Quyển 10 - Chương 41: Kinh Sợ.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Ở trong phòng của hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm.
- Chân, chân của ta!
Đằng Vĩnh Phàm nhìn thấy sự biến đổi ở chân, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được.
Hai mẹ con Viên Lan và Thanh Vũ cũng lộ vẻ ngạc nhiên cùng kích động.
- Ông ngoại! Ông ngoại đã có chân lại.
Con của Thanh Vũ vui mừng la lớn, dáng rất kinh ngạc.
- Ha ha… Đúng, đúng!
Đằng Vĩnh Phàm cười to.
- Cha đứng lên đi lại một chút xem sao!
Đằng Thanh Sơn liền đề nghị.
- Đúng, đứng lên đi thử một chút.
Viên Lan cố nén kích động thúc giục.
Đằng Vĩnh Phàm hít sâu một hơi nhìn vợ con đang đứng bên cạnh. Ông buông hai tay chống trên xe lăn ra, nhẹ nhàng đặt hai chân xuống đất, cơ đùi thoáng rung lên một chút.
Đứng lên thật dễ dàng.
- Tốt lắm, thật tốt quá!
Đằng Vĩnh Phàm cảm thụ được cảm giác được bước đi trên mặt đất, mắt đỏ lên, có chút ươn ướt. Một người hai chân bị tàn tật không thể đứng lên, nếu một ngày nào đó có thể đứng lên được lần nữa thì niềm vui sướng này không thể diễn tả bằng lời được. Đằng Vĩnh Phàm không ngừng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn thử nhảy lên hai ba cái.
- Không có một chút khó khăn nào, giống như là chưa bị gãy chân.
Đằng Vĩnh Phàm đạp đạp hai chân xuống đất:
- Thương thế lúc trước cũng đã khỏi hẳn, so với xưa kia còn tốt hơn nhiều.
Giờ phút này Đằng Vĩnh Phàm giống như một đứa nhỏ, không ngừng hoạt động hai chân.
Viên Lan và Thanh Vũ cũng lộ vẻ tươi cười.
- Thanh Sơn!
Lý Quân nhẹ nhàng nắm cánh tay của Đằng Thanh Sơn, hai vợ chồng cùng nhìn nhau mỉm cười.
Nhìn thấy cha có thể đi đứng trở lại, có thể nhìn thấy em gái và mẹ vui vẻ, Đằng Thanh Sơn cảm thấy mọi gian khổ đều được đáp đền xứng đáng.
- Ha ha! Thanh Sơn, Tiểu Vũ!
Đằng Vĩnh Phàm giờ phút này thật hoạt bát, không giống như người tàn tật lúc trước, mà đã trở lại thành hảo hán của Đằng gia trang, hào khí lại nổi lên lần nữa. Dù sao luận về tuổi tác, Đằng Vĩnh Phàm mới chỉ vượt quá năm mươi tuổi, ông đã dùng Chu Quả Tửu, có thể dễ dàng sống đến một trăm năm mươi tuổi.
Cũng chưa trải qua một nửa đời người.
Tuổi này có thể hoàn toàn xem như là một tráng niên.
- Hôm nay cha của các con sẽ đích thân xuống bếp.
Đằng Vĩnh Phàm ha ha cười vui vẻ:
- Ta sẽ dùng sở trường nấu các món ngon cho mọi người ăn.
- Cha! Người nấu ăn ư?
Thanh Vũ bĩu môi trêu chọc.
- Thật mà! Con không tin sao?
Đằng Vĩnh Phàm mở to mắt.
- Tiểu Vũ! Khi xưa cha con chính là một đầu bếp giỏi. Do mẹ đã từng ăn đồ ăn cha con nấu cho nên mới bị cha con bắt lấy, cả đời đi theo.
Đằng Vĩnh Phàm cười rộ lên:
- Lâu quá chưa từng nấu ăn, nhưng ta vẫn chưa quên tay nghề.
- A Lan, nàng nhóm lửa! Thanh Sơn, Tiểu Vũ chuẩn bị gạo và đồ ăn!
- Dạ!
Hai huynh muội Đằng Thanh Sơn và Thanh Vũ cười đáp, lập tức đứng dậy, Lý Quân cũng đi theo.
Lúc này mọi người đều tập trung tại nhà bếp. Viên Lan đang nhóm lửa, Vĩnh Phàm đang trổ tài nấu nướng, Đằng Thanh Sơn, Thanh Vũ thì gọt rau quả, chuẩn bị nguyên liệu.
- A, thật thơm!
Nghe mùi thơm tràn ngập trong nồi, Đằng Thanh Sơn buột miệng khen.
- Tay nghề của cha con cũng không phải là tệ!
Đằng Vĩnh Phàm đi hai chân trần, đứng trước nồi thịt cười nói.
- Cha!
Đằng Thanh Vũ ở một bên bĩu môi:
- Cha mang giầy vào đi! Dưới đất toàn nước mưa, không nên đi chân đất.
- Ta thích đi chân đất, đi chân đất thoải mái hơn.
Cho đến giờ phút này, Đằng Vĩnh Phàm cảm thấy như mình vẫn đang nằm mơ. Chỉ có đi chân trần mới có thể làm cho ông cảm giác được hai chân tồn tại, để cho ông hiểu rằng đây không phải là giấc mơ.
Bỗng nhiên:
- Binh, binh, binh!
Tiếng đập cửa vọng vào.
-Tiểu Vũ, mở cửa!
Bên ngoài vọng đến tiếng của Gia Cát Thanh Vân.
Thanh Vũ cảm thấy lạ, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng bếp:
- Ca! Bên ngoài có rất nhiều người.
Đừng nói Thanh Vũ, ngay cả người không luyện nội kình như Viên Lan cũng nghe tiếng rất nhiều người xì xào.
- Có không ít người.
Đằng Thanh Sơn bình tĩnh cười nói:
- Là chấp pháp trưởng lão, trưởng lão của tông phái và các vị thống lĩnh.
Đằng Thanh Sơn cảm ứng được khí tức của không ít người quen.
- Chấp pháp trưởng lão, trưởng lão, thống lĩnh?
Đằng Vĩnh Phàm cả kinh.
- Tiểu Vũ mau đi mở cửa, không thể để họ đợi ở bên ngoài.
Đối với hán tử nông thôn như Đằng Vĩnh Phàm, chấp pháp trưởng lão là tiên thiên cường giả, cần phải tôn kính, đâu được bê trễ.
- Vâng! Thưa cha!
Thanh Vũ chạy ra cổng đình viện, kéo thanh chặn cửa.
"Nhiều người quá!" Thanh Vũ sợ tới mức nhảy dựng lên.
Chỉ thấy ngoài cửa đình viện có Yến trưởng lão, Nghê trưởng lão, cùng với Vực Phong Thịnh trưởng lão, ba đại chấp pháp trưởng lão đứng phía trước, Gia Cát Vân cũng sóng vai đứng kề. Phía sau bọn họ còn rất đông trưởng lão, các thống lĩnh Long Cương quân, Hắc Giáp quân xếp hàng đứng ngay ngắn.
Ngay cả bọn Yến trưởng lão cũng đứng rất nghiêm trang.
- Yến trưởng lão, chuyện này là thế nào?
Thanh Vũ bị thái độ của bọn họ dọa cho ngây người. Ở Quy Nguyên Tông, cho dù đối mặt với tông chủ, bọn họ cũng không trang nghiêm như thế.
Dù sao trên Cửu Châu đại địa đều dùng thực lực nói chuyện. Gia Cát Nguyên Hồng là cường giả tiên thiên kim đan, mà bọn chấp pháp trưởng lão này cũng là cường giả tiên thiên kim đan, luận thực lực cũng là ngang hàng.
- Thanh Vũ, nghe nói ca của con đã trở về?
Yến trưởng lão cất lời hỏi.
- A!
Thanh Vũ trợn tròn mắt nhìn Gia Cát Vân bên cạnh Yến trưởng lão rồi quay lại gật đầu cười đáp:
- Yến trưởng lão! Ca ca của tiểu nữ đã trở về, đang ở trong nhà.
- Chúng ta muốn gặp ca ca con. Thỉnh cầu con đi vào bẩm báo.
Yến trưởng lão nói tiếp.
”Thỉnh cầu bẩm báo.” Thanh Vũ ngây ngốc cả người.
Trong Quy Nguyên Tông, nhóm người chấp pháp trưởng lão, thống lĩnh này cùng đi gặp một người mà cũng cần bẩm báo sao?
- Muốn gặp thì đi vào, cần gì bẩm báo!
Thanh Vũ trả lời.
- Quy củ không thể bỏ.
Nghê trưởng lão bên cạnh nói.
Hiện giờ trong lòng Nghê trưởng lão, Yến trưởng lão và đám cao cấp thống lĩnh, Đằng Thanh Sơn chính là nhân vật danh tiếng nhất Cửu Châu đại địa. Hai mươi mốt tuổi là hư cảnh cường giả. Cho dù là tứ đại chí cường giả trong truyền thuyết cũng không so được. Chỉ cần là cường giả hư cảnh cũng đủ để làm cho mọi người kinh sợ, chứ chưa nói đến ở phía sau cụm chữ “cường giả hư cảnh” còn có thêm bốn chữ “hai mươi mốt tuổi”.
Hơn thế nữa, lúc trước ở Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn còn tuyên bố ly khai Quy Nguyên Tông. Tuy rằng có không ít người trong lòng vẫn xem Đằng Thanh Sơn là người của Quy Nguyên Tông, nhưng dù sao thực tế Đằng Thanh Sơn cũng không còn là người của Quy Nguyên Tông nữa.
Đối mặt với người không phải là đệ tử của Quy Nguyên Tông.
Đối mặt với cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi.
Đối mặt với một người từng ba bốn lần cứu viện Quy Nguyên Tông, giúp Quy Nguyên Tông vẫn còn tồn tại.
Đám người Yến trưởng lão, Nghê trưởng lão này không thể bất kính. Nếu như quá tùy tiện, gọi to một tiếng “Thanh Sơn” như đã quen miệng khi xưa, không phải quá kiêu ngạo, không lễ phép sao? Dù sao thân phận đối phương cũng là Hư Cảnh cường giả cao cao tại thượng, có được Hư Cảnh yêu thú, và năm nay chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
- Yến trưởng lão! Nghê trưởng lão! Không cần phải khách khí như thế, tất cả đều vào đi.
Đằng Thanh Sơn từ trong phòng bếp bước ra, tươi cười chào.
”Nếu như là thường nhân có được thành tựu như thế này hẳn là rất kiêu ngạo.” Nhưng biểu hiện của Đằng Thanh Sơn hiển nhiên khiến cho bọn trưởng lão thầm khen trong lòng.
Dù sao, đây cũng là nhân vật vĩ đại nhất từng xuất hiện ở Quy Nguyên Tông từ trước tới nay. Kỳ thật, cũng có thể nói đây chính là thiên tài trong thiên tài của Cửu Châu từ trước tới nay.
- Các vị trưởng lão! Mời ngồi.
Viên Lan và Đằng Vĩnh Phàm đi ra, chào mời.
-A?
Không ít người chú ý đến hai chân của Đằng Vĩnh Phàm đều giật mình. Đằng Vĩnh Phàm gãy chân lại có thể đi đứng bình thường!
- Không cần, không cần!
Một vị trưởng lão đứng phía sau đáp lời.
- Chúng ta đến đây để bái kiến Kinh Ý tiền bối, cũng chính là Đằng Thanh Sơn đại nhân.
Lão là hậu thiên cao thủ, ở trước mặt hư cảnh tự nhiên phải cung kính xưng hô một tiếng đại nhân. Dù sao lúc trước Đằng Thanh Sơn cũng đã là chấp pháp trưởng lão.
Địa vị rất cao.
- Kinh Ý?
Thanh Vũ nghi hoặc hỏi.
- Các vị nói gì? Kinh Ý tiền bối cùng ca ca ta có quan hệ gì?
- Các vị trưởng lão, các người nói xem, Kinh Ý tiền bối và con ta có quan hệ thế nào?
Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày hỏi.
Đại danh của Kinh Ý sớm đã lan truyền khắp Quy Nguyên Tông. Cả Đằng thị gia tộc đều biết vị tiền bối đó đã cứu giúp Quy Nguyên Tông trong lúc nguy nan, trở thành đại ân nhân của gia tộc. Mọi người đều biết vị tiền bối cao nhân đó có thực lực cực mạnh.
- Đằng đại nhân chính là Kinh Ý tiền bối.
Một gã thống lĩnh nói rõ.
Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều nhìn Thanh Sơn, bọn họ không thể tin được vị tiền bối cao nhân ba bốn trăm tuổi chính là con trai của mình.
- Cha!
Đằng Thanh Sơn cười khổ, sờ vào mặt, đồng thời gân cốt trong cơ thể thoáng biến hóa một chút, hắn trở thành Kinh Ý.
- A!!!
Ở đây có nhiều người biết Đằng Thanh Sơn là Kinh Ý nhưng kỹ thuật biến hóa nhân dạng của hắn thật sự làm cho bọn họ sợ ngây người.
- Kinh Ý là tên giả của con.
Đằng Thanh Sơn vuốt mặt lần nữa, thân thể phát ra những tiếng kêu lách cách, liền khôi phục hình dạng Đằng Thanh Sơn.
- Kinh Ý… là con ta, Thanh Sơn?
Đằng Vĩnh Phàm chớp chớp mắt mấy cái, rồi quay sang nhìn vợ cũng đang ngây người giống mình. Bọn họ biết con trai mình lợi hại nhưng không ngờ lại đến bực này.
******
Dương Châu, ở nơi cao nhất Thanh Hồ đảo.
Hạt Tử Kiếm Thánh khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên khối đá màu đen, đáy lòng cũng không còn bình tĩnh như thường lệ. Ngày hôm qua, khi đám người Thân Công Đồ đi giết Kinh Ý đã truyền âm cho lão bảo lão sẵn sàng san bằng Quy Nguyên Tông. Cho đến bây giờ lão cũng chưa nhận được tin Kinh Ý chết.
- Xoảng!
Tiếng đổ bể chợt vang lên.
Chỉ thấy cách đó không xa, Thiết Phàn đang cầm mật tín trong tay, sơ ý đánh rơi chén trà.
- Sao lại như thế?
Hạt Tử Kiếm Thánh quát hỏi.
- Sư tổ! Có tin!
Sắc mặt Thiết Phàn khó coi.
- Nói mau!
Hạt Tử Kiếm Thánh hỏi dồn:
- Có phải Kinh Ý đã chết?
- Có cường giả hư cảnh chết nhưng không phải Kinh Ý.
Thiết Phàn báo.
- Tại sao lại như vậy?
Hạt Tử Kiếm Thánh nhíu mày hỏi:
- Vũ Hoàng Môn đã ra tay, không thể thất bại được.
Sắc mặt Thiết Phàn càng lúc càng khó coi:
- Sư tổ! Theo tin tình báo, lần này Kinh Ý có cường giả hư cảnh giúp đỡ, dựa theo miêu tả có thể chính là Bất Tử Phượng Hoàng. Đồng thời trong mật tin còn cho biết, ở dưới chân Thiên Vân Sơn có một cường giả cầm thần cung bị thiêu sống. Có lẽ là hư cảnh đại thành Thân Công Đồ.
- Thân Công Đồ đã chết? Kinh Ý có Bất Tử Phượng Hoàng giúp đỡ? Là Bất Tử Phượng Hoàng đi theo chí cường giả Lý Thái Bạch?
Hạt Tử Kiếm Thánh buột miệng kinh hô, tin tức này thật dọa người.
- Sư tổ, Kinh Ý chỉ là tên giả, thân phận thật sự của hắn chính là…
Giọng nói của Thiết Phàn càng lúc càng run rẩy.
- Là ai?
Hạt Tử Kiếm Thánh cảm thấy không ổn.
- Đằng Thanh Sơn!
Thiết Phàn cắn răng thốt ra mấy tiếng.
Cả người Hạt Tử Kiếm Thánh đột nhiên cứng đơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.