Quyển 8 - Chương 59: Bước Ngoặt.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên thấy thế sắc mặt đại biến, hóa thành một luồng hào quang, chỉ lắc mình một cái đã vọt ra xa vào giữa đám cây, trong lòng vô cùng hoảng sợ: “Ngọn lửa của quái điểu này đến cả con tuyết linh điêu vốn là yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan có bộ lông cứng rắn như thần binh mà cũng bị đốt chết. Hơn nữa ngọn lửa rõ ràng khác hẳn với lửa của yêu thú tiên thiên kim đan bình thường, nếu ta bị nó đốt nhất định phải chết tươi! “
Ngọn lửa của Thanh Loan lợi hại như thế nào?
Đến cả con Lục Túc Đao mà lúc trước Đằng Thanh Sơn và Mục Vọng liên thủ cũng đánh không lại, thế mà đối mặt với ngọn lửa của Thanh Loan cũng phải bỏ chạy trối chết. Chứ đừng nói là Tuyết Linh Điêu. Nếu Hách Liên Hạo Duyên lọt vào ngọn lửa này chắc chắn sẽ chết.
- Nghiệt súc!
Thiên Phong Chiến Thần gầm một tiếng, rút ra một cây trường kiếm đen bóng đeo trên người.
Veo!
Một luồng kiếm quang xé gió bắn về phía Thanh Loan.
Hai cánh Thanh Loan khẽ chớp, giống như một cao thủ có khinh công thân pháp tuyệt thế dễ dàng tránh thoát đạo kiếm quang này. Lúc trước khi Thanh Loan và Đằng Thanh Sơn tỷ thí, hai người đứng rất gần nhau, công kích từ trường thương của Đằng Thanh Sơn cũng bị Thanh Loan dễ dàng tránh được. Như thế có thể tưởng tượng được năng lực né tránh ghê hồn của Thanh Loan.
- U... U...
Thanh Loan nhanh chóng bay đến trên đầu Hách Liên Hạo Duyên.
Bình thường, hai chân không bằng bốn vó, bốn vó vẫn kém hai cánh bay.
Nói cách khác, người bình thường không nhanh bằng những con thú dã man, thú dã man không nhanh bằng loài chim. Thanh Loan là vương giả của loài chim... Có thể nói, tốc độ của nó cho dù là cường giả hư cảnh đại thành có phi hành cũng không bằng nó... Chỉ có những yêu thú phi cầm đạt tới hư cảnh mới có thể vượt qua nó.
Hách Liên Hạo Duyên vừa ngẩng đầu, đã thấy trên bầu trời có Thanh Loan bay liệng, không khỏi biến sắc, vội hô:
- Sư phụ!!!
Thanh Loan khoái trá kêu to một tiếng, há miệng ra.
- Vù...
Giữa ngọn lửa màu đen pha một lưỡi tím, một lần nữa phủ xuống.
- Nghiệt súc!!!
Thiên Phong Chiến Thần lao tới cực nhanh không khỏi biến sắc, giận dữ hét lên.
Hách Liên Hạo Duyên lắc mình một cái.
Xoẹt xoẹt...
Ngọn lửa phun vào núi đá, cả núi đá cũng bị thiêu cháy như một tờ giấy, rồi trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Cho dù Hách Liên Hạo Duyên né tránh nhanh, vẫn bị một tí lửa liếm trúng... một ngọn lửa nho nhỏ chạm vào tay Hách Liên Hạo Duyên, làm cho chiến khải làm bằng tiên thiên chân nguyên phủ ngoài cánh tay Hách Liên Hạo Duyên bị đốt cháy, sau đó thiêu đốt tới cơ bắp gân cốt cánh tay.
Một tí như vậy thôi!
Một tiếng “Xoẹt”, cơ bắp gân cốt đã bị thiêu đốt, hơn nữa hóa thành tro bụi, rồi nhanh chóng tiếp tục lan tràn.
- A...
Hách Liên Hạo Duyên kêu một tiếng đau đớn, vung mạnh tay trái lên.
Vèo!
Chặt đứt ngay cánh tay phải. Cánh tay phải đã bị đốt hơn phân nửa lập tức bị chặt đứt rơi xuống đất, rồi cả cánh tay tiếp tục bị đốt thành tro tàn. Ngọn lửa của Thanh Loan quả là bá đạo, làm Hách Liên Hạo Duyên không khỏi biến sắc.
Thiên Phong Chiến Thần thấy thế, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lóe ra những tia giận dữ.
- Chết đi!
Thiên Phong Chiến Thần lắc mình một cái lao tới, nhảy cao lên, nhằm thẳng vào Thanh Loan.
Thiên Phong Chiến Thần lúc này đã nổi giận đùng đùng. Tuyết Linh Điêu chính là con thú để lão có thể dựa vào mà phi hành. Dù sao phải đạt tới hư cảnh đại thành, mới có thể phi hành. Hai đại chiến thần ở Đoan Mộc Đại Lục, mặc dù đều tiến vào hư cảnh rất lâu rồi, nhưng... đều chưa tới hư cảnh đại thành, chỉ có dựa vào yêu thú phi cầm mới có thể bay.
Yêu thú phi cầm ở Đoan Mộc Đại Lục rất hiếm. Yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan càng hiếm hơn! Muốn thu phục thành công càng khó thêm một tầng!
Về phần Thiết Kiếm Vũ Thánh “Hách Liên Hạo Duyên”, hắn là một người đứng đầu tương lai của gia tộc. Đứt cánh tay phải sử dụng vũ khí, thực lực giỏi lắm là giữ được ba phần trước đây.
Cái chết của Tuyết Linh Điêu, môn đồ cụt tay làm Thiên Phong Chiến Thần phẫn nộ thật sự. Trên trăm năm nay chưa từng phẫn nộ như thế.
- U...
Thanh Loan dễ dàng bay bổng lên không.
Thiên Phong Chiến Thần nhảy đến cực cao, rồi chỉ có thể vô lực rơi xuống dưới. Còn lúc này Thanh Loan lại lượn thành một vòng tròn, bổ về phía Hách Liên Hạo Duyên. Cảnh này làm Thiên Phong Chiến Thần càng phẫn nộ! Hắn mà còn muốn nhảy lên không trung đuổi giết Thanh Loan thì chỉ có một kết cục – đó là bị Thanh Loan trêu chọc!
Chung quanh thân thể Thiên Phong Chiến Thần lóe ra hào quang, lập tức rơi xuống cực nhanh, gia tốc bay về phía Hách Liên Hạo Duyên.
- Vù...
Thanh Loan vừa phun ra một luồng liệt hỏa màu tím đen.
Thiên Phong Chiến Thần bất chấp những thứ khác, vội lao tới bảo vệ cho Hách Liên Hạo Duyên...
Thanh Loan chớp chớp mắt, vỗ hai cánh, lượn một vòng cung, rồi bay với tốc độ cực hạn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Thanh Loan!
Đằng Thanh Sơn thấy Thanh Loan bay tới, mừng rỡ, đồng thời rất cảm kích Thanh Loan.
Vù!
Đằng Thanh Sơn lập tức lên lưng Thanh Loan.
- U...
Thanh Loan vui mừng hót vang một tiếng, sau đó lập tức bốc lên cao nhanh chóng bay về phía đông nam. Ngồi trên lưng Thanh Loan, Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Thanh Loan: “ Thanh Loan thật là thông minh. Còn biết cách vây Nguỵ cứu Triệu. Biết không thể cứu ta ngay trước mặt Thiên Phong Chiến Thần được, nên trước tiên giết Tuyết Linh Điêu, nữa công kích Hách Liên Hạo Duyên, làm Thiên Phong Chiến Thần không thể không đi cứu... rồi nó nhân cơ hội này cứu ta.”
Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới.
Núi đá phía dưới, Thiên Phong Chiến Thần và Hách Liên Hạo Duyên cụt tay đều ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt vô cùng giận dữ.
- U...
Tiếng kêu vang vọng cả thiên địa. Thanh Loan gia tốc xé gió lao đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn mọi người.
...
- Nghiệt súc này.
Thiên Phong Chiến Thần bình thường dù công phu hàm dưỡng tốt đến mấy, lúc này cũng bốc lửa giận bừng bừng. Hắn sống gần bốn trăm năm, từ khi bắt đầu tiến vào hư cảnh, hắn chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy! Đối mặt với một con yêu thú phi cầm mà hắn liên tiếp ba lần ngã ngựa!
Tuyết Linh Điêu bị giết! Môn đồ bị đốt đứt cánh tay! Đằng Thanh Sơn được cứu đi!
Hắn vừa rồi còn tự tin mười phần nói:
- Ở trước mặt ta, ta muốn hắn sống là sống, ta muốn hắn chết là hắn phải chết!
Bây giờ xem ra, sự tự tin này trở thành một chuyện đùa rất lớn.
...
Thiên Phong Chiến Thần và Hách Liên Hạo Duyên nổi giận, nhưng Mục Vọng, Giang Nhạn, Phó Đao và một đám Vũ Thánh khác đứng xa xa nhìn sự tình phát triển, hoặc là tán thưởng, hoặc là thầm bật cười.
- Thiên Phong Chiến Thần lần này quả thật đã nếm mùi cay đắng.
Mục Vọng khẽ cười nói.
- Không phải sao? Đến cả Hách Liên Hạo Duyên cũng bị đốt đứt một cánh tay.
Phó Đao cũng nói:
- Nhưng thần điểu phun lửa đó quá lợi hại. Tốc độ chẳng những nhanh, hơn nữa ngọn lửa phun ra còn lợi hại hơn. Đến cả yêu thú tiên thiên kim đan “Tuyết Linh Điêu” cũng bị thần điểu dùng lửa đốt thành tro bụi.
Những Vũ Thánh khác đều gật đầu.
- Hơn nữa còn rất thông minh.
Mục Vọng thêm vào một câu, tán thưởng nói:
- Đằng Thanh Sơn thật là có phúc khí, lại có được yêu thú bực này trợ giúp.
Trên trời cao, giữa mây mù, Thanh Loan phi hành rất nhanh.
“Thanh Loan rốt cuộc giấu Tiểu Quân ở nơi nào?” Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất lo lắng. Hắn biết... Thanh Loan khẳng định là cõng Lý Quân bay đến một nơi nào đó, giấu Lý Quân và rương sắt kỹ, rồi trở về giúp hắn.
Vù!
Đột nhiên, Thanh Loan đáp xuống. Đây là khu rừng cách hai ba trăm dặm Ngưu Đầu Sơn về phía nam. Giữa vùng núi rừng này có một quả núi vô danh, vách núi dốc đứng. Thanh Loan để Đằng Thanh Sơn xơ xác lên một cái hang giữa vách núi dốc đứng.
“Hang động này vừa được làm ra. “ Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhìn ra.” Hơn nữa, hẳn là do Thanh Loan phun lửa, đốt ra một cái huyệt động. “
Nhảy vào trong.
Đằng Thanh Sơn đưa mắt đã thấy phía trước là rương sắt cùng với Lý Quân đang nằm trên mặt đất.
- Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn lập tức chạy tới, trước hết nghe mạch Lý Quân.
- Mạch đập yếu ớt gần như không thể phát hiện, hô hấp cũng vô cùng mỏng manh.
Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu. Nếu là thường nhân, phỏng chừng mạnh đập yếu thế này thì không thể phát hiện được, hoàn toàn có thể coi như ở trạng thái giả chết rồi.
Đằng Thanh Sơn vội mở rương sắt:
- Thuốc đâu rồi?
Lục lọi trong rương sắt một chút, cẩn thận tìm ra viên giải dược lúc nãy!
Lúc trước lúc Thiên Phong Chiến Thần đánh tới, Đằng Thanh Sơn không thể mở rương ra được, do đó thuận tay chọc một lỗ nhỏ trên rương sắt, rồi nhét viên giải dược vào lỗ đó. Sau đó ném rương sắt cho Thanh Loan, để Thanh Loan mang đi.
- Không đúng.
Đằng Thanh Sơn vừa chuẩn bị cho Lý Quân phục dụng, đột nhiên lắc đầu. “Từ hành vi của Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên thì lúc trước hoàn toàn chỉ trì hoãn thời gian. Vậy... đan dược này này cũng không nhất định là thật. Ngay từ đầu hắn đã cố ý làm mình lẫn lộn. Đến khi Mục Vọng nhận ra là Nhất Mộng Bách Niên, hắn bộc lộ. Đây là hắn trì hoãn thời gian lần đầu tiên.”
“Sau đó, tìm mọi cách chối cãi, kỳ thật cũng để trì hoãn thời gian.”
“Cuối cùng bị ép phải đưa cho ta đan dược này... Cũng khó nói nó là thật hay giả. Tiểu Quân ăn vào, nếu không tốt lên, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục trì hoãn thời gian.”
Đằng Thanh Sơn không ngu. Hiển nhiên với chút tâm kế bình thường như vậy của Hách Liên Hạo Duyên, nếu khi bình thường thì Đằng Thanh Sơn chắc không đến mức trúng chiêu như vậy.
Nhưng...
Lý Quân lúc đó lâm vào cảnh nguy hiểm, đã làm ảnh hưởng hắn quá lớn.
Đặc biệt là Đằng Thanh Sơn đột nhiên ý thức được... trong lúc vô tình hắn đã yêu Lý Quân rồi. Việc này càng làm Đằng Thanh Sơn tâm thần chấn động. Lúc đó Đằng Thanh Sơn chuyên tâm cầu giải dược, tâm thần bấn loạn, căn bản không chú ý tới chiêu số của Hách Liên Hạo Duyên.
“Hắn trì hoãn thời gian, đợi Thiên Phong Chiến Thần tới.”
“Đúng là, Thiên Phong Chiến Thần thực lực kinh người. Ta chưa nhập hư cảnh, trước mặt hắn có thể nói là chẳng hề có lực hoàn thủ! Cũng không có gì lạ, Thiên Phong Chiến Thần dù sao cũng đã tiến vào hư cảnh rất lâu rồi.” Đằng Thanh Sơn cảm nhận được, khác biệt giữa chưa nhập hư cảnh và đã tiến vào hư cảnh lớn như thế nào.
“Nếu ta tiến vào hư cảnh, thực lực sẽ tiếp tục cao lên một tầng. Có lẽ, có thể đánh được với hắn một trận.” Đằng Thanh Sơn vô cùng khát vọng mình có thể tiến vào hư cảnh. “Ít nhất, hôm nay sẽ không để Tiểu Quân rơi vào nông nỗi này.”
Cúi đầu nhìn Lý Quân, Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất áy náy
Lý Quân khăng khăng một mực đi theo mình, nhưng mình lại để nàng rơi xuống vào nông nỗi này.
“Khó nói đan dược này thật hay giả.” Đằng Thanh Sơn hơi chần chờ, hắn không dám cho Lý Quân phục dụng. “Bây giờ Tiểu Quân đã rơi vào trạng thái hôn mê, không nguy hiểm tới sinh mạng. Nhưng nếu phục dụng phải độc dược thì quả thật rất phiền toái.”
Đột nhiên...
- Ha ha! Hách Liên!
Một thanh âm ẩn ẩn từ xa truyền đến, khi tới tai Đằng Thanh Sơn thì nghe như tiếng muỗi kêu.
Nhưng thính lực Đằng Thanh Sơn rất kinh người, vẫn có thể nghe được.
“Hả? Là Vân Mộng Chiến Thần? “ Đằng Thanh Sơn lập tức nhận ra.
“Thanh âm cường giả hư cảnh lớn thật, cách nhau hai ba trăm dặm mà ta vẫn có thể miễn cưỡng nghe được.” Đằng Thanh Sơn thầm than. Kỳ thật lúc trước Đằng Thanh Sơn gầm lớn một tiếng chấn động hơn mười vạn đại quân, tức thời hai ba trăm dặm, đến người thường cũng có thể miễn cưỡng nghe được.
“Vân Mộng Chiến Thần cũng tới, Ừm."
Đằng Thanh Sơn suy tư một lát rồi đưa ra quyết định dứt khoát.
Trước hết đưa một trái ôm lấy Lý Quân, rồi sau đó dùng tay phải đan vác rương sắt, nhảy lên lưng Thanh Loan!
- Thanh Loan, phương bắc!
Đằng Thanh Sơn không thể nói với Thanh Loan, nên chỉ có thể chỉ phương hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.