Quyển 12 - Chương 1: Ước định
Ngã Cật Tây Hồng Thị
06/04/2013
Trời chiều ngả về tây, tiếng thác nước vẫn ào ào không dứt.
Nhưng trong lòng Đằng Thanh Sơn vẫn tự hỏi:
- Một khi bước đi thì phía trước rốt cuộc sẽ là gì? Phía trước rốt cuộc là gì đây?
Đằng Thanh Sơn đạt tới cấp độ này cũng hiểu rõ, một khi đạt tới cảnh giới Chí Cường giả, hắn có thể hoàn toàn chống cự được áp chế của Cửu Châu Đại Địa, dùng thế giới lực của mình mà phá vỡ thế giới Cửu Châu.
Cũng chính là phá toái hư không!
Sau khi phá toái hư không, rồi ly khai thiên địa này, sẽ là gì nhỉ?
Trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng nổi lên những nghi vấn như thế. Nguyên vốn tưởng rằng sau khi đạt tới cảnh giới Chí Cường giả là có thể biết được sau khi phá toái hư không sẽ tới nơi nào. Nhưng từ khi thấy tấm bia đá do Thi Kiếm Tiên 'Lý Thái Bạch' để lại, sau khi Chí Cường giả phá toái hư không thì cũng chẳng biết mình đi đâu.
- Ha ha, ha ha…
Đột nhiên tiếng cười to sang sảng vang lên.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn về phía Bùi Tam bên cạnh đang cười to, không khỏi hỏi:
- Bùi cung chủ, ông cười gì thế?
- Cao hứng thôi!
Bùi Tam cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Vì cao hứng, nên mới bật cười. Chẳng lẽ không đúng à?
- Có gì mà đáng giá?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Bùi Tam mỉm cười, nhìn tấm bia đá trong tay:
- Đằng Thanh Sơn, ngươi nhìn này. Khối bia đá này chính là do Chí Cường giả Lý Thái Bạch để lại. Hắn nói ‘Một khi bước đi thì không ai biết phía trước rốt cuộc là gì.’ Ha ha… lúc trước ta luôn luôn nghĩ rằng, sau khi đạt tới cảnh giới Chí Cường giả, sau khi phá toái hư không, sẽ là cái gì? Ta luôn luôn cho rằng sau khi đạt tới cảnh giới Chí Cường giả có lẽ sẽ biết.
- Nhưng bây giờ xem ra, Lý Thái Bạch cũng không biết.
Bùi Tam mỉm cười:
- Ta ngược lại rất vui. Đã không ai biết, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn à!
Đằng Thanh Sơn giật mình.
Bùi Tam nhìn mặt trời ngả xuống phía tây, cười khẽ nói:
- Cuộc sống của con người sở dĩ có thể sống thống khoái, sống hấp dẫn, chính là vì không ai biết được tương lai. Nguyên nhân vì không thể biết được sau khi phá toái hư không là gì, mới làm cho ta càng chờ mong hơn.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, rồi mỉm cười.
Mình cũng vậy...
Đối với việc sau khi phá toái hư không sẽ là gì, hắn cũng khát vọng chờ mong. Là một thế giới hỗn độn? Là một thế giới song song kỳ lạ? Hoặc là một nhân sinh mới? Không ai biết! Chỉ biết là những Chí Cường giả ai nấy đều ly khai Cửu Châu.
Thác nước ầm ầm bên cạnh không ngừng oanh kích vào hồ nước.
Còn bất tử Phượng Hoàng, Lôi Điện Thần Ưng lúc này cũng từ xa bay tới. Hai con yêu thú phi cầm hư cảnh, hai ngày vừa rồi thấy Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam không ngừng tìm kiếm tấm bia đá, do đó cũng chẳng muốn chạy loạn theo. Nhưng khi phát hiện ra hai người Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam hai người đình chỉ lục soát, tụ tập với nhau, chúng biết ngay hẳn là đã tìm được Thạch bia của Chí Cường rồi.
- Đáng tiếc.
Bùi Tam không kìm được lắc đầu:
- Năm đó Lý Thái Bạch lúc viết tấm bia đá này phỏng chừng cũng không có đem tất cả giác ngộ chi đạo của hắn quán thâu vào đó.
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn khối bia đá.
Trên tấm bia đá viết mấy câu, kiếm ý cực kỳ cường đại, chỉ tìm hiểu kỹ một chút, cũng có thể rõ ràng cảm ứng được kiếm ý huyền bí. Một Chí Cường giả tinh thông Thư pháp chi đạo, không thể mỗi lần viết chữ đều ẩn chứa tất cả đạo mà hắn giác ngộ. Nhiều nhất là chỉ đưa một vài kiếm ý thôi. Chứ đem mọi giác ngộ hoàn toàn quán thâu vào vài hàng chữ thì khó khăn cực cao.
Cũng tiêu hao tâm thần thật lớn.
Chí Cường giả không phải là người thích tự hành hạ. Cũng không đâu mà hao phí tâm thần, đem Đạo viết ra mấy hàng chữ.
- Lý Thái Bạch tiền bối.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Năm đó khi ngài viết những dòng chữ này cũng chỉ là viết một cách tùy ý. Nhưng cho dù viết một cách tùy ý thì chỉ nhìn kiếm ý, cũng có thể thấy được kiếm đạo của Lý Thái Bạch tiền bối cao thâm như thế nào.
- Nhưng cao tới đâu, mà nhìn không thấu thì có tác dụng gì?
Bùi Tam lắc đầu, cười:
- Xem như một chuyến tay không. Ừm, nhưng tấm bia đá này là của Lý Thái Bạch viết, đem nó về cho con gái ta, chắc nó cũng rất mừng.
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười.
Hắn phát hiện ra mình và Bùi Tam có cùng một điểm: đều thương yêu con gái. Điều này làm Đằng Thanh Sơn cũng hảo cảm hơn đối với Bùi Tam.
- Đáng tiếc, không thể quan sát được kiếm đạo của Lý Thái Bạch tiền bối. Nếu có thể quan sát được thì có lẽ có thể làm ta giác ngộ được gì đó.
Bùi Tam lắc đầu thở dài một tiếng. Kỳ thật khi đã đạt tới cảnh giới của ông, chỉ cách cảnh giới Chí Cường giả thiếu có một chút, có thể quan sát được đạo của một Chí Cường giả trong lịch sử là vô cùng hữu ích.
Thần điển bí tịch bình thường cũng chỉ là văn tự miêu tả thôi.
Bùi Tam cần là thứ mà tự mình có thể cảm nhận được ý cảnh.
- Hả?
Thấy Bùi Tam như thế, Đằng Thanh Sơn lại sực nghĩ ra. Hắn nhớ tới lúc trước khi phiêu dương quá hải, khi ở Minh Nguyệt Đảo đã phát hiện ra Thần Tiên Ngọc Bích. Thần Tiên Ngọc Bích đó là sau khi Lý Thái Bạch đạt tới Chí Cường giả đã kích động viết xuống. ‘Lúc trước ta quan sát cảm ngộ, sợ không tới một phần mười! Thần Tiên Ngọc Bích rất có thể ẩn chứa tất cả đạo của Lý Thái Bạch. ‘
Đằng Thanh Sơn nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy trong lòng nóng lên.
Năm đó Đằng Thanh Sơn chưa nhập hư cảnh, không dám nghiên cứu kiếm đạo sâu, sợ ảnh hưởng với đạo của mình.
Nhưng bây giờ, chỉ còn một bước là tiến vào động hư đại thành. Đạo của mình đã khá là hoàn thiện. Quan sát đạo của Chí Cường giả sẽ có tác dụng làm giác ngộ, chứ không ảnh hưởng tới đạo của tự thân vốn đã rất vững chắc.
‘Đợi đến khi ta củng cố xong được lĩnh ngộ sau lần này, tranh thủ vài tháng đi tới Minh Nguyệt Đảo.‘ Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Sau đó, Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam cưỡi bất tử Phượng Hoàng, Lôi Điện Thần Ưng, cùng ly khai Man Hoang.
Trên đường về, bất tử Phượng Hoàng và Lôi Điện Thần Ưng bay với tốc độ cực kỳ kinh người. Kỳ thật cho dù tốc độ cực hạn, Lôi Điện Thần Ưng cũng chỉ hơi chậm hơn bất tử Phượng Hoàng một chút thôi.
- Đằng Thanh Sơn.
Bùi Tam lên tiếng:
- Ngươi hẳn là biết, đại quân Thiên Thần Cung ta sắp tiến công Ma Ni Tự.
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng bất tử Phượng Hoàng, nhìn về phía Bùi Tam, truyền âm trả lời:
- Vâng, tại hạ đương nhiên biết. Trăm vạn đại quân tinh anh của Bùi cung chủ gây nên chấn động rất lớn. Cả thiên hạ sợ chẳng bao nhiêu người không biết đến.
- Lần này ta nhất định phải tiêu diệt Ma Ni Tự.
Bùi Tam lóe lên ánh sáng lăng lệ như đao, trầm trầm nói:
- Nhưng Ma Ni Tự dù sao cũng có căn cơ thâm sâu, không ít cường giả hư cảnh. Muốn một lưới bắt hết thật sự là rất khó. Do đó ta đề nghị Đằng Thanh Sơn cho ta mượn bất tử Phượng Hoàng để sử dụng.
Bất tử Phượng Hoàng bất luận về phi hành hay khoan đất, đều cực kỳ sở trường.
Có bất tử Phượng Hoàng, bất luận là chạy trốn, hay đuổi giết đều có nhiều ưu thế.
- Đằng Thanh Sơn, nếu ngươi nguyện ý hỗ trợ, có bất tử Phượng Hoàng phụ trợ, ta nắm chắc mười phần có thể diệt Ma Ni Tự.
Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn
- Chẳng biết Thanh Sơn nguyện ý không?
Đằng Thanh Sơn cười.
Năm đó vì Quy Nguyên Tông mình đã trở mặt với Bùi Tam. Lần đó, mình chỉ muốn cho Quy Nguyên Tông có một quận Giang Ninh thôi. Nhưng Bùi Tam lại không đáp ứng. Tuy nói là Bùi Tam thiếu một nhân tình của Đằng Thanh Sơn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cho Quy Nguyên Tông di chuyển tới quận Nam Man hoặc Sở quận.
- Bùi Tam này lại mặt dày thế à, còn dám mượn bất tử Phượng Hoàng nữa chứ.
Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ: ’Huống chi, Ma Ni Tự đại chiến với Thiên Thần cung, một bên là căn cơ sâu nhất, vô số cường giả Ma Ni Tự. Một bên là Thiên Thần cung khí thế đang lên. Ta nhúng tay vào làm gì? Nếu Tiểu Thanh bị thương thì...’
Trong lòng hiện lên mấy luồng ý nghĩ.
Đằng Thanh Sơn bề ngoài vẫn mỉm cười nói:
- Bùi cung chủ, việc này liên quan quá lớn. Thiên Thần cung của ông và Ma Ni Tự đều là những thế lực có nhân mã nhiều nhất trên trên Cửu Châu Đại Địa. Hai đại tông phái các người mà đấu, tại hạ thật sự không tiện nhúng tay.
- Ngươi không muốn cho mượn à?
Bùi Tam nhướng mày.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười.
- Bùi cung chủ, việc này tại hạ không có cách nào có thể giúp được. Huống chi lúc trước mẹ của Tiểu Thanh là Phượng Hoàng mẹ khi cho Tiểu Thanh đi theo, đã bảo tại hạ phải cam đoan về việc an toàn cho nó. Phượng Hoàng mẹ tuyệt đối không cho phép Tiểu Thanh dính vào những việc như thế này đâu.
Bùi Tam nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn lại Bùi Tam.
Thông qua ánh mắt, Bùi Tam hiểu, năm đó Đằng Thanh Sơn còn rất non nớt, bây giờ đã không phải là thứ ông có khả năng áp bức được. Dù sao sau khi Đằng Thanh Sơn đạt tới cảnh giới động hư, việc phối hợp với bất tử Phượng Hoàng cũng đủ để uy hiếp bất kỳ một đại tông phái nào.
- Đúng vậy.
Bùi Tam nở nụ cười
- Phượng Hoàng mẹ đã nhắc nhở, ngươi làm như vậy là đúng.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
- Nhưng Đằng Thanh Sơn không cho ta mượn bất tử Phượng Hoàng thì Thiên Thần cung cũng không cần. Nhưng ta muốn nói, ngươi cũng không được đem bất tử Phượng Hoàng cho Ma Ni Tự mượn.
Bùi Tam cười nói:
- Ta không muốn thấy, các tăng nhân của Ma Ni Tự cưỡi bất tử Phượng Hoàng, chiến đấu với Thiên Thần cung ta đâu.
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng đã học được vài tuyệt chiêu từ mẫu thân.
Một khi liều mạng, trong nháy mắt bộc phát tốc độ được coi là đệ nhất Cửu Châu.
- Không cho Ma Ni Tự mượn à?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái.
Bùi Tam nhíu mày nói:
- Đằng Thanh Sơn, ta nhớ rằng lúc Nội Gia Quyền nhất mạch của ngươi truyền bá trên Cửu Châu Đại Địa, nơi chống cự kịch liệt nhất hẳn là Ma Ni Tự! Khắp Cửu Châu Đại Địa, chắc hẳn Nhung châu và Lương châu dưới quyền Ma Ni Tự là hai địa phương có ít người học Nội Gia Quyền nhất. Họ chẳng hề nể mặt gì ngươi cả.
Đằng Thanh Sơn giật mình, trong lòng không khỏi cười khổ. Bùi Tam vì thuyết phục mình không cho Ma Ni Tự mượn bất tử Phượng Hoàng mà đến cả việc này cũng nói ra.
Nhưng đây là sự thật.
Ma Ni Tự, thống lĩnh Nhung châu, Lương châu. Đó là thống trị tuyệt đối, hơn nữa rất bài ngoại! Hơn nữa, thủ đoạn thống trị của Ma Ni Tự là dùng tôn giáo. Ở hai châu đó, cơ hồ mọi nhà đều tín ngưỡng Phật giáo, ai ai cũng đều tin phật. Do đó ở Nhung châu, Lương châu, nếu học đạo gia nhất mạch, hoặc học Nội Gia quyền, sẽ bị coi trở thành người phản bội Phật giáo! Về điểm này thì Ma Ni Tự tiến hành không ngừng truyền giáo trong hai châu dưới trướng, quán thâu mọi tin tức. Việc học đạo gia, Nội Gia Quyền nhất mạch, đều bị gọi là dị giáo đồ!
Nhung châu, Lương châu rất xem thường Dị giáo đồ, thậm chí còn bị bắt nạt.
Do đó…
Nội Gia Quyền của Đằng Thanh Sơn không có cách nào truyền bá được ở Nhung châu, Lương châu. Mặc dù có người học, nhưng chỉ là số cực nhỏ.
Đằng Thanh Sơn cũng khá bất mãn với việc Ma Ni Tự coi những người tu luyện Nội Gia Quyền nhất mạch của mình là dị giáo đồ.
Trong lòng hắn rất bất mãn nhưng không có biện pháp. Ma Ni Tự chính là một khối xương, bao nhiêu năm qua cũng không ai dám trêu vào.
Song nhiều năm qua rồi...
Từ sau khi Thích Già Tổ Sư khai tông lập phái, kiếp nạn lớn nhất từ trước tới nay rốt cục cũng đã phủ xuống Ma Ni Tự.
- Bùi cung chủ, đương nhiên tại hạ đã nói rồi, tại hạ không nhúng tay vào là không nhúng tay. Tại hạ cũng sẽ không đem bất tử Phượng Hoàng cho Ma Ni Tự mượn đâu.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.