Quyển 12 - Chương 17: Nhận rõ nội tâm
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Gió núi gầm thét dữ dội, hàng ngàn hàng vạn người tụ tập trên sơn mạch lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm Bùi Tam vang vọng không ngừng.
Trên đám mây trắng do lực thế giới 'Sinh' tụ thành.
Đằng Thanh Sơn đứng trên đám mây nhìn Bùi Tam bị trọng thương nhuộm máu đang đứng trên đỉnh núi phía xa. Đối mặt với lời khiêu khích của Bùi Tam, Đằng Thanh Sơn không hề hồi đáp.
‘Sợ hãi à?‘ Đằng Thanh Sơn trong lòng tự hỏi bản thân mình ‘Ta sợ hãi à? Ta bây giờ đang chần chừ! Tại sao lại chần chừ? ‘
‘Ta không đành.‘
‘Ta lo lắng!‘
Đằng Thanh Sơn nháy mắt đã nhận rõ nội tâm mình ‘Đúng, vừa rồi ta thấy Tần Thập Thất đấu với Bùi Tam. Tần Thập Thất sau đó đột phá, thực lực mạnh hơn cả ta. Song ngay cả đột phá xong Tần Thập Thất đánh với Bùi Tam, mà cuối cùng Tần Thập Thất vẫn chết! Tần Thập Thất đã chết. Bây giờ nếu ta đấu với Bùi Tam. Trừ phi giống như được như Hoàng Thiên Cần chủ động né tránh, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ gì!‘
‘Nếu ta chết thì cha mẹ, Tiểu Quân, còn cả Hình Ý Môn nữa‘
Trong lòng có quá nhiều việc phải lo.
Đằng Thanh Sơn không buông tay được!
Đằng Thanh Sơn trầm tư không đáp lại, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ hiện lên. Còn xung quanh đỉnh núi, tại hẻm núi Thanh Long Sơn, vô số dân chúng Cửu Châu đều rì rầm vang lên tiếng thảo luận như làn sóng thủy triều. Họ thán phục sự hung hãn của Bùi Tam, đồng thời không ít người cũng thảo luận về Đằng Thanh Sơn.
- Đằng Thanh Sơn sợ thật à? Bây giờ trong thiên hạ chỉ có Đằng Thanh Sơn là có tư cách đấu với Bùi Tam thôi.
- Đằng Thanh Sơn sao lại sợ? Hắn quả thực là một thiên tài không thua gì tứ đại Chí cường giả mà.
- Sợ thế cũng không có gì là lạ, Đằng Thanh Sơn mới tu luyện bao nhiêu năm? Bùi Tam đã tu luyện bao nhiêu năm?
- Đằng môn chủ nhất định có thể giết tên ma đầu đó! Báo thù rửa hận cho Phật tông ta.
Một vài dân chúng đến từ Lương Châu, Nhung Châu, cơ hồ ai ai đều tin phật. Họ hận Bùi Tam thấu xương, người đã tiêu diệt Ma Ni Tự, trong lòng luôn muốn có người tới tiêu diệt hủy diệt tên ma đầu của Phật tông. Nhưng tứ đại cường giả đương thời đã chết mất hai, chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn có tư cách đấu với Bùi Tam. Hy vọng của họ đều hoàn toàn đặt vào người hắn.
- Đằng môn chủ, nhất định có thể thắng ma đầu.
Phía dưới hết đợt này đến đợt khác, đủ loại thanh âm, hoặc là chửi bới Đằng Thanh Sơn, hoặc là ủng hộ Đằng Thanh Sơn. Bản thân Đằng Thanh Sơn không thèm để ý, hắn chỉ tự hỏi mình.
- Hừ!
Bên cạnh Đằng Thanh Sơn, Hồng Vũ lại tức giận hừ một tiếng
- Tên Bùi Tam rõ là hèn hạ, trước mặt vô số người lại lớn tiếng thách thức cha ta. Làm như vậy khiến người trong thiên hạ ai nấy đều biết cả. Bây giờ thời gian còn cách trận ở Bạch Mã hồ ba năm. Trong ba năm đó, người trong thiên hạ nhất định sẽ chờ đợi trận chiến, vô cùng chờ đợi.
- Nếu ba năm sau cha ta không đi ứng chiến, khẳng định sẽ bị người trong thiên hạ chê cười, nhục mạ. Thanh danh bị hủy diệt!
Hồng Vũ giận tới mức nắm chặt hai nắm tay.
Hồng Vũ vừa dứt lời, Hồng Lâm cũng tỉnh ngộ gật đầu, cô tức giận nói:
- Tên Bùi Tam này dùng đại thế người trong thiên hạ để ép cha.
- Hồng Vũ, Lâm Lâm, không cần phải nhiều lời.
Đằng Thanh Sơn giọng lạnh nhạt.
Đột nhiên…
Chỉ thấy phía trước đỉnh Thanh Long Sơn hoang tàn, một luồng hào quang bay tới. Đó chính là cường giả hư cảnh của Doanh thị gia tộc ‘Doanh Hải Đồng’ đem theo thân truyền đệ tử của Tần Thập Thất bay tới. Chỉ thấy thanh niên áo xanh đó vừa đáp xuống đống hoang tàn, đã nhanh chóng chạy vọt tới gục xuống bên thi thể của Tần Thập Thất.
- Sư phụ!
Thanh niên áo xanh quì sụp xuống, nức nở cạnh thi thể sư phụ y.
- Hải Dương.
Doanh Hải Đồng bên cạnh cất giọng buồn bã
- Đừng quá đau buồn. Sư phụ con suốt đời lao tâm khổ tứ để truy tìm Đạo chí cường. Nhưng muốn đạt tới Chí cường giả thật sự quá khó, có thể đấu sinh tử với cường giả như Bùi Tam một trận, trong quyết chiến lại có thể đột phá như vậy cũng đã đủ rồi.
- Người đã chết rồi thì thôi. Hải Dương, điều con cần làm chính là phát dương quang đại kiếm đạo của sư phụ con.
Doanh Hải Đồng thấp giọng khuyên nhủ.
- Dạ.
Thanh niên áo xanh nằm mọp xuống, sau đó nâng thi thể sư phụ Tần Thập Thất lên, y phẫn hận nhìn thoáng qua Bùi Tam lúc này đã rời khỏi Thanh Long Sơn, bay đi cùng Lý Triều, Bùi Tuyết Liên của Thiên Thần cung.
Đằng Thanh Sơn nhìn thanh niên ôm thi thể Tần Thập Thất cùng Doanh Hải Đồng rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán:
- Ba năm sau, nếu ta chết. E rằng Hồng Vũ, Tiểu Quân cũng sẽ mang thi thể của đi! Nhưng nếu ta thành công, thì có thể đạt tới đỉnh cao của Chí cường.
Giằng co.
Đằng Thanh Sơn trong lòng đích xác đang có sự giằng co.
‘Tại sao ta muốn hiểu rõ mình?‘ Đằng Thanh Sơn trong lòng đột nhiên nổi lên một minh ngộ ‘ Bùi Tam vội vã muốn đạt tới cảnh giới Chí cường giả, nhưng ta khác hắn xa. Sinh mạng ta còn rất dài, có thể sống thêm hơn bốn trăm năm nữa. Cho dù không có Bùi Tam, cho dù không dánh với hắn, ta cũng có hy vọng đạt tới cảnh giới Chí cường giả! ‘
‘Ta có thể nhất định trong vòng ba năm sau phải đạt tới Chí Cường không?‘
‘Có lẽ ba năm sau ta không tham chiến, người trong thiên hạ sẽ nói Đằng Thanh Sơn sợ Bùi Tam, xem thường Đằng Thanh Sơn ta. Nhưng ta hà tất phải quan tâm tới người trong thiên hạ! ‘
‘Chẳng lẽ thật sự vì người trong thiên hạ mà bắt buộc được mình đi đánh nhau sao. Thực lực chênh lệch quá lớn, nếu ta chết. Tiểu Quân, Hồng Vũ và Lâm Lâm, còn có cha mẹ ta‘ Đằng Thanh Sơn rốt cục nhận rõ được nội tâm. Hắn không khỏi cảm thán ‘Miệng người làm chảy cả đá vàng‘ Một khi bị hàng ngàn, hàng vạn người người đàm tiếu, vô hình trung sẽ sinh ra áp lực rất lớn, có thể làm một siêu cường giả rối loạn nội tâm.
Đằng Thanh Sơn nhận rõ mình.
‘Ta cũng muốn đạt tới Chí cường! ‘
‘Nhưng không nhất thiết phải trong vòng ba năm đạt tới Chí cường. Do đó, ta không cần làm bệ đỡ cho Bùi Tam? Tần Thập Thất đã hơn bốn trăm tuổi rồi, nhưng ta lại khác hẳn, còn hơn bốn trăm năm nữa có thể suy nghĩ về Đạo chí cường‘ Trong lòng Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đưa ra quyết định.
‘Ba năm, còn có ba năm nữa!‘
‘Trong vòng ba năm, ta đem tất cả tinh lực đặt vào võ đạo. Nếu ta trong vòng ba năm này có thể bắt đầu dung hợp giữa Sinh và Tử, có thể đủ thực lực đấu với Bùi Tam, đến lúc đó ta sẽ đánh với hắn. Nếu ba năm mà ta không có chút đột phá, đến lúc đó cũng không phải chuyện lớn, chứ chịu nhận thua là xong.‘
Đằng Thanh Sơn đưa ra cho mình hai con đường.
Nhân sinh trên đời sống là sống cho mình, là sống cho thân nhân mình. Chứ không phải sống vì ánh mắt của hàng ngàn hàng vạn người trong thiên địa.
Không nhất thiết phải ép mình đi tìm đường chết!
‘Bùi Tam, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. ‘ Đằng Thanh Sơn không đến mức khi biết rõ mình không phải là đối thủ, mà vẫn chiến đấu. Nhưng hắn vẫn có khát vọng lớn lao, ba năm nữa có thể đánh với Bùi Tam một trận‘ Ba năm, trong vòng ba năm nếu ta đột phá, cũng đủ để đấu với hắn một trận. ‘
Trong lòng Đằng Thanh Sơn vô cùng kiên định.
Bùi Tam đã tới cạnh đám người Thiên Thần cung.
- Cha không có việc gì chứ?
Bùi Tuyết Liên lo lắng hỏi.
- Không có việc gì.
Bùi Tam ôm ngực:
- Kiếm của Tần Thập Thất không đâm vào chỗ nguy hiểm. Cha chỉ cần trở về nghỉ ngơi mấy tháng là có thể hoàn toàn khôi phục.
Ngoài miệng nói thì dễ, nhưng với sức của ông phải mấy tháng mới khôi phục. Vết thương này căn bản không nhẹ, đặc biệt là thương thế đáng sợ trên nắm tay ông.
Thanh lợi kiếm đâm thủng tay, gân cốt gãy vụn, các cơ bị xé rách.
Muốn khôi phục hoàn toàn là rất khó.
- Sư phụ vừa rồi nói như vậy, Đằng Thanh Sơn chẳng có phản ứng gì là sao?
Bên cạnh Lý Triều cau mày hỏi.
- Hừ.
Bùi Tam lạnh lùng trả lời:
- Ta biết tính cách Đằng Thanh Sơn. Bấy giờ ta nói như vậy để cho người trong thiên hạ biết, chỉ dùng nó làm lý do để người trong thiên hạ trông chờ. Vô hình trung điều đó làm ảnh hưởng tới 'Thần'. Trong thiên hạ, cái đáng sợ nhất chính là miệng người. Miệng lưỡi thiên hạ có thể nung chảy vàng, có thể hủy hoại con người. Nếu là người bình thường bị người trong thiên hạ nói, e rằng bản thân sẽ băng hoại, thậm chí giận tới mức thổ huyết mà chết.
Lý Triều đương nhiên biết đạo lý chúng khẩu đồng kim, tích hủy tiêu cốt (Ý nói miệng lưỡi thiên hạ có thể nung chảy cả kim loại, hủy diệt được cả mọi thứ).
Người sống trên đời không thể tránh được việc bị những người khác đàm tếu làm ảnh hưởng. Cho dù tâm tính vững như đá, nhưng một khi bị trăm vạn người trong thiên hạ chửi bới, e rằng cũng phải suy sụp.
- Có mấy lời nói, cùng với áp lực của người trong thiên hạ. Nếu Đằng Thanh Sơn muốn đánh với ta, trong vòng ba năm sẽ cố gắng liều mạng tu luyện. Một khi có đột phá, Đằng Thanh Sơn khẳng định sẽ đấu với ta. Nếu là không có đột phá nhưng vì áp lực của người trong thiên hạ, thà chết vẫn đánh với ta, ta cũng không thèm đánh với hắn.
- Tại sao?
Bùi Tuyết Liên thắc mắc hỏi:
- Cha, hắn liều chết một trận, cha ngược lại mất hứng là sao?
- Niềm tin, là căn cứ vào thực lực.
Bùi Tam nói khẽ:
- Nếu hắn không đột phá, thực lực rõ ràng không đủ. Nhưng lại vì chịu áp lực của miệng lưỡi thế gian mà liều chết với ta. Chứng tỏ rằng tâm của hắn còn chưa đủ kiên định. Đến cả mình cũng không có nhận rõ, không chiến thắng bản thân mình, còn muốn theo đuổi Đạo chí cường sao?
Mấy người xung quanh nghe thế đều gật đầu.
Họ đều biết, giống như trên chiến trường, một khi chung quanh có ngàn vạn người điên cuồng xông lên, cho dù người tỉnh táo cũng sẽ nóng đầu, hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến, cũng sẽ gầm lên xông vào chém giết. Đây là áp lực vô hình của quần chúng mang tới.
Còn Đằng Thanh Sơn phải chịu áp lực của hàng triệu, hàng vạn người trên cả Cửu Châu.
Có thể chịu được áp lực, nhận rõ nội tâm, đi con đường của mình, như thế mới có thể có thành tựu lớn.
Nếu không chịu được áp lực mà nóng đầu lên, muốn đánh một trận nhằm đổi lấy thanh danh sau khi chết, nhiều nhất cũng chỉ được xem như không sợ chết, nhưng lại không tính là cường giả chính thức. Không có cái tâm của cường giả chính thức!
Ngàn vạn người giữa sơn mạch phía dưới thảo luận ồn ào, nhưng trên đám mây, Đằng Thanh Sơn vẫn rất bình tĩnh.
- Cha, tên Bùi Tam nói như thế, người không đáp lại sao?
Hồng Lâm rõ ràng rất tức giận.
- Không cần phải đáp lời hắn.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:
- Trận này chấm dứt, Tần Thập Thất đã chết. Chúng ta cũng xem xong rồi, cần phải trở về. Cha, mẹ đứng lên lưng Tiểu Thanh đi.
Đằng Thanh Sơn lập tức an bài, cho vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, cùng với Hồng Vũ, Hồng Lâm, Lôi Tiểu Như ba người đều bước lên lưng bất tử Phượng Hoàng.
Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân.
- Thanh Sơn, ba năm sau, trận đó … huynh…
Lý Quân không kìm được, nàng thấp giọng dò hỏi.
- Huynh sẽ đi.
Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng đáp.
- Hả?
Lý Quân cả kinh, nàng không khỏi run lên cầm tay Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân mỉm cười, nụ cười của hắn có sức ảnh hưởng rất lớn. Lý Quân không thể không buông lỏng tâm tình khẩn trương, Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng:
- Tiểu Quân, muội yên tâm. Nếu không nắm chắc tý gì, huynh cũng không đi chịu chết đâu mà lo.
Lý Quân thở phào, nhưng rồi lại lập tức giọng lo lắng:
- Đến lúc đó người trong thiên hạ …
Lúc này Lý Quân đã nghe những tiếng thảo luận phía dưới.
- Những lời đó cứ để cho nó qua.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Vèo!
Lưu quang xé gió lướt đi, người trong gia đình Đằng Thanh Sơn bay về phía Đại Duyên Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.