Quyển 12 - Chương 10: Xuất phát, Minh Nguyệt đảo
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Chết rất oan?
Hồng Vũ, Hồng Lâm cùng với Lôi Tiểu Như bên cạnh đều kinh ngạc nhìn qua.
Lý Quân nhìn con ruột và con dâu, gật đầu bất lực nói:
- Cường giả động hư giao thủ, chúng ta đích xác không thấy rõ được. Nhưng vừa rồi hỏi lại Tiểu Thanh ta mới biế, trận này kỳ thật không hấp dẫn như chúng ta tưởng tượng, mà là rất khôi hài.
- Khôi hài?
Hồng Vũ, Hồng Lâm và Lôi Tiểu Như càng thêm nghi hoặc.
Còn Đằng Thanh Sơn thì vẫn bảo trì trầm tư, hắn sớm đã đoán ra nhất định là có chuyện.
- Là như thế này, trận này ngay từ đầu, lúc Hoàng Thiên Cần và Bùi Tam vừa giao chiến, Hoàng Thiên Cần đã luôn dựa vào tốc độ lần lượt thay đổi qua lại chỗ Bùi Tam, nhưng hắn lại không chính thức giao thủ với Bùi Tam. Hơn nữa Hoàng Thiên Cần còn cố ý phát ra từng đạo thế giới lực lan đến mặt hồ, làm cho mặt hồ Thiên Đảo hồ chấn động.
- Cái gì?
Hồng Vũ, Hồng Lâm và Lôi Tiểu Như đều trừng mắt.
- Có thể Bùi Tam vì việc Hoàng Thiên Cần không động thủ với hắn mà phẫn nộ, đã truyền âm nói gì đó, nhưng chúng ta không nghe được. Sau đó Bùi Tam sử dụng ám khí phi đao đánh trọng thương Hoàng Thiên Cần, khiến cho tốc độ của Hoàng Thiên Cần bị giảm mạnh, còn Bùi Tam đã nổi điên nhân cơ hội hạ sát thủ, đánh chết tươi Hoàng Thiên Cần.
Lý Quân vừa nói xong, vẻ mặt rất cổ quái.
Hồng Vũ, Hồng Lâm và Lôi Tiểu Như bên cạnh càng cực kỳ kinh ngạc.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn vẫn trầm tư lắng nghe, lúc này không khỏi lắc đầu cười phá lên:
- Rõ là chết oan. Có thể tên Hoàng Thiên Cần khi vừa mới bắt đầu đã nói với Bùi Tam là hắn chịu thua, sau đó cố ý diễn kịch cho đám võ giả trên Cửu Châu đại địa chung quanh xem. Đáng tiếc là Bùi Tam không muốn chơi trò này, hai người đánh một lúc, Bùi Tam liền giận dữ giết chết Hoàng Thiên Cần.
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng được quá trình đó.
Kỳ thật cũng không thể trách Hoàng Thiên Cần. Dù sao cũng vì Thiên Thần cung âm thầm châm lửa, ba trận chiến đỉnh cao sớm đã trở thành đích ngắm của cả Cửu Châu. Nếu trận này mà Hoàng Thiên Cần chỉ một chiêu đã bại thì còn gì là thể diện của Vũ Hoàng môn, do đó hắn phải diễn kịch, thua cũng phải thua đẹp.
Bùi Tam vốn không muốn buông tha, lại giận dữ vì hành vi của Hoàng Thiên Cần, cho nên mới hạ sát thủ.
“Hoàng Thiên Cần rõ là chết oan.” - Đằng Thanh Sơn nghĩ tới việc này, mặc dù có mâu thuẫn với Hoàng Thiên Cần, nhưng vẫn thầm thở dài: “Cùng là động hư, thế mà ám khí phi đao của Bùi Tam lại có thể đánh trọng thương Hoàng Thiên Cần, chứng tỏ thực lực hai người chênh lệch rất lớn.”
Thực lực phát huy ám khí, nếu chỉ bằng một nửa lực công kích mạnh nhất của bản thân, coi như không tệ rồi.
Chẳng hạn như Đằng Thanh Sơn thi triển ám khí, cũng chỉ có thể đối phó với hư cảnh đại thành. Còn đối phó với động hư, vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng Bùi Tam, chỉ dùng ám khí mà có thể đánh trọng thương Hoàng Thiên Cần.
“Xem ra Hoàng Thiên Cần vẫn chỉ là động hư tiểu thành, cũng chưa đột phá. Còn Bùi Tam thì thực lực quá mạnh. Quan trọng nhất là Bùi Tam rất coi trọng trận này, nếu không thì cũng sẽ không vì việc Hoàng Thiên Cần dùng mưu mẹo mà giận dữ thẳng tay giết chết đối phương.” - Đằng Thanh Sơn lặng lẽ gật đầu: “Xem ra Bùi Tam thật sự muốn mượn cuộc chiến động hư để hiểu được đạo chí cường.”
Chỉ có thể vì muốn thông qua trận giao chiến với động hư để hiểu được đạo chí cường, hắn mới trở nên điên cuồng như thế.
Dù sao có thể đạt tới động hư, phải tự mình lĩnh ngộ.
Bùi Tam không hiểu được, không có nghĩa là người khác cũng không hiểu được.
Đây cũng là lý do vì sao Bùi Tam phải khiêu chiến với cả ba người, từ thực lực mạnh yếu của mọi người, hắn có thể phát hiện ra một vài chỗ có thể làm cho có lĩnh ngộ.
“Hắn rất khát vọng đạt tới Chí Cường, vì vậy mới điên cuồng không tiếc đối phó mọi đối thủ, xuống tay bức bách đối thủ sử dụng tuyệt chiêu.” - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ: “Trận kế tiếp, hắn đấu với Tần Thập Thất e rằng sẽ là quyết chiến sinh tử chính thức. Nếu như đánh với Tần Thập Thất mà hắn không có đột phá, hơn nữa cũng không chết, vậy thì sau này trong trận chiến với ta, hắn sẽ không nương tay mà sẽ hạ sát thủ bức ta xuất ra toàn bộ bản lĩnh.”
Ba trận chiến đỉnh cao, đã có kết quả của trận đầu tiên giữa Hoàng Thiên Cần của Vũ Hoàng môn và Bùi Tam của Thiên Thần cung.
Việc này làm cho mọi người trên Cửu Châu đại địa đều truyền tụng.
Thán phục một trận đấu hấp dẫn. Chỉ cần sức mạnh tỏa ra ngoài cũng đủ để phá vỡ cả hồ nước Thiên Đảo hồ, lộ ra tận đáy hồ. Đối với chân tướng thật, cũng chỉ có những cường giả đạt tới cấp bậc hư cảnh mới có thể nhìn ra, bọn họ đều hiểu Hoàng Thiên Cần cố tình làm như vậy. Bây giờ Hoàng Thiên Cần đã chết, còn lật tẩy làm xấu đi thanh danh người ta làm gì?
Cái chết của Hoàng Thiên Cần có sắc thái bi kịch được truyền tụng khắp Cửu Châu đại địa.
Tất cả mọi người đều cảm thán, vậy là trong tứ đại cường giả đã mất đi một người!
Bây giờ chỉ còn lại có ba người là Bùi Tam, Tần Thập Thất và Đằng Thanh Sơn.
Từ lần thấy Bùi Tam giao chiến với Tần Thập Thất, Đằng Thanh Sơn đã nhận thức được sự điên cuồng của Bùi Tam, biết rằng đến lúc đó Bùi Tam sẽ không nương tay, cho nên càng cố gắng luyện quyền ngộ đạo.
Xuân đi thu lại đến, mới đó đã đến cuối thu.
“Rào rào...”
Gió thổi lá vàng bay.
“Ầm ầm...”
Cánh cửa đá khổng lồ của phòng luyện công ở Đông Hoa uyển ầm ầm mở ra, Đằng Thanh Sơn mặt đầy râu ria từ bên trong bước ra.
Nghe tiếng cửa đá mở ra, không ít người trong Đông Hoa uyển đều chạy tới.
Lý Quân, Hồng Lâm, hai vợ chồng Hồng Vũ cùng với cha mẹ Đằng Thanh Sơn là vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm. Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm dạo này đều ở đây, nhưng Đằng Thanh Sơn lại bế quan hơn hai tháng. Bọn họ đều biết Đằng Thanh Sơn sắp gặp phải một trận đại chiến, do đó cũng không dám quấy nhiễu hắn.
- Thanh Sơn!
Lý Quân nhìn Đằng Thanh Sơn bế quan hơn hai tháng, không khỏi cười:
- Xem chàng kìa, trông thật xơ xác!
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.
- Cha! Mẹ!
Đằng Thanh Sơn vội nhìn về phía cha mẹ mình.
Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan nhìn con trai của mình, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Đối với địa vị của con trai ở Cửu Châu hiện giờ, bọn họ vô cùng tự hào. Dù sao chỉ việc sáng chế ra Nội Gia quyền nhất mạch cũng đã làm cho địa vị của Đằng Thanh Sơn chỉ đứng sau tứ đại chí cường giả, còn cao hơn Đông Bắc Vương Hồng Thiên lúc trước một bậc.
Sinh được con trai như thế, hai vợ chồng sau khi chết tự nhiên cũng được lưu danh sử sách.
- Thanh Sơn, có chắc đối phó được với Bùi Tam không?
Đằng Vĩnh Phàm vỗ vai nhi tử mình.
Đằng Thanh Sơn cười cười:
- Được chứ.
- Vậy thì tốt.
Đằng Vĩnh Phàm cùng Viên Lan thở phào một hơi.
Đằng Thanh Sơn lại cảm thấy bất lực.
Đối phó với Bùi Tam đâu dễ dàng như vậy! Vừa rồi chỉ vì hắn không muốn cha mẹ lo lắng mà thôi. Dù sao cha mẹ có lo lắng thì cũng không giúp gì được mình, nên trấn an hai vị lão nhân gia thì tốt hơn.
- Hồng Vũ!
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ và tiểu Như.
- Cha!
Hồng Vũ đáp.
Đằng Thanh Sơn đảo mắt, thấy bụng của tiểu Như đã hơi cao lên:
- Hồng Vũ, con và tiểu Như sắp có hài tử rồi, cha e rằng đến lúc đó không thể ở cạnh con.
- Thanh Sơn!
Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày nói:
- Hồng Vũ sắp có hài tử, con không ở nhà mà đi đâu?
Đám người Lý Quân, Hồng Vũ và Hồng Lâm cũng nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ta chuẩn bị đi một hòn đảo ở hải ngoại, tên là Minh Nguyệt đảo.
Đằng Thanh Sơn nói.
Vừa nghe, Lý Quân nhất thời hiểu ngay.
- Lần này ta đi Minh Nguyệt đảo... chậm thì năm ba tháng, lâu thì cũng khó nói.
Đằng Thanh Sơn áy náy nhìn nhi tử:
- Do đó, khi tiểu tử ra đời, khi đầy tháng, trăm ngày, ta tuy làm ông nội nhưng e rằng cũng không thể ở gần nó được.
Đối với hài tử của Hồng Vũ - cháu ruột của mình - Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy rất chờ mong.
Thế nhưng...
So với việc quyết chiến với Bùi Tam, hắn không có một thời khắc nào dám buông lỏng.
- Chuyện của chàng quan trọng hơn.
Lý Quân liền nói:
- Chuẩn bị khi nào thì đi?
Nàng làm thê tử, cũng thường xuyên nói đủ thứ với Đằng Thanh Sơn trên giường, biết Bùi Tam đáng sợ như thế nào, do đó nàng rất ủng hộ Đằng Thanh Sơn cố gắng khổ tu.
- Ngày mai.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Gấp thế?
Vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm hơi giật mình. Viên Lan liền nói:
- Thanh Sơn, lúc nào thì trở về?
- Nhất định, trước ngày mười hai tháng chạp sang năm sẽ trở về.
Đằng Thanh Sơn nói.
Ngày mười hai tháng chạp sang năm chính là ngày mà Bùi Tam và Tần Thập Thất quyết chiến.
Nếu nói Đằng Thanh Sơn không coi trọng trận chiến giữa Hoàng Thiên Cần và Bùi Tam, vậy thì trận giữa Tần Thập Thất và Bùi Tam hắn lại rất trông chờ. Lúc trước bên ngoài Hồng Thiên thành, Tần Thập Thất và Bùi Tam đều chỉ triển lộ một chút thực lực khi giao thủ, tuy chỉ lộ ra một vài tin tức, nhưng Đằng Thanh Sơn có thể phán đoán ra, Tần Thập Thất lúc trước còn mạnh hơn mình bây giờ.
Hai người này giao thủ, hắn làm sao có thể bỏ qua?
“Bùi Tam và Tần Thập Thất...”
Cha mẹ, thê tử và con cái đều đợi đến sáng sớm hôm sau.
- Cha, cẩn thận nhé!
Đám người Hồng Vũ, Hồng Lâm đều đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn. Biết sư phụ sắp đi xa rất lâu, đám đệ tử Đằng Thú, Dương Đông và Tiết Tân đều tới tiễn đưa.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
- Tiểu Quân, ta không có ở nhà, tất cả giao cho nàng.
Đằng Thanh Sơn nhìn thê tử.
- Thiếp chờ chàng trở về.
Lý Quân nhẹ giọng nói.
Đằng Thanh Sơn cười cười, sau đó phát ra một tiếng gầm. Từ xa xa, một đạo kim quang lập tức phóng tới. Đằng Thanh Sơn liền nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì. Lần này đi Minh Nguyệt đảo hắn chỉ mang theo Lục Túc Đao Trì, dù sao nếu nói về thực lực, Bất Tử Phượng Hoàng mà ở lại Hình Ý môn thì hắn cảm thấy an tâm hơn.
“Vù...”
Một trận cuồng phong thổi qua làm bốc lên đám bụi mù.
Lục Túc Đao Trì cõng Đằng Thanh Sơn nhanh chóng bay về phía bắc, trong nháy mắt đã biến mất phía chân trời.
Năm đó Lục Túc Đao Trì chưa đạt tới hư cảnh, từ Đoan Mộc đại lục bay đến Cửu Châu đại địa mất đúng nửa tháng. Nhưng bây giờ nó đã đạt tới hư cảnh, cõng Đằng Thanh Sơn xuất phát từ sáng sớm, đến hoàng hôn thì Đằng Thanh Sơn nhìn xuống hải vực dưới chân đã thấy được Minh Nguyệt đảo.
- Lúc trước cưỡi con thuyền Ô Mộc phiêu bạt trên Bắc Hải thật lâu mới từ Cửu Châu tới được Minh Nguyệt đảo.
Đằng Thanh Sơn cũng cảm thán.
Lúc đó để rời khỏi Minh Nguyệt đảo, Đằng Thanh Sơn phải vác dây xích, dựa vào sức mạnh thân thể kéo con thuyền Ô Mộc ra khỏi Cửu Khúc Quỷ ở Minh Nguyệt đảo.
“Rào rào...”
Hoàng hôn, trời chiều ngả về phía tây. Hải vực Cửu Khúc Quỷ vực vẫn vô cùng quỷ dị, làm cho người ta không khỏi cảm thán sự thần kỳ của thiên địa.
- Đao Trì, bên kia!
Đằng Thanh Sơn chỉ phương hướng.
Lục Túc Đao Trì lập tức bổ xuống, lao thẳng về phía Minh Nguyệt đảo.
Ở đó có hai quả núi trông cực kỳ giống một hòn núi bị một búa bổ vỡ. Kỳ thật hai quả núi đó trên thực tế cũng là do năm xưa Lý Thái Bạch ngộ ra được cảnh giới chí cường giả, dùng một kiếm chém một quả núi lớn thành hai bộ phận. Bây giờ, một quả núi là cấm địa, còn một quả núi là Kiếm Lâu.
Lục Túc Đao Trì cõng Đằng Thanh Sơn, hóa thành một luồng kim quang bay tới.
Cách xa gần ba mươi năm, Đằng Thanh Sơn lại lần nữa đi đến cấm địa trên Minh Nguyệt đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.