Quyển 5 - Chương 22: Cường giả liên thủ.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Ô Hầu là cao thủ trong truyền thuyết, được xếp hạng đầu trên Thiên bảng. Dựa theo bản nghi chép của Vạn Tượng Môn về Thiên bảng thì Ô Hầu vô môn vô phái. Từ bé sống ở vùng nông thôn ngoại thành Viêm Châu. Vì quê nhà gần Man Hoang, nên Ô Hầu từ bé đã thích vào Man Hoang... rồi rèn luyện ra một thân bản lĩnh kỳ lạ. Nghe đồn, Thú Vương Ô Hầu có năng lực trao đổi với muông thú. Hơn nữa, tuyệt kỹ Thú Vương Quyền cũng là do hắn tự nghĩ ra.
- Dựa vào lực một người, có lẽ có thể tìm được được một vài bí tịch nội kình. Nhưng, có thể tự nghĩ ra Thú Vương Quyền, lại có tên xếp hạng đầu trên Thiên bảng hơn ba mươi năm, không ai có thể lay chuyển được thì Ô Hầu tuyệt đối là một nhân vật tài ba.
Đằng Thanh Sơn đi theo thanh niên bạch bào Lưu Tú, đến một bên.
- Tần Lang huynh! Vị này chính là Ô Hầu lão đại ca. - Lưu Tú nói.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn người trước mắt. Thì ra Ô Hầu chính là đại hán như dã nhân, cưỡi Hắc Vân Báo phóng đãng ngang tàng... đúng là người không thể dựa vào tướng mạo để mà suy xét. Không thể ngờ được cái tên trông như dã nhân này lại chính là người đứng đầu Thiên bảng trong truyền thuyết, Thú Vương Ô Hầu.
- Tần Lang, ra mắt Ô Hầu đại ca.
Đằng Thanh Sơn chắp tay nói.
- Ha ha, trước đây chúng ta gặp qua một lần rồi, đúng không?
Khóe miệng Ô Hầu nhếch lên một nụ cười. Đằng Thanh Sơn nao nao, liền gật đầu.
- Ha ha... Tốt lắm. Ngươi đã đến rồi, vậy tiên thiên cường giả nhàn tản chúng ta cộng lại cũng đã tới sáu người rồi.
Ô Hầu cười khẽ rồi chỉ vào nhóm người cách đó không xa.
- Bên kia, nữ tử mặc áo lục, gọi là Thủy Phi! Lão già trọc lóc gọi là Chung Ly Lâm. Bên kia, tên gia hỏa ngủ trên chạc cây ngủ là huynh đệ của ta Bách Lý Hoành. Lưu Tú thì ngươi cũng đã biết rồi.
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn qua chào. Thiếu phụ áo lục Thủy Phi và ông già tóc bạc Chung Ly Lâm đều cười thay cho lời chào. Còn người thanh niên đang ngủ trên chạc cây tùy ý khoát tay một cái rồi tiếp tục ngủ.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, từ bề ngoài rất khó phán đoán tuổi một người.
Nhưng...
Có một điều xác định - Nếu một tiên thiên cường giả có dung mạo thanh niên... cho thấy người này không phải là thực lực rất mạnh, mà là thiên phú tốt! Dù sao rất nhiều người phải tới trung niên hoặc già cả, mới có thể đột phá tới tiên thiên. Còn ba mươi bốn mươi tuổi mà đã đột phá tới tiên thiên, vậy thì tiền đồ của người đó có thể nói là rất tốt.
- Tiên thiên nhàn tản chúng ta tổng cộng sáu người.
Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt nhìn về phía nhân mã những tông phái. Nhìn cách ăn mặc cũng có thể nhận ra năm vị cường giả Xạ Nhật Thần Sơn, sáu vị Tiêu Dao Cung, năm vị Tuyết Ưng Giáo. Còn có... chín người mặc trường bào đen, đeo mặt nạ vàng, thậm chí nếu nhìn bề ngoài thì không thể phân biệt ra họ là nam hay nữ.
- Doanh Thị gia tộc, có tới chín vị tiên thiên cường giả à?
Đằng Thanh Sơn thán phục nói. Thanh niên bạch bào Lưu Tú bên cạnh cười nói:
- Doanh Thị gia tộc, là thế lực chỉ đứng sau Ma Ni Tự. Cao thủ của bọn họ nhiều như mây, có gốc rễ rất sâu ở Ung Châu. Trong vòng ba ngàn dặm Tần Lĩnh, ai ai cũng đều muốn gia nhập vào Doanh Thị gia tộc. Năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế đã lưu lại không ít bí tịch cho Doanh Thị gia tộc, tự nhiên bồi dưỡng ra rất nhiều cao thủ. Họ phái ra chín người chấp pháp áo đen cũng chỉ phẩy tay một cái là xong.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, trong lòng than thở.
Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Già Tổ Sư, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch bốn vị cường giả chí cao, đều là những cường giả đã đạt tới đỉnh cao nhất. Đối với giải thích võ đạo, họ đã đạt tới cảnh giới viên mãn. Một đạo thông, vạn đạo đều thông. Tiện tay có thể sáng tạo ra các loại phương pháp tu luyện tinh diệu, có cơ sở rất sâu. Có vô số điển tịch tinh diệu, có thể tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Do đó, Ma Ni Tự, Vũ Hoàng môn, Tần Thị Gia Tộc là ba phái cực mạnh trong tám Đại tông phái, số lượng tiên thiên cường giả cũng rất kinh người. Nhưng Tần Lĩnh Thiên Đế, Vũ Hoàng thì bỏ tinh lực vào việc thống nhất thiên hạ và trị quốc, không giống Thích Già Tổ Sư bỏ vào việc lập môn phái. Do đó... Vũ Hoàng môn, Tần Thị Gia Tộc yếu hơn Ma Ni Tự một bậc.
Về phần Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch thì chỉ tiêu dao thiên hạ, căn bản không lập tông phái, không thống nhất thiên hạ, tiêu diêu tự tại cả đời.
Một đoàn tiên thiên cường giả bao gồm cả Đằng Thanh Sơn, ai cũng thong dong, nhưng đám người Thanh Hồ Đảo lại cảm thấy bất an.
Vù ~~ vù ~~~.
Gió lạnh thổi vù vù, những quân sĩ tuần tra chung quanh không dám phát ra chút thanh âm nào, sợ sẽ khiến cho mười hai tiên thiên cường giả nổi giận.
- Người tới càng ngày càng nhiều.
Một đôi mày kiếm của Triệu Đan Trần gần như chập lại với nhau,
- Đảo chủ! Tiếp tục như vậy, những tông phái khác nhau mà liên thủ, sẽ càng có nhiều tiên thiên cường giả hơn. Chúng ta ngạnh kháng cũng không được đâu.
Trước mắt vẻn vẹn có mười sáu tiên thiên cường giả, Thanh Hồ Đảo họ còn dám cường ngạnh một chút, nhưng nếu số lượng tiên thiên cường giả của đối phương quá nhiều, vậy thì rất phiền toái. Những tiên thiên cường giả khác đều trầm mặc, cả đám đều rất phiền não.
- Tiên thiên cường giả từ các Đại tông phái được phái tới, phỏng chừng tối thiểu cũng phải là tiên thiên thực đan! Còn những cường giả tiên thiên kim đan thì hơi ít. Nhóm người này tụ tập cùng nhau... không có biện pháp nào khác.
Cổ Ung lạnh lùng hô
- Thế Hữu.
- Dạ!
Cổ Thế Hữu ở cách đó không xa vội chạy tới.
- Ngươi dẫn vài binh lính, trước hết dùng sắt tấm bịt miệng Vô Để Động lại. Sau đó dùng bùn đất phong kín. Phải làm sao khi nhìn từ bên ngoài thì không ai nhận ra... Cuối cùng, đem đống chăn đệm đặt trên đống đất đó.
Cổ Ung phân phó. Bên trong mỗi một quân trướng đều có chăn đệm, là để quân sĩ ngủ. Nguyên lúc trước quân trướng chỉ bao Vô Để Động lại, nhưng bây giờ, Cổ Ung lại muốn biến miệng động này trở thành một cái quân trướng, không khác gì với những quân trướng còn lại.
Đều có chăn đệm, đều có bàn ghế. Cái khác duy nhất, là dưới chăn đệm là nắp động khẩu.
- Vâng, thưa cha.
Cổ Thế Hữu liền nói, rồi nhanh chóng đi gọi người làm.
Quân sĩ bắt đầu làm việc.
- Đảo chủ! Ý của người là …
Mười một tiên thiên cường giả nhìn về phía Cổ Ung.
- Không còn biện pháp khác, chỉ có thể bỏ qua!
Cổ Ung cười khẽ nói.
- Ta không tin, hơn mười người họ có thể tìm được miệng Vô Để Động. Hơn mười người bọn họ vào trong chỗ này đều bị đại quân ta giám thị. Đến buổi tối, chúng ta tìm một thời gian thích hợp, rồi lặng lẽ tiến vào hồ ngầm. Làm như thế thì thần không biết mà quỷ không hay.
Cổ Ung đích thật là không có biện pháp khác. Chỉ còn biện pháp này vẫn có thể thành công. Dù sao quân doanh của mấy vạn người, mà đối phương chỉ hơn mười người, căn bản không thể biết bọn người Cổ Ung dấu ở đâu.
...
- Ô Hầu huynh đệ, chúng ta ba mươi năm rồi chưa gặp nhỉ.
Thanh âm trầm thấp chợt vang lên. Một đại hán trên đầu buộc tối thiểu hơn mười bím tóc đi tới. Hắn đội trên đầu một mũ sắt hình tròn, một thân mặc đầy lân giáp.
- Khoảng chừng ba mươi ba năm rồi. Vu Mã! Hồng Thiên Thành các ngươi, lần này tới những sáu tướng quân à.
Ô Hầu sờ mũi.
- Cộng cả các ngươi vào, ở đây đã có ba mươi bảy tiên thiên cường giả rồi.
- Ha ha, ngươi chỉ một người là có thế đánh được với sáu người chúng ta rồi.
Vu Mã cười nói. Đằng Thanh Sơn dựa vào gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng Đằng Thanh Sơn đều nghe rất rõ tất cả những lời đối thoại chung quanh.
- Một người đánh được sáu à?
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, những lời này là sự thật! Văn vô đệ nhất, vũ vô đệ nhị. Còn Thú Vương Ô Hầu có thể có tên xếp thứ nhất trên Thiên bảng hơn ba mươi năm, có thể thấy được thực lực của hắn hoàn toàn áp đảo. Cường giả tiên thiên kim đan bình thường chỉ sợ phải ba bốn người liên thủ, mới có thể đánh với hắn một trận.
Còn sáu vị tiên thiên Hồng Thiên Thành, có thể có hai Tiên Thiên Kim Đan đã là không tệ rồi. Hai tiên thiên kim đan, bốn tiên thiên thực đan, cộng lại cũng miễn cưỡng có thể đấu được với Ô Hầu.
- Có thể vượt qua sư phụ, có tên xếp hàng đầu trên Thiên bảng, không biết hắn mạnh như thế nào.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, trong số ba mươi bảy tiên thiên cường giả ở đây, đại đa số đều là tiên thiên thực đan, cũng rất ít người là Tiên Thiên Kim Đan.
Còn thực lực của hắn, cộng cả với sức mạnh thân thể... miễn cưỡng cũng là một tiên thiên thực đan! Lúc trước đấu với Đặng Canh, mình cũng không thể thắng hắn được.
Mặc dù từng giết chết Liên trưởng lão của Thanh Hồ Đảo, nhưng đó là tập kích trong đêm. Thực lực chân chính thì Đằng Thanh Sơn kỳ thật chênh lệch không đáng kể so với Liên trưởng lão.
- Giữa đám người này, ta xem như là nhân vật xếp ở dưới chót.
Đằng Thanh Sơn rất bình tĩnh. Nhưng, hắn có phi đao, nên làm không ít cường giả ở đây thay đổi cách nhìn đối với hắn. Tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái tên Tần Lang. Đối với một cường giả ám khí như vậy, tất cả mọi người không ai muốn đắc tội cả. Bởi vì... cường giả ám khí chính thức, một khi muốn tập kích, quả là vô cùng đáng sợ.
Một lát sau --.
Những tiếng sàn sạt vang lên.
- Các hòa thượng Ma Ni Tự tới rồi.
Tất cả những tiên thiên cường giả ở đây đều thấy một đám hòa thượng mặc tăng bào màu đỏ tím, mang những cây thiết côn màu đỏ tím, đi tới rất nhanh.
Đối với Ma Ni Tự đứng đầu tám Đại tông phái, bất kỳ một tông phái nào cũng đừng vọng tưởng hơn được họ! Thực sự cũng không có một tông phái nào có thể làm được.
Đây là Ma Ni Tự!
- Mười hai tiên thiên cường giả?
Đằng Thanh Sơn thầm giật mình. Đúng là đệ nhất Đại tông phái. Tùy tiện phái ra mười hai tiên thiên cường giả. Thú Vương Ô Hầu lúc trước vẫn luôn luôn cười đùa, chợt nghiêm mặt:
- Mười hai La Hán Tử Côn Đường của ba đường sáu viện trong Ma Ni Tự. Xem ra Ma Ni Tự đúng là muốn tìm bằng được kho báu Vũ Hoàng rồi.
Chức la hán của Phật Tông, tương đương với tiên thiên.
Một lão hòa thượng có cặp lông mày thật dài, cầm đầu mười hai tăng nhân, cười khẽ nói:
- Năm vị Xạ Nhật Thần Sơn, sáu vị Tiêu Dao Cung, năm vị Tuyết Ưng Giáo, sáu vị Hồng Thiên Thành, chín vị Doanh Thị gia tộc. Ô Hầu huynh đem theo sáu vị nhân sĩ, hơn nữa còn có mười hai người của Ma Ni Tự chúng ta. Tổng cộng bốn mươi chín vị, cũng vừa đủ con số rất tốt. Các vị! Vũ Hoàng cung ở Vũ Châu, xem ra gần hơn Yến Châu, U Châu, Ung Châu nhiều, thế mà bây giờ còn họ vẫn không tới. Ta thấy... chúng ta không nên chờ họ nữa, trực tiếp đi tới gặp Cổ Ung của Thanh Hồ Đảo, bảo họ đưa chúng ta tới chỗ Cung Điện Vũ Hoàng đi.
Lời nói bình thản, nhưng lại hàm chứa khí phách không thể kháng cự.
Đây là Ma Ni Tự!
Các tăng nhân Ma Ni Tự, mặc dù rất ít xuất hiện ở hai châu Nhung Châu, Lương Châu. Chỉ khi nào hành tẩu thiên hạ, họ mới có cường thế như vậy.
- Ừm, Vũ Hoàng môn đến giờ vẫn chưa thấy đâu, chúng ta bất tất đợi họ.
Đám người Tiêu Dao Cung cũng đều đứng dậy.
- Mười hai côn tăng, Ma Ni Tự xem ra muốn độc chiếm kho báu Vũ Hoàng rồi.
Người cao nhất trong số chín chấp pháp áo đen của Doanh Thị gia tộc, hừ lạnh một tiếng.
- Chín vị chấp pháp áo đen, hẳn là sở trường Cửu Cửu Thương Trận rồi.
Lão hòa thượng trường mi cười khẽ nói.
Đằng Thanh Sơn ở bên cạnh thấy thế thầm lắc đầu. Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc... còn chưa tranh đoạt kho báu Vũ Hoàng mà hai phương đã ở vào thế đối lập rồi. Nhưng cũng khó trách... Có lẽ trong mắt Ma Ni Tự và Doanh Thị gia tộc căn bản không cho rằng một Thanh Hồ Đảo nho nhỏ lại dám can đảm đối lập với họ.
- Đi, xuất phát!
Thú Vương Ô Hầu sang sảng quát lớn, đi trước dẫn đầu. Năm vị tiên thiên cường giả nhàn tản như Chung Ly Lâm, Đằng Thanh Sơn, Lưu Tú… cũng đi theo hắn. Sau đó, Xạ Nhật Thần Sơn, Hồng Thiên Thành và những tông phái cũng đều đứng dậy xuất phát. Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc cũng không chậm, cùng nhau đi về phía đại quân Thanh Hồ Đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.