịt kia càng đi sâu vào trong.
Không biết là chọc vào chỗ nào nhưng người Hoắc Vân Dung mềm nhũn, bỗng nhiên siết chặt động thịt, bắn nước dâm. Khoái cảm khác thường nổ tung trong cơ thể nàng như đốm lửa thiêu đốt cả thảo nguyên: “A…”
“Hóa ra là ở đây…” Phù Quang lại hung hăng đâm chọc vào chỗ đó. Hoắc Vân Dung mềm nhũn không có hơi sức đâu mà chống cự lại, cả người nàng run rẩy. Đôi chân thon dài của nàng cuốn quanh vòng eo rắn chắc của Phù Quang, ôm lấy hắn mà rên rỉ: “Ưm, a, thật thoải mái…”
Phù Quang giữ lấy đùi nàng rồi đâm vào thật mạnh. Hoắc Vân Dung lại sung sướng kêu dâm. Thịt huyệt chảy đầy nước dâm kẹp lấy hắn không chịu bỏ. Hắn bị nàng mút mát đến mức sảng khoái không thôi, khẽ cười trêu: “Cuốn chặt thật đấy, hóa ra là Dung Nhi rất thích chuyện này…”
Một lát sau, nàng bị sờ tới mức thoải mái, híp mắt nhỏ giọng rên rỉ. Động thịt mềm mại không còn đau như mới nãy: “Um…”
Phù Quang nhận ra thịt huyệt của nàng đã dần trở nên mềm xốp bèn ôm lấy eo nàng chậm rãi di chuyển.
Dương vật của hắn vừa thô lại dài, huyệt thịt của nàng lại quá chật hẹp nên trong giây lát không thể cắm vào tận đáy, chỉ có thể chậm rãi ma sát từng chút một, đâm chọc từng chút một vào bên trong.
Nhưng động thịt của nàng thật sự quá thoải mái. Vách thịt non mềm chặt chẽ co rút lại theo hô hấp của nàng mà mút lấy dương vật to lớn của hắn. Quả thật làm cho người ta dục tiên dục tử. Hắn cắn răng ma sát không bao lâu thì không nhịn được nữa mà đè nàng xuống mặt đất, siết lấy eo nàng, không thèm quan tâm mà bắt đầu đâm chọc vào sâu bên trong.
Hoắc Vân Dung bị ma sát tới mức tê dại, mới được thoải mái không bao lâu mà chỗ sâu trong bé bướm lại bị đâm chọc. Cảm giác đau đớn, nóng rát. Nàng nước mắt lưng tròng mà nắm lấy tay Phù Quang, cọ quậy trong người hắn: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài…”
Chỉ là nàng bị đâm chọc tới mức không còn chút sức lực nào cả, sức lực nhẹ mềm như bông, đánh lên người Phù Quang còn không bằng mèo cào nhưng lại tăng lạc thú tán tỉnh lẫn nhau.
Phù Quang thở phì phò, đâm chọc mãnh liệt. Hắn bắt lấy tay nàng đưa đến bên miệng mà hôn, vô cùng hưng phấn mà nói: “Huyệt nhỏ của Dung Nhi chật quá đi mất, còn biết mút nữa, bảo sao nhân gian có câu “Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu”…”
Hoắc Vân Dung chưa từng nghe thấy câu nói tục tĩu nào như thế này, tất nhiên không hiểu được ý tứ đằng sau là gì nhưng vẫn mơ hồ hiểu được đó không phải là lời hay ý đẹp gì hết. Giờ mắt nàng không nhìn thấy, tay thì bị kìm hãm, chân đá trái đá phải. Nhưng giờ nàng bị Phù Quang đè dưới thân nên tất nhiên là đá không tới, mà ngược lại động tác của nàng còn khiến cho cây gậy thịt kia càng đi sâu vào trong.
Không biết là chọc vào chỗ nào nhưng người Hoắc Vân Dung mềm nhũn, bỗng nhiên siết chặt động thịt, bắn nước dâm. Khoái cảm khác thường nổ tung trong cơ thể nàng như đốm lửa thiêu đốt cả thảo nguyên: “A…”
“Hóa ra là ở đây…” Phù Quang lại hung hăng đâm chọc vào chỗ đó. Hoắc Vân Dung mềm nhũn không có hơi sức đâu mà chống cự lại, cả người nàng run rẩy. Đôi chân thon dài của nàng cuốn quanh vòng eo rắn chắc của Phù Quang, ôm lấy hắn mà rên rỉ: “Ưm, a, thật thoải mái…”
Phù Quang giữ lấy đùi nàng rồi đâm vào thật mạnh. Hoắc Vân Dung lại sung sướng kêu dâm. Thịt huyệt chảy đầy nước dâm kẹp lấy hắn không chịu bỏ. Hắn bị nàng mút mát đến mức sảng khoái không thôi, khẽ cười trêu: “Cuốn chặt thật đấy, hóa ra là Dung Nhi rất thích chuyện này…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.