Quyển 7 - Chương 17: Chỉ biết đến thân, không cần lý lẽ.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Kiếm Lâu Lâu Chủ mặc một chiếc áo bào trắng rộng thùng thình, hai mắt như phát ra hai luồng kiếm quang. Hắn đứng trên mũi Ô Mộc thuyền, mặc cho gió biển thổi chiếc áo choàng bay phần phật.
- Lâu Chủ!
Tên tướng quân chật vật đi từng bước trên bãi cát, cất giọng khàn khàn nói:
- Tên thanh niên này không biết là từ đâu lòi ra! Cái thuyền này là do quân sĩ Tướng Quân phủ chúng ta vất vả lắm mới kéo từ biển vào được. Nhưng tên thanh niên đó lại nói là thuyền của hắn! Hắn cậy có thực lực cao siêu định cướp ngay trên tay những huynh đệ chúng ta. Không những thế, hắn còn phá đan điền, phế đi nội kình ta đó Lâu Chủ!
- Xin Lâu Chủ chủ trì công đạo cho chúng ta!
Tên tướng quân trừng mắt như muốn rách ra, ra sức gào lên.
- Xin Lâu Chủ, chủ trì công đạo cho chúng ta!
Nhất thời mấy trăm quân sĩ đều hô lên, thanh âm ầm ầm quanh quẩn khắp bầu trời bãi biển. Trong ánh mắt đám quân sĩ nhìn về phía Kiếm Lâu Lâu Chủ, pha lẫn chút sùng bái kính ngưỡng! Trong truyền thuyết, Kiếm Lâu Lâu Chủ là người cường đại nhất, vô địch trên cả hòn đảo này.
Minh Nguyệt Đảo cũng khá lớn, nên cũng chẳng có mấy người gặp qua Kiếm Lâu Lâu Chủ.
- Yên tâm.
Kiếm Lâu Lâu Chủ cất giọng lành lạnh, nhất thời mọi vật trở nên im ắng. Kiếm Lâu Lâu Chủ đứng trên lan can thuyền Ô Mộc, nhìn người thanh niên trước mắt, tóc tai bù xù, mặt râu ria, trong lòng cũng có vẻ hơi kinh ngạc. Mấy trăm quân sĩ của Tướng Quân phủ có thực lực rất khá, với ngạo khí của đám quân sĩ này, vậy mà có thể bức bách họ khuất phục nhận thua, tối thiểu cũng phải có thực lực tiên thiên cường giả!
Hơn nữa... đám quân sĩ này cũng không có ai bị thương, chỉ có tên tướng quân là bị hủy đan điền.
- Có thể làm cho nhiều quân sĩ như vậy đều kinh sợ, thực lực thanh niên này hẳn là rất mạnh.
Trong lòng Kiếm Lâu Lâu Chủ cũng hết sức tò mò. Đương nhiên... Lúc này Kiếm Lâu Lâu Chủ cũng không để Đằng Thanh Sơn vào mắt. Là cường giả mạnh nhất của Minh Nguyệt Đảo, từ lâu hắn đã không có đối thủ!
- Vì sao cướp hải thuyền này?
Kiếm Lâu Lâu Chủ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi. Đằng Thanh Sơn còn chưa nói gì, Lý đứng cạnh xen vào, vẻ bất mãn :
- Ngươi... Ngươi phải phân cho rõ phải trái. Chẳng lẽ, ngươi không cần hỏi cho rõ ràng gì hay sao? Hải thuyền này căn bản là của chúng ta! Còn quân sĩ của Tướng Quân phủ tham lam hải thuyền của chúng ta, nên mới muốn cướp bóc trước. Đồ vật của chúng ta, chúng ta đương nhiên phải thu hồi!
- Của các ngươi?
Kiếm Lâu Lâu Chủ cẩn thận quan sát thuyền Ô Mộc một chút.
- Đúng! Đây là thuyền của chúng ta.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói.
- Đồ vật của chúng ta, chúng ta thu hồi là hoàn toàn đúng! Vừa rồi có rất nhiều quân sĩ tới ngăn trở chúng ta, thậm chí còn động thủ. Tên tướng quân cũng còn dám ăn nói lỗ mãng nên ta mới chỉ trừng phạt một chút, chứ cũng không hề lấy mạng người. Kiếm Lâu Lâu Chủ, ngươi không nên hỏi ta như vậy. Ngươi nên hỏi đám quân sĩ cho rõ kìa.
Kiếm Lâu Lâu Chủ cẩn thận quan sát con thuyền Ô Mộc, rồi quay đầu nhìn về phía đám quân sĩ.
Đám quân sĩ đều không dám mở miệng.
- Lâu Chủ!
Tên tướng quân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta đã nhìn kỹ hải thuyền này. Chất liệu làm hải thuyền này căn bản là không phải của Minh Nguyệt Đảo chúng ta! Hơn nữa... Bên trong khoang còn có một viên bảo thạch màu xanh to bằng nắm đấm. Loại bảo thạch này cũng không phải là thứ mà Minh Nguyệt Đảo có!
- Do đó ta dám khẳng định….
Tướng quân nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn phía xa:
- Thuyền này vốn không phải là của Minh Nguyệt Đảo chúng ta mà là thuyền từ ngoài tới! Nếu thuyền này thật sự là của hai người đó, vậy bọn họ vốn không phải là người của Minh Nguyệt Đảo chúng ta, mà là từ bên ngoài đến!
- Người từ bên ngoài đến?
Con ngươi hẹp dài của Kiếm Lâu Lâu Chủ khẽ nheo lại, rồi nhìn vào những dấu vết ở lườn chiếc thuyền, đánh giá chất liệu đặc thù của cả chiếc thuyền, thậm chí còn hắn còn nhìn cả tấm vải bạt dưới chân cột buồm. Khóe miệng Kiếm Lâu Lâu Chủ hiện lên nụ cười kỳ lạ, nhìn về phía hai người Đằng Thanh Sơn,
- Thuyền này là của các ngươi? Vậy các ngươi từ bên ngoài tới phải không?
Lý và Đằng Thanh Sơn nhìn nhau. Nếu khẳng định là người Minh Nguyệt Đảo thì hiển nhiên chiếc thuyền này sẽ không phải của mình. Dù sao, Ô Mộc thuyền cũng không thể là thứ tạo ra ở Minh Nguyệt Đảo. Trên đảo đến cả Ô Mộc cũng không có thì làm sao mà làm thuyền được chứ?
- Chúng ta là người từ bên ngoài đến! - Đằng Thanh Sơn gật đầu nói.
Đằng Thanh Sơn không chẳng quá quan tâm tới một cái đảo như Minh Nguyệt Đảo này.
Một đảo có ngàn vạn dân cư thì quân đội lợi hại cũng chỉ hơn mười vạn thôi. Trong số đó có thể có hai ba cường giả tiên thiên kim đan đã là không tệ rồi. Cho dù tất cả kéo tới, Đằng Thanh Sơn cũng không sợ. Hơn nữa, Kiếm Lâu Lâu Chủ vừa tới đã là cường giả mạnh nhất trên đảo. Nhưng rõ ràng, lấy khinh công mà phán đoán, đối phương vẫn chưa đạt tới hư cảnh! Nếu chưa đạt tới hư cảnh, Đằng Thanh Sơn có gì phải sợ?
- Thật là là từ bên ngoài đến. Thú vị đấy. - Kiếm Lâu Lâu Chủ nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Lâu Chủ!
Tên tướng quân vội lội tới bờ nước trên bãi cát, lo lắng hô :
- Bây giờ, họ đã thừa nhận là từ bên ngoài đến, tuyệt không phải người của Minh Nguyệt Đảo chúng ta! Thế mà chúng lại dám kiêu ngạo ở đây như thế, rõ ràng không coi người của Minh Nguyệt Đảo chúng ta vào mắt. Loại người như thế nhất định phải nghiêm trị!
Đằng Thanh Sơn cườ,i liếc mắt nhìn tên tướng quân đang gào lên. Tên tướng quân nói đúng... Đằng Thanh Sơn đích xác không coi Minh Nguyệt Đảo vào mắt.
- Câm miệng! - Thanh âm lạnh buốt vang lên.
Vốn tên tướng quân vẻ mặt đang hết sức hùng hổ, lúc này như vịt bị vặn cổ, hoàn toàn chết lặng. Ngay sau đó, hắn vội cúi đầu không dám lên tiếng nữa. Hắn rốt cục nhớ lại thân phận của đối phương - Kiếm Lâu Lâu Chủ! Đó là cường giả có quyền thế nhất trên Minh Nguyệt Đảo. Người ta có gì phải làm theo lời một tên tướng quân bị phế bỏ nội kình như hắn chứ?
- Minh Nguyệt Đảo chúng ta đã rất lâu rồi không có người từ bên ngoài đến. Người lần trước cũng phải tới hơn một trăm năm rồi.
Kiếm Lâu Lâu Chủ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,
- Các ngươi là người ở đâu tới? Thiên Phiên đảo, hay là Thanh Mộc đảo?
Đằng Thanh Sơn và Lý đều nao nao. Thiên Phiên Đảo? Thanh Mộc Đảo?
“Đúng.” - Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng hơi giật mình, nghĩ lai: “Tháng bảy ta xuất hải, cũng thuận gió nên một đường đi từ Cửu Châu Đại Địa về phía bắc! Theo gió, một ngày một đêm cũng có thể đi được vài trăm dặm. Thời gian về cuối mặc dù tốc độ có chậm đi một chút, nhưng cũng phải đi được chừng bảy tám vạn dặm”.
- Cách bắc bộ thảo nguyên tám vạn dặm! Hơn nữa dọc theo đường đi, gặp biển động, lốc xoáy, yêu thú... Nếu không đạt tới cảnh giới tiên thiên, căn bản không thể sống mà đến nơi này!
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ ba tháng vừa rồi mình lênh đênh trên biển nguy hiểm như thế nào. Cho dù gặp phải vài lần tai họa nhưng thuyền Ô Mộc vẫn còn nguyên vẹn. Nếu là người khác xuất hải, con thuyền chưa chắc đã còn được như Đằng Thanh Sơn.
Gặp được một vài lần lốc xoáy, biển động... Đằng Thanh Sơn có thể nhảy xuống biển giữ chặt dây xích, ổn định con thuyền Ô Mộc.
Rất nhiều tình huống nguy hiểm, cũng không làm khó được Đằng Thanh Sơn!
Cái làm cho Minh Nguyệt Đảo đau đầu vô cùng là Cửu Khúc Quỷ Vực, vậy mà Đằng Thanh Sơn cũng không để vào mắt. Trong mắt hắn những thứ đó đều không có gì nguy hiểm! Nhưng, Đằng Thanh Sơn có thể an toàn tới đây không có nghĩa là người khác cũng có thể an toàn tới được! Cửu Châu Đại Địa cách Minh Nguyệt Đảo quá xa.
Nếu chỉ với thực lực tiên thiên thì ai sẽ bỏ công mà lặn lội lênh đênh tới tận Bắc Hải?
- Xem ra, chung quanh Minh Nguyệt Đảo hẳn là còn có vài đảo khác.
Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
- Kiếm Lâu Lâu Chủ.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói:
- Bây giờ, sự tình cũng đã rõ ràng rồi. Con thuyền này căn bản là của chúng ta. Ta cũng không muốn giữa chúng ta xảy ra việc lớn. Vậy bây giờ, xin ngươi xuống thuyền đi, chúng ta muốn khai thuyền rồi.
- Tới Minh Nguyệt Đảo ta còn muốn đi à? ... Những người tới đây, chưa ai có thể rời khỏi được!
Kiếm Lâu Lâu Chủ lành lạnh nói. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi :
- Sao? Ngoại nhân tới đây đều bị các ngươi bắt sao?
- Không.
Kiếm Lâu Lâu Chủ lắc đầu,
- Hải vực mấy trăm dặm bên ngoài Minh Nguyệt Đảo, đều là phạm vi của Cửu Khúc Quỷ Vực. Nước biển rất xiết, mạch nước ngầm ngoài khơi càng mãnh liệt hơn! Bất luận là thuyền gì cũng bị nước biển dễ dàng cuốn vào, nhưng muốn đi ra thì... Căn bản không thể nghịch lưu mà rời đi được!
- Vậy không phải là việc mà Lâu Chủ phải quan tâm.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói:
- Lâu Chủ, xin mời rời thuyền!
- Lâu Chủ!!!
Tên tướng quân bị hủy đan điền không kìm được kêu lên. Mấy trăm quân sĩ cũng đều nhìn Kiếm Lâu Lâu Chủ đứng trên lan can thuyền Ô Mộc, bạch y phần phật.
- Người từ bên ngoài đến.
Thanh âm lạnh buốt của Kiếm Lâu Lâu Chủ chợt vang lên,
- Nơi này là Minh Nguyệt Đảo, là do Kiếm Lâu của ta làm chủ! Ngươi chỉ là một ngoại nhân mà thôi. Cho dù hải thuyền này là của ngươi, nhưng đã đánh bị thương người của Minh Nguyệt Đảo ta, vậy nhất định sẽ bị nghiêm trị. Ngươi hãy theo ta về Kiếm Lâu!
- Không hỏi trắng đen mà đã bắt người à?
Đằng Thanh Sơn cười khẽ, đồng thời liếc nhìn Tiểu. Tiểu lập tức lĩnh hội ý hắn. Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía không trung nơi có con Cuồng Phong Ưng đang liệng quanh.
- Ở Minh Nguyệt Đảo ta, không để cho ngoại nhân láo xược đâu!
Ánh mắt Kiếm Lâu Lâu Chủ lạnh đi.
- Dám phản kháng thì đừng trách ta vô tình.
Tục ngữ nói ‘giúp lý không giúp thân', Đằng Thanh Sơn hôm nay lại thấy được ‘ giúp thân không giúp lý ’.
- U ~~
Một tiếng chim kêu thanh thoát đột nhiên vang lên. Con Cuồng Phong Ưng trên không trung lao mạnh xuống, tạo thành luồng gió rất mạnh thậm chí còn thổi cho Kiếm Lâu Lâu Chủ đang đứng ở lan can hơi lảo đảo một chút rồi mới đứng vững lại. Con thuyền Ô Mộc cũng lắc lư, không ít quân sĩ chỉ có thể cúi đầu, rạp người. Cũng có người gào lên :
- Yêu thú!
- Yêu thú!
- Mọi người cẩn thận!
Những tiếng kêu hoảng sợ vang lên khắp nơi. Trong lịch sử Minh Nguyệt Đảo, không chỉ một lần bị một vài yêu thú đi ngang qua tập kích. Do đó họ mới cẩn thận đến như vậy.
- Nghiệt súc, láo xược.
Kiếm Lâu Lâu Chủ vung tay lên, một đạo kiếm quang màu trắng bay ra.
- Veo!
Một đạo quang ảnh màu vàng đất từ nắm tay Đằng Thanh Sơn bắn ra.
“Bùng!” một tiếng, nội gia cương kình của Đằng Thanh Sơn và kiếm quang lạnh lẽo màu trắng va chạm giữa không trung. Năng lượng cuồng loạn phân tán ra khắp nơi.
- Vù!
Cuồng Phong Ưng bay đến gần con thuyền Ô Mộc, rồi hạ xuống. Còn Lý lập tức nhảy lên lưng con Cuồng Phong Ưng, lập tức nó cất cánh... Chẳng mấy chốc đã ra xa ngoài khơi, đạt tới độ cao rất cao.
- Đằng đại ca, cẩn thận một chút. - Thanh âm Lý từ trên đầu truyền đến.
Lý sớm đã bàn trước với Đằng Thanh Sơn rằng nếu gặp phải nguy hiểm, việc đầu tiên là để Lý ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng trước rồi trốn ra xa. Để Đằng Thanh Sơn một người ở lại. Nếu quá nguy hiểm, đến cả Đằng Thanh Sơn cũng không chống lại được, vậy hắn cũng sẽ cùng lên lưng con Cuồng Phong Ưng.
- Cái gì? Yêu thú này là của các ngươi à?
Kiếm Lâu Lâu Chủ chấn động! Ở Minh Nguyệt Đảo, chưa bao giờ có ai có thể khống chế được yêu thú.
- Ngươi không cần phải xen vào việc này.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn,
- Lâu Chủ! Xin ngươi lập tức ly khai thuyền Ô Mộc của ta. Nếu không, ta đành phải dùng nắm đấm mời ngươi biến khỏi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.