Quyển 6 - Chương 26: Người Ngựa Cùng Bay
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Sau khi nghe lệnh của tên thủ lĩnh, tất cả kỵ sĩ đều gào to vung đao lên. Dưới ánh nắng chiếu xuống, những ánh sáng phản xạ từ mũi đao làm người ta lạnh mình.
Tộc nhân bộ lạc Khất Liên mặc dù tay cầm binh khí nhưng cả đám tựa như đã sợ vỡ mật, căn bản không dám tổ chức chống cự. Thậm chí còn không ít người vẫn quỳ gối như trước.
- Gừ ~
Tiếng gầm ghê rợn, đám kỵ sĩ cưỡi chiến mã lao thẳng vào giữa đám người.
- Đến cả bạc cũng không có, đúng là phế vật.
Tên thủ lĩnh cưỡi trên mình ngựa lạnh lùng nhìn cảnh này. Bao nhiêu năm qua hắn làm những việc thế này, nên việc giết người thậm chí còn không thể khiến cho tâm linh hắn dao động một chút nào.
- Sắp thấy máu rồi...
Hắn chờ đợi để thấy luồng máu đỏ đầu tiên!
- Bùng!
- Bùng!
- Bùng!
Thanh âm trầm thấp tựa như trọng chùy đập vào cái trống lớn, loại thanh âm này làm tim của tất cả mọi người như bị rút lại, đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, máu tươi tung tóe.
Ba thớt chiến mã và ba kỵ sĩ bị ném văng lên cao. Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn ba thớt chiến mã và kỵ sĩ bị ném văng lên.
- Bùng!
Những tiếng động liên tiếp. Ba thớt chiến mã và ba kỵ sĩ thi nhau ngã trên mặt đất. Trong miệng thấy rỉ ra một dòng máu đỏ nhiễm đỏ cả một vùng, sau đó không thấy động đậy gì nữa.
Nháy mắt ba thớt chiến mã và kỵ sĩ đã chết!
- Rập rập ~~
Lúc trước tất cả kỵ sĩ đều đang chuẩn bị xung phong thấy vậy lập tức ghì cương chiến mã. Cả đám đều đỏ mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đứng đầu trên đám người, trông tựa như một tên khất cái!
Bóng người một thân áo vải rách nát, tóc dài xõa tung, chỉ có đôi mắt là trong veo như ‘Thiên Hồ ’ trên Thiên Thần Sơn. Làm cho người ta phải ớn lạnh.
- Bộ lạc Khất Liên. Các ngươi dám phản kháng à!!! Muốn bị diệt tộc sao?
Tên thủ lĩnh kỵ sĩ gầm lên phẫn nộ. Ánh mắt trừng trừng tựa như muốn xé toang đối thủ.
Tộc trưởng Bộ lạc Khất Liên sợ hãi liên tục lắc đầu nói:
- Không. Không. Hắn không phải là người của bộ lạc Khất Liên chúng ta!
- Chúng ta không biết hắn, không biết hắn!
Tên thanh niên mượn bạc của Tra Bố cũng gầm lên nói tía lia:
- Không quan hệ...Không quan hệ với bộ lạc Khất Liên chúng ta!
Đằng Thanh Sơn đứng đầu khẽ cau mày.
Mình giúp họ?
Họ lại phủi sạch mọi quan hệ với mình?
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn thoáng qua Tra Bố. Tra Bố cũng lo lắng đưa mắt ra hiệu cho Đằng Thanh Sơn, đồng thời liên tục lắc đầu. Nhưng lại căn bản không dám mở miệng.
- À, người từ ngoài đến!
Tên thủ lĩnh kỵ sĩ lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn, tựa như nhìn một người chết.
- Người từ ngoài đến kia, nghe rõ rồi chứ. Dưới quang mang thiên thần chiếu rọi, trên đại thảo nguyên không ai dám động thủ với bộ tộc Cuồng Phong chúng ta! Phàm ai động thủ đều sẽ chết sạch!
Tên kỵ sĩ cưỡi ngựa từ trên cao nhìn xuống Đằng Thanh Sơn.
Rất nhiều kỵ sĩ khác đều đỏ mắt như bầy sói phát điên, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
- Giết người của bộ tộc Cuồng Phong ta, nhất định phải chết!!!
Thủ lĩnh kỵ sĩ gào lên.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lành lạnh đảo qua tên thủ lĩnh kỵ sĩ, môi hé mở:
- Không biết trời cao đất dày!
Một câu này mặc dù nhỏ nhưng lại vọng vang quanh quẩn trong tai mọi người.
Vừa nghe nói thế đám kỵ sĩ càng phẫn nộ.
- Giết!
Tên thủ lĩnh kỵ sĩ vung loan đao ra chỉ vào Đằng Thanh Sơn điên cuồng gào lên:
- Giết chết hắn!!!
- Giết!
- Giết!!
Tất cả kỵ sĩ đều vung loan đao. Loan đao phản xạ đao quang băng hàn, những con chiến mã chạy như bay, cả đám đều lao về phía Đằng Thanh Sơn như một cơn thủy triều đao kiếm mãnh liệt cuốn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lại như một khối đá ngầm tuy bị sóng đánh ngàn năm vẫn không suy chuyển.
Những tộc nhân bộ lạc Khất Liên đứng một bên quan sát, vẻ mặt lại không giống nhau. Có người nghiến răng, có người thương tiếc.
- Hô Hòa huynh đệ, ngươi tội gì...
Tra Bố nắm chặt nắm tay.
- Khốn khiếp.
Tư Lan cắn răng, mặt co quắp lại.
- Tiểu tử này chỉ sợ tự cho là mình hơi có thực lực. Nhưng... Người của bộ tộc Cuồng Phong sao lại dám trêu vào chứ? Trêu vào hẳn phải chết.
Đệ đệ của Tra Bố, tên thanh niên mượn tiền thầm nghĩ.
Đột nhiên...
Trên mặt mọi người lộ vẻ kinh ngạc.
- Bùng!
- Bùng!
- Bùng!
...
Những thanh âm liên tục vang lên như tiếng dùi đánh vào trống lớn.
Chỉ trong nháy mắt!
Chín con chiến mã xung phong đợt đầu đều bị ném văng lên, quỷ dị nhất chính là... Chín tên kỵ sĩ nhìn như không trúng chiêu gì cũng miệng phun đầy máu.
- Bùng!
Bàn tay Đằng Thanh Sơn đánh vào người mười thớt ngựa. Toàn thân thớt ngựa tựa như tỏa ra những gợn sóng, đồng thời truyền tới trên người tên kỵ sĩ. Thân thể tên kỵ sĩ cũng run lên. Cho dù không tiếp xúc vào một chưởng của Đằng Thanh Sơn, ngũ tạng lục phủ trong thân thể cũng đã bị chấn nát.
Vù! Vù! Vù!
Đằng Thanh Sơn thân hình nhanh như chớp, bàn tay lại chậm như đẩy cối xay. Nhưng, kia chỉ thoạt nhìn thì chậm, nhưng sự thật thì lại làm cho người ta cảm thấy nhanh vô cùng quỷ dị.
Chỉ nghe thấy những tiếng ‘ Bùng! ‘ ‘ Bùng! ‘ trầm thấp, rồi một thớt chiến mã và kỵ sĩ bị ném văng lên.
Người trúng đòn hẳn phải chết!
- Dừng! Dừng!
Thủ lĩnh kỵ sĩ rốt cục cũng có phản ứng, y hoảng sợ lập tức gào lên. Những chiến mã của chúng đều là loại chiến mã trên thảo nguyên có chất lượng cực lượng tốt! Trên trên thảo nguyên có rất nhiều ngựa bò dê., chiến mã chất lượng tốt cũng không phải quá quí. Còn chiến mã một khi công kích, tuyệt đối có lực công kích hơn vạn cân.
Nhưng trước mặt ‘ tên khất cái ’ này, chiến mã công kích tựa như bùn, vỗ một cái là bay!
- Chạy trốn!
- Chạy!
Tất cả kỵ sĩ vây bắt Đằng Thanh Sơn đều gào thét, rồi cả đám hoảng sợ ngoặt đầu ngựa muốn chạy trốn. Nhưng muốn quay đầu cũng cần có thời gian.
Bùng! Bùng! Bùng! Những thanh âm làm chấn động lòng người, làm đám mã tặc vô cùng hoảng sợ. Nhưng những thanh âm làm đám mã tặc này hoàn toàn băng hoại lại vẫn không ngừng vang lên.
Những thớt chiến mã và người lại bị ném văng, sau khi đã chết năm mươi thớt chiến mã và người, đám kỵ sĩ rốt cục chạy tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Đằng Thanh Sơn một thân rách nát, ánh mắt quét về phía đám người đang chạy trốn:
- Chỉ vài người như vậy mà cũng muốn giết ta!
So với lúc trước một trận đại đồ sát ở Kim Lang Vương Quốc, quả là không đáng kể chút nào. Lần đó, Đằng Thanh Sơn đồ lục sạch một vạn sáu ngàn người, đánh trọng thương ba ngàn người.
Những người trọng thương đều là bị kình khí tản ra của Đằng Thanh Sơn đụng phải làm trọng thương.
- Bộ lạc Khất Liên này rốt cuộc có chuyện gì thế?
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía bộ lạc Khất Liên.
Tất cả mọi người bộ lạc Khất Liên nhìn Đằng Thanh Sơn giống như nhìn vị thần!
Một trận vừa rồi thật đáng sợ, chỉ trong thời gian vài hơi thở!
Ngay từ đầu, đám kỵ sĩ vừa gầm rú xông lên, vừa mới tiếp xúc một chút đã có chín thớt chiến mã bị ném văng. Sau đó đám kỵ sĩ tiếp tục nghiến răng xung phong liều chết lại bị giết trên mười người nữa. Đợi đến khi chúng hoảng sợ muốn trốn, chỉ cần hỗn loạn quay đầu lại hắn đã chết hai mươi tên nữa!
Người của Bộ lạc Khất Liên chỉ thấy những thớt chiến mã bị ném văng, rồi đám kỵ sĩ cũng bị ném văng theo.
Một chưởng nhìn như bình thường, nhưng lại tựa hồ ẩn chứa uy lực khó tin.
- Sao có thể như vậy chứ!
- Một chưởng đó không chạm vào người, thế mà người đã chết?
- Người của bộ tộc Cuồng Phong yếu như vậy sao? Ai nấy đều bị đánh bay...
Bộ lạc Khất Liên hoàn toàn sợ ngây người. Họ chưa bao giờ thấy có nhân vật đáng sợ như vậy. Có lẽ trong mắt họ người có thể linh hoạt sử dụng loan đao, giết chết vài mã tặc bình thường chính là hảo hán rồi.
Còn dám can đảm chính diện va chạm với bộ tộc Cuồng Phong, họ khả trước giờ chưa thấy bao giờ. Phàm là người dám không quan tâm tới bộ tộc Cuồng Phong họ đều là đại nhân vật nhất đẳng! Cho dù là đại nhân vật, nhiều nhất cũng dựa vào thế lực có thể chấn nhiếp được bộ tộc Cuồng Phong, chứ cũng chẳng dám chính diện chém giết với bộ tộc Cuồng Phong.
- Hô Hòa huynh... Hô Hòa đại nhân!
Tra Bố vừa đi tới, vừa khom người nói.
- Tra Bố huynh, goị ta là Hô Hòa là được rồi.
Đằng Thanh Sơn nói.
Đám tộc nhân chung quanh đều rất thấp thỏm. Lúc này đến cả không ít hài đồng, lão nhân cũng đều chạy tới. Nghe người khác thuật lại chuyện vừa rồi, ai nấy đều vô cùng thán phục.
- Hô Hòa đại thúc, họ đều là do đại thúc giết à?
Tiểu hài đồng đáng yêu nhi tử của Tra Bố cũng chạy tới, khiếp sợ nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ sùng bái.
- Cát Lan, đừng có hỗn.
Tra Bố vội giữ chặt nhi tử mình.
Đằng Thanh Sơn cảm giác thấy những hán tử thảo nguyên hào sảng đã hơi thận trọng trước mặt mình. Lúc này, đệ nhất hảo hán Tư Lan của bộ lạc Khất Liên cũng đi tới, khom người cảm kích nói:
- Hô Hòa đại nhân, thật cảm tạ, đại nhân đã cho bộ lạc Khất Liên chúng ta tạm thời thoát khỏi một kiếp.
Đằng Thanh Sơn nghe xong nhướng mày, tạm thời thoát khỏi?
- Hô Hòa đại nhân! Nếu không phải có đại nhân, bộ lạc Khất Liên chúng ta hôm nay sẽ chết rất nhiều tộc nhân.
Tộc trưởng cũng khom mình hành lễ vẻ cảm kích.
Đằng Thanh Sơn cũng nhớ rõ...
Vừa rồi mình vừa ra tay, người của bộ tộc Khất Liên đều phủi sạch quan hệ với mình.
- Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn những người này.
- Hô Hòa đại nhân.
Hán tử gọi là Tư Lan cung kính trả lời:
- Người khẳng định là từ bên ngoài rất xa tới đây! Ở trên thảo nguyên bắc bộ chúng ta có tứ đại bộ lạc. Họ phân biệt quản lý bắc bộ thảo nguyên chung quanh khu vực cực mạnh! Khu vực chúng ta đang ở chính đang chịu sự quản lý của bộ tộc Cuồng Phong.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Họ không phải mã tặc à?
- Không, là bộ lạc cực mạnh.
Tư Lan nói.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Không phải mã tặc, còn hơn cả mã tặc.
Tư Lan thở dài cười:
- Đại nhân, bắc bộ thảo nguyên chúng ta có tứ đại bộ lạc quản, ít nhất sẽ không chết quá nhiều người như thảo nguyên trung bộ! Chỉ cần có đủ bạc là có thể giữ được mạng sống.
- Thiên Thần Sơn vĩ đại của các ngươi không quản à?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Đại nhân, xin người đừng vu tội cho Thiên Thần Sơn.
Tư Lan nghiêm mặt lại.
- Thiên thần là vô tư công bình!
Tra Bố cũng tiếp lời:
- Thiên thần vĩ đại không thiên vị ai cả. Muốn thay thế được tứ đại bộ lạc, trừ phi chúng ta vượt qua họ! Hơn nữa thiên thần vĩ đại cũng nói... Bất luận nguyên nhân nguyên nhân giết chóc ra sao thì tuyệt không cho phép giết chết hài tử! Đó là tương lai của đại thảo nguyên... Nếu có ai cãi lại, thiên thần sẽ hạ trừng phạt.
-
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nghe.
Hắn càng ngày càng cảm thấy Thiên Thần Sơn hẳn là một nơi có tính tôn giáo, nhân dân thảo nguyên phỏng chừng từ bé đã bị đầu độc, coi thiên thần là vô tư, công bình...
- Nói cho ta biết, sự trừng phạt mà bộ tộc Cuồng Phong nói là gì?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Tư Lan nghiến răng hặm hực nói:
- Nếu chúng ta không giao nổi bạc, người của bộ tộc Cuồng Phong sẽ giết một nửa nam nhân tộc chúng ta! Còn có thể... Còn có thể...
Tra Bố bên cạnh thấp giọng, đỏ mắt nói:
- Họ còn có thể vũ nhục phụ nữ của chúng ta! Đây là trừng phạt! Sau khi trừng phạt một năm bạc coi như miễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.