Chương 47
Lãn Nham Hoạn Giả Diệp Diệp
06/05/2024
Trong hành lang, Tiểu Triệu bác sĩ ngẩn người, chợt rơi vào trầm tư, không giải đáp được câu hỏi này của cô.
Ý của Liễu Ly cũng không nhất thiết phải nhận được câu trả lời, đoán có lẽ người ở bên trong có lẽ đã nghe rõ, cô mỉm cười với hắn, nói: “Bác sĩ mau vào đi, ta không làm phiền nữa.”
Tuy vẫn chưa có nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Liễu Ly biết rằng đến đây coi như đã làm xong việc mình phải làm.
Đêm đó Tư Thiên Đài thắp rực ánh đèn, các bác sĩ đã phân tích suốt đêm cũng vẫn chắc tám chín phần với suy đoán ban đầu.
Dị tượng là điềm báo sớm xảy ra chuyện lớn, còn về sớm bao nhiêu thì khó nói. Có điều, căn cứ ghi chép lịch sử mà dự tính, theo các bác sĩ, nhiều nhất trong hai mươi năm ắt có tai họa ập tới.
Giang hoàng hậu quyết định thúc đẩy hôn sự của An Dương và Giang Thạch Diệp, hai người sẽ thành thân vào cuối năm. Nếu trong vài năm có hậu tự, tính toán sau hai mươi năm, hài tử cũng đã trưởng thành.
Cứ như vậy, tuế tinh, thái bạch nhập nguyệt, sẽ nhắm thẳng vào việc sau khi An Dương huyện chúa gả vào Giang gia, Giang gia sẽ giữ một hài tử mang huyết thống hoàng thất, do đó mà phạm thượng làm loạn, có lòng bất trung!
*
Trời còn chưa sáng, Gia Thành Đế đã bị đại thái giám hầu hạ cận thân đánh thức: “Thưa thánh thượng, thưa thánh thượng.”
Vẫn còn một lát nữa mới đến giờ thượng triều, Gia Thành Đế ngủ không sâu: “Chuyện gì?”
Cũng không biết tại sao, khoảnh khắc mở mắt ra, ông ấy đột nhiên giật mí mắt, trong lòng bất an vô cớ.
Đại thái giám khẽ bẩm báo: “Chúng bác sĩ Tư Thiên Đài cầu kiến.”
Gia Thành Đế tất nhiên không thể biết tinh tượng kỳ lạ đêm qua, nghĩ rằng Tư Thiên Đài có tin bẩm báo: “Truyền.”
Sáng hôm đó, không ai hay biết đã xảy ra chuyện gì trong tẩm cung của thánh thượng. Chỉ những cung nữ và thái giám quét dọn nghe rõ, thánh thượng nổi giận quăng mấy cái bình sứ, biến cung điện thành một bãi ngổn ngang. Sau đó, họ đã dọn suốt hai ba canh giờ mới dọn sạch.
Đương nhiên, những người làm việc trong tẩm điện của thánh thượng ai cũng kín miệng, không dám nói lung tung. Mọi chuyện diễn ra một cách thầm lặng, hoàn toàn không để lại dấu vết nào trong mắt người khác.
Sau đó, An Dương huyện chúa đến cầu kiến.
Cô ấy quỳ trước ngự tiền, thành khẩn dập đầu: “Xin thánh thượng hãy thành toàn.”
Xem như Gia Thành Đế cũng chứng kiến An Dương lớn lên, dẫu đối với người lạnh nhạt như Gia Thành Thế thì thân tình gần như không tồn tại, nhưng ông ấy cũng hiểu phần nào tâm tính của đứa cháu gái này.
Về hôn sự của An Dương và Giang Thạch Diệp, ông ấy cũng đã biết. Mặc dù Giang Thạch Diệp chỉ là họ hàng của Giang gia, nhưng cũng là đích tử trong nhà, xét về thân phận, coi như không tủi thân cho An Dương. Nhưng giờ đây nghe bẩm báo của Thư Thiên Đài xong, Gia Thành Đế quyết sẽ không để cô ấy gả đi. Đúng lúc, chính An Dương cũng không bằng lòng, ông ấy sẽ thừa dịp thuận nước đẩy thuyền, chấp thuận thỉnh cầu của cô ấy.
An Dương được thánh thượng cho phép, cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng trong lòng, dập đầu lần nữa.
*
Lúc Liễu Ly còn đang ngon giấc thì bị tiếng nhắc nhở của hệ thống mơ màng đánh thức.
“[Nhắc nhở của hệ thống] Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ chính – Tâm nguyện – An Dương huyện chúa, phần thưởng nhiệm vụ là thiên mệnh chi nữ say rượu, sẽ phát cho bạn sau nửa tháng nữa.”
Liễu Ly bĩu môi, sao còn phải đợi nửa tháng nữa?
Có điều, đã làm xong nhiệm vụ, cũng không vội vào thời điểm này, đúng lúc, cô cũng có thể nhân dịp này nghĩ thử cách hay trêu Tiểu Cửu điện hạ say rượu.
Và Liễu Ly rất hiếu kì hệ thống sẽ chuốc say Ninh Tử Thanh thế nào.
Trong nguyên tác, Ninh Tử Thanh có hào quang nhân vật chính của mình, tửu lượng cực tốt, ngàn ly không gục. Điểm mấu chốt nhất, Ninh Tử Thanh là người biết cân nhắc, tuyệt đối sẽ không tham chén khi biết mình sắp say.
Xét bề ngoài, muốn cho cô ấy say gần như là chuyện không thể nào.
Hệ thống chỉ trả lời cô hai chữ: “An Dương.”
Trên đầu Liễu Ly nhô ra một dấu hỏi thật lớn.
Nửa tháng sau, chính xác là ngày An Dương huyện chúa rời Tây Kinh Thành.
Cô ấy chủ động thỉnh chỉ chuyển ra ngoài, Gia Thành Đế chấp thuận không chần chừ, cũng hủy bỏ hôn ước của cô ấy và Giang Thạch Diệp, chỉ bảo An Dương còn trẻ, nên trải nghiệm thêm vài năm nữa mới tính chuyện hôn nhân.
Ngoài mặt là như thế, nhưng trong mắt các triều thần thì không như vậy. Thánh thượng chỉ đích danh việc hủy bỏ hôn ước, hiển nhiên là đang tỏ rõ ý không thích Giang gia.
Về chuyện Lang Điềm ăn trộm ở Tư Thiên Đài cũng có bước ngoặt. Qua điều tra của Đại Lý Tự, cô ấy không hề làm chuyện này mà là bị gia bộc của Giang gia đổ oan, nên cũng mau chóng được thả.
Khi cô ấy vừa ra ngoài đã chủ động từ chức ở Tư Thiên Đài và quyết định rời kinh cùng An Dương huyện chúa.
Ngày hôm đó, Liễu Ly đến tiễn họ ở cổng cung điện. Gió lạnh rì rào, như ngày cô tiễn Bảo An rời khỏi năm đó, mặc dù cả người và tình cảnh đều khác nhau, nhưng điểm tương đồng là người rời khỏi có tâm trạng rất vui sướng.
Liễu Ly nghĩ, thoát được lồng giam lớn này cũng rất tốt.
An Dương và Lang Điềm trịnh trọng thi lễ với cô, nếu không phải Liễu Ly cản lại, có lẽ hai người họ đã muốn quỳ xuống: “Đa tạ đại ân khó lòng đền đáp của quận chúa. Nếu sau này có cơ hội, nhất định sẵn sàng hy sinh vì quận chúa.”
“Quá lời, quá lời rồi.” Liễu Ly xua tay, trong mắt bọn họ, cô đã trở thành người tốt làm việc tốt không cần báo đáp.
“Nếu có việc cần đến An Dương, quận chúa nhất định phải gửi thư cho ta.” An Dương nắm tay Liễu Ly, cương quyết nói, “Chỉ cần là việc ta làm được, nhất định không phụ nhờ cậy của quận chúa, kể cả khi là việc ta không làm được, cũng gắng...”
“Được rồi, được rồi.” Liễu Ly cười rút tay lại, vỗ vai của cô ấy, “Huyện chúa và Tiểu Lãng đại nhân lên đường bảo trọng là được rồi, không cần khách sáo.”
An Dương thở một hơi sâu: “Ta cũng không có thứ đáng quý gì. Sinh thời gia mẫu có ủ một vò rượu, được ta mang đến Tây Kinh, đến nay đã mười mấy năm rồi. Hôm nay xin gửi tặng quận chúa làm quà đáp lễ, mong quận chúa không chê.”
Lang Điềm nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Rượu đó chẳng phải Vương phi để dành cho huyện chúa xuất giá...”
“Điềm Điềm.” An Dương trầm giọng cắt ngang, “Ta sẽ không lấy ai hết.”
Con cháu hoàng thất, không thể tự làm chủ việc thành thân.
Có điều nếu đã sắp rời khỏi Tây Kinh, trời cao hoàng đế xa, về chuyện tứ hôn, nếu cô ấy cứ từ chối thì chẳng ai quản nổi.
Cô ấy đã quyết định suốt đời không lấy ai và ở bên Lang Điềm trọn kiếp này. Hai người tâm linh tương thông, không cần nhiều lời cũng có thể tự hiểu.
Liễu Ly nhìn hai người trong vẻ hòa hợp nắm tay đối mắt, chỉ cảm thấy “ngọt ngào” không chịu nổi, vô cùng xúc động nói: “Đa tạ huyện chúa nhé.”
An Dương không mang rượu theo mà chôn dưới gốc cây cạnh tẩm điện. Sau khi nói vị trí cho Liễu Ly, cô ấy cùng Lang Điềm khom mình thi lễ thật sâu với Liễu Ly lần nữa và lên xe ngựa.
Phu xe vút roi ngựa cho xe chạy, sau tiếng “kéo”, bánh xe quay vòng, lăn lộc cộc qua những đá xanh dưới đất.
Đã đi một quãng xa mà vẫn nghe thấy được tiếng cười nói của An Dương và Lang Điềm, vô cùng tự do và tự tại như chim sổ lồng.
Liễu Ly đứng đó, nhẹ nhàng vẫy tay chào họ.
“[Nhắc nhở của hệ thống] Chúc mừng bạn nhận được vị trí của vật phẩm nhiệm vụ, hãy đi đào lên!”
*
Bên ngoài tẩm điện của An Dương công chúa, Liễu Ly lệnh cho vài thị vệ bắt đầu đào đất.
Khó khăn lắm hôm nay mới được nghỉ, cô đã gửi thư cho Ninh Tử Thanh, hẹn cô tối uống rượu cùng, bây giờ chỉ chờ nữ nhi hồng này chín muồi, ngồi chờ Tiểu Cửu điện hạ say rượu.
Kết quả những thị vệ này chẳng được tích sự gì, đào cả buổi vẫn không tìm thấy, Liễu Ly bực mình, quyết định tự mình làm, chỉ một lúc sau, xẻng sắt trên tay xúc trúng một vật cứng.
Rượu này còn phải chính tay đào mới ra được, không hổ là rượu duy nhất có thể làm Ninh Tử Thanh say.
Một thị vệ ôm vò, một thị vệ lau sạch vò, còn hai thị vệ khác thì đi lấp đất.
Liễu Ly nghĩ tới nghĩ lui ở bên cạnh, không biết nên chuẩn bị đồ nhắm gì với rượu. Cô thường không uống rượu ở thời hiện đại, nên không có kinh nghiệm: “Theo các ngươi, món nào nên nhắm kèm với rượu?”
Cả bốn thị vệ đồng thanh đáp: “Đậu phộng.”
Liễu Ly hỏi: “Có món nào ngon hơn không?”
Món càng thơm ngon, mới càng uống nhiều chứ.
Tối đó, bốn món nhắm do đại trù của ngự thiện phòng chuẩn bị được đưa vào Yên La Điện của Thuần Ninh quận chúa, vô cùng thịnh soạn, có món gỏi, đậu phộng muối, đầu cánh gà và đậu hũ kho.
Uống rượu khi bụng rỗng hại sức khỏe, vẫn phải ăn lót dạ một chút, Liễu Ly suy nghĩ rất chu đáo, cô nuốt nước miếng nhìn những món ngon đầy bàn.
Khi Ninh Tử Thanh vén mành đi vào, thứ cô nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này.
Có thêm một cái bàn gỗ xuất hiện trong khuê phòng, trên đó bày đầy dĩa và chén, thiếu nữ đang chống cằm cười tủm tỉm vẫn chưa ăn, đang đợi cô ấy tới.
Hương rượu nồng của nữ nhi hồng đã nôn nao bay tới, chui ngay vào mũi, ngay cả người trước giờ không mấy chú trọng việc ăn uống như Ninh Tử Thanh cũng bị hớp hồn.
Khi cô ấy vừa ngồi xuống, Liễu Ly đã bắt đầu khoe thành quả của mình: “Cái này là của An Dương huyện chúa tặng ta. Chắc ngài đã nghe rồi, hôm nay cô ấy rời kinh.”
Mấy ngày trước, cô đã kể với Ninh Tử Thanh chuyện tinh tượng, tuy nhiên, đã giấu nhẹm khúc mình cố ý nhắc tới Giang gia, chỉ bảo các bác sĩ của Tư Thiên Đài kiến giải điềm này có liên quan mật thiết tới Giang gia.
Ninh Tử Thanh “À” một tiếng, rồi gắp ít đậu hũ nếm thử: “Rượu là của cô ấy cho quận chúa à?”
“Đúng vậy.” Liễu Ly liền rót cho Ninh Tử Thanh một chén, “Uống đi.”
Ánh mắt Ninh Tử Thanh lướt qua lướt lại giữa Liễu Ly và chén rượu mấy lần, bất giác mỉm cười trên môi: “Bằng chén?”
Con dân Đại Ninh cũng không có phong tục hào phóng đến thế, thường là dùng ly rượu nhỏ, chỉ có dân tộc du mục trên thảo nguyên tái ngoại mới có tập quán như vậy.
“Cứ uống đi.” Liễu Ly không cho cô ấy từ chối, cũng rót đầy cho mình, nâng chén uống ngay, “Ta xin cạn trước đây.”
Dù sao tối nay cô đã có buff không say do hệ thống đặc tặng, có thể dùng tùy thích.
Ninh Tử Thanh cũng uống cạn một hơi.
Ngươi một câu, ta một câu, qua một lúc nữ nhi hồng đã vơi non nửa vò, nhưng Ninh Tử Thanh vẫn cứ tỉnh táo, không thấy dấu hiệu chếnh choáng nào.
“Ý nghĩa mà song tinh phạm nguyệt thể hiện hôm đó, ngài có nghĩ sẽ thành hiện thực không?” Liễu Ly bắt chuyện vu vơ với Ninh Tử Thanh, tiện kiểm tra xem cô ấy có bắt đầu phản ứng chậm chưa.
Ninh Tử Thanh nghĩ một lúc rồi nói: “Thành hiện thực hay không, có khác gì nhau?”
“Đương nhiên có khác rồi.” Liễu Ly chấm đũa vào nước, vẽ xuống bàn cho cô ấy, “Thái bạch hội túc, thái tử chết. Bổn triều vẫn chưa có thái tử, hoàng tự nào cũng có thể gặp nguy hiểm hết.”
“Dù sao cũng không phải ta.” Lại vào bụng mấy chén, giọng của Ninh Tử Thanh vẫn rõ ràng, chỉ là tốc độ nói dần chậm lại, dường như đang ngà say.
Rốt cuộc Liễu Ly cũng thấy được hiệu quả, liền rót tiếp, cô thật sự rất hiếu kì Tiểu Cửu điện hạ sau khi say khướt sẽ gây ra chuyện gì.
Cuối cùng, Ninh Tử Thanh mắt mơ màng, mặc Liễu Ly có nói thế nào cũng không đáp lại.
Liễu Ly đứng dậy đến gần, quan sát một buổi, xác định cô ấy đã say hẳn. Nhưng điều làm cô thất vọng là Ninh Tử Thanh cứ ngồi yên như vậy, không có phản ứng gì, khác xa với cảnh tượng mà cô mong.
“Ninh Tử Thanh?”
Cô thử kêu tên Ninh Tử Thanh, ghé vào tai cô ấy, nói bằng giọng lớn hơn, lại thấy Ninh Tử Thanh chỉ mơ màng nhìn cô, không nói câu nào.
Gì đây, có vậy thôi ư?
Liễu Ly nghĩ mãi cũng không hiểu, Ninh Tử Thanh khi say xong vẫn im lặng như vậy, rốt cuộc khen thưởng để làm gì?
Cô chất vấn hệ thống, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời “Phần thưởng chưa nhận xong.”
Nhìn người Ninh Tử Thanh loạng choạng, suýt ngã khỏi ghế, Liễu Ly thở dài, giữ người Ninh Tử Thanh lại. Xong rồi, cô bị tội gì mà bây giờ còn phải trông người khác.
Cửu điện hạ ngoan ngoãn không hề lộn xộn, Liễu Ly đỡ cô ấy ngồi dậy mà không tốn nhiều sức.
Cách đó hai bước là giường, cô đặt Ninh Tử Thanh xuống trước, sau đó đi ra ngoài bưng nước ấm và khăn, lau mặt giúp cô ấy và dỗ cô ấy há miệng súc miệng.
Làm xong, cô đi súc miệng và rửa mặt, sắp phải đến giờ đi ngủ.
Liễu Ly ôm một bụng tức, bận rộn lâu như vậy mà không vơ được gì. Nhìn Ninh Tử Thanh vẫn mơ mơ màng màng, đành hào phóng nhường giường của mình.
Dù sao trong điện cũng nhiều phòng, bây giờ cô đành chịu bảo thị nữ dọn dẹp một phòng khác thôi.
“Cẩu nữ nhân, cẩu hệ thống.” Liễu Ly vừa đắp mền cho Ninh Tử Thanh vừa cằn nhằn, “Ngươi nói ngươi đó, làm gì say rượu mà vẫn ngoan kia chứ?”
Làm tất cả xong, vừa thổi tắt nến, Liễu Ly định rời khỏi thì dường như chợt cảm nhận được điều gì đó, cô quay lại nhìn giường một cái.
Chỉ thấy Ninh Tử Thanh ban nãy còn mơ mẩn mà giờ đã mở đôi mắt sáng đen, lặng lẽ nhìn Liễu Ly đăm đăm trong bóng tối.
“Tỉnh rồi à?” Liễu Ly hỏi, “Được rồi, ngủ đi Tiểu Cửu Nhi, đã muộn rồi.”
Tiểu Cửu điện hạ, người lẽ ra phải say khướt vẫn không nói lời nào, bỗng vươn tay về phía Liễu Ly.
“Không ổn chỗ nào sao?”
Liễu Ly vừa định đi tới xem, thình lình bị cánh tay kia ôm hông lại.
Ngay sau đó là một lực mạnh bất ngờ xuất hiện và không cách nào chống lại, kéo cả người cô lên giường.
Vừa chuẩn bị hét lên, đã bị ngón tay lạnh lẽo của Ninh Tử Thanh che môi lại, cô mới liền kìm xuống.
Liễu Ly gối đầu xuống giường, bị ép nhìn thẳng vào hai mắt Ninh Tử Thanh ở bên dưới. Trong điện tối đen như mực, nhưng vẫn có ánh trăng lốm đốm chiếu sáng, để cô có thể thấy rõ đôi môi đang mấp máy của Ninh Tử Thanh.
Những gì Ninh Tử Thanh nói đều là tên của cô, Liễu Ly.
Giờ đây tâm trí Ninh Tử Thanh đã hoàn toàn rối bời, chỉ có họ tên người trước mặt là vẫn lặp đi lặp lại.
Mơ đấy sao? Chắc là mơ.
Nếu không thì làm sao cô ấy có thể ở cùng trên giường với Liễu Ly.
“Này, Ninh Tử Thanh.” Liễu Ly ấn cánh tay của Ninh Tử Thanh, “Ngài bị sao vậy.”
Tại sao ở trong mơ mà Liễu Ly vẫn lôi thôi như vậy, Ninh Tử Thanh nghĩ với vẻ mặt không cảm xúc.
Bờ môi xinh đẹp kia vẫn đang tiếp tục huyên thuyên, không định dừng lại, thậm chí còn bắt đầu ra sức đẩy cánh tay Ninh Tử Thanh để thoát.
“Tiểu Cửu điện hạ...”
“Ngài làm sao thế...”
Tay Liễu Ly đã mỏi nhừ, tiếc rằng Ninh Tử Thanh vẫn giữ chặt cô không buông, cả buổi cũng không thoát được, đành nói khích tiếp.
Cuối cùng Ninh Tử Thanh cũng đáp lại.
“Ngươi lắm lời thật.” Ninh Tử Thanh nói, ngón tay phải lại vuốt ve má của người trước mặt, lạnh đến nỗi Liễu Ly phải run lên.
Liễu Ly “A” một tiếng: “Vậy ngài cho ta ra trước đi.”
Vừa dứt lời, bàn tay trái đang nắm cánh tay của cô liền siết mạnh hơn, Liễu Ly bị đau: “Ngài!”
Chuyện vô cùng bất ngờ diễn ra sau đó.
Cô cứ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Ninh Tử Thanh bỗng đến gần như thế, sau đó, bờ môi đỏ mọng còn chê cô lắm lời lúc nãy đã ép xuống môi Liễu Ly, giam cầm toàn thân cô, hoàn toàn không cử động được.
Vô số pháo hoa liền nổ tung trong đầu Liễu Ly, giữa lúc giãy giụa, ngược lại còn bị Ninh Tử Thanh hôn sâu hơn, đè chặt hơn.
Đang làm gì thế này?!
Ý của Liễu Ly cũng không nhất thiết phải nhận được câu trả lời, đoán có lẽ người ở bên trong có lẽ đã nghe rõ, cô mỉm cười với hắn, nói: “Bác sĩ mau vào đi, ta không làm phiền nữa.”
Tuy vẫn chưa có nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Liễu Ly biết rằng đến đây coi như đã làm xong việc mình phải làm.
Đêm đó Tư Thiên Đài thắp rực ánh đèn, các bác sĩ đã phân tích suốt đêm cũng vẫn chắc tám chín phần với suy đoán ban đầu.
Dị tượng là điềm báo sớm xảy ra chuyện lớn, còn về sớm bao nhiêu thì khó nói. Có điều, căn cứ ghi chép lịch sử mà dự tính, theo các bác sĩ, nhiều nhất trong hai mươi năm ắt có tai họa ập tới.
Giang hoàng hậu quyết định thúc đẩy hôn sự của An Dương và Giang Thạch Diệp, hai người sẽ thành thân vào cuối năm. Nếu trong vài năm có hậu tự, tính toán sau hai mươi năm, hài tử cũng đã trưởng thành.
Cứ như vậy, tuế tinh, thái bạch nhập nguyệt, sẽ nhắm thẳng vào việc sau khi An Dương huyện chúa gả vào Giang gia, Giang gia sẽ giữ một hài tử mang huyết thống hoàng thất, do đó mà phạm thượng làm loạn, có lòng bất trung!
*
Trời còn chưa sáng, Gia Thành Đế đã bị đại thái giám hầu hạ cận thân đánh thức: “Thưa thánh thượng, thưa thánh thượng.”
Vẫn còn một lát nữa mới đến giờ thượng triều, Gia Thành Đế ngủ không sâu: “Chuyện gì?”
Cũng không biết tại sao, khoảnh khắc mở mắt ra, ông ấy đột nhiên giật mí mắt, trong lòng bất an vô cớ.
Đại thái giám khẽ bẩm báo: “Chúng bác sĩ Tư Thiên Đài cầu kiến.”
Gia Thành Đế tất nhiên không thể biết tinh tượng kỳ lạ đêm qua, nghĩ rằng Tư Thiên Đài có tin bẩm báo: “Truyền.”
Sáng hôm đó, không ai hay biết đã xảy ra chuyện gì trong tẩm cung của thánh thượng. Chỉ những cung nữ và thái giám quét dọn nghe rõ, thánh thượng nổi giận quăng mấy cái bình sứ, biến cung điện thành một bãi ngổn ngang. Sau đó, họ đã dọn suốt hai ba canh giờ mới dọn sạch.
Đương nhiên, những người làm việc trong tẩm điện của thánh thượng ai cũng kín miệng, không dám nói lung tung. Mọi chuyện diễn ra một cách thầm lặng, hoàn toàn không để lại dấu vết nào trong mắt người khác.
Sau đó, An Dương huyện chúa đến cầu kiến.
Cô ấy quỳ trước ngự tiền, thành khẩn dập đầu: “Xin thánh thượng hãy thành toàn.”
Xem như Gia Thành Đế cũng chứng kiến An Dương lớn lên, dẫu đối với người lạnh nhạt như Gia Thành Thế thì thân tình gần như không tồn tại, nhưng ông ấy cũng hiểu phần nào tâm tính của đứa cháu gái này.
Về hôn sự của An Dương và Giang Thạch Diệp, ông ấy cũng đã biết. Mặc dù Giang Thạch Diệp chỉ là họ hàng của Giang gia, nhưng cũng là đích tử trong nhà, xét về thân phận, coi như không tủi thân cho An Dương. Nhưng giờ đây nghe bẩm báo của Thư Thiên Đài xong, Gia Thành Đế quyết sẽ không để cô ấy gả đi. Đúng lúc, chính An Dương cũng không bằng lòng, ông ấy sẽ thừa dịp thuận nước đẩy thuyền, chấp thuận thỉnh cầu của cô ấy.
An Dương được thánh thượng cho phép, cuối cùng cũng trút bỏ gánh nặng trong lòng, dập đầu lần nữa.
*
Lúc Liễu Ly còn đang ngon giấc thì bị tiếng nhắc nhở của hệ thống mơ màng đánh thức.
“[Nhắc nhở của hệ thống] Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ chính – Tâm nguyện – An Dương huyện chúa, phần thưởng nhiệm vụ là thiên mệnh chi nữ say rượu, sẽ phát cho bạn sau nửa tháng nữa.”
Liễu Ly bĩu môi, sao còn phải đợi nửa tháng nữa?
Có điều, đã làm xong nhiệm vụ, cũng không vội vào thời điểm này, đúng lúc, cô cũng có thể nhân dịp này nghĩ thử cách hay trêu Tiểu Cửu điện hạ say rượu.
Và Liễu Ly rất hiếu kì hệ thống sẽ chuốc say Ninh Tử Thanh thế nào.
Trong nguyên tác, Ninh Tử Thanh có hào quang nhân vật chính của mình, tửu lượng cực tốt, ngàn ly không gục. Điểm mấu chốt nhất, Ninh Tử Thanh là người biết cân nhắc, tuyệt đối sẽ không tham chén khi biết mình sắp say.
Xét bề ngoài, muốn cho cô ấy say gần như là chuyện không thể nào.
Hệ thống chỉ trả lời cô hai chữ: “An Dương.”
Trên đầu Liễu Ly nhô ra một dấu hỏi thật lớn.
Nửa tháng sau, chính xác là ngày An Dương huyện chúa rời Tây Kinh Thành.
Cô ấy chủ động thỉnh chỉ chuyển ra ngoài, Gia Thành Đế chấp thuận không chần chừ, cũng hủy bỏ hôn ước của cô ấy và Giang Thạch Diệp, chỉ bảo An Dương còn trẻ, nên trải nghiệm thêm vài năm nữa mới tính chuyện hôn nhân.
Ngoài mặt là như thế, nhưng trong mắt các triều thần thì không như vậy. Thánh thượng chỉ đích danh việc hủy bỏ hôn ước, hiển nhiên là đang tỏ rõ ý không thích Giang gia.
Về chuyện Lang Điềm ăn trộm ở Tư Thiên Đài cũng có bước ngoặt. Qua điều tra của Đại Lý Tự, cô ấy không hề làm chuyện này mà là bị gia bộc của Giang gia đổ oan, nên cũng mau chóng được thả.
Khi cô ấy vừa ra ngoài đã chủ động từ chức ở Tư Thiên Đài và quyết định rời kinh cùng An Dương huyện chúa.
Ngày hôm đó, Liễu Ly đến tiễn họ ở cổng cung điện. Gió lạnh rì rào, như ngày cô tiễn Bảo An rời khỏi năm đó, mặc dù cả người và tình cảnh đều khác nhau, nhưng điểm tương đồng là người rời khỏi có tâm trạng rất vui sướng.
Liễu Ly nghĩ, thoát được lồng giam lớn này cũng rất tốt.
An Dương và Lang Điềm trịnh trọng thi lễ với cô, nếu không phải Liễu Ly cản lại, có lẽ hai người họ đã muốn quỳ xuống: “Đa tạ đại ân khó lòng đền đáp của quận chúa. Nếu sau này có cơ hội, nhất định sẵn sàng hy sinh vì quận chúa.”
“Quá lời, quá lời rồi.” Liễu Ly xua tay, trong mắt bọn họ, cô đã trở thành người tốt làm việc tốt không cần báo đáp.
“Nếu có việc cần đến An Dương, quận chúa nhất định phải gửi thư cho ta.” An Dương nắm tay Liễu Ly, cương quyết nói, “Chỉ cần là việc ta làm được, nhất định không phụ nhờ cậy của quận chúa, kể cả khi là việc ta không làm được, cũng gắng...”
“Được rồi, được rồi.” Liễu Ly cười rút tay lại, vỗ vai của cô ấy, “Huyện chúa và Tiểu Lãng đại nhân lên đường bảo trọng là được rồi, không cần khách sáo.”
An Dương thở một hơi sâu: “Ta cũng không có thứ đáng quý gì. Sinh thời gia mẫu có ủ một vò rượu, được ta mang đến Tây Kinh, đến nay đã mười mấy năm rồi. Hôm nay xin gửi tặng quận chúa làm quà đáp lễ, mong quận chúa không chê.”
Lang Điềm nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Rượu đó chẳng phải Vương phi để dành cho huyện chúa xuất giá...”
“Điềm Điềm.” An Dương trầm giọng cắt ngang, “Ta sẽ không lấy ai hết.”
Con cháu hoàng thất, không thể tự làm chủ việc thành thân.
Có điều nếu đã sắp rời khỏi Tây Kinh, trời cao hoàng đế xa, về chuyện tứ hôn, nếu cô ấy cứ từ chối thì chẳng ai quản nổi.
Cô ấy đã quyết định suốt đời không lấy ai và ở bên Lang Điềm trọn kiếp này. Hai người tâm linh tương thông, không cần nhiều lời cũng có thể tự hiểu.
Liễu Ly nhìn hai người trong vẻ hòa hợp nắm tay đối mắt, chỉ cảm thấy “ngọt ngào” không chịu nổi, vô cùng xúc động nói: “Đa tạ huyện chúa nhé.”
An Dương không mang rượu theo mà chôn dưới gốc cây cạnh tẩm điện. Sau khi nói vị trí cho Liễu Ly, cô ấy cùng Lang Điềm khom mình thi lễ thật sâu với Liễu Ly lần nữa và lên xe ngựa.
Phu xe vút roi ngựa cho xe chạy, sau tiếng “kéo”, bánh xe quay vòng, lăn lộc cộc qua những đá xanh dưới đất.
Đã đi một quãng xa mà vẫn nghe thấy được tiếng cười nói của An Dương và Lang Điềm, vô cùng tự do và tự tại như chim sổ lồng.
Liễu Ly đứng đó, nhẹ nhàng vẫy tay chào họ.
“[Nhắc nhở của hệ thống] Chúc mừng bạn nhận được vị trí của vật phẩm nhiệm vụ, hãy đi đào lên!”
*
Bên ngoài tẩm điện của An Dương công chúa, Liễu Ly lệnh cho vài thị vệ bắt đầu đào đất.
Khó khăn lắm hôm nay mới được nghỉ, cô đã gửi thư cho Ninh Tử Thanh, hẹn cô tối uống rượu cùng, bây giờ chỉ chờ nữ nhi hồng này chín muồi, ngồi chờ Tiểu Cửu điện hạ say rượu.
Kết quả những thị vệ này chẳng được tích sự gì, đào cả buổi vẫn không tìm thấy, Liễu Ly bực mình, quyết định tự mình làm, chỉ một lúc sau, xẻng sắt trên tay xúc trúng một vật cứng.
Rượu này còn phải chính tay đào mới ra được, không hổ là rượu duy nhất có thể làm Ninh Tử Thanh say.
Một thị vệ ôm vò, một thị vệ lau sạch vò, còn hai thị vệ khác thì đi lấp đất.
Liễu Ly nghĩ tới nghĩ lui ở bên cạnh, không biết nên chuẩn bị đồ nhắm gì với rượu. Cô thường không uống rượu ở thời hiện đại, nên không có kinh nghiệm: “Theo các ngươi, món nào nên nhắm kèm với rượu?”
Cả bốn thị vệ đồng thanh đáp: “Đậu phộng.”
Liễu Ly hỏi: “Có món nào ngon hơn không?”
Món càng thơm ngon, mới càng uống nhiều chứ.
Tối đó, bốn món nhắm do đại trù của ngự thiện phòng chuẩn bị được đưa vào Yên La Điện của Thuần Ninh quận chúa, vô cùng thịnh soạn, có món gỏi, đậu phộng muối, đầu cánh gà và đậu hũ kho.
Uống rượu khi bụng rỗng hại sức khỏe, vẫn phải ăn lót dạ một chút, Liễu Ly suy nghĩ rất chu đáo, cô nuốt nước miếng nhìn những món ngon đầy bàn.
Khi Ninh Tử Thanh vén mành đi vào, thứ cô nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này.
Có thêm một cái bàn gỗ xuất hiện trong khuê phòng, trên đó bày đầy dĩa và chén, thiếu nữ đang chống cằm cười tủm tỉm vẫn chưa ăn, đang đợi cô ấy tới.
Hương rượu nồng của nữ nhi hồng đã nôn nao bay tới, chui ngay vào mũi, ngay cả người trước giờ không mấy chú trọng việc ăn uống như Ninh Tử Thanh cũng bị hớp hồn.
Khi cô ấy vừa ngồi xuống, Liễu Ly đã bắt đầu khoe thành quả của mình: “Cái này là của An Dương huyện chúa tặng ta. Chắc ngài đã nghe rồi, hôm nay cô ấy rời kinh.”
Mấy ngày trước, cô đã kể với Ninh Tử Thanh chuyện tinh tượng, tuy nhiên, đã giấu nhẹm khúc mình cố ý nhắc tới Giang gia, chỉ bảo các bác sĩ của Tư Thiên Đài kiến giải điềm này có liên quan mật thiết tới Giang gia.
Ninh Tử Thanh “À” một tiếng, rồi gắp ít đậu hũ nếm thử: “Rượu là của cô ấy cho quận chúa à?”
“Đúng vậy.” Liễu Ly liền rót cho Ninh Tử Thanh một chén, “Uống đi.”
Ánh mắt Ninh Tử Thanh lướt qua lướt lại giữa Liễu Ly và chén rượu mấy lần, bất giác mỉm cười trên môi: “Bằng chén?”
Con dân Đại Ninh cũng không có phong tục hào phóng đến thế, thường là dùng ly rượu nhỏ, chỉ có dân tộc du mục trên thảo nguyên tái ngoại mới có tập quán như vậy.
“Cứ uống đi.” Liễu Ly không cho cô ấy từ chối, cũng rót đầy cho mình, nâng chén uống ngay, “Ta xin cạn trước đây.”
Dù sao tối nay cô đã có buff không say do hệ thống đặc tặng, có thể dùng tùy thích.
Ninh Tử Thanh cũng uống cạn một hơi.
Ngươi một câu, ta một câu, qua một lúc nữ nhi hồng đã vơi non nửa vò, nhưng Ninh Tử Thanh vẫn cứ tỉnh táo, không thấy dấu hiệu chếnh choáng nào.
“Ý nghĩa mà song tinh phạm nguyệt thể hiện hôm đó, ngài có nghĩ sẽ thành hiện thực không?” Liễu Ly bắt chuyện vu vơ với Ninh Tử Thanh, tiện kiểm tra xem cô ấy có bắt đầu phản ứng chậm chưa.
Ninh Tử Thanh nghĩ một lúc rồi nói: “Thành hiện thực hay không, có khác gì nhau?”
“Đương nhiên có khác rồi.” Liễu Ly chấm đũa vào nước, vẽ xuống bàn cho cô ấy, “Thái bạch hội túc, thái tử chết. Bổn triều vẫn chưa có thái tử, hoàng tự nào cũng có thể gặp nguy hiểm hết.”
“Dù sao cũng không phải ta.” Lại vào bụng mấy chén, giọng của Ninh Tử Thanh vẫn rõ ràng, chỉ là tốc độ nói dần chậm lại, dường như đang ngà say.
Rốt cuộc Liễu Ly cũng thấy được hiệu quả, liền rót tiếp, cô thật sự rất hiếu kì Tiểu Cửu điện hạ sau khi say khướt sẽ gây ra chuyện gì.
Cuối cùng, Ninh Tử Thanh mắt mơ màng, mặc Liễu Ly có nói thế nào cũng không đáp lại.
Liễu Ly đứng dậy đến gần, quan sát một buổi, xác định cô ấy đã say hẳn. Nhưng điều làm cô thất vọng là Ninh Tử Thanh cứ ngồi yên như vậy, không có phản ứng gì, khác xa với cảnh tượng mà cô mong.
“Ninh Tử Thanh?”
Cô thử kêu tên Ninh Tử Thanh, ghé vào tai cô ấy, nói bằng giọng lớn hơn, lại thấy Ninh Tử Thanh chỉ mơ màng nhìn cô, không nói câu nào.
Gì đây, có vậy thôi ư?
Liễu Ly nghĩ mãi cũng không hiểu, Ninh Tử Thanh khi say xong vẫn im lặng như vậy, rốt cuộc khen thưởng để làm gì?
Cô chất vấn hệ thống, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời “Phần thưởng chưa nhận xong.”
Nhìn người Ninh Tử Thanh loạng choạng, suýt ngã khỏi ghế, Liễu Ly thở dài, giữ người Ninh Tử Thanh lại. Xong rồi, cô bị tội gì mà bây giờ còn phải trông người khác.
Cửu điện hạ ngoan ngoãn không hề lộn xộn, Liễu Ly đỡ cô ấy ngồi dậy mà không tốn nhiều sức.
Cách đó hai bước là giường, cô đặt Ninh Tử Thanh xuống trước, sau đó đi ra ngoài bưng nước ấm và khăn, lau mặt giúp cô ấy và dỗ cô ấy há miệng súc miệng.
Làm xong, cô đi súc miệng và rửa mặt, sắp phải đến giờ đi ngủ.
Liễu Ly ôm một bụng tức, bận rộn lâu như vậy mà không vơ được gì. Nhìn Ninh Tử Thanh vẫn mơ mơ màng màng, đành hào phóng nhường giường của mình.
Dù sao trong điện cũng nhiều phòng, bây giờ cô đành chịu bảo thị nữ dọn dẹp một phòng khác thôi.
“Cẩu nữ nhân, cẩu hệ thống.” Liễu Ly vừa đắp mền cho Ninh Tử Thanh vừa cằn nhằn, “Ngươi nói ngươi đó, làm gì say rượu mà vẫn ngoan kia chứ?”
Làm tất cả xong, vừa thổi tắt nến, Liễu Ly định rời khỏi thì dường như chợt cảm nhận được điều gì đó, cô quay lại nhìn giường một cái.
Chỉ thấy Ninh Tử Thanh ban nãy còn mơ mẩn mà giờ đã mở đôi mắt sáng đen, lặng lẽ nhìn Liễu Ly đăm đăm trong bóng tối.
“Tỉnh rồi à?” Liễu Ly hỏi, “Được rồi, ngủ đi Tiểu Cửu Nhi, đã muộn rồi.”
Tiểu Cửu điện hạ, người lẽ ra phải say khướt vẫn không nói lời nào, bỗng vươn tay về phía Liễu Ly.
“Không ổn chỗ nào sao?”
Liễu Ly vừa định đi tới xem, thình lình bị cánh tay kia ôm hông lại.
Ngay sau đó là một lực mạnh bất ngờ xuất hiện và không cách nào chống lại, kéo cả người cô lên giường.
Vừa chuẩn bị hét lên, đã bị ngón tay lạnh lẽo của Ninh Tử Thanh che môi lại, cô mới liền kìm xuống.
Liễu Ly gối đầu xuống giường, bị ép nhìn thẳng vào hai mắt Ninh Tử Thanh ở bên dưới. Trong điện tối đen như mực, nhưng vẫn có ánh trăng lốm đốm chiếu sáng, để cô có thể thấy rõ đôi môi đang mấp máy của Ninh Tử Thanh.
Những gì Ninh Tử Thanh nói đều là tên của cô, Liễu Ly.
Giờ đây tâm trí Ninh Tử Thanh đã hoàn toàn rối bời, chỉ có họ tên người trước mặt là vẫn lặp đi lặp lại.
Mơ đấy sao? Chắc là mơ.
Nếu không thì làm sao cô ấy có thể ở cùng trên giường với Liễu Ly.
“Này, Ninh Tử Thanh.” Liễu Ly ấn cánh tay của Ninh Tử Thanh, “Ngài bị sao vậy.”
Tại sao ở trong mơ mà Liễu Ly vẫn lôi thôi như vậy, Ninh Tử Thanh nghĩ với vẻ mặt không cảm xúc.
Bờ môi xinh đẹp kia vẫn đang tiếp tục huyên thuyên, không định dừng lại, thậm chí còn bắt đầu ra sức đẩy cánh tay Ninh Tử Thanh để thoát.
“Tiểu Cửu điện hạ...”
“Ngài làm sao thế...”
Tay Liễu Ly đã mỏi nhừ, tiếc rằng Ninh Tử Thanh vẫn giữ chặt cô không buông, cả buổi cũng không thoát được, đành nói khích tiếp.
Cuối cùng Ninh Tử Thanh cũng đáp lại.
“Ngươi lắm lời thật.” Ninh Tử Thanh nói, ngón tay phải lại vuốt ve má của người trước mặt, lạnh đến nỗi Liễu Ly phải run lên.
Liễu Ly “A” một tiếng: “Vậy ngài cho ta ra trước đi.”
Vừa dứt lời, bàn tay trái đang nắm cánh tay của cô liền siết mạnh hơn, Liễu Ly bị đau: “Ngài!”
Chuyện vô cùng bất ngờ diễn ra sau đó.
Cô cứ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Ninh Tử Thanh bỗng đến gần như thế, sau đó, bờ môi đỏ mọng còn chê cô lắm lời lúc nãy đã ép xuống môi Liễu Ly, giam cầm toàn thân cô, hoàn toàn không cử động được.
Vô số pháo hoa liền nổ tung trong đầu Liễu Ly, giữa lúc giãy giụa, ngược lại còn bị Ninh Tử Thanh hôn sâu hơn, đè chặt hơn.
Đang làm gì thế này?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.