Chương 47:
Maxwell
30/05/2024
Phù Quang ôm nàng ngồi dầy, đè nặng vào eo nàng bắt đầu đâm chọc, hắn thấy thoải mái mà than thở: “Hoa huyệt của Dung Nhi tuyệt vời quá chừng, ngậm dương vật ta cả một đêm mà vẫn còn kẹp chặt được thế này…”
Hoắc Vân Dung thở dốc, nổi giận nói: “Đi ra ngoài ngay, trời rõ như ban ngày thế này, ngươi lại làm việc này mà không biết xấu hổ à!”
Phù Quang chầm chậm nghiền nát chỗ sâu bên trong hoa huyệt của nàng, nói tiếp: “Dung Nhi dễ ngại thế. Lúc này chúng ta đang ở trong hang động chứ nào có phiêu đãng ngoài kia đâu, cũng không nhìn thấy mặt trời, có cái gì mà phải xấu hổ nào? Ừm… Rõ ràng đêm qua Dung Nhi bám lấy ta, sao mới qua một đêm đã không nhận người thế vậy?”
Dừng lại một chút, hắn ngậm lấy vành tai nàng cắn nhẹ: “Rõ ràng Dung Nhi đã đồng ý sẽ cùng ta tu luyện tám đến mười lần một ngày rồi. Đêm qua mới làm có một lần đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự rồi, chậm trễ thế này thì bao giờ mới có đủ linh lực mà rời khỏi sơn cốc này đây?”
Tâm hoa bị chạm vào vừa nóng vừa tê dại. Trong cơ thể nàng có cảm giác rung động nhưng nàng lại cắn răng đè nén tiếng rên rỉ sắp trào ra khỏi khóe miệng: “Ta nào có biết một lần tu luyện của ngươi đã mất hơn nửa canh giờ đâu! Trong trạng thái loài hổ rõ ràng là ngươi không thể kéo dài được lâu như thế…” Nếu ban đầu biết là như thế thì nào có chuyện nàng sẽ đồng ý cơ chứ? Một ngày tu luyện mười lần, nàng còn sống mà ra khỏi sơn cốc này hả?
Phù Quang lại hung hăng đâm chọc, vén tóc mái nàng ra sau tai rồi lên mặt nàng nói: “Dung Nhi không biết chuyện này rồi. Chuyện xuất tinh không phải do mình ta quyết định được. Đã là song tu thì yêu cầu phải dựa vào sức lực của cả hai người. Nếu như Dung Nhi để một mình ta nỗ lực thì chẳng phải đã vi phạm vào điều quan trọng nhất của cân bằng âm dương hay sao?”
Hoắc Vân Dung bị đâm chọc đến mức bụng chua xót, hai mắt nàng rưng rưng, nức nở nói: “... Ta là người không phải là yêu, làm sao có thể hiểu được thuật pháp dâm tà của các ngươi chứ?”
Phù Quang nghe tới đây thì cười ôm lấy mặt nàng hôn rồi lại hôn, ghé sát bên tai nàng thủ thỉ: “Nghe nói tộc Hồ ly có mị thuật, trong giây lát là có thể hấp thụ được tinh khí đàn ông…” Hắn thủ thỉ kể nàng nghe về thuật pháp kia.
Hắn còn chưa nói hết thì hai bên tai nàng đã đỏ như sắp chảy máu, Phù Quang hơi mỉm cười, ánh mắt lập lòe: “Nếu như Dung Nhi có thể tu luyện được thuật pháp này thì chúng ta chắc chắn có thể làm ít nhận nhiều.”
Mặt Hoắc Vân Dung đỏ bừng, mồ hôi nóng bỏng phủ cả người nàng, nàng thở phì phò giận giữ mắng: “Đám yêu tộc các ngươi chẳng được cái gì ra hồn cả, ngày nào cũng chỉ biết nghĩ ra mấy phương pháp tu luyện dâm loạn bất kham thế này, ta không học đâu!”
Hoắc Vân Dung thở dốc, nổi giận nói: “Đi ra ngoài ngay, trời rõ như ban ngày thế này, ngươi lại làm việc này mà không biết xấu hổ à!”
Phù Quang chầm chậm nghiền nát chỗ sâu bên trong hoa huyệt của nàng, nói tiếp: “Dung Nhi dễ ngại thế. Lúc này chúng ta đang ở trong hang động chứ nào có phiêu đãng ngoài kia đâu, cũng không nhìn thấy mặt trời, có cái gì mà phải xấu hổ nào? Ừm… Rõ ràng đêm qua Dung Nhi bám lấy ta, sao mới qua một đêm đã không nhận người thế vậy?”
Dừng lại một chút, hắn ngậm lấy vành tai nàng cắn nhẹ: “Rõ ràng Dung Nhi đã đồng ý sẽ cùng ta tu luyện tám đến mười lần một ngày rồi. Đêm qua mới làm có một lần đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự rồi, chậm trễ thế này thì bao giờ mới có đủ linh lực mà rời khỏi sơn cốc này đây?”
Tâm hoa bị chạm vào vừa nóng vừa tê dại. Trong cơ thể nàng có cảm giác rung động nhưng nàng lại cắn răng đè nén tiếng rên rỉ sắp trào ra khỏi khóe miệng: “Ta nào có biết một lần tu luyện của ngươi đã mất hơn nửa canh giờ đâu! Trong trạng thái loài hổ rõ ràng là ngươi không thể kéo dài được lâu như thế…” Nếu ban đầu biết là như thế thì nào có chuyện nàng sẽ đồng ý cơ chứ? Một ngày tu luyện mười lần, nàng còn sống mà ra khỏi sơn cốc này hả?
Phù Quang lại hung hăng đâm chọc, vén tóc mái nàng ra sau tai rồi lên mặt nàng nói: “Dung Nhi không biết chuyện này rồi. Chuyện xuất tinh không phải do mình ta quyết định được. Đã là song tu thì yêu cầu phải dựa vào sức lực của cả hai người. Nếu như Dung Nhi để một mình ta nỗ lực thì chẳng phải đã vi phạm vào điều quan trọng nhất của cân bằng âm dương hay sao?”
Hoắc Vân Dung bị đâm chọc đến mức bụng chua xót, hai mắt nàng rưng rưng, nức nở nói: “... Ta là người không phải là yêu, làm sao có thể hiểu được thuật pháp dâm tà của các ngươi chứ?”
Phù Quang nghe tới đây thì cười ôm lấy mặt nàng hôn rồi lại hôn, ghé sát bên tai nàng thủ thỉ: “Nghe nói tộc Hồ ly có mị thuật, trong giây lát là có thể hấp thụ được tinh khí đàn ông…” Hắn thủ thỉ kể nàng nghe về thuật pháp kia.
Hắn còn chưa nói hết thì hai bên tai nàng đã đỏ như sắp chảy máu, Phù Quang hơi mỉm cười, ánh mắt lập lòe: “Nếu như Dung Nhi có thể tu luyện được thuật pháp này thì chúng ta chắc chắn có thể làm ít nhận nhiều.”
Mặt Hoắc Vân Dung đỏ bừng, mồ hôi nóng bỏng phủ cả người nàng, nàng thở phì phò giận giữ mắng: “Đám yêu tộc các ngươi chẳng được cái gì ra hồn cả, ngày nào cũng chỉ biết nghĩ ra mấy phương pháp tu luyện dâm loạn bất kham thế này, ta không học đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.