Cửu Đỉnh Ký

Quyển 4 - Chương 25: Đi mất !?

Ngã Cật Tây Hồng Thị

08/04/2013



Không gian đen kịt, trong núi rừng Man Hoang âm u.

- Vù!

Một tàn ảnh vụt xuyên qua thật nhanh, thỉnh thoảng có vài con độc xà, mãnh thú muốn tập kích tàn ảnh đó nhưng hết thảy đều bị giết sạch.

Nghe tiếng gầm gừ phẫn nộ từ xa xa truyền đến ‘ môn chủ Thiên Ưng Môn, ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn! ’, Đằng Thanh Sơn cười khẩy một tiếng :

- Môn chủ Thiên Ưng Môn ư? Ngươi có bản sự, trước tiên hãy tìm khắp vùng Cửu Châu, cố mà tìm cho được một Thiên Ưng Môn cái đã.

‘ Thiên Ưng Môn ’ chỉ là do Đằng Thanh Sơn thuận miệng mà bịa ra thôi.

Về phần thật sự có hay không thì bản thân hắn cũng chẳng biết. Ít nhất, hắn cũng chưa hề nghe nói là có môn phái đó.

Nếu thật sự có, và nếu Thiết Y Môn đi tìm được, cũng chỉ có thể tính là Thiên Ưng Môn đó xui xẻo mà thôi.

- ‘ Vong Ngã cảnh giới ’, không hổ là trạng thái chiến đấu cực mạnh, có thể đem không gian, thực lực bản thân phát huy tới đỉnh cao, trận vừa rồi, nhiều lần mình bị đối phương chiếm tiên cơ! May mà mình khi chạy trốn thì cảnh giới cũng không có ảnh hưởng gì tới cả.

Hồi tưởng lại trận đánh vừa rồi, Đằng Thanh Sơn cũng phải thốt lên tán thưởng.

Dựa theo phân chia cấp bậc cảnh giới.

Tiên Thiên Hư Đan, bình thường là cảnh giới Nhập Vi.

Tiên Thiên Thực Đan, là ‘ cảnh giới Vong Ngã ’ hoặc ‘ cảnh giới Chân Ngã ’.

Tiên Thiên Kim Đan, đó là ‘ Phản phác quy chân ’!

Nếu nói ‘ cảnh giới Vong Ngã ’ và ‘ cảnh giới Chân Ngã ’ là ý thức chiến đấu cực mạnh, vậy thì ‘ Phản phác quy chân ’, lại có một điểm lợi hơn hẳn đó là có thể làm cho lực cản không khí biến mất!

Giống như những tiên thiên cường giả bình thường, chỉ cần giơ tay, nhấc chân là đá tảng phải nổ tung. Một kiếm đâm ra, lực cản không khí quả thực kinh người. Tốc độ càng nhanh, lực cản không khí càng lớn! Cho dù là ‘ cảnh giới Vong Ngã ’ và ‘ cảnh giới Chân Ngã ’, cũng không có khả năng tiêu trừ được lực cản của không khí.

Nhưng tiên thiên kim đan cường giả lại có thể làm được!

Một kiếm như nhau, cùng có tiên thiên chân nguyên như nhau, một khi không có lực cản của không khí, là có thể nhanh hơn gấp hai gấp ba lần. Nhanh hơn gấp hai gấp ba, đó là khái niệm gì? Chính là một kích nhất định giết chết đối phương a!

Bởi vì cường giả Tiên Thiên Kim Đan, một chiêu một thức, không làm cho khí bị dồn ép, cũng không có cuồng phong gầm rú, có vẻ rất bình thường, vì vậy, cảnh giới đó được gọi là ‘ Phản phác quy chân ’! Lúc trước, Gia Cát Nguyên Hồng khi thu nhận Đằng Thanh Sơn làm đệ tử, thi triển thủ đoạn chính là ‘ Phản phác quy chân ’ này!

Đằng Thanh Sơn cũng đọc trong U Nguyệt Thương Điển mới biết được điểm này.

- Dựa theo U Nguyệt Thương Điển, chỉ có cảnh giới tăng lên, cái ‘ thần ’ của con người mới có thể lột xác. Một khi ‘ thần ’ mà lột xác sẽ dung hợp được với tiên thiên chân nguyên, lúc đó tiên thiên chân nguyên mới có thể lột xác! Ta bây giờ phải lĩnh ngộ ‘ cảnh giới Chân Ngã ’ mới được .

Đằng Thanh Sơn không muốn tu luyện ‘ cảnh giới Vong Ngã ’, bởi vì một khi đã trở nên quên mình (vong ngã), lúc chiến đấu sẽ không còn quan tâm tới bản thân mình bị thương nặng nhẹ ra sao nữa.

Hơn nữa, tu luyện Vong Ngã, tương lai rất khó bước vào Tiên Thiên Kim Đan. Kỳ thực rất nhiều cường giả, cũng không muốn tu luyện ‘ cảnh giới Vong Ngã ’, thế nhưng ‘ cảnh giới Chân Ngã’ quá khó, chỉ đành có thể lùi bước mà tu luyện cái còn lại, chấp nhận ‘cảnh giới Vong Ngã ’ thấp hơn, tu luyện dễ dàng hơn.

***

Đằng Thanh Sơn một đêm không hề nghỉ ngơi, liên tục lao mình lướt đi thật nhanh, một đường giết chết vô số mãnh thú, độc xà. Buổi tối hôm sau mới nghỉ ngơi một đêm, đợi đến buổi sáng ngày thứ ba, Đằng Thanh Sơn đi ra khỏi biên giới Man Hoang.

Đến cạnh một con sông, Đằng Thanh Sơn cởi bộ quần áo rách nát trên người ra, rồi nhảy xuống sông tắm rửa, lại thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác.

- Lạo xạo, lạo xạo ~~

Gân cốt, cơ nhục Đằng Thanh Sơn phát ra những tiếng kêu khe khẽ, chỉ thấy song chưởng tráng kiện của hắn co rút lại một chút, thân hình vươn cao hơn một chút, đồng thời lột bỏ mặt nạ bên ngoài. Nhất thời từ một tên lỗ mãng mặt sẹo tráng kiện trước kia, giờ đã biến thành một thanh niên thanh tú.

Thu đôi quyền sáo ‘ Thiên Ưng Trảo ’ vào trong bao, đeo lại cây Ẩm Huyết Đao, xốc lại bao đồ đạc, lập tức lên đường.

Một lát sau, Đằng Thanh Sơn đã đi ra khỏi Man Hoang.

- Đúng là ra bên ngoài thật vô cùng thoải mái!

Đi ra khỏi Man Hoang, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu trên người, hơi ấm dào dạt, gió nhẹ mơn man, càng thêm khoan khoái hơn!

- Không khí cũng tươi mát hơn, không giống ở bên trong Man Hoang, lúc nào cũng có mùi thi thể dã thú thối rữa quanh năm không tiêu tan hết.

Tâm tình Đằng Thanh Sơn lúc này rất tốt.

Vừa ở trong Man Hoang gần mười ngày, lại mới đấu đá với Đặng Canh một trận!

Trận chiến ấy, Đằng Thanh Sơn đích xác đã bị rơi vào thế hạ phong. Nhưng đó cũng là vì hắn chưa sử dụng thương!

Dù sao cả đời này, tinh lực của Đằng Thanh Sơn đều dồn vào thương pháp. Một tấc dài là một tấc mạnh. Luân Hồi thương một khi thi triển ra, mặc dù cảnh giới thấp hơn đối phương, nhưng thương pháp của Đằng Thanh Sơn lại vô cùng đáng sợ. Hai người nếu liều chết một trận thì Đằng Thanh Sơn với thương pháp sắc bén, phần thắng cũng không hề ít hơn năm thành!

Chỉ là ... Cao thủ sử dụng thương quá ít, rất nhiều người đã biết thương pháp của Đằng Thanh Sơn. Một khi dùng thương, sẽ phải lấy mạng kẻ địch, không giết được Đặng Canh, thân phận hắn rất có thể sẽ bại lộ.

Mà sử dụng quyền pháp, cho dù không giết được Đặng Canh, thân phận cũng sẽ không bị lộ!

- Dù sao mục đích của ta là phá hỏng chuyện của bọn chúng! Hiệu quả đã đạt được rồi.



Đằng Thanh Sơn cũng không quá quan tâm đến việc có giết được Đặng Canh hay không,.

- Lần này đi Man Hoang, thu hoạch xem ra không nhỏ.

Ăn được chu quả, bước vào tiên thiên, lại tìm được Thiên Ưng Trảo.

- Quan trọng nhất là nó!

Đằng Thanh Sơn sờ sờ vào tiểu đỉnh đen trên ngực, sau đó lại cho vào trong áo. Đằng Thanh Sơn cũng không thèm để ý đến quan hệ giữa tiểu đỉnh màu đen với bảo đồ. Trong lòng hắn ... Ý nghĩa kỷ niệm của tiểu đỉnh mới là quan trọng.

***

Vũ An quận thành.

- Cộp, Cộp, Cộp.

Đằng Thanh Sơn cưỡi thanh tông mã, đi quanh con đường ven hồ Vũ An quận thành. Lúc trước Đằng Thanh Sơn đã để cô gái nhỏ họ ‘ Lý’ tại đây, hơn nữa hắn cũng đã hứa giúp nàng báo thù.

- Không biết tiểu cô nương này bây giờ như thế nào rồi.

Đằng Thanh Sơn đi tới nơi, kinh ngạc phát hiện ra,

- Ủa, con đường quanh hồ này vì sao lại trở nên náo nhiệt như vậy!

Bên cạnh con đường ven hồ đều là những tòa nhà lớn, phải là phú thương hoặc nhân vật có thế lực mới có thể mua được.

Con đường này, bình thường ban ngày rất thanh tĩnh.

Trên mặt hồ cạnh con đường, có một con thuyền lớn tuyệt đẹp neo đậu, Đằng Thanh Sơn cũng biết, đó chính là hoa thuyền! Bình thường buổi tối, sẽ có rất nhiều hoa thuyền, hấp dẫn những phú thương trên bờ xuống hưởng lạc

- Bây giờ là ban ngày, sao lại có nhiều hoa thuyền như thế nhỉ?

Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc.

Những chiếc hoa thuyền bập bềnh, xem ra ở rất gần bờ, có một hoa thuyền lớn nhất thậm chí còn cập vào bờ, mà ở bãi cỏ trên bờ lúc này đang tụ tập một đám người đông nghịt. Liếc mắt qua, tối thiểu cũng phải có hơn một ngàn người, đứng kéo dài cả một đoạn tới hơn mười trường.

Đằng Thanh Sơn vừa giữ cương ngựa, hướng về phía chỗ đông người nhất, vừa nhìn náo nhiệt, chợt nghe những tiếng kêu trong trẻo :

- Đi ở phía sau, chính là ‘Xuân Hương’ cô nương, người đứng đầu tứ Hương của Thiên Hương viên chúng ta.

Nhất thời hơn một ngàn người đều đổng thanh hoan hô.

- Xuân Hương cô nương, đêm nay, nàng là của ta.

- Ha ha, ta tới cổ vũ cho nàng.

Những tiếng cười, tiếng reo hò vang lên không ngớt.

***

Đến khi Đằng Thanh Sơn tới gần, mới phát hiện…

Nguyên lai phía bãi cỏ trên bờ để đầy những tấm thảm lông, trên đó bày biện những cái bàn lớn, tổng cộng có năm mươi bàn. Đám phú thương quý nhân mặc đồ đẹp đẽ quý giá ngồi ở những chiếc bàn này, còn đám hộ vệ, người hầu của họ đều đứng ở một bên. Những nhân vật phú thương vừa thỏa thích uống rượu, ăn trái cây, vừa theo dõi màn biểu diễn trên hoa thuyền.

Còn phía bên ngoài năm mươi cái bàn, có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt. Những nhân vật này thì quả thực là bi thảm, cả đám người chen chúc nhau rất chật chội, khổ sở.

- Lão vương.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vừa đảo qua, đã thấy lão Vương mập cũng đang ngồi ăn nho.

Lão Vương mập mạp mặc áo choàng kim sắc, phía sau có hai hộ vệ, hắn xem ra cũng rất có vai vế, một mình độc chiếm một bàn.

Nghe thanh âm, Vương mập quay phắt đầu lại, lập tức nhanh chóng chạy đến bên người Đằng Thanh Sơn, cung kính nói:

- Thống lĩnh đại nhân, người đã về rồi, xin chúc mừng thống lĩnh đại nhân.

- Lão Vương, ngươi quả là biết hưởng thụ.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói.

- Hắc hắc, bình thường không có việc gì, nên cũng tìm một vài tiệc vui nho nhỏ giải sầu.

Vương mập cũng cười đáp, đồng thời hắn hò hét trách mắng hai hộ vệ của mình,

- Còn không dắt ngựa cho thống lĩnh đại nhân, đứng đần ra ở đấy làm gì.

Đằng Thanh Sơn đưa dây cương :

- Lão Vương, lần trước ta bảo ngươi chiếu cố cho một tiểu cô nương, vậy tiểu cô nương đó bây giờ đâu rồi?

- Tiểu cô nương hả?

Vương mập lắc đầu nói,



- Thống lĩnh đại nhân, lần trước người vừa đi được hai ngày, tiểu cô nương đó đột nhiên lại có một sư phụ! Nàng nói với ta, nàng muốn đi theo sư phụ của mình... Lúc đi, còn bảo ta giao cho ngài một phong thư. À, Tiểu cô nương đó cũng bảo người đừng báo thù cho nàng, nàng và sư phụ của nàng sẽ tự báo thù.

Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhíu mày :

- Sư phụ?

- Ừm.

Vương mập mạp gật đầu,

- Là một nữ nhân, trông bề ngoài khoảng chừng ba bốn mươi tuổi. Nhưng ... Ánh mắt người đàn bà này rất kinh người. Nàng chỉ liếc mắt nhìn ta một cái mà khắp lưng ta đã xuất hạn mồ hôi lạnh, hẳn là một nhân vật cực lợi hại. Nhưng người đàn bà đó lại dường như rất thích tiểu cô nương kia.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, kinh mạch tiểu cô nương họ Lý này rất nhiều tạp chất, không thể vận chuyển nội kình tâm pháp, làm sao lại có được một vị sư phụ chứ ?

- Lão vương cũng là cao thủ hậu thiên, có thể làm cho lão Vương sợ hãi như vậy, người đàn bà đó phỏng chừng là một cao thủ lợi hại. Có thể thu tiểu cô nương đó làm đồ đệ, phỏng chừng có thể có thủ đoạn giải quyết vấn đề kinh mạch của cô ta.

Đằng Thanh Sơn cũng thở dài một hơi,

- Lão Vương, ngươi đi lấy lá thư đưa lại cho ta, ta sẽ nghỉ tạm và ăn cơm trưa.

Vương mập liền nói :

- Thống lĩnh đại nhân, người ngồi chỗ của ta đi.

Nói rồi, Vương mập lập tức phân phó người gọi món ăn.

***

Bên bờ hồ gió thổi phơ phất.

Vừa ăn mỹ thực, lại vừa được ngắm nhìn đám nữ tử đẹp mê người biểu diễn trên sàn hoa thuyền, đích xác rất là thoải mái.

- Tuyển hoa khôi ư?

Đằng Thanh Sơn ngồi xuống một lát, nghe người chung quanh nói chuyện, cũng biết hôm nay là ngày gì. Đây là hội tuyển hoa khôi được tiến hành ở Vũ An Quận Thành bốn năm một lần, người tham gia đều là những người có danh tiếng. Đằng Thanh Sơn vốn dĩ vẫn tưởng rằng thanh lâu nữ tử rất phong trần, nhưng mười hoa khôi có tên tranh giải, chẳng những xinh đẹp, mà còn có khí chất rất khác biệt. Nói về vẻ đẹp và khí chất, bọn họ không hề thua kém Gia Cát Thanh chút nào, mà cầm kỳ thi họa, cũng rất nhiều sở trường.

- Chỉ là số mạng không tốt, rơi vào cảnh phong trần.

Đằng Thanh Sơn nhìn những nữ tử này, không khỏi thầm lắc đầu. Ở thời loạn thế này, khi gia thế không tốt, nếu trông càng xinh đẹp, vậy thì số phận sẽ càng thảm thương.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu lại.

Chỉ thấy hai hán tử trang phục màu xanh đang đi tới, một người quát :

- Cái bàn phía sau góc kia, ngươi tới chỗ kia mà ngồi! Cái bàn này, Thanh Hồ Đảo chúng ta chiếm. Còn các ngươi nữa, cái bàn này của các ngươi, Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng chiếm.

Hai người này ngữ khí vô cùng bá đạo.

- Thanh Hồ Đảo? Chẳng trách lớn lối như vậy.

Đằng Thanh Sơn cũng giật mình.

Ở Dương Châu, Thanh Hồ Đảo, chính là hoàng đế a!

- Ừm, không nghe ta nói à?

Hán tử áo xanh sắc mặt trầm xuống, trừng mắt về phía Đằng Thanh Sơn.

- À, Đằng thống lĩnh, ha ha, nhân sinh sao lại trùng hợp thế!

Một tiếng cười vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên vận trường bào màu trắng bạc và một thiếu nữ áo tím sóng vai đi tới, phía sau họ là năm nam nữ thanh niên đi theo.

- Cổ Thế Hữu!

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhận ra người này chính là thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo ‘Cổ Thế Hữu’.

- Thiếu đảo chủ.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

- Thiết Phàm, lui ra.

Cổ Thế Hữu ra lệnh cho tên hán tử áo xanh,

- Vị này chính là đệ nhất thống lĩnh Quy Nguyên Tông, Đằng Thanh Sơn! Trong Địa Bảng được đưa ra nửa cuối năm nay, Đằng thống lĩnh bài danh thứ bốn mươi sáu Địa Bảng. Đằng thống lĩnh, không ngại ta cùng sư muội ngồi bên cạnh ngươi chứ.

- Xin mời.

Đằng Thanh Sơn gật đầu nói, đồng thời đáy lòng cũng rất nghi hoặc!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Đỉnh Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook