Chương 4:
Maxwell
19/05/2024
Hoắc Vân Dung bàng hoàng trở về từ cõi chết. Tình huống được Bạch Hổ cho ăn phát triển đột ngột như vậy khiến nàng tràn đầy nghi ngờ, sự sợ hãi cũng giảm đi một ít.
Nàng quay đầu nhìn con hung thú bên cạnh, chỉ thấy nó nhắm mắt, hơi thở nặng nề nhưng đều đặn như đã chìm vào giấc ngủ say.
Tim Hoắc Vân Dung vẫn còn đập thình thịch, thật lâu sau đó nàng mới có thể bình tĩnh trở lại, lần này quả thực đã chịu khủng hoảng không hề nhỏ. Trước mắt có thể bảo toàn tính mạng nên tinh thần của nàng cũng dần thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Nàng mơ hồ nghĩ chốc nữa sẽ không chết đâu, chỉ là chuyện trước mắt thôi.
Sau đó, một người một hổ ở lại bên suối gần nửa tháng.
Mỗi ngày Bạch Hổ đều đi tìm một ít quả dại cho Hoắc Vân Dung ăn. Hoắc Vân Dung bị thương nặng nên hai ba ngày đầu không thể cử động được, vì vậy Bạch Hổ mớm quả dại đến tận miệng nàng. Sau khi tay chân nàng linh hoạt hơn thì Bạch Hổ chất quả dại thành từng đống dưới đất để cho nàng tự ăn.
Lúc đó đã là cuối thu, khí hậu trong khe núi lạnh hơn bên ngoài một chút, quần áo của Hoắc Vân Dung rất mỏng nên ban đêm sẽ khó khăn hơn.
Dường như Bạch Hổ đã cảm nhận được điều đó, vì vậy đêm nào nó cũng rúc vào người Hoắc Vân Dung để giữ ấm cho nàng. Ban đầu Hoắc Vân Dung rất sợ và nghi ngờ con Bạch Hổ này sẽ bất ngờ trỗi dậy và ăn thịt mình trong đêm, ngay cả khi ngủ cũng mơ thấy một con Bạch Hổ rượt ngay phía sau.
Tuy nhiên Bạch Hổ vẫn chưa hề hé miệng, ban ngày nó vẫn hái quả dại còn ban đêm giữ ấm cho nàng như con người dốc lòng chăm lo cho bằng hữu đang bị thương vậy. Sau khi ở bên nhau hơn nửa tháng, những sợ hãi trong lòng Hoắc Vân Dung dần biến mất.
Được Bạch Hổ chăm sóc như vậy, qua nửa tháng sau vết thương của Hoắc Vân Dung từ từ lành lại, nàng có thể chậm rãi đứng dậy đi lại. Khi mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc thì trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện sống chết nhưng giờ đây tính mạng được bảo toàn, nàng liền nghĩ đến việc ra khỏi khe núi sâu này.
Một hôm khi đang lang thang trong sơn cốc để tìm lối thoát thì Bạch Hổ không biết từ đâu quay lại, nó cắn vào góc áo nàng sau đó hạ thấp người xuống, ra hiệu cho nàng cưỡi lên lưng.
Hoắc Vân Dung không hiểu ý của nó lắm, sau khi vết thương của nàng dần lành lại thì Bạch Hổ cũng thường xuyên cõng nàng đi dạo quanh sơn cốc như đang vui đùa vậy.
Hoắc Vân Dung đã đi trong sơn cốc một lúc nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, nàng chỉ cảm thấy khe núi này vừa sâu vừa rộng, xung quanh đều là vách đá và núi cao, dường như không hề có đường ra. Lòng nàng rất phiền muộn, hai chân đau nhức vì kiệt sức.
Nàng quay đầu nhìn con hung thú bên cạnh, chỉ thấy nó nhắm mắt, hơi thở nặng nề nhưng đều đặn như đã chìm vào giấc ngủ say.
Tim Hoắc Vân Dung vẫn còn đập thình thịch, thật lâu sau đó nàng mới có thể bình tĩnh trở lại, lần này quả thực đã chịu khủng hoảng không hề nhỏ. Trước mắt có thể bảo toàn tính mạng nên tinh thần của nàng cũng dần thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Nàng mơ hồ nghĩ chốc nữa sẽ không chết đâu, chỉ là chuyện trước mắt thôi.
Sau đó, một người một hổ ở lại bên suối gần nửa tháng.
Mỗi ngày Bạch Hổ đều đi tìm một ít quả dại cho Hoắc Vân Dung ăn. Hoắc Vân Dung bị thương nặng nên hai ba ngày đầu không thể cử động được, vì vậy Bạch Hổ mớm quả dại đến tận miệng nàng. Sau khi tay chân nàng linh hoạt hơn thì Bạch Hổ chất quả dại thành từng đống dưới đất để cho nàng tự ăn.
Lúc đó đã là cuối thu, khí hậu trong khe núi lạnh hơn bên ngoài một chút, quần áo của Hoắc Vân Dung rất mỏng nên ban đêm sẽ khó khăn hơn.
Dường như Bạch Hổ đã cảm nhận được điều đó, vì vậy đêm nào nó cũng rúc vào người Hoắc Vân Dung để giữ ấm cho nàng. Ban đầu Hoắc Vân Dung rất sợ và nghi ngờ con Bạch Hổ này sẽ bất ngờ trỗi dậy và ăn thịt mình trong đêm, ngay cả khi ngủ cũng mơ thấy một con Bạch Hổ rượt ngay phía sau.
Tuy nhiên Bạch Hổ vẫn chưa hề hé miệng, ban ngày nó vẫn hái quả dại còn ban đêm giữ ấm cho nàng như con người dốc lòng chăm lo cho bằng hữu đang bị thương vậy. Sau khi ở bên nhau hơn nửa tháng, những sợ hãi trong lòng Hoắc Vân Dung dần biến mất.
Được Bạch Hổ chăm sóc như vậy, qua nửa tháng sau vết thương của Hoắc Vân Dung từ từ lành lại, nàng có thể chậm rãi đứng dậy đi lại. Khi mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc thì trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện sống chết nhưng giờ đây tính mạng được bảo toàn, nàng liền nghĩ đến việc ra khỏi khe núi sâu này.
Một hôm khi đang lang thang trong sơn cốc để tìm lối thoát thì Bạch Hổ không biết từ đâu quay lại, nó cắn vào góc áo nàng sau đó hạ thấp người xuống, ra hiệu cho nàng cưỡi lên lưng.
Hoắc Vân Dung không hiểu ý của nó lắm, sau khi vết thương của nàng dần lành lại thì Bạch Hổ cũng thường xuyên cõng nàng đi dạo quanh sơn cốc như đang vui đùa vậy.
Hoắc Vân Dung đã đi trong sơn cốc một lúc nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, nàng chỉ cảm thấy khe núi này vừa sâu vừa rộng, xung quanh đều là vách đá và núi cao, dường như không hề có đường ra. Lòng nàng rất phiền muộn, hai chân đau nhức vì kiệt sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.