Chương 397: Ăn no mới có sức
Thủy Ca
08/12/2020
“Lâm Phi, cậu là đồ khốn nạn!”
Lâm Phi và Cố Lan Chi đang ở trong phòng bao tầng hai một nhà hàng cao cấp. Cố Lan Chi bị Lâm Phi dúi đầu bắt nạt một hồi đỏ ửng hai má, cảm giác tê tê trên lồng ngực vẫn chưa dịu hết, không nhịn được, dữ dằn liếc hắn mấy cái.
Mặc dù Cố Lan Chi thực sự có việc cầu cạnh Lâm Phi, muốn Lâm Phi hẹn giúp tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San nhưng rõ ràng cô không nghĩ nhờ cậy hắn mà ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào.
Vụ làm ăn này không đơn thuần chỉ là lỗ vốn.
Phải nói là mất nhiều hơn được!
“Chị không phải là người phụ nữ đầu tiên mắng tôi khốn nạn, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Đây cũng không phải lần đầu tiên chị mắng tôi khốn nạn, càng không phải lần cuối cùng.”
Ban đầu Lâm Phi không định coi Cố Lan Chi, phó chủ tịch thành phố này ra gì vì trong lòng hắn chỉ nhớ nhung hai trưởng phòng xinh đẹp là Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni.
Vậy mà Cố Lan Chi cứ nhất quyết đòi gọi hắn tới. Lâm Phi không thể thành công hưởng thụ tình ái văn phòng nên chỉ đành đòi lại từ chỗ Cố Lan Chi.
“Lợi nhuận cậu cũng lấy rồi, còn không mau hẹn vợ cậu ra cho tôi.”
Dù gì cô cũng lên giường với hắn một lần nên Cố Lan Chi cũng không lạ lẫm gì với việc hắn bắt nạt cô trong phòng bao, nếu không, chắc chắn Lâm Phi đã chẳng sàm sỡ được cô.
Bây giờ hắn sàm sỡ cũng sàm sỡ xong, sàm sỡ hết rồi, Cố Lan Chi tự nhiên sẽ không quên mục đích cô gọi điện hẹn Lâm Phi ra đây.
“Tôi chưa từng hứa sẽ giúp chị hẹn vợ tôi mà?”
“Nói như vậy, cậu không định giúp tôi rồi?!”
Nhìn bộ dạng như muốn trốn nợ của Lâm Phi, gương mặt ửng đỏ vì ngại ngùng của Cố Lan Chi đột nhiên trở nên lạnh tanh.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng là phó chủ tịch thành phố có quyền có thế nên ngay cả khi thay đổi cảm xúc cũng làm người ta khiếp sợ.
Nếu như hôm nay Lâm Phi dám giở trò với cô, chắc chắn Cố Lan Chi sẽ không ngại dùng thế lực trong tay khiến hắn trả cái giá đau đớn nhất!
“Đùa thôi mà, có cần phải căng thẳng thế không, bây giờ tôi sẽ gọi cô ấy ra giúp chị.”
Thấy sắc mặt phó chủ tịch Cố không được tốt, Lâm Phi cũng không chọc ghẹo cô nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho vợ hắn, Mộ San San.
Lâm Phi làm vậy không phải vì sợ phó chủ tịch Cố.
Hắn tung hoành trong giới lính đánh thuê nhiều năm, một phó chủ tịch thành phố không thể làm hắn khiếp sợ.
Nói đơn giản là không phải Lâm Phi sợ Cố Lan Chi sẽ sử dụng quyền thế trong tay cho hắn một bài học đắt giá mà bởi vì hắn đã thịt phó chủ tịch Cố này rồi nên dù thế nào cũng phải làm chuyện gì đó cho cô.
Mặc dù giúp Cố Lan Chi hẹn sếp Mộ ra có hơi không đàng hoàng nhưng dù gì cũng tốt hơn làm cô ta tức giận rồi mách lẻo với sếp Mộ đúng không?
“Vợ ơi, cứu mạng!”
Mộ San San vừa nhấc máy, Lâm Phi đã tỏ vẻ nghiêm trọng, kêu la cầu cứu cô.
“Bây giờ tôi đang rất bận, tốt nhất có chuyện gì thì nói thẳng!”
“Là thế này, vừa nãy anh không cẩn thận ăn hơi nhiều.”
“Thì sao?!”
“Em cũng biết đấy, trên người chồng em không có tiền, vậy nên em mau lấy tiền tới thanh toán giúp anh.”
Đầu bên kia điện thoại, Mộ San San im lặng mấy giấy. Thậm chí Lâm Phi cũng đoán được, nhiệt độ trong văn phòng làm việc của sếp Mộ cũng vì lời hắn nói mà giảm xuống rồi.
Cũng may sếp Mộ lạnh lùng cũng khá quan tâm tới gã chồng hời này.
“Ở đâu?!”
“Biết ngay vợ anh sẽ không thấy chết không cứu mà, anh gửi địa chỉ cho em, em tới nhanh nhé.”
Nói rồi, Lâm Phi liền cúp máy, cúi đầu gửi địa chỉ cho Mộ San San.
Nghe giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Mộ San San vang lên qua điện thoại của Lâm Phi biết hắn đã thành công hẹn được sếp Mộ, Cố Lan Chi trầm ngâm trong giây lát rồi đưa mắt nhìn về phía Lâm Phi tỏ vẻ hài lòng.
Chuyện của Trần Tử Mặc, mặc kệ là bị nhà họ Phương hãm hại hay như thế nào, tóm lại sếp Mộ bị bắt oan, cảnh sát Trung Hải làm việc thất trách!
Nếu như là người bình thường, đương nhiên chẳng có vấn đề gì lớn lao.
Nhưng Mộ San San vẫn là tổng giám đốc của Mộ Thị, hơn nữa sự phát triển nhanh chóng của Tập đoàn Mộ Thị trong suốt hai năm qua đã đem lại nguồn tài chính đáng kể cho chính quyền Trung Hải.
Cũng chính vì vậy ngay khi nhà họ Phương bị hạ bệ, phó chủ tịch thành phố, người phụ trách quản lý hình sự Trung Hải ngay lập tức đã muốn liên hệ xin lỗi Mộ San San.
Khổ nỗi lại bị từ chối.
Hơn nữa cùng lúc đó, tập đoàn Mộ Thị còn ra thông báo công khai, mặc dù không trực tiếp chỉ trích lỗi lầm của chính quyền Trung Hải nhưng người thông minh đều nhận ra sự bất mãn của Mộ Thị về chuyện của Trần Tử Mặc.
Mộ Thị vốn là tập đoàn có tiếng trong thành phố Trung Hải, Mộ San San là là nữ thần kinh doanh của thành phố nên sau khi chuyện của Trần Tử Mặc bị một tờ báo nào đó vạch trần, chính quyền Trung Hải đã phải gánh chịu áp lực không nhỏ từ phía dư luận.
Trong hoàn cảnh như vậy, phó chủ tịch thành phố, chủ quản kinh tế của Trung Hải, người không ít lần qua lại với Mộ San San tự nhiên phải nhận lấy trọng trách nặng nề, hóa giải mâu thuẫn giữa chính quyền Trung Hải và tập đoàn Mộ Thị.
Ban đầu Cố Lan Chi định tới nhà Mộ San San để thể hiện thành ý nhưng nghĩ tới chuyện có thể bị Mộ San San từ chối không gặp như đồng nghiệp mình, Cố Lan Chi đã gọi điện trước cho Mộ San San.
Mặc dù Mộ San San đã nghe điện thoại nhưng rõ ràng cô không phải người dễ nói chuyện. Sau mấy câu qua lại, Mộ San San cũng không định cho Cố Lan Chi cơ hội gặp mặt hòa giải.
Không còn cách nào khác, Cố Lan Chi chỉ đành nhờ Lâm Phi giúp đỡ.
Bây giờ, thấy Lâm Phi đã hẹn được Mộ San San, mặc dù cô cũng phải trả giá khá đắt nhưng Cố Lan Chi cũng vẫn hài lòng với Lâm Phi.
Thế nhưng cuối cùng vẫn là Cố Lan Chi đánh giá cao hắn.
Bộp!
“Ngây ra đấy làm gì, còn không mau gọi món cho tôi. Ăn no rồi, tôi mới có sức yêu thương chị chứ.”
Gửi tin nhắn cho vợ xong, thấy Cố Lan Chi có vẻ thẫn thờ không biết đang nghĩ gì, Lâm Phi liền lấy bàn tay to lớn vỗ bộp một cái vào cặp mông nảy nở của Cố Lan Chi...
Lâm Phi và Cố Lan Chi đang ở trong phòng bao tầng hai một nhà hàng cao cấp. Cố Lan Chi bị Lâm Phi dúi đầu bắt nạt một hồi đỏ ửng hai má, cảm giác tê tê trên lồng ngực vẫn chưa dịu hết, không nhịn được, dữ dằn liếc hắn mấy cái.
Mặc dù Cố Lan Chi thực sự có việc cầu cạnh Lâm Phi, muốn Lâm Phi hẹn giúp tổng giám đốc lạnh lùng Mộ San San nhưng rõ ràng cô không nghĩ nhờ cậy hắn mà ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào.
Vụ làm ăn này không đơn thuần chỉ là lỗ vốn.
Phải nói là mất nhiều hơn được!
“Chị không phải là người phụ nữ đầu tiên mắng tôi khốn nạn, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Đây cũng không phải lần đầu tiên chị mắng tôi khốn nạn, càng không phải lần cuối cùng.”
Ban đầu Lâm Phi không định coi Cố Lan Chi, phó chủ tịch thành phố này ra gì vì trong lòng hắn chỉ nhớ nhung hai trưởng phòng xinh đẹp là Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni.
Vậy mà Cố Lan Chi cứ nhất quyết đòi gọi hắn tới. Lâm Phi không thể thành công hưởng thụ tình ái văn phòng nên chỉ đành đòi lại từ chỗ Cố Lan Chi.
“Lợi nhuận cậu cũng lấy rồi, còn không mau hẹn vợ cậu ra cho tôi.”
Dù gì cô cũng lên giường với hắn một lần nên Cố Lan Chi cũng không lạ lẫm gì với việc hắn bắt nạt cô trong phòng bao, nếu không, chắc chắn Lâm Phi đã chẳng sàm sỡ được cô.
Bây giờ hắn sàm sỡ cũng sàm sỡ xong, sàm sỡ hết rồi, Cố Lan Chi tự nhiên sẽ không quên mục đích cô gọi điện hẹn Lâm Phi ra đây.
“Tôi chưa từng hứa sẽ giúp chị hẹn vợ tôi mà?”
“Nói như vậy, cậu không định giúp tôi rồi?!”
Nhìn bộ dạng như muốn trốn nợ của Lâm Phi, gương mặt ửng đỏ vì ngại ngùng của Cố Lan Chi đột nhiên trở nên lạnh tanh.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng là phó chủ tịch thành phố có quyền có thế nên ngay cả khi thay đổi cảm xúc cũng làm người ta khiếp sợ.
Nếu như hôm nay Lâm Phi dám giở trò với cô, chắc chắn Cố Lan Chi sẽ không ngại dùng thế lực trong tay khiến hắn trả cái giá đau đớn nhất!
“Đùa thôi mà, có cần phải căng thẳng thế không, bây giờ tôi sẽ gọi cô ấy ra giúp chị.”
Thấy sắc mặt phó chủ tịch Cố không được tốt, Lâm Phi cũng không chọc ghẹo cô nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho vợ hắn, Mộ San San.
Lâm Phi làm vậy không phải vì sợ phó chủ tịch Cố.
Hắn tung hoành trong giới lính đánh thuê nhiều năm, một phó chủ tịch thành phố không thể làm hắn khiếp sợ.
Nói đơn giản là không phải Lâm Phi sợ Cố Lan Chi sẽ sử dụng quyền thế trong tay cho hắn một bài học đắt giá mà bởi vì hắn đã thịt phó chủ tịch Cố này rồi nên dù thế nào cũng phải làm chuyện gì đó cho cô.
Mặc dù giúp Cố Lan Chi hẹn sếp Mộ ra có hơi không đàng hoàng nhưng dù gì cũng tốt hơn làm cô ta tức giận rồi mách lẻo với sếp Mộ đúng không?
“Vợ ơi, cứu mạng!”
Mộ San San vừa nhấc máy, Lâm Phi đã tỏ vẻ nghiêm trọng, kêu la cầu cứu cô.
“Bây giờ tôi đang rất bận, tốt nhất có chuyện gì thì nói thẳng!”
“Là thế này, vừa nãy anh không cẩn thận ăn hơi nhiều.”
“Thì sao?!”
“Em cũng biết đấy, trên người chồng em không có tiền, vậy nên em mau lấy tiền tới thanh toán giúp anh.”
Đầu bên kia điện thoại, Mộ San San im lặng mấy giấy. Thậm chí Lâm Phi cũng đoán được, nhiệt độ trong văn phòng làm việc của sếp Mộ cũng vì lời hắn nói mà giảm xuống rồi.
Cũng may sếp Mộ lạnh lùng cũng khá quan tâm tới gã chồng hời này.
“Ở đâu?!”
“Biết ngay vợ anh sẽ không thấy chết không cứu mà, anh gửi địa chỉ cho em, em tới nhanh nhé.”
Nói rồi, Lâm Phi liền cúp máy, cúi đầu gửi địa chỉ cho Mộ San San.
Nghe giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Mộ San San vang lên qua điện thoại của Lâm Phi biết hắn đã thành công hẹn được sếp Mộ, Cố Lan Chi trầm ngâm trong giây lát rồi đưa mắt nhìn về phía Lâm Phi tỏ vẻ hài lòng.
Chuyện của Trần Tử Mặc, mặc kệ là bị nhà họ Phương hãm hại hay như thế nào, tóm lại sếp Mộ bị bắt oan, cảnh sát Trung Hải làm việc thất trách!
Nếu như là người bình thường, đương nhiên chẳng có vấn đề gì lớn lao.
Nhưng Mộ San San vẫn là tổng giám đốc của Mộ Thị, hơn nữa sự phát triển nhanh chóng của Tập đoàn Mộ Thị trong suốt hai năm qua đã đem lại nguồn tài chính đáng kể cho chính quyền Trung Hải.
Cũng chính vì vậy ngay khi nhà họ Phương bị hạ bệ, phó chủ tịch thành phố, người phụ trách quản lý hình sự Trung Hải ngay lập tức đã muốn liên hệ xin lỗi Mộ San San.
Khổ nỗi lại bị từ chối.
Hơn nữa cùng lúc đó, tập đoàn Mộ Thị còn ra thông báo công khai, mặc dù không trực tiếp chỉ trích lỗi lầm của chính quyền Trung Hải nhưng người thông minh đều nhận ra sự bất mãn của Mộ Thị về chuyện của Trần Tử Mặc.
Mộ Thị vốn là tập đoàn có tiếng trong thành phố Trung Hải, Mộ San San là là nữ thần kinh doanh của thành phố nên sau khi chuyện của Trần Tử Mặc bị một tờ báo nào đó vạch trần, chính quyền Trung Hải đã phải gánh chịu áp lực không nhỏ từ phía dư luận.
Trong hoàn cảnh như vậy, phó chủ tịch thành phố, chủ quản kinh tế của Trung Hải, người không ít lần qua lại với Mộ San San tự nhiên phải nhận lấy trọng trách nặng nề, hóa giải mâu thuẫn giữa chính quyền Trung Hải và tập đoàn Mộ Thị.
Ban đầu Cố Lan Chi định tới nhà Mộ San San để thể hiện thành ý nhưng nghĩ tới chuyện có thể bị Mộ San San từ chối không gặp như đồng nghiệp mình, Cố Lan Chi đã gọi điện trước cho Mộ San San.
Mặc dù Mộ San San đã nghe điện thoại nhưng rõ ràng cô không phải người dễ nói chuyện. Sau mấy câu qua lại, Mộ San San cũng không định cho Cố Lan Chi cơ hội gặp mặt hòa giải.
Không còn cách nào khác, Cố Lan Chi chỉ đành nhờ Lâm Phi giúp đỡ.
Bây giờ, thấy Lâm Phi đã hẹn được Mộ San San, mặc dù cô cũng phải trả giá khá đắt nhưng Cố Lan Chi cũng vẫn hài lòng với Lâm Phi.
Thế nhưng cuối cùng vẫn là Cố Lan Chi đánh giá cao hắn.
Bộp!
“Ngây ra đấy làm gì, còn không mau gọi món cho tôi. Ăn no rồi, tôi mới có sức yêu thương chị chứ.”
Gửi tin nhắn cho vợ xong, thấy Cố Lan Chi có vẻ thẫn thờ không biết đang nghĩ gì, Lâm Phi liền lấy bàn tay to lớn vỗ bộp một cái vào cặp mông nảy nở của Cố Lan Chi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.