Quyển 5 - Chương 42: Thân phận bại lộ.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Thiên Hồng Thủy Cung sụp đổ, nước hồ nhanh chóng trút xuống. Việc đầu tiên tất cả tiên thiên cường giả làm là làm phát ra vòng bảo hộ tiên thiên chân nguyên. Nếu không có đủ không khí, với tố chất thân thể họ thì căn bản không thể ở lâu trong hồ nước này được.
- Bên trong đỉnh này là cái gì nhỉ?
Doanh Hạo Giang ôm một đỉnh rồi nhìn thật kỹ. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhận đó là chất lỏng, lúc này nắp đỉnh chưa được mở ra. Dù sao chung quanh có màn hào quang ngăn cản, cũng không lo nước hồ sẽ lọt vào trong đỉnh,
- Ủa, nắp đỉnh thật khó mở!
Thực lực của tiên thiên cường giả giật mạnh một cái mà lại không mở ra được. Giật mạnh một cái.
- Rào!
Nắp đỉnh rốt cục được mở ra, Hạo Giang đưa tay chấm vào đó một chút, nhìn kỹ lại, rồi đưa lên mũi ngửi.
- Là Bắc Hải Chi Linh! Bắc Hải Chi Linh của Vũ Hoàng Môn!
Hạo Giang kinh hãi,
- Nhiều... nhiều Bắc Hải Chi Linh vậy à? Nơi này có bao nhiêu giọt đây?
Mặc dù chỉ xâm xấp ở đáy, nhưng Bắc Hải Chi Linh được tính theo giọt. Có thể có xâm xấp đáy một cái đỉnh, cũng rất kinh người rồi. Lúc trước, Doanh Thị gia tộc phải dùng bảo bối trao đổi Bắc Hải Chi Linh với Vũ Hoàng môn.
- Lại có tới chín đỉnh! - Hạo Giang kích động.
Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của Bắc Hải Chi Linh! Nó có thể làm một người có ngộ tính cao, nhưng điều kiện thân thể hơi kém một chút trong nháy mắt đạt tới hậu thiên đỉnh phong. Cứ như vậy... xác suất một Đại tông phái sinh ra tiên thiên cường giả là rất cao.
- Không thể nói ra đó là Bắc Hải Chi Linh.
Doanh Hạo Giang lập tức có phản ứng,
- Nếu những người khác biết là Bắc Hải Chi Linh, phỏng chừng, gia tộc ta cũng gặp nhiều khó khăn.
...
Nguyên lúc trước, đám Thần Sơn, Hồng Thiên Thành còn đi loạn trong đường hầm ở mê cung, bây giờ Thiên Hồng Thủy Cung sụp đổ, cả đám cũng đều kích động vạn phần.
- Mau mau tìm bảo tàng!
- Thiên Hồng Thủy Cung sụp đổ rồi, phỏng chừng bảo tàng bị đoạt đó. Tới đó nhanh lên.
Ai nấy đều hưng phấn kích động.
Đột nhiên một thanh âm sang sảng vang vọng khắp đáy hồ:
- Ha ha... Không ngờ bên trong một đỉnh lại là Bắc Hải Chi Linh mà chỉ Vũ Hoàng môn mới có. Bên trong một đỉnh, tối thiểu cũng có trên vạn giọt Bắc Hải Chi Linh. Tổng cộng chín cái đỉnh... Ta phải cướp thêm vài cái!
Tiếng cười đó rất lớn, tất cả mọi người đều nghe được.
- Là Bắc Hải Chi Linh!
- Lại là Bắc Hải Chi Linh, một đỉnh có trên vạn giọt? Chín đỉnh?
- Nhanh ở bên phải có kim quang, nhanh nhanh tới đó!
Hoàn toàn rối loạn, đám tiên thiên cường giả nghe thanh âm đều cực kỳ hưng phấn.
- Là Thú Vương Ô Hầu.
Hạo Giang đang tìm những đỉnh khác không khỏi thầm mắng,
- Ô Hầu này tìm được một đỉnh thì thôi... chỉ sợ cho thiên hạ chẳng biết sao. Cần gì hô to như vậy? Đúng là điên rồ!
Tất cả mọi người đều biết, nếu gào lên như vậy thì sau này sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Nhưng đối với Thú Vương Ô Hầu, ở đây cũng chẳng có mấy người dám trêu vào. Người này vô môn vô phái, thực lực rất mạnh hơn nữa tính khí vô cùng quái dị.
- Bên kia có một cái đỉnh, nhanh.
Bọn người Cổ Ung của Thanh Hồ Đảo, Triệu Đan Trần phát hiện trong hồ đen thui, xa xa có một màn kim quang chói mắt. Dưới ánh kim quang rõ ràng là một cái đỉnh. Mỗi nắp đỉnh đều được một viên kim sắc bảo châu gắn lên. Quang mang của nó phát ra từ xa đã làm người ta thấy rõ.
Chẳng những người của Thanh Hồ Đảo thấy, mà nhân mã Tiêu Dao Cung cũng đã thấy.
- Cái đỉnh này phải là của Tiêu Dao Cung ta.
Một tiếng cười lớn vang lên, Sử trưởng lão của Tiêu Dao Cung vì có được vị trí tốt nên ngược lại là người đầu tiên tới nơi đó. Hơn nữa tốc độ rất nhanh, Thanh Hồ Đảo căn bản không cản nổi.
- Ha ha!
Sử trưởng lão ôm lấy cái đỉnh cực kỳ hưng phấn. Mấy người Thanh Hồ Đảo nhìn chằm chằm vào cái đỉnh.
- Các ngươi nhìn làm gì? Sao, muốn đoạt đỉnh của Tiêu Dao Cung ta à?
Sử trưởng lão trợn mắt. Bên cạnh hắn, cũng có bốn tiên thiên cao thủ. Nếu thật sự đánh nhau... Thanh Hồ Đảo đích xác có thể thủ thắng, nhưng tổn thất sẽ rất lớn.
Năm người Tiêu Dao Cung đã lấy được một đỉnh, tuyệt đối sẽ không nhường cho ai!
Một đỉnh có trên vạn giọt Bắc Hải Chi Linh, đủ để làm một tông phái hưng thịnh lâu dài. Có Bắc Hải Chi Linh có thể đào tạo ra những những đệ tử vĩ đại.
Ánh mắt Triệu Đan Trần lạnh đi.
- Hừ.
Cổ Ung tức giận nói:
- Chúng ta đi.
Là một đảo chủ, tuyệt đối không thể hi sinh nhân mã như vậy. Lúc trước đã tổn thất nhiều rồi, bây giờ không thể tiếp tục tổn thất nữa.
Nữ tử bên cạnh Cổ Ung không cam lòng nói:
- Trong chín cái đỉnh đó, Thanh Hồ Đảo chúng ta tối thiểu cũng phải tìm được vài cái.
- Đương nhiên, chúng ta xứng đáng được nhiều.
Triệu Đan Trần cũng cảm thấy không công bằng. Bảo đồ Vũ Hoàng là do Thanh Hồ Đảo tìm được. Thiên Hồng Thủy Cung cũng là họ tìm được. Cho tới bây giờ, cao thủ họ tổn thất cũng nhiều nhất! Không được phần lớn hơn của bảo tàng, họ làm sao có thể thoải mái chứ?
Mọi người Thanh Hồ Đảo cùng rời đi.
Năm người Tiêu Dao Cung lại cười thỏa mãn.
- Tổng cộng chín đỉnh, nơi này cao thủ quá nhiều. Chúng ta tìm được một đỉnh, cũng được rồi.
Sử trưởng lão nói.
- Chúng ta nên lập tức ly khai đáy hồ, để tránh phát sinh bất trắc.
- Ừm, sư huynh nói đúng.
Những người này cũng đều biết tiến thoái.
Lúc này:
- Sư huynh cẩn thận. - Một tiếng hô to.
Sử trưởng lão cười lạnh lui về phía sau như một tia chớp, trường kiếm trong tay cũng đâm về phía sau, nhanh đến mức chỉ lưu lại một tàn ảnh. Tốc độ xuất kiếm của cường giả tiên thiên kim đan quả là cực nhanh, đích xác kinh người.
- Choang!
Không khí chấn động
Một móng vuốt sắc bén, sau khi đẩy lui một kiếm, lại lật tay, tựa như hùng ưng bắt độc xà, trảo thẳng vào ngực Sử trưởng lão. Nói về tốc độ... một trảo này còn nhanh hơn một kiếm của sử trưởng lão nhiều.
- Ngươi … Ô … Ô Hầu...
Sử Trưởng lão trừng mắt nhìn hắn,
- Ngươi dám giết ta?
Trong tay Ô Hầu đang cầm lấy một trái tim vừa bị hắn móc ra, nổi lên một tràng cười ha hả:
- Ta giết ngươi đó!
Lập tức xiết mạnh, trái tim bị bóp nát, Sử trưởng lão cả người vô lực ngã sầm xuống. Còn Ô Hầu thì vươn tay đoạt lấy tiểu đỉnh trong tay hắn.
- Ô Hầu!
Bốn người khác của Tiêu Dao Cung đều khiếp sợ nhìn Ô Hầu.
- Ngươi dám giết người của Tiêu Dao Cung, không sợ lão cung chủ của Tiêu Dao Cung ta tới giết ngươi à?
Cả đám vô cùng tức giận, nhưng bốn người bọn chúng cũng không ai dám động thủ. Nói về thực lực, Ô Hầu có tên xếp đầu Thiên Bảng hơn ba mươi năm. Đã ngồi ở ghế đó ba mươi năm đương nhiên cho thấy ưu thế áp đảo so với người đứng thứ hai Thiên Bảng. Đến cả đệ nhị Thiên Bảng cũng còn xa mới đáng là đối thủ của Ô Hầu... Có thể tưởng tượng được nếu tiên thiên kim đan bình thường mà gặp phải Ô Hầu, chắc chắn sẽ chết.
Vô luận về tốc độ, phòng ngự, công kích, ẩn giấu, Ô Hầu quả thực không có khuyết điểm.
- Lão cung chủ các ngươi, cũng đã bốn trăm tuổi rồi phải không? Nên chết được rồi đấy. - Ô Hầu cười khẽ.
- Ngươi, láo ….
Bốn người đó vừa sợ vừa giận. Lão cung chủ của họ là cường giả hư cảnh. Trong thiên hạ ai ai cũng đều biết. Ô Hầu có lợi hại tới mấy, dù sao cũng chưa bước vào hư cảnh. Sao lại kiêu ngạo như thế.
- Các ngươi không tin à? Ta nói cho mà biết, lão cung chủ các ngươi nhiều nhất sống thêm được mười mấy hai mươi năm nữa. Ừm... giết một cũng là giết, giết năm cũng là giết... Các ngươi cũng bất tất đi đâu cả.
Ô Hầu cười khẽ rồi nói, đồng thời động thân. Mặc dù trong tay hắn cầm hai cái đỉnh to, nhưng tốc độ hắn vẫn kinh người như trước.
- Hắn …. Chạy mau!
Bốn người này không ngờ Ô Hầu lại không kiêng nể gì cả. Ô Hầu lúc trước mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không dám trắng trợn đối địch với tám Đại tông phái như vậy. Nhưng hôm nay...
Bốn người chọn bốn hướng khác nhau chạy trốn.
- Bùng!
- Bùng!
Đang chạy trốn,trong nháy mắt đã có hai tiên thiên cường giả bị Ô Hầu đá cho toác đầu. Hai người đều lăn ra chết thê thảm!
- Vù!
Tốc độ Ô Hầu nhanh kinh người, cơ hồ trong nháy mắt đã đuổi kịp người thứ ba, lại một cước rất đơn giản!
Một cước này nhanh đến nỗi vị trưởng lão tiên thiên thực đan không có cơ hội ngăn cản, đã bị một cước đá xuyên qua ngực.
- Chỉ còn lại có một người, đừng chạy nữa.
Tốc độ Ô Hầu kinh người, cơ hồ gấp hai lần tốc độ của vị trưởng lão đang chạy trốn đó. Hơn nữa, trong tay hắn có hai cái đỉnh to, nắp đỉnh có kim sắc bảo châu, ánh sáng chói mắt chiếu rọi bóng người xa xa.
Ô Hầu một tích tắc đã vượt qua hắn.
- Ngươi … tại sao ngươi phải giết người của Tiêu Dao Cung chúng ta? Nếu ngươi lấy cái đỉnh đó, chúng ta cũng sẽ không phản kháng mà.
Vị trưởng lão áo tím dừng lại, gương mặt già nua tràn đầy vẻ khiếp sợ. Hắn không trốn nữa vì biết trốn cũng không thoát. Nhưng hắn cũng hiểu... mấy người bọn họ, dám liều mạng trước mặt Thanh Hồ Đảo. Bởi vì trong Thanh Hồ Đảo cũng có tiên thiên thực đan yếu nhược, thậm chí còn có một tiên thiên hư đan. Nếu đánh nhau, Thanh Hồ Đảo tổn thất không ít.
Nhưng... trước mặt Ô Hầu, nếu hắn muốn cướp, họ cũng không dám cãi. Bởi vì với tốc độ Ô Hầu, có thể tùy tiện giết sạch cả đám bọn họ.
Ô Hầu nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Các ngươi không dám phản kháng, nhưng ta muốn giết các ngươi... Ngươi cũng đừng lo, Tiêu Dao Cung các ngươi cũng tồn tại không bao lâu nữa đâu.
- Cái gì?
Đôi mắt trưởng lão áo tím trợn tròn, hắn hiểu được... có một âm mưu rất lớn.
- Bùng!
Một cước y hệt, nhè nhẹ điểm vào bộ vị ấn đường của trưởng lão áo tím. Nhìn như rất nhẹ, thậm chí ấn đường trưởng lão áo tím còn không có chút vết thương nào, nhưng màn hào quang ngoài thân của trưởng lão áo tím đã tiêu tán, cả người cũng vô lực ngã xuống đất.
- Các ngươi, chỉ là đợt đầu của Tiêu Dao Cung bị giết.
Ô Hầu cười rất tươi.
...
Đằng Thanh Sơn bơi nhanh trong nước.
- Bực thật, hai tay giữ hai đỉnh, ta căn bản không có biện pháp dựa vào hai tay mà bơi nhanh được. Muốn nhanh, chỉ có thể dựa vào tiên thiên chân nguyên bộc phát.
Đằng Thanh Sơn vừa lao xuống nước chạy không bao lâu, đã nghe tiếng kêu la.
- Nhanh! Đằng Thanh Sơn ở bên kia, bắt hắn!
Doanh thị gia tộc lúc này đã đoạt được hai đỉnh, vẫn tham lam mười phần. Họ không phải như Tiêu Dao Cung, sợ lấy quá nhiều sẽ bị các phái khác vây công. Với lực lượng của Doanh Thị gia tộc... cho dù có nhiều hơn vài đỉnh, cũng chẳng có bao nhiêu tông phái dám trêu vào.
- Nhanh! Đuổi theo.
- Đó là Đằng Thanh Sơn? Đằng Thanh Sơn sao lại ở đây?
Nhân mã những tông phái như Xạ Nhật Thần Sơn cũng đuổi theo.
- Tần Lang chính là Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn chính là Tần Lang! Đó là Đằng Thanh Sơn đội mặt nạ da người giả mạo.
- Sao có thể như vậy? Đằng Thanh Sơn, một tên tiểu tử mười bảy tuổi, sao có thể đạt tới tiên thiên thực đan?
- Ta đã chính mắt thấy
Phía sau một vài người thảo luận, Đằng Thanh Sơn không nghe được. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại nghe thấy một vài tiếng kêu, còn xuất hiện một cái “đèn lồng” ở bên cạnh.
- Không xong, kim sắc bảo châu làm lộ ra vị trí của mình.
Đằng Thanh Sơn vừa thấy kim sắc bảo châu trên nắp đỉnh, tỏa ra ánh sáng rồi chói mắt,
- Nhưng không có nắp đỉnh, không có kim sắc bảo châu ngăn nước... nước hồ sẽ lọt vào trong đỉnh, cuốn trôi mất Bắc Hải Chi Linh.
Bất chấp mọi thứ, Đằng Thanh Sơn cắn răng, nhanh chóng giật mạnh hai kim sắc bảo châu. Kim sắc bảo châu quá sáng, ngay cả đặt vào bao, quang mang cũng sẽ lọt ra ngoài.
Hơn nữa, bây giờ cũng không có thời gian.
- Veo!
- Veo!
Hai viên kim sắc bảo châu, bị Đằng Thanh Sơn ném văng ra xa. Còn hai tay Đằng Thanh Sơn lập tức tập trung tiên thiên chân nguyên, bao trùm hai đỉnh
- Vầng sáng tiên thiên chân nguyên này mặc dù rất yếu, nhưng... chân nguyên của ta lại có màu đỏ rực.
Đằng Thanh Sơn vô cùng đau đầu, trong hồ nước tối đen, nếu dựa vào vầng sáng chiếu ra, người bình thường chỉ có thể nhìn xa mấy trượng. Nhưng...người khác lại có thể thấy được quang cầu từ rất xa.
- Cái gì, Tần Lang là Đằng …!!!
Một thanh âm giận dữ vang lên, chính là Cổ Ung của Thanh Hồ Đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.