Chương 35
Lãn Nham Hoạn Giả Diệp Diệp
14/06/2023
Phô trương
Giang Vũ Chương bị Gia Thành đế chỉ đích danh, vội đứng dậy đáp: "Bẩm thánh thượng, người này chính là tiểu tư trong nhà Vũ Chương."
"Ừm." Gia Thành Đế không được vui lắm vì Giang thế tử này không biết phép tắc gì cả, lại để cho hạ nhân chạy loạn ở trong cung, "Nô tài của ngươi tại sao tùy tiện đi lại?"
Giang Vũ Chương nhất thời không biết nên trả lời thế nào, lo lắng đưa ánh mắt cầu cứu đến phụ mẫu, tiếc rằng hai phu thê Lương quốc công không có ý định lên tiếng hòa giải giúp cậu, khiến cậu hoảng loạn.
Cậu vừa định bịa bừa một cái cớ thì nghe Gia Thành Đế đã mất kiên nhẫn mà nói với thị vệ tuần cung: "Nói xem, vì sao người này lại khả nghi?"
Thị vệ tuần cung liền đáp: "Bẩm thánh thượng, người này quanh quẩn rất lâu ở cửa Yên La Điện của Thuần Ninh quận chúa, trong ngực cộm lên, không biết mang theo thứ gì."
Lương quốc công cuối cùng cũng nghe đến chuyện liên quan đến Thuần Ninh quận chúa, mừng thầm trong lòng, giả vờ khiển trách Giang Vũ Chương: "Vũ Chương, đây là chuyện thế nào? Con còn không mau giải thích rõ với thánh thượng!"
Không ai hiểu cha hơn con, Quốc công gia đã nói thế, Giang Vũ Chương còn không hiểu nữa hay sao? Đây hoàn toàn là cục diện do cha cậu cố ý thúc đẩy, đầu cậu chợt ong ong.
Phụ thân mình đang muốn làm to chuyện này nhằm ép Thuần Ninh quận chúa vâng lệnh!
Giang gia hiện giờ rất được thánh thượng ân sủng, chỉ cần Giang Vũ Chương một mực nói cậu và Thuần Ninh quận chúa đã bí mật qua lại và Giang gia sẽ xin chỉ ban hôn, vậy thì đính hôn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng Giang Vũ Chương đã đồng ý không dây dưa nữa với Thuần Ninh quận chúa, lâu nay cậu vẫn luôn khoe mình là chính nhân quân tử, lúc này sao có thể thất hứa, nói dối với thánh thượng được?
Nhìn ánh mắt tha thiết của phụ thân và trong đầu nhớ lại vẻ mặt của Liễu Ly khi ấy, Giang Vũ Chương chợt hơi dao động.
Có thể lấy quận chúa hay không, hoàn toàn không được quyết định ở quận chúa, mà là ở quyết định của cậu...
Cảm giác thỏa mãn chưa từng có này khiến Giang Vũ Chương không khỏi rạo rực.
"Thánh thượng." Giang hoàng hậu cất tiếng nói, cụp mắt, che đi hận thù trong mắt, "Chi bằng ta truyền Thuần Ninh quận chúa tới, để xem rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Bà đã yêu Gia Thành Đế rất nhiều, sao có thể không nhìn ra vừa nhắc đến Thuần Ninh quận chúa là cảm xúc của ông đã thay đổi.
Hai mẹ con này suốt ngày chỉ biết dụ dỗ nam nhân! Giang hoàng hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, đại quận chúa bệnh nặng cũng không chịu yên, còn tiểu quận chúa thì dù chỉ mới nhỏ tuổi lại đặc biệt mê hoặc.
Nếu thánh thượng đã để ý như vậy, thế thì ngay bây giờ bà sẽ cắt đứt ý nghĩ này cho ông!
Gia Thành Đế thoáng nhìn Giang hoàng hậu một cái, nói giọng trầm thấp: "Truyền Thuần Ninh quận chúa."
Liễu Ly lường trước mình sẽ được cho truyền nên đã sớm thay quần áo chờ, nhân tiện còn bảo Kiều Nhi buộc một búi tóc đẹp và cài thêm trâm ngọc trang sức nhỏ cho nàng, cả đầu lấp lánh ánh kim, vô cùng lộng lẫy.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Ninh Tử Thanh không khỏi nhíu mày: "...Quận chúa thích ăn mặc như thế này à?"
Liễu Ly soi gương, cảm thấy đúng là cô bé mười mấy tuổi có vẻ không cần chưng diện nhiều như vậy, bèn lại bắt đầu gỡ xuống một ít, trông khá ổn mới hài lòng gần đầu: "Bây giờ thế nào?"
Nhìn vẻ ngây thơ của thiếu nữ đang tỏ ra già dặn, Ninh Tử Thanh khó khăn gật đầu.
"Bỏ đi." Liễu Ly lại đổi ý, chải một mái tóc khác không phô trương như thế nữa, chỉ là cả đầu lấp lánh ánh kim vẫn không giảm tí nào, "Chờ lát nữa chiếu mù mắt bọn họ."
Người đến truyền Liễu Ly là một tiểu thái giám, bởi vì siêng năng chăm chỉ nên vừa được nhận Diêu thái giám làm nghĩa phụ.
Hắn còn trẻ tuổi, không giữ được chuyện trong lòng, trên đường đi nhìn vẻ nghênh ngang của Liễu Ly như không hề biết về tình hình căng thẳng bên đó thì có chút lo lắng thay nàng, hắn không nhịn được, cất tiếng nói: "Quận chúa điện hạ..."
Vừa nói ra, tiểu thái giám rất hối hận, hắn lắm lời như thế làm gì, làm người tốt ở trong cung, chỉ có con đường chết!
"Sao?" Liễu Ly nhìn bộ dạng ngập ngừng như muốn nhắc nhở điều gì đó của hắn.
Tiểu thái giám rối rắm một lúc rồi thở dài, vẫn nói ra một chút: "Người của Giang gia đang đợi ở đó để bắt lỗi ngài."
Liễu Ly "À" một tiếng, lướt mắt qua người tiểu thái giám: "Tiểu Hải công công?"
Tiểu thái giám ngạc nhiên: "Quận chúa biết nô tài?"
Đây là lần đầu tiên có chủ tử nhớ tên của hắn, liền cảm thấy vừa vinh dự vừa bất ngờ.
Đương nhiên do Liễu Ly nhìn thấy được từ bảng điều khiển hệ thống, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu: "Cảm ơn Tiểu Hải công công nhắc nhở, ta hiểu rồi."
Nhìn nàng vẫn cười bình thản, Tiểu Hải cũng không nhiều lời nữa.
Một tiếng động nhỏ vang lên không xa không gần ở phía sau, Tiểu Hải chỉ cho đó là côn trùng bay ban đêm, nào ngờ không như hắn nghĩ, chỉ mình Liễu Ly biết, đó là Ninh Tử Thanh đang đi theo họ.
Lý do có thể lâm nguy bất loạn cũng chính là vậy.
Liễu Ly nghĩ, dường như chỉ cần có Cửu điện hạ ở đây thì không phải lo lắng gì cả.
*
Khi Liễu Ly đến bên ngự hồ, bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Gia Thành Đế và Giang hoàng hậu thì khỏi phải nói, nhìn xuống nàng từ trên cao; ánh mắt mang sự chế nhạo của những người trong Giang gia, Giang Vũ Chương cúi đầu không nhìn thẳng vào Liễu Ly, còn cô gái ngồi ở tịch vị thì lộ vẻ không đành.
Liễu Ly chưa từng gặp qua cô gái này, sau khi phát hiện nàng ấy tên Giang Thường Hề, trong lòng khẽ ồ lên một tiếng. Chẳng phải đây là vị hoàng hậu thứ hai trong nguyên tác sao? Là người cả đời tuân theo khuôn phép nhưng mãi mãi không được sủng ái kia.
Bối cảnh của nàng ấy không được nói kỹ trong nguyên tác, chỉ nói là nữ nhi của Giang gia, bây giờ hóa ra lại là cháu ruột của vị Giang Lệ Dung này.
Nhưng giờ tất nhiên không phải là lúc rối rắm về Giang Thường Hề, vì Giang hoàng hậu, cô cô của nàng ấy, bắt đầu mở môi mỏng, thốt ra những từ độc địa như rắn rết:
"Vũ Chương, ngươi nói xem, ngươi và Thuần Ninh quận chúa rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Giang Vũ Chương cứng đờ gục cổ, hoàn toàn không dám nhìn về phía Liễu Ly dù là một cái, nhỏ nhẹ đáp: "...Là do Giang Vũ Chương lỗ mãng, sai tiểu tư đưa thư hồi âm cho quận chúa, trái với lễ nghi, xin thánh thượng, nương nương giáng tội."
"Hửm?" Giang hoàng hậu tiếp tục vặn hỏi, "Thư gì?"
Giang Vũ Chương ấp úng, đầu óc rối ren, cuối cùng trong ánh nhìn áp lực của Lương quốc công, cậu đã có kết quả, khẽ đáp:
"Thư định tình."
Vừa nói ra lời này, mọi người ồn ào lên!
Cung tì thái giám hầu hạ đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau ngơ ngác.
Giang thế tử nói là "thư hồi âm", cũng tức là nói, Thuần Ninh quận chúa đã viết thư gửi cho cậu trước. Quận chúa này tuổi còn nhỏ mà lại bạo dạn như vậy?
Liễu Ly mơ hồ đoán được đây là kết quả, lại nghĩ đến sự thành khẩn không giống như giả vờ của Giang Vũ Chương trước đó, vẫn có hơi thất vọng.
Thiện ác nhất niệm, sinh tử nhất niệm, nhất niệm tam thiên.
Bản chất con người vốn khó đoán, ranh giới của thị phi trắng đen cũng sẽ không tự chủ được mà trở nên nhạt nhòa khi đứng trước một số điều.
Tất cả chỉ trong nhất niệm.
Lương quốc công nghe thế, biết nhi tử đã đi đúng hướng, cố ý tỏ vẻ ngỡ ngàng rồi đau lòng trên khuôn mặt, như thể thực sự lo nghĩ cho Liễu Ly: "Quận chúa, dù rằng phụ thân quận chúa và Lương Quốc Công Phủ ta đã từng hứa hôn với nhau, nhưng dẫu sao vẫn chưa chính thức định thân, bây giờ lại đưa nhận riêng, thật nhục nhã gia phong..."
Ông ta thở dài, thể hiện rõ sự trách móc trong lời nói, ám chỉ những hành vi của Liễu Ly đã liên lụy Lương Quốc Công Phủ của họ.
Vẻ mặt của những cung tì cũng lập tức mang theo vẻ xem thường.
Ai ai cũng biết Thuần Ninh quận chúa cư xử kỳ quặc, bây giờ còn làm ra chuyện như vậy, thật sự không có phép tắc gì cả.
Gia Thành Đế tái mặt khi nghe mọi thứ vào tai.
Tuy ông ấy cũng có để ý Liễu Ly, nhưng hơn hết là xem Liễu Ly như quân bài ép buộc Bảo An quận chúa, nếu Liễu Ly định thân, có Sở Quốc Công Phủ và Lương Quốc Công Phủ hợp lại bảo vệ lẫn nhau, ông ấy sẽ mất đi phương tiện thuận lợi nhất để uy hiếp Bảo An.
Tiểu Hải công công đưa Liễu Ly đến cũng đã sợ ngây người, rồi nhìn dáng vẻ vẫn thản nhiên, không quan tâm của Liễu Ly.
Hắn không khỏi nghi hoặc, Thuần Ninh quận chúa này cuối cùng là quá vô tư, hay là chuyện này... có huyền cơ gì?
Tất cả mọi người đều đang chờ lời thanh minh của Liễu Ly, chỉ nghe giọng nói trong trẻo của nàng nhanh chóng truyền vào tai mọi người, chỉ là, những lời này nghe qua không hề cứng rắn như trong tưởng tượng:
"Dám hỏi thị vệ tuần canh là bắt gặp người này ở đâu và trong hoàn cảnh nào?"
Thị vệ nói: "Người này ở trước của điện của quận chúa, bị thị vệ của quận chúa xua đuổi đi."
"Thế thì đúng rồi." Liễu Ly chắp tay ra sau, dáng vẻ ung dung, "Chư vị minh giám, tiểu tư này chưa đến gần đã bị thị vệ của ta đuổi đi rồi. Nếu thực sự như Giang thế tử và quốc công gia nói thì tại sao ta phải làm vậy? Chính bởi vì ta đâu biết cái tên này, nên mới sai người đuổi hắn đi."
Lương quốc công đương nhiên không để cho nàng nói lý, hừ một tiếng: "Quận chúa nghĩ thế nào làm sao người ta biết được? Quận chúa miệng lưỡi sắc sảo, vừa mở miệng đã có thể nói không thành có, thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt."
"À." Liễu Ly nói, "Theo như ý của Quốc công gia, chỉ cần một người viết thư cho người khác thì bất kể đối phương nhận hay không nhận cũng là có tình cảm với nhau ư? Đúng là quá hoang đường. Chắc chắn Quốc công gia cũng từng viết thư cho hoàng hậu nương nương, vậy ta có thể nói huynh muội các ngài xx sao?" (Chỗ xx bị trống rồi, chắc là từ bậy bạ mọi người tự đoán nha)
Miệng nhanh nhảu của nàng một khi bắt đầu nói, Lương quốc công cơ bản không thể tìm được kẽ hở mà chen vào, nghe đến hai chữ "xx" thì liền trố mắt nổi giận.
Liễu Ly lại còn nhanh chóng chèn thêm một câu: "Đương nhiên, chỉ là ví dụ, không có ý xúc phạm."
"Ngươi, ngươi, hỗn xược!" Giang hoàng hậu cũng là tiểu thư khuê các của Giang gia, nào nghe qua những lời bôi nhọ này, bàn tay ngọc ngà chỉ vào Liễu Ly, chỉ mong sao lôi ranh con này ra đánh chết ngay bây giờ, "Ngươi cả gan ở ngự tiền nói những lời kinh tởm này!"
"Hử!" Liễu Ly nghi hoặc, "Hoàng hậu nương nương, không phải ngài và Quốc công gia mắng ta trước sao? Ta đã nói là không có ý xúc phạm rồi, chẳng qua là để ngài đặt mình vào vị trí của ta, cảm nhận nỗi oan ức của ta mà thôi. Lẽ nào, lẽ nào thực sự có người bản thân là chủ hậu cung mà lại keo kiệt như vậy sao?"
Cung tì và thái giám hóng chuyện bên cạnh chỉ là cỏ đầu tường gió thổi chiều nào ngã theo chiều ấy, rất bối rối khi nhìn Liễu Ly phủ nhận với vẻ mặt ngay thẳng. Hai bên đều có lý, cuối cùng là ai nói đúng?"
Giang hoàng hậu hừ cười: "Không biết rằng đứng trước bằng chứng mà quận chúa còn nói được mạnh miệng như vậy. Xin thánh thượng sai người lấy thư đến, để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Gia Thành Đế nghe ngươi một câu ta một câu, làm cho gân xanh đập không ngừng trên trán, ông vung tay đồng ý.
Các thị vệ ghì tiểu tư xuống sàn, nhanh chóng moi ra hai vật trong ngực tiểu tư. Một hầu bao, một lá thư.
Lương quốc công nén cơn giận, thong thả chờ Liễu Ly xấu mặt. Đúng là cứng đầu cứng cổ, vật chứng đã ở đây, xem bây giờ nàng còn nói thế nào! Thư từ qua lại này thực sự do chính tay nàng viết.
Liễu Ly chỉ cảm thấy cuộc tranh cãi này thật ồn ào, mong có thể kết thúc mau, nàng còn muốn về ăn tối nữa.
Gia Thành Đế ra lệnh thị vệ mở thư: "Đọc."
Thị vệ đó nhìn lướt qua, mồ hôi rơi như mưa trút, cất giọng run run.
"Ngũ điện hạ thân gửi..."
Lương quốc công ngơ ngác.
Giang Vũ Chương bị Gia Thành đế chỉ đích danh, vội đứng dậy đáp: "Bẩm thánh thượng, người này chính là tiểu tư trong nhà Vũ Chương."
"Ừm." Gia Thành Đế không được vui lắm vì Giang thế tử này không biết phép tắc gì cả, lại để cho hạ nhân chạy loạn ở trong cung, "Nô tài của ngươi tại sao tùy tiện đi lại?"
Giang Vũ Chương nhất thời không biết nên trả lời thế nào, lo lắng đưa ánh mắt cầu cứu đến phụ mẫu, tiếc rằng hai phu thê Lương quốc công không có ý định lên tiếng hòa giải giúp cậu, khiến cậu hoảng loạn.
Cậu vừa định bịa bừa một cái cớ thì nghe Gia Thành Đế đã mất kiên nhẫn mà nói với thị vệ tuần cung: "Nói xem, vì sao người này lại khả nghi?"
Thị vệ tuần cung liền đáp: "Bẩm thánh thượng, người này quanh quẩn rất lâu ở cửa Yên La Điện của Thuần Ninh quận chúa, trong ngực cộm lên, không biết mang theo thứ gì."
Lương quốc công cuối cùng cũng nghe đến chuyện liên quan đến Thuần Ninh quận chúa, mừng thầm trong lòng, giả vờ khiển trách Giang Vũ Chương: "Vũ Chương, đây là chuyện thế nào? Con còn không mau giải thích rõ với thánh thượng!"
Không ai hiểu cha hơn con, Quốc công gia đã nói thế, Giang Vũ Chương còn không hiểu nữa hay sao? Đây hoàn toàn là cục diện do cha cậu cố ý thúc đẩy, đầu cậu chợt ong ong.
Phụ thân mình đang muốn làm to chuyện này nhằm ép Thuần Ninh quận chúa vâng lệnh!
Giang gia hiện giờ rất được thánh thượng ân sủng, chỉ cần Giang Vũ Chương một mực nói cậu và Thuần Ninh quận chúa đã bí mật qua lại và Giang gia sẽ xin chỉ ban hôn, vậy thì đính hôn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng Giang Vũ Chương đã đồng ý không dây dưa nữa với Thuần Ninh quận chúa, lâu nay cậu vẫn luôn khoe mình là chính nhân quân tử, lúc này sao có thể thất hứa, nói dối với thánh thượng được?
Nhìn ánh mắt tha thiết của phụ thân và trong đầu nhớ lại vẻ mặt của Liễu Ly khi ấy, Giang Vũ Chương chợt hơi dao động.
Có thể lấy quận chúa hay không, hoàn toàn không được quyết định ở quận chúa, mà là ở quyết định của cậu...
Cảm giác thỏa mãn chưa từng có này khiến Giang Vũ Chương không khỏi rạo rực.
"Thánh thượng." Giang hoàng hậu cất tiếng nói, cụp mắt, che đi hận thù trong mắt, "Chi bằng ta truyền Thuần Ninh quận chúa tới, để xem rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Bà đã yêu Gia Thành Đế rất nhiều, sao có thể không nhìn ra vừa nhắc đến Thuần Ninh quận chúa là cảm xúc của ông đã thay đổi.
Hai mẹ con này suốt ngày chỉ biết dụ dỗ nam nhân! Giang hoàng hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, đại quận chúa bệnh nặng cũng không chịu yên, còn tiểu quận chúa thì dù chỉ mới nhỏ tuổi lại đặc biệt mê hoặc.
Nếu thánh thượng đã để ý như vậy, thế thì ngay bây giờ bà sẽ cắt đứt ý nghĩ này cho ông!
Gia Thành Đế thoáng nhìn Giang hoàng hậu một cái, nói giọng trầm thấp: "Truyền Thuần Ninh quận chúa."
Liễu Ly lường trước mình sẽ được cho truyền nên đã sớm thay quần áo chờ, nhân tiện còn bảo Kiều Nhi buộc một búi tóc đẹp và cài thêm trâm ngọc trang sức nhỏ cho nàng, cả đầu lấp lánh ánh kim, vô cùng lộng lẫy.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Ninh Tử Thanh không khỏi nhíu mày: "...Quận chúa thích ăn mặc như thế này à?"
Liễu Ly soi gương, cảm thấy đúng là cô bé mười mấy tuổi có vẻ không cần chưng diện nhiều như vậy, bèn lại bắt đầu gỡ xuống một ít, trông khá ổn mới hài lòng gần đầu: "Bây giờ thế nào?"
Nhìn vẻ ngây thơ của thiếu nữ đang tỏ ra già dặn, Ninh Tử Thanh khó khăn gật đầu.
"Bỏ đi." Liễu Ly lại đổi ý, chải một mái tóc khác không phô trương như thế nữa, chỉ là cả đầu lấp lánh ánh kim vẫn không giảm tí nào, "Chờ lát nữa chiếu mù mắt bọn họ."
Người đến truyền Liễu Ly là một tiểu thái giám, bởi vì siêng năng chăm chỉ nên vừa được nhận Diêu thái giám làm nghĩa phụ.
Hắn còn trẻ tuổi, không giữ được chuyện trong lòng, trên đường đi nhìn vẻ nghênh ngang của Liễu Ly như không hề biết về tình hình căng thẳng bên đó thì có chút lo lắng thay nàng, hắn không nhịn được, cất tiếng nói: "Quận chúa điện hạ..."
Vừa nói ra, tiểu thái giám rất hối hận, hắn lắm lời như thế làm gì, làm người tốt ở trong cung, chỉ có con đường chết!
"Sao?" Liễu Ly nhìn bộ dạng ngập ngừng như muốn nhắc nhở điều gì đó của hắn.
Tiểu thái giám rối rắm một lúc rồi thở dài, vẫn nói ra một chút: "Người của Giang gia đang đợi ở đó để bắt lỗi ngài."
Liễu Ly "À" một tiếng, lướt mắt qua người tiểu thái giám: "Tiểu Hải công công?"
Tiểu thái giám ngạc nhiên: "Quận chúa biết nô tài?"
Đây là lần đầu tiên có chủ tử nhớ tên của hắn, liền cảm thấy vừa vinh dự vừa bất ngờ.
Đương nhiên do Liễu Ly nhìn thấy được từ bảng điều khiển hệ thống, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu: "Cảm ơn Tiểu Hải công công nhắc nhở, ta hiểu rồi."
Nhìn nàng vẫn cười bình thản, Tiểu Hải cũng không nhiều lời nữa.
Một tiếng động nhỏ vang lên không xa không gần ở phía sau, Tiểu Hải chỉ cho đó là côn trùng bay ban đêm, nào ngờ không như hắn nghĩ, chỉ mình Liễu Ly biết, đó là Ninh Tử Thanh đang đi theo họ.
Lý do có thể lâm nguy bất loạn cũng chính là vậy.
Liễu Ly nghĩ, dường như chỉ cần có Cửu điện hạ ở đây thì không phải lo lắng gì cả.
*
Khi Liễu Ly đến bên ngự hồ, bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Gia Thành Đế và Giang hoàng hậu thì khỏi phải nói, nhìn xuống nàng từ trên cao; ánh mắt mang sự chế nhạo của những người trong Giang gia, Giang Vũ Chương cúi đầu không nhìn thẳng vào Liễu Ly, còn cô gái ngồi ở tịch vị thì lộ vẻ không đành.
Liễu Ly chưa từng gặp qua cô gái này, sau khi phát hiện nàng ấy tên Giang Thường Hề, trong lòng khẽ ồ lên một tiếng. Chẳng phải đây là vị hoàng hậu thứ hai trong nguyên tác sao? Là người cả đời tuân theo khuôn phép nhưng mãi mãi không được sủng ái kia.
Bối cảnh của nàng ấy không được nói kỹ trong nguyên tác, chỉ nói là nữ nhi của Giang gia, bây giờ hóa ra lại là cháu ruột của vị Giang Lệ Dung này.
Nhưng giờ tất nhiên không phải là lúc rối rắm về Giang Thường Hề, vì Giang hoàng hậu, cô cô của nàng ấy, bắt đầu mở môi mỏng, thốt ra những từ độc địa như rắn rết:
"Vũ Chương, ngươi nói xem, ngươi và Thuần Ninh quận chúa rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Giang Vũ Chương cứng đờ gục cổ, hoàn toàn không dám nhìn về phía Liễu Ly dù là một cái, nhỏ nhẹ đáp: "...Là do Giang Vũ Chương lỗ mãng, sai tiểu tư đưa thư hồi âm cho quận chúa, trái với lễ nghi, xin thánh thượng, nương nương giáng tội."
"Hửm?" Giang hoàng hậu tiếp tục vặn hỏi, "Thư gì?"
Giang Vũ Chương ấp úng, đầu óc rối ren, cuối cùng trong ánh nhìn áp lực của Lương quốc công, cậu đã có kết quả, khẽ đáp:
"Thư định tình."
Vừa nói ra lời này, mọi người ồn ào lên!
Cung tì thái giám hầu hạ đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhau ngơ ngác.
Giang thế tử nói là "thư hồi âm", cũng tức là nói, Thuần Ninh quận chúa đã viết thư gửi cho cậu trước. Quận chúa này tuổi còn nhỏ mà lại bạo dạn như vậy?
Liễu Ly mơ hồ đoán được đây là kết quả, lại nghĩ đến sự thành khẩn không giống như giả vờ của Giang Vũ Chương trước đó, vẫn có hơi thất vọng.
Thiện ác nhất niệm, sinh tử nhất niệm, nhất niệm tam thiên.
Bản chất con người vốn khó đoán, ranh giới của thị phi trắng đen cũng sẽ không tự chủ được mà trở nên nhạt nhòa khi đứng trước một số điều.
Tất cả chỉ trong nhất niệm.
Lương quốc công nghe thế, biết nhi tử đã đi đúng hướng, cố ý tỏ vẻ ngỡ ngàng rồi đau lòng trên khuôn mặt, như thể thực sự lo nghĩ cho Liễu Ly: "Quận chúa, dù rằng phụ thân quận chúa và Lương Quốc Công Phủ ta đã từng hứa hôn với nhau, nhưng dẫu sao vẫn chưa chính thức định thân, bây giờ lại đưa nhận riêng, thật nhục nhã gia phong..."
Ông ta thở dài, thể hiện rõ sự trách móc trong lời nói, ám chỉ những hành vi của Liễu Ly đã liên lụy Lương Quốc Công Phủ của họ.
Vẻ mặt của những cung tì cũng lập tức mang theo vẻ xem thường.
Ai ai cũng biết Thuần Ninh quận chúa cư xử kỳ quặc, bây giờ còn làm ra chuyện như vậy, thật sự không có phép tắc gì cả.
Gia Thành Đế tái mặt khi nghe mọi thứ vào tai.
Tuy ông ấy cũng có để ý Liễu Ly, nhưng hơn hết là xem Liễu Ly như quân bài ép buộc Bảo An quận chúa, nếu Liễu Ly định thân, có Sở Quốc Công Phủ và Lương Quốc Công Phủ hợp lại bảo vệ lẫn nhau, ông ấy sẽ mất đi phương tiện thuận lợi nhất để uy hiếp Bảo An.
Tiểu Hải công công đưa Liễu Ly đến cũng đã sợ ngây người, rồi nhìn dáng vẻ vẫn thản nhiên, không quan tâm của Liễu Ly.
Hắn không khỏi nghi hoặc, Thuần Ninh quận chúa này cuối cùng là quá vô tư, hay là chuyện này... có huyền cơ gì?
Tất cả mọi người đều đang chờ lời thanh minh của Liễu Ly, chỉ nghe giọng nói trong trẻo của nàng nhanh chóng truyền vào tai mọi người, chỉ là, những lời này nghe qua không hề cứng rắn như trong tưởng tượng:
"Dám hỏi thị vệ tuần canh là bắt gặp người này ở đâu và trong hoàn cảnh nào?"
Thị vệ nói: "Người này ở trước của điện của quận chúa, bị thị vệ của quận chúa xua đuổi đi."
"Thế thì đúng rồi." Liễu Ly chắp tay ra sau, dáng vẻ ung dung, "Chư vị minh giám, tiểu tư này chưa đến gần đã bị thị vệ của ta đuổi đi rồi. Nếu thực sự như Giang thế tử và quốc công gia nói thì tại sao ta phải làm vậy? Chính bởi vì ta đâu biết cái tên này, nên mới sai người đuổi hắn đi."
Lương quốc công đương nhiên không để cho nàng nói lý, hừ một tiếng: "Quận chúa nghĩ thế nào làm sao người ta biết được? Quận chúa miệng lưỡi sắc sảo, vừa mở miệng đã có thể nói không thành có, thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt."
"À." Liễu Ly nói, "Theo như ý của Quốc công gia, chỉ cần một người viết thư cho người khác thì bất kể đối phương nhận hay không nhận cũng là có tình cảm với nhau ư? Đúng là quá hoang đường. Chắc chắn Quốc công gia cũng từng viết thư cho hoàng hậu nương nương, vậy ta có thể nói huynh muội các ngài xx sao?" (Chỗ xx bị trống rồi, chắc là từ bậy bạ mọi người tự đoán nha)
Miệng nhanh nhảu của nàng một khi bắt đầu nói, Lương quốc công cơ bản không thể tìm được kẽ hở mà chen vào, nghe đến hai chữ "xx" thì liền trố mắt nổi giận.
Liễu Ly lại còn nhanh chóng chèn thêm một câu: "Đương nhiên, chỉ là ví dụ, không có ý xúc phạm."
"Ngươi, ngươi, hỗn xược!" Giang hoàng hậu cũng là tiểu thư khuê các của Giang gia, nào nghe qua những lời bôi nhọ này, bàn tay ngọc ngà chỉ vào Liễu Ly, chỉ mong sao lôi ranh con này ra đánh chết ngay bây giờ, "Ngươi cả gan ở ngự tiền nói những lời kinh tởm này!"
"Hử!" Liễu Ly nghi hoặc, "Hoàng hậu nương nương, không phải ngài và Quốc công gia mắng ta trước sao? Ta đã nói là không có ý xúc phạm rồi, chẳng qua là để ngài đặt mình vào vị trí của ta, cảm nhận nỗi oan ức của ta mà thôi. Lẽ nào, lẽ nào thực sự có người bản thân là chủ hậu cung mà lại keo kiệt như vậy sao?"
Cung tì và thái giám hóng chuyện bên cạnh chỉ là cỏ đầu tường gió thổi chiều nào ngã theo chiều ấy, rất bối rối khi nhìn Liễu Ly phủ nhận với vẻ mặt ngay thẳng. Hai bên đều có lý, cuối cùng là ai nói đúng?"
Giang hoàng hậu hừ cười: "Không biết rằng đứng trước bằng chứng mà quận chúa còn nói được mạnh miệng như vậy. Xin thánh thượng sai người lấy thư đến, để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Gia Thành Đế nghe ngươi một câu ta một câu, làm cho gân xanh đập không ngừng trên trán, ông vung tay đồng ý.
Các thị vệ ghì tiểu tư xuống sàn, nhanh chóng moi ra hai vật trong ngực tiểu tư. Một hầu bao, một lá thư.
Lương quốc công nén cơn giận, thong thả chờ Liễu Ly xấu mặt. Đúng là cứng đầu cứng cổ, vật chứng đã ở đây, xem bây giờ nàng còn nói thế nào! Thư từ qua lại này thực sự do chính tay nàng viết.
Liễu Ly chỉ cảm thấy cuộc tranh cãi này thật ồn ào, mong có thể kết thúc mau, nàng còn muốn về ăn tối nữa.
Gia Thành Đế ra lệnh thị vệ mở thư: "Đọc."
Thị vệ đó nhìn lướt qua, mồ hôi rơi như mưa trút, cất giọng run run.
"Ngũ điện hạ thân gửi..."
Lương quốc công ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.