Quyển 7 - Chương 22: BẾ QUAN
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Vách núi thẳng đứng chỉ nhô ra một khoảng đất rất nhỏ. Đằng Thanh Sơn và Lý sóng vai đứng đó. Một cơn gió núi thổi qua khiến thân thể Lý lảo đảo, nàng vội lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn Lý, cười nói :
- Tiểu, vừa rồi thiếu chút nữa là muội rơi xuống dưới rồi.
- Núi cao như vậy, lỡ ngã xuống dưới mà không có ai cứu thì tuyệt đối mất mạng.
Lý nghĩ lại mà sợ:
- Đằng đại ca, huynh cũng đừng đứng ở rìa núi nữa.
Mặc dù và Đằng Thanh Sơn ở chung với nhau đã lâu, nhưng Lý cũng không rõ... Cho dù phải nhảy xuống vách núi, cường giả nội gia quyền có thực lực mới bảo trụ được tính mạng.
- Huynh ấy à?
Đằng Thanh Sơn cười:
- Đi, về huyệt động thôi!
Nắm chắc thanh Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn quay về tới huyệt động thiên nhiên, hắn ngửa đầu nhìn một vách động bằng ngọc thạch màu xanh.
- Đằng đại ca, chúng ta khi nào thì đi? - Lý hỏi.
- Đi sao? Không vội. - Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Chúng ta cũng không có việc gì ở đây, tại sao không đi?
Lý hơi kinh ngạc:
- Đằng đại ca không phải đã nói là ý cảnh ẩn chứa trong Thần Tiên Ngọc Bích là ý cảnh thuộc kiếm đạo của Thi Kiếm Tiên ‘ Lý Thái Bạch ’ sao? Huynh không phải không muốn học kiếm đạo sao? Vì sao vẫn còn ở lại đây?
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn vào bốn hàng chữ như rồng bay phượng múa.
- Tiểu, trước đây huynh đã nói với muội, huynh đi Bắc Hải Đại Lục là muốn tìm được Thần Phủ Sơn để quan khán Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Vũ Hoàng! Khai Sơn Tam Thập Lục Thức là một môn phủ pháp vô cùng lợi hại. Nhưng huynh cũng sẽ không học phủ pháp, không đi theo con đường cũ của Vũ Hoàng. Vì sao huynh biết rõ như vậy mà vẫn đi?
- Chính là vì vạn pháp tương thông! Bất luận đạo thư pháp, đạo thi pháp, đạo cầm nghệ... Cứ đạt đến cực hạn, tất cả đều là thiên đạo! Do đó, huynh muốn đi quan sát Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, hy vọng từ việc tham khảo Khai Sơn Tam Thập Lục Thức có được một vài đốn ngộ.
Đằng Thanh Sơn nhìn vào huyệt động, mắt tỏa sáng:
- Còn Thanh Liên Kiếm Ca của Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch tiền bối, bốn hàng chữ này mặc dù là kiếm đạo nhưng cũng có ý nghĩa tham khảo.
- Lấy trời làm thầy có thể ngộ ra thiên đạo! Khó khăn rất cao!
- Còn bốn hàng chữ trên Thần Tiên Ngọc Bích đều ẩn chứa kiếm đạo ý cảnh của Lý Thái Bạch tiền bối! Còn những gì Vũ Hoàng cũng nói với huynh, có thể lợi dụng Khai Sơn Thần Phủ để cảm thụ rõ ràng Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, như vậy việc tham khảo cảm thụ càng dễ dàng hơn.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
- Tham khảo những gì của họ, việc cảm ngộ thiên đạo cũng sẽ nhanh hơn một chút!
- Nguyên lai là như vậy! - Lý nghe đã hiểu một chút.
Thiên đạo không thể diễn tả!
Căn bản không thể dùng ngôn ngữ chuẩn xác mà hình dung, phải ‘ ngộ ’ mới được. Cảm ngộ ý cảnh của tứ đại chí cường giả là cực kỳ trân quý.
- Chẳng trách kiếm thuật của Kiếm Lâu có thể đạt tới cảnh giới như thế!
Đằng Thanh Sơn giọng tán thưởng:
- Lý tiền bối vô cùng lợi hại, ít nhất trong đạo thư pháp cũng có thành tựu cực cao! Chỉ dựa vào bốn hàng chữ, tất cả đều ẩn chứa kiếm đạo!
So với Phật Tông Thích Già Tổ Sư, cho dù Thích Già Tổ Sư cũng dùng thư pháp, đem lĩnh ngộ về ‘ đạo ’ ẩn chứa trong đó cũng khó mà làm được.
Bảo Đằng Thanh Sơn dùng thư pháp ẩn chứa đạo càng khó hơn! Dù sao hắn cũng không giỏi về thư pháp.
- Đằng đại ca, huynh đã ngộ được gì rồi à? - Lý nói vẻ chờ mong.
- Kiếm đạo của Lý tiền bối thâm sâu khôn lường.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười:
- Nhưng căn cứ vào cảm thụ của huynh lúc trước, kiếm đạo của Lý tiền bối ban đầu hẳn là từ thủy hành nhập đạo!
(Thủy hành nhập: nhập đạo từ Thủy)
Trong truyền thuyết kiếm tiên Lý Thái Bạch khoái nhất là uống rượu.
Chỗ ở bình thường cũng thích chỗ có nước.
- Thủy hành nhập đạo à? - Lý kinh ngạc.
- Ừm, một là cảm thụ của huynh, hai là...
Đằng Thanh Sơn cười:
- Trước đây huynh và Kiếm Lâu Lâu Chủ Hoàng Phủ Ngọc Giang đánh một trận, Minh Nguyệt Kiếm Điển của hắn ẩn chứa Hành Thủy Chi Đạo. Thủy nhu có thể chống lại vạn vật, thủy cương không có gì không phá. Tam đại tổ sư Kiếm Lâu cũng giống như huynh, hẳn là bước đầu cảm ngộ được kiếm đạo của Lý tiền bối mà phát minh ra Minh Nguyệt Kiếm Điển.
Kiếm đạo của Lý Thái Bạch, một trong Tứ đại chí cường giả, bước đầu là Thủy hành.
- Còn lúc trước huynh không tự chủ được đã bị ảnh hưởng bởi ý cảnh này, học tập kiếm pháp.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ lắc đầu:
- Nếu cứ để như vậy, con đường của mình bị hoàn toàn ảnh hưởng thì sau này sợ rốt cuộc sẽ không thể tiến bộ về mặt thương pháp, hậu quả rất khó lường. May mà vào thời điểm quyết định, huynh cắn chót lưỡi tránh thoát khỏi sự ảnh hưởng.
Lý nghe thế trong lòng cũng thất kinh:
Đằng Thanh Sơn nói thì dễ, nhưng Lý không quên được... Lúc trước Đằng Thanh Sơn cả người đầy mồ hôi, khóe miệng còn rỉ máu.
Hiển nhiên để thoát khỏi ảnh hưởng là rất khó!
- Nhưng gặp phải khó khăn làm tâm tính của huynh càng thêm kiên định. Hơn nữa cái quan trọng hơn là huynh lĩnh ngộ càng sâu hơn đối với Thủy hành!
Đằng Thanh Sơn cười khẽ:
- Tiểu, từ hôm nay trở đi huynh chuẩn bị trường kỳ tĩnh tu tại đây, cảm ngộ kiếm pháp của Lý tiền bối, đồng thời mài giũa đề cao Hành Thủy Chi Quyền.
- Ở đây lâu dài sao? - Lý chấn động.
- Ừm, huynh phải bế quan tĩnh tâm tu luyện. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ. Thần Tiên Ngọc Bích của một trong tứ đại chí cường giả trước mặt mình là một kỳ ngộ lớn đến thế nào. Lần này tu luyện ở Minh Nguyệt Đảo sẽ có hiệu quả vượt xa quá trình tu luyện trước đây ở Cửu Châu Đại Địa! Đương nhiên, tương lai tiến về Bắc Hải Đại Lục, tu luyện Thần Phủ Sơn, có Khai Sơn Thần Phủ phụ trợ, hiệu quả tu luyện của Đằng Thanh Sơn còn tốt hơn nữa.
Nhưng!
Vũ Hoàng và Lý Thái Bạch nhập đạo phỏng chừng cũng khác nhau. Đằng Thanh Sơn tu luyện Hành Thủy Chi Quyền, tham khảo kiếm đạo của Lý Thái Bạch quả là việc sáng suốt nhất.
- Kia...
Lý vội nói:
- Chắc là ngày mai người của Kiếm Lâu sẽ đưa cơm tới. Đến lúc đó bốn trưởng lão mà ra, người của Kiếm Lâu nhất định sẽ hoài nghi, thậm chí còn cử nhiều cao thủ tới đây. Nhưng muội cứ yên tâm
Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
- Có huynh ở đây, cho dù có hai tên Hoàng Phủ Ngọc Giang tới ta cũng đánh cho hắn phải bỏ chạy!
- Tiểu.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý:
- Từ ngày mai, muội và Cuồng Phong Ưng tới thuyền Ô Mộc để ăn uống và làm các việc khác. Còn huynh... Trong lúc tĩnh tu, mười bữa nửa tháng ăn cơm một lần cũng được.
Lý nghe xong, gật đầu: " Đằng đại ca, ăn cơm là việc nhỏ, huynh bất tất lo lắng. " Đồng thời, nàng lại nhìn Đằng Thanh Sơn. Cả quá trình trường kỳ khổ tu, Đằng Thanh Sơn tóc dài xõa tung, hơn nữa cả mặt râu ria, khác hẳn thanh niên tuấn tú mình gặp năm đó.
Lý thầm than trong lòng...
Từ thanh niên tuấn tú năm đó với danh khí vang xa, Đằng Thanh Sơn từng bước phát triển. Bây giờ dù ở Cửu Châu Đại Địa, những người dưới hư cảnh sợ cũng chẳng có ai có thể thắng được Đằng Thanh Sơn.
Bây giờ còn bế quan.
- Không chừng vài năm sau, Đằng đại ca sẽ là cường giả hư cảnh, thành người mạnh như Thiên Thần, trở thành một trong những cường giả đỉnh cao ở Cửu Châu Đại Địa!
Lý chờ mong.
- Tiểu, huynh còn có một việc phải nhắc nhở muội. - Đằng Thanh Sơn liền nói.
- Hả? - Lý nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Huynh đoán người của Kiếm Lâu ngày mai sẽ tới. Đến lúc đó cũng sẽ dấy lên một trường phong ba! Đợi giải quyết xong việc này, huynh sẽ an tâm ở đây bế quan. Tầm khoảng giữa trưa mai nếu huynh còn đắm chìm trong kiếm đạo của Lý tiền bối, muội phải đánh thức huynh. Phương pháp rất đơn giản, lấy một tảng đá ném vào huynh là được.
Đằng Thanh Sơn muốn phòng ngừa mọi chuyện xảy ra nên nhắc nhở nàng.
- Ừm! - Lý gật đầu.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Đương nhiên, nếu là không có gì bất ngờ xảy ra, trước giờ trưa mai huynh sẽ tự mình dừng lại.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ mình không thể đắm chìm quá sâu vào kiếm đạo. Chỉ có khi ‘đạo’ của mình tăng lên mới có thể ngộ ra sâu hơn mà không bị ảnh hưởng.
- Bây giờ phải tĩnh tu một phen.
Đằng Thanh Sơn nói xong, lập tức khoanh chân ngồi xuống, đặt Luân Hồi thương trên đầu gối tĩnh tu.
Trong đầu hắn hiện lên bộ phận lĩnh ngộ kiếm đạo lúc trước, bắt đầu dần dần tách ra, đem Thủy Hành ý cảnh dung nhập vào Hành Thủy Chi Quyền.
...
Ngày hôm sau khi mặt trời mọc, mãi cho đến giữa trưa.
Tất cả giống như Đằng Thanh Sơn đã đoán. Thiếu niên đưa thức ăn vừa tới cửa động phủ cấm địa gọi một hồi lâu mà không thấy tứ đại trưởng lão canh gác xuất hiện. Lập tức đoán ra có đại sự xảy ra, hắn sợ hãi vội đi bẩm báo. Động phủ cấm địa đã lâu rồi không xảy ra đại sự.
Tứ đại trưởng lão canh gác vẫn không có tin tức gì.
Mười phần thì đến chín là chết hết rồi!
Điều này làm lãnh đạo Kiếm Lâu chấn động. Động phủ cấm địa nói là không trọng yếu thì là không trọng yếu. Dù sao kiếm pháp điêu khắc, không có tâm pháp khẩu quyết phối hợp, thì những kiếm pháp đó cũng không có gì quá quan trọng. Nhưng nói trọng yếu thì vô cùng trọng yếu. Khối ‘ Thần Tiên Ngọc Bích ’ là bảo vật của cả Kiếm Lâu.
Có Thần Tiên Ngọc Bích, Kiếm Lâu mới có thể hưng thịnh không dứt.
Mặt trời mọc cao dần, ánh nắng chiếu rọi vào không khí buổi sáng lạnh lẽo làm con người rất thoải mái.
Nhưng những cao thủ Kiếm Lâu lại không có một ai thấy thoải mái.
Sạt sạt ~~~~
Sơn đạo cấm địa uốn lượn trên núi cao, hàng loạt cường giả Kiếm Lâu đang nhanh chóng đi về phía động phủ cấm địa. Đám người đi đầu chính là Kiếm Lâu Lâu Chủ ‘ Hoàng Phủ Ngọc Giang ’. Cạnh hắn là một lão giả tóc hoa râm. Lão giả này chính là Kiếm Lâu Lâu Chủ đời trước.
Cũng là sư phụ của Hoàng Phủ Ngọc Giang ‘ Thiên Hồng ’!
Khi thực lực Hoàng Phủ Ngọc Giang vượt qua sư phụ mình ‘ Thiên Hồng ’, Thiên Hồng tự động thoái vị, Hoàng Phủ Ngọc Giang trở thành Lâu Chủ mới! Quy củ của Kiếm Lâu chính là người mạnh nhất lên làm Lâu Chủ!
- Ngàn năm qua, không có một người nào xông vào động phủ cấm địa cả.
Vẻ mặt Thiên Hồng ưu tư, vừa chạy vừa nói:
- Trong động phủ cấm địa cường giả nội kình bình thường thì căn bản không vào được. Về phần tiên thiên cường giả... Cả Minh Nguyệt Đảo, cũng chỉ có sáu bảy tiên thiên cường giả thôi. Đều là người của Kiếm Lâu chúng ta! Họ muốn đi xem Thần Tiên Ngọc Bích thì có thể đi vào, đâu cần xông vào giết người. Việc này... Này...
Họ căn bản không hiểu...
Người nào lại xông vào đó!
- Bây giờ ta lo lắng nhất chính là người xông vào sẽ hủy diệt Thần Tiên Ngọc Bích!
Hoàng Phủ Ngọc Giang vẻ mặt tái nhợt.
Đám người nhanh chóng vọt tới cửa động phủ cấm địa.
- Mùi máu!
Hoàng Phủ Ngọc Giang và sư phụ ‘ Thiên Hồng ’ là hai cường giả tiên thiên kim đan mạnh bậc nhất Kiếm Lâu, họ đồng thời phát hiện ra bốn vị trưởng lão canh gác đã chết.
- Hẳn là cùng bị giết! Không có thời gian kêu người ngoài tới giúp.
Thiên Hồng nhíu mày nói.
- Là thương! Binh khí giết họ là thương!
Hoàng Phủ Ngọc Giang thấy lỗ thủng trên cổ bốn đại trưởng lão. Vết máu đã khô, " Đúng là hắn! " Hoàng Phủ Ngọc Giang sớm đã đoán ra đối thủ dùng thương đáng sợ.
- Lâu Chủ...
Những cường giả khác của Kiếm Lâu cũng tràn vào.
- Thần Tiên Ngọc Bích!
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Giang khẽ biến.
Vù! Vù!
Hoàng Phủ Ngọc Giang và Thiên Hồng, một trước một sau nhanh chóng chạy về chỗ có Thần Tiên Ngọc Bích.
Tới đại điện khắc rất nhiều kiếm pháp, Hoàng Phủ Ngọc Giang và Thiên Hồng không khỏi dừng lại. Đám người phía sau cũng đều đứng lại một bên, ánh mắt họ đều dán vào một người sớm đã ở trong điện.
Trường bào màu xanh, râu ria lởm chởm, còn có cây trường thương màu bạc tỏa sáng!
- Đằng...Thanh...Sơn!
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Giang sắc như kiếm, rít lên ba chữ qua kẽ răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.