Quyển 7 - Chương 20: Thần Tiên Ngọc Bích.
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Trên ngọn núi cao ngàn trượng.
Trên đỉnh núi tràn đầy các loại cỏ dại dây leo, hiển nhiên từ rất lâu không ai lên tới đỉnh núi này.
- Vù!
Một ảo ảnh màu xám từ trên trời hạ xuống, chính là con Cuồng Phong Ưng mang theo Đằng Thanh Sơn và Lý. Cuồng Phong Ưng đã được Lý cho biết lần này lén lút vào cấm địa, nên nó cũng rất cảnh giác.
Đằng Thanh Sơn, Lý lần lượt nhảy khỏi lưng chim ưng.
- Đằng đại ca, chung quanh không có dấu chân người, hẳn là không có ai tới đây cả.
Lý nhíu mày nói.
- Cả một quả núi đều là cấm địa.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo quanh, thì thào nói:
- Nhưng, không thể là cả quả núi có dấu kiếm pháp hoặc bí tịch. Hẳn là một nơi nào đó trong núi. Còn... Kiếm Lâu căn bản không thể nghĩ đến có thể có người từ không trung đáp xuống, nên sẽ không có người trấn thủ ở trên đỉnh núi.
- Bây giờ, chúng ta đi cẩn thận, muội và Cuồng Phong Ưng đi sau ta, cách mười trượng. Nhớ kỹ, không được phát ra tiếng động.
Đằng Thanh Sơn thấp giọng dặn dò.
- Ừm.
Lý gật đầu, đồng thời dùng thú ngữ của loài chim dặn dò cẩn thận con Cuồng Phong Ưng đang đứng hơi chếch một bên.
Cuồng Phong Ưng là yêu thú cấp bậc tiên thiên, việc không phát ra âm thanh gì là việc không khó.
- Đi.
Đằng Thanh Sơn quát khẽ một tiếng.
Lúc này Đằng Thanh Sơn đi trước, Lý và Cuồng Phong Ưng đều cách hắn mười trượng phía sau. Việc Cuồng Phong Ưng và Đằng Thanh Sơn hành tẩu khéo léo thì bất tất phải nói, còn Lý cũng đạt nội kình đỉnh, xuyên qua những bụi cỏ trên núi cũng linh động như tiên tử.
...
Núi cao. Giữa sườn núi.
Một sơn đạo quanh năm được người đi lại rất nhiều. Một thiếu niên áo xanh xách làn đang bước trên sơn đạo. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng :
- Hừ. Đám sư huynh đều cho rằng ta dễ sai bảo. Mỗi ngày đều bắt ta tới đưa thức ăn! Núi vừa cao vừa xa, hơn nữa, bốn lão quái vật trông coi cấm địa tính tình cũng rất nóng nảy. Nghe nói năm ngoái còn có một tiểu sư đệ bị bốn lão quái vật giết chết nữa.
Việc đưa thức ăn cho các trưởng lão trông coi cấm địa cũng không phải là là chuyện tốt lành gì.
Trên Minh Nguyệt Đảo, mười tám Tướng Quân phủ quanh năm suốt tháng tranh đấu với nhau. Còn Kiếm Lâu cao cao tại thượng, vì không có địch nhân, nên việc đấu đá nội bộ rất gay gắt.
Trong Kiếm Lâu không ít những phe phái gia tộc. Cũng có vài nhân mã của mười tám Tướng Quân phủ. Điều này làm việc tranh giành quyền lực trong Kiếm Lâu khá là nghiêm trọng... Còn loại đệ tử mới nhập môn này lại có địa vị thấp nhất.
- Tới rồi!
Thiếu niên áo xanh đưa mắt thấy tấm bia đá ở sơn đạo phía trước. Trên tấm bia đá có hai chữ to màu đỏ - Cấm địa!
Thiếu niên áo xanh đứng trước tấm bia đá, không dám tự tiện tiến vào, hô to:
- Trưởng lão!
- Ừm!
Một lão già gù, hai hàng lông mày bạc trắng, ánh mắt lạnh lùng từ trong động phủ cấm địa đi ra. Qua bao nhiêu năm tháng miệt mài trông coi cấm địa, tính cách của trưởng lão cũng trở nên bất thường.
- Đưa thức ăn cho ta!
- Vâng!
Thiếu niên áo xanh vội đưa làn thức ăn lên.
Lão giả gù lưng nhận hai cái làn đựng đồ ăn, tùy tiện lật xem một chút, mũi ngửi ngửi, hừ nhẹ một tiếng:
- Tiểu tử kia, ngày mai đem thêm hai bầu rượu nữa tới đây!
- Vâng.
Thiếu niên áo xanh lập tức đáp lời.
Trưởng lão canh gác ở đây đã đạt tới hậu thiên đỉnh phong. Bình thường dăm ba ngày không ăn không uống cũng chẳng sao. Trong lúc canh gác, ngày ngày chỉ ăn uống với nhau một chút cũng đủ rồi. Hơn nữa... Trong khi canh gác cấm địa, cũng là cơ hội để các trưởng lão ở đây có thể an tâm tu luyện.
Bình thường các trưởng lão sống lâu gần tới đại hạn thì cũng muốn được canh gác vài năm.
Có thể đạt tới tiên thiên là sống lâu thêm năm mươi năm nữa.
Nếu không thành, coi như chết!
Loại hành hạ này làm tính tình vài trưởng lão trở nên bất thường.
- Vù, may mà không gặp phải độc nhãn trưởng lão.
Thiếu niên áo xanh thở phào một hơi, vội đi theo sơn đạo xuống núi. Còn lão giả gù xách hai cái làn vào trong động phủ. Hai người này chẳng ai phát hiện ra... Trong một bụi rậm ngoài mười trượng, có một ánh mắt đang nhìn về phía bên này.
Đợi đến khi thiếu niên áo xanh đi xa được một lát, bóng người đó mới xuất hiện ở cửa động phủ.
- Đây là cấm địa của Kiếm Lâu, phỏng chừng sơn đạo ở dưới chân núi được trấn thủ rất nghiêm ngặt. Nhưng nếu từ trên núi xuống, thì không có lấy một bóng người.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía động phủ âm u:
- Bên trong động phủ cấm địa này hiển nhiên có cao thủ trấn thủ!
Lúc này, Lý và Cuồng Phong Ưng cẩn thận đi tới cạnh người Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu, ta vào trước, rồi sau đó muội hãy vào. - Đằng Thanh Sơn thì thào.
- Dạ.
Lý chỉ gật gật đầu.
Lúc này Đằng Thanh Sơn cầm một cây Luân Hồi thương, vô cùng cẩn thận đi vào trong động phủ. Trong động phủ khá là âm u, nhưng sơn động thì rất ngay ngắn. Hiển nhiên đã trải qua quá trình nhân công điêu khắc. Bên trong ẩn ẩn truyền đến những tiếng nói chuyện:
- Lão kên kên, mau tới ăn cơm, nếu không tới thì nhịn đói đó.
- Lão Tứ, sao ta cảm thấy kiếm mười sáu và kiếm mười bảy trong Mộng Yểm Thập Bát Kiếm không khớp thế?
Một thanh âm già nua vang vào tai Đằng Thanh Sơn.
Khóe miệng Đằng Thanh Sơn nhếch lên, hắn vẫn đi trong động phủ trống trải như là rất quen. Tiếp tục đi vào dọc theo một thông đạo, Đằng Thanh Sơn đã thấy thân ảnh mấy lão già đang tụ tập ăn cơm.
Vù! Vù!
Thân ảnh Đằng Thanh Sơn nhoáng lên, đã tới trong căn phòng trống trải ở bụng núi này. Bốn gã lão giả đang ăn cơm cũng kinh ngạc phát hiện ra mình đột nhiên có khách.
- Ngươi là ai?
Một lão giả to lớn buông chén xuống, nói nhanh:
- Ngươi là môn hạ của mạch nào, dám tự tiện xông vào cấm địa hử?
Kiếm Lâu độc quyền trên đảo!
Bao nhiêu thế hệ rồi, Kiếm Lâu đã quen, họ căn bản không có sự cảch giác với kẻ địch bên ngoài. Vì ngoại trừ thỉnh thoảng trên biển có yêu thú đi ngang qua, họ căn bản không có ngoại địch.
- Lão Tứ, nói nhảm gì lắm thế?
Một lão già độc nhãn lạnh lùng nói, đồng thời sờ vào bên hông. Một thanh kiếm màu bạc uốn lượn mềm dẻo lóe lên ánh sáng rợn người, tựa như một con ngân xà đâm thẳng vào ấn đường Đằng Thanh Sơn. Ba trưởng lão canh gác kia cũng đều nắm lấy binh khí, đề phòng độc nhãn trưởng lão không thu thập được đối thủ.
Kiếm Lâu có nghiêm lệnh - Ai tự tiện xông vào cấm địa, giết không tha!
Đằng Thanh Sơn rất bình tĩnh, tay phải hơi nhúc nhích.
Veo! Veo! Veo! Veo!
Cây Luân Hồi thương chỉ trong nháy mắt chia ra làm bốn, bốn tia chớp màu bạc, đồng thời xuyên qua yếu hầu bốn trưởng lão canh gác.
- Phịch~~~~
Bốn trưởng lão canh gác đều bụm yết hầu, mắt trừng trừng, máu tươi ồng ộc từ vết thương không ngừng chảy ra. Trong mắt bốn gã trưởng lão canh gác có vẻ vô cùng hoảng sợ và kinh hãi. Họ căn bản không dám tin... Gặp phải một đối thủ mà tứ đại trưởng lão canh gác lại có muốn cũng không thể kêu cứu được!
Quá nhanh!
Thi thể bốn trưởng lão đều vô lực ngã xuống, có người ngã xuống đất, có người va vào bàn gỗ, lật úp cả những chén dĩa.
- Chát!
- Xoảng!
Tiếng chén vỡ, rượu thức ăn chảy lênh láng vang lên, cả phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc. Trong mùi rượu còn lẫn mùi máu tươi nồng nặc.
- Vù!
Cuồng Phong Ưng và Lý đi dọc theo thông đạo đã tới nơi.
Vừa tiến vào phòng, Lý đã thấy bốn thi thể của bốn trưởng lão ngã dài trên đất vẫn trợn trừng mắt. Bốn lão già chết không nhắm mắt.
- Trong động phủ cấm địa đã không còn ai nữa rồi.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói:
- Tiểu, chúng ta theo hai đầu tìm kiếm, xem thử nơi này có bảo bối gì!
Ở cấm địa, đừng nói là bốn lão gia hỏa, cho dù là tiên thiên cường giả trông coi, trước mặt Đằng Thanh Sơn cũng hẳn phải chết. Đến cả đệ nhất cường giả “Hoàng Phủ Ngọc Giang” của Minh Nguyệt Đảo cũng sẽ bị Đằng Thanh Sơn đánh cho cạn kiệt chân nguyên, chỉ có nước trốn tránh.
- Được. - Lý gật đầu.
Lúc này Đằng Thanh Sơn và Lý chia nhau vào trong mật thất tìm kiếm. Trong mật thất có đủ chăn chiếu.
Đằng Thanh Sơn vào trong một mật thất, nhìn lên một bức kiếm chiêu khắc trên vách tường.
- Nhìn bản khắc, chắc trên trăm năm rồi, cũng có cái gần đây mới được khắc lên.
Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu:
- Bao nhiêu thế hệ mài giũa kiếm thuật, đem những giác ngộ của mình khắc vào vách đá, tổng cộng cũng có vô số cường giả. Cả Minh Nguyệt Đảo ai ai cũng luyện tập kiếm thuật. Chẳng trách, kiếm pháp của Kiếm Lâu Lâu Chủ khá như thế!
Luận về kiếm pháp, lướt mắt nhìn khắp Cửu Châu Đại Địa, không có lấy một tông phái nào có cơ sở hoàn hảo hơn Kiếm Lâu.
Trong bụng núi này không ít mật thất.
- Đằng đại ca, Đằng đại ca!
Đằng Thanh Sơn mới tìm được chốc lát, Lý đã phát hiện được gì rồi.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía nàng.
- Đằng đại ca, huynh theo muội tới đây.
Lý vội nói:
- Muội phát hiện ra một chỗ.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn tò mò đi theo Lý dọc theo sơn đạo uốn khúc trong vùng núi, quanh quẩn một hồi. Kiếm Lâu chắc cũng đã đào xới hơn nửa khối núi này, vì con đường ngoằn ngoèo này rất dài.
- Đằng đại ca, phía trước có một đại điện rất trống trải.
Lý đưa Đằng Thanh Sơn tới một nơi cách đó gần trăm trượng, chỉ ra phía trước.
Cuồng Phong Ưng đang đứng trong đại điện.
Đằng Thanh Sơn đi vào đại điện trống trải, chỉ thấy trên vách đá đại điện có khắc rất nhiều kiếm pháp, phải nói là vô số kể.
- Mười tám kiếm Lưu Phong... Thiên Lôi Kiếm Pháp... Du Xà Kiếm...
Đằng Thanh Sơn nhìn các loại kiếm pháp tinh diệu, trong kiếm pháp đều ẩn chứa ý cảnh,
- Ừm, sao không có kiếm pháp ‘Minh Nguyệt Kiếm Điển’ mà Hoàng Phủ Ngọc Giang nói nhỉ?
Điều này làm Đằng Thanh Sơn cau mày.
- Đúng, đó là tuyệt học cao nhất Kiếm Lâu, sẽ không tùy tiện cho những đệ tử tinh anh thấy được.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, vẻ hơi tiếc nuối. Những kiếm pháp tinh diệu này mặc dù lợi hại, nhưng đối với người đã đứng ở cánh cửa ‘đạo’ như Đằng Thanh Sơn mà nói, thì nhiều nhất chỉ cho hắn mở rộng nhãn giới, nhưng chẳng có bao nhiêu tác dụng cả.
Đột nhiên...
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng lại bên cạnh một cánh cửa hông trong đại điện. Bên cạnh cánh cửa hông này có khắc trên vách đá vài hàng chữ dày đặc...
- Phàm ai nhập vào cấm địa, nếu đã đạt tới cảnh giới tiên thiên, có thể đi tới ‘Thần Tiên Ngọc Bích’, chính do ân nhân của bao đời Kiếm Lâu, tổ sư Lý tiền bối lưu lại. Tam đại tổ sư từng xem Thần Tiên Ngọc Bích, mà ngộ ra Minh Nguyệt Kiếm Điển. Nếu chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên, nhất thiết không được xem Thần Tiên Ngọc Bích, không có lợi chỉ có hại!
Những dòng chữ này khiến Đằng Thanh Sơn kinh ngạc vô cùng.
- Đằng đại ca, “Thần Tiên Ngọc Bích” là gì. Lại nói là không đạt đến tiên thiên thì chỉ có hại?
Lý hơi kinh ngạc.
- Không thể không tin.
Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói:
- Tiểu, muội ở bên ngoài cái đã.
Nói xong, Đằng Thanh Sơn đi theo cửa hông, lao vào trong.
Chỉ đi mấy trượng, Đằng Thanh Sơn đã tiến vào một động phủ rộng rãi, thuần túy do thiên nhiên hình thành. Trên vách động phủ, ẩn ẩn có thanh quang lưu chuyển.
Bốn hàng đại tự, như rồng bay phượng múa, làm Đằng Thanh Sơn phải nín thở...
Nghê vi y hề phong vi mã,
Vân chi quân hề phân phân nhi lai hạ.
Hổ cổ sắt hề loan hồi xa,
Tiên chi nhân hề liệt như ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.