Chương 102: Anh ủng hộ em
Thủy Ca
30/11/2020
Chuyện lần này, Lâm Phi đã bị Mộ San San và Lăng Vi Vi khinh bỉ một phen vì những câu nói lung tung của Thẩm Bội Ni, cũng bởi mấy câu nói này của Thẩm Bội Ni mà Mộ San San liền đích thân “áp giải” hắn về nhà.
Có trời mới biết sau khi nghe Huyết Mai nói năng xằng bậy xong, Mộ San San sẽ đối xử với Lâm Phi ra sao.
Bị nhục mạ một lần đã đủ đen đủi rồi, Lâm Phi không cho phép hắn bị Mộ San San giày vò tới hai lần vì cùng một chuyện.
Bởi vậy, cho dù nhận ra lúc này Mộ San San không hứng thú nói chuyện phiếm là mấy nhưng vì có thể đi họp mặt ở biệt thự Hoa Hồng, Lâm Phi chỉ có thể kiên trì tìm cớ nói chuyện.
“Để anh đoán nhé, chắc chắn em đang buồn lòng vì chuyện công ty cắt giảm nhân viên đúng không? Theo anh thấy, em không cần thiết phải phiền muộn đâu, bọn họ không hiểu em nhưng chồng em hiểu, em làm rất đúng, nếu như anh ở vị trí của em nhất định cũng chọn lựa như vậy.”
Đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của Mộ San San khẽ cong lên. Những lời Lâm Phi nói có chút nằm ngoài dự liệu của cô vì trong thực tế, chuyện cắt giảm nhân sự cũng tạo cho Mộ San San áp lực tâm lý nhất định.
Lúc chiều ở công ty, có không ít nhân viên xin nghỉ ốm trước đó biết tin mình bị sa thải mà vội vàng tới công ty cầu xin Mộ San San.
Nếu như không phải thư ký của Mộ San San liều mạng ngăn lại thì e là đám người đó sớm đã xông vào văn phòng của Mộ San San làm loạn.
Xã hội hiện đại tìm việc vốn đã rất khó. Mặc dù tập đoàn Mộ Thị là công ty tư nhân nhưng từ sau khi Mộ San San nắm quyền, chế độ đãi ngộ của nhân viên cũng ngày một tốt hơn.
Chế độ đãi ngộ của tập đoàn Mộ Thị có thể coi là top đầu trong cả thành phố Trung Hải.
Những nhân viên xin nghỉ ốm vì bị Hàn Chấn Hải tác động vốn muốn vớt vát chút lợi lộc nhưng ngược lại bị sa thải nên họ chắc chắn không chịu cam tâm, thấy cầu xin không được, không ít người liền bắt đầu cãi nhau gây sự trước cửa công ty.
Thậm chí có một số người kích động còn xông lên tầng hai mươi sáu, văn phòng làm việc của Mộ San San.
Những người này làm náo loạn lớn như vậy, suýt nữa thu hút cả phóng viên tới, một số cổ đông biết tin còn đích thân gọi điện cho Mộ San San, hy vọng cô thu hồi lại quyết định để ổn định tình hình công ty.
Thậm chí chính quyền cũng gọi tới, mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng cũng ám chỉ Mộ San San nên sa thải càng ít càng tốt.
Dù gì tập đoàn Mộ Thị cũng không phải công ty nhỏ, một lần cắt giảm hơn hai trăm nhân viên, áp lực từ nhiều phương diện cũng không phải là ít.
Cả một buổi chiều, Mộ San San gần như không nghe được bất cứ ý kiến ủng hộ nào về việc cô cắt giảm nhân sự.
Mộ San San không ngờ, người luôn thích làm trái ý cô, chọc cô tức giận như Lâm Phi lần này không những đứng về phía cô, mà còn ủng hộ cô.
Điều này khiến Mộ San San không nhịn được gợn lên một cơn sóng lòng.
Thấy Mộ San San hình như có phản ứng nên Lâm Phi nhân cơ hội nói: “Vợ à, đừng để ý lời cầu xin của mấy người đó, cũng không cần quan tâm áp lực bên ngoài, em chỉ cần nhớ một điều, công ty là của nhà chúng ta, chúng ta muốn đuổi ai thì đuổi.”
“Đây chính là lý do anh ủng hộ tôi?”
Mộ San San nắm hờ bàn tay yếu mềm, trong lòng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cô vốn tưởng Lâm Phi đổi tính, hiểu được cô làm việc vất vả nhưng xem ra bây giờ là cô nghĩ nhiều rồi.
Chồng hời vẫn là chồng hời, cái mác vô sỉ trên người Lâm Phi vẫn khó mà xé xuống.
“Lý do này còn không đủ sao, không lẽ công ty không phải của nhà mình? Không phải chứ, không phải bố mình là cổ đông lớn nhất sao, không lẽ ông già này lại nói khoác?”
Lâm Phi hơi kinh ngạc nói.
Bốp!
Lâm Phi vừa nói xong, nắm đấm của Mộ San San đã đánh vào hốc mắt hắn không lệch một ly.
Rít….!
Lâm Phi thắng gấp, cũng may xe phía sau phản ứng nhanh cũng đạp phanh dừng lại nếu không thì e rằng lại có vụ tông xe liên hoàn.
Lâm Phi vừa vội vàng khởi động lại xe, vừa tức giận trách móc Mộ San San: “Anh nói sếp Mộ này, cho dù em muốn mưu sát chồng cũng nên biết anh đang lái xe, em có biết suýt nữa chúng ta xảy ra tai nạn rồi không?”
“Anh nói ai là ông già?”
Mộ San San còn phẫn nộ hơn Lâm Phi, khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành như họa như trải lên tầng sương lạnh mấy vạn năm, đôi mắt quyến rũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, tới mức khí lạnh cũng sắp bay ra ngoài.
Cô nắm chặt bàn tay lại, nhìn như thể chuẩn bị cho Lâm Phi một đấm.
“Lỡ miệng, lỡ miệng, nhất thời lỡ miệng.” Bị ánh mắt lạnh lùng của Mộ San San dọa giật nảy mình, Lâm Phi vội vàng lên tiếng xin lỗi.
Mắng bố vợ ngay trước mặt vợ mình, chuyện này đúng là khốn kiếp, Lâm Phi cũng chỉ quen miệng nên nhất thời không để ý tới sự tồn tại của Mộ San San.
“Hứ!”
Thấy Lâm Phi mở miệng xin lỗi, Mộ San San hừ lạnh quay đầu qua bên kia, không thèm để ý tới Lâm Phi.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng có chút kiêu ngạo của Mộ San San, Lâm Phi không chịu được mắng thầm trong lòng, vốn muốn dỗ dành cô ấy mấy câu để lấy cớ ra khỏi nhà, bây giờ lại đắc tội với Mộ San San rồi.
Một lúc lâu sau đó, Lâm Phi cũng không tiện nói gì nên chỉ đành buồn bã cúi đầu lái xe tới biệt thự Lệ Thủy.
………..
“Cô chủ về rồi, cậu chủ cũng về rồi à, cô cậu đợi một lát, tôi dọn cơm ngay.”
Dì Quế cười tươi rói đón Lâm Phi và Mộ San San vào trong biệt thự, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phi lại có chút ngạc nhiên.
Vốn dĩ Mộ San San còn lo lắng dì Quế sẽ nói lộ ra, vì dù sao trước đó, cô từng hết lời thuyết phục dì Quế đừng làm cơm cho Lâm Phi nữa, vậy mà hôm nay lại đưa Lâm Phi về.
May mà dì Quế nhanh mắt nhìn thấy Lâm Phi nên kịp đổi giọng.
Mặc dù Lâm Phi nhận ra điều khác lạ trong mắt dì Quế nhưng cho dù hắn thông minh thế nào cũng không ngờ tới dì Quế không nấu cơm cho hắn. Nếu như để Lâm Phi biết, Mộ San San đã đá hắn khỏi bàn ăn của nhà họ Mộ thì sợ là Lâm Phi sẽ không lăn tăn chuyện lên tiếng nói với Mộ San San về việc mình sẽ ra khỏi nhà nữa.
“Vợ à, em không đi thay quần áo sao?”
Lâm Phi nhìn Mộ San San đang ngồi ngay ngắn trên sofa, sắc mặt lạnh lùng như pho tượng nữ thần mà ngạc nhiên nói.
Trước đây Mộ San San về nhà đều đi tắm gội thay đồ, vậy mà hôm nay lại ngồi trong phòng khách nhìn Lâm Phi khiến hắn không thể không kinh ngạc.
“Thứ nhất, tôi thay đồ rồi, con mắt anh sẽ không ngoan ngoãn. Thứ hai, tôi lo lắng anh nhân cơ hội tôi thay đồ sẽ lén lút chạy ra ngoài.”
Mộ San San phân tích rõ ràng lý do cô không đi thay đồ cho Lâm Phi mà ngồi ở phòng khách nhìn hắn chăm chăm.
Khi mới kết hôn, trong lòng Mộ San San tràn đầy bài xích với Lâm Phi, hận không thể ngày đầu tiên kết hôn, ngày thứ hai ly hôn ngay. Lúc đó, đương nhiên Mộ San San sẽ không quan tâm chuyện Lâm Phi ở bên ngoài lêu lổng bởi vì cô vốn chẳng coi Lâm Phi ra gì.
Tuy nhiên, từ sau khi Lâm Phi dọn vào biệt thự Lệ Thủy, cảm giác của Mộ San San đối với Lâm Phi đã thay đổi không ít, cô đã quen dần với sự thật trong nhà có thêm một người.
Mặc dù chưa tới mức chấp nhận Lâm Phi nhưng đối với chuyện Lâm Phi ra ngoài tìm gái, trong lòng Mộ San San khó có thể thờ ơ như lúc trước. Nói đơn giản, trong lòng Mộ San San hiện giờ đang có chút không thoải mái.
Tổng giám đốc Mộ không thoải mái đã đành, nhưng Lâm Phi cũng đừng mơ được dễ chịu. Đây là nguyên nhân Mộ San San lôi Lâm Phi về nhà mà không cho hắn bất cứ cơ hội trốn thoát nào.
Trong chuyện tình cảm, tổng giám đốc Mộ cũng không hơn tờ giấy trắng là bao, vậy nên cô hoàn toàn không biết tâm lý lúc này của cô đã có chút giống với ghen tuông.
Lâm Phi không biết suy nghĩ này của Mộ San San, nếu như hắn biết được những điều Mộ San San đang nghĩ lúc này thì thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Mộ San San ghen, chuyện này đối với Lâm Phi đã quen bị Mộ San San hững hờ mà nói cũng coi như một tin tốt.
Chỉ là sếp Mộ ghen thật không đúng lúc, Lâm Phi hắn và Huyết Mai hoàn toàn trong sạch, ít nhất có thể nói là trước mắt là trong sạch.
Nhưng nếu Mộ San San tiếp tục ghen tuông không cho hắn đi, tới khi Huyết Mai gọi điện tới thì e rằng sự trong sạch này cũng không duy trì được lâu.
Có trời mới biết sau khi nghe Huyết Mai nói năng xằng bậy xong, Mộ San San sẽ đối xử với Lâm Phi ra sao.
Bị nhục mạ một lần đã đủ đen đủi rồi, Lâm Phi không cho phép hắn bị Mộ San San giày vò tới hai lần vì cùng một chuyện.
Bởi vậy, cho dù nhận ra lúc này Mộ San San không hứng thú nói chuyện phiếm là mấy nhưng vì có thể đi họp mặt ở biệt thự Hoa Hồng, Lâm Phi chỉ có thể kiên trì tìm cớ nói chuyện.
“Để anh đoán nhé, chắc chắn em đang buồn lòng vì chuyện công ty cắt giảm nhân viên đúng không? Theo anh thấy, em không cần thiết phải phiền muộn đâu, bọn họ không hiểu em nhưng chồng em hiểu, em làm rất đúng, nếu như anh ở vị trí của em nhất định cũng chọn lựa như vậy.”
Đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của Mộ San San khẽ cong lên. Những lời Lâm Phi nói có chút nằm ngoài dự liệu của cô vì trong thực tế, chuyện cắt giảm nhân sự cũng tạo cho Mộ San San áp lực tâm lý nhất định.
Lúc chiều ở công ty, có không ít nhân viên xin nghỉ ốm trước đó biết tin mình bị sa thải mà vội vàng tới công ty cầu xin Mộ San San.
Nếu như không phải thư ký của Mộ San San liều mạng ngăn lại thì e là đám người đó sớm đã xông vào văn phòng của Mộ San San làm loạn.
Xã hội hiện đại tìm việc vốn đã rất khó. Mặc dù tập đoàn Mộ Thị là công ty tư nhân nhưng từ sau khi Mộ San San nắm quyền, chế độ đãi ngộ của nhân viên cũng ngày một tốt hơn.
Chế độ đãi ngộ của tập đoàn Mộ Thị có thể coi là top đầu trong cả thành phố Trung Hải.
Những nhân viên xin nghỉ ốm vì bị Hàn Chấn Hải tác động vốn muốn vớt vát chút lợi lộc nhưng ngược lại bị sa thải nên họ chắc chắn không chịu cam tâm, thấy cầu xin không được, không ít người liền bắt đầu cãi nhau gây sự trước cửa công ty.
Thậm chí có một số người kích động còn xông lên tầng hai mươi sáu, văn phòng làm việc của Mộ San San.
Những người này làm náo loạn lớn như vậy, suýt nữa thu hút cả phóng viên tới, một số cổ đông biết tin còn đích thân gọi điện cho Mộ San San, hy vọng cô thu hồi lại quyết định để ổn định tình hình công ty.
Thậm chí chính quyền cũng gọi tới, mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng cũng ám chỉ Mộ San San nên sa thải càng ít càng tốt.
Dù gì tập đoàn Mộ Thị cũng không phải công ty nhỏ, một lần cắt giảm hơn hai trăm nhân viên, áp lực từ nhiều phương diện cũng không phải là ít.
Cả một buổi chiều, Mộ San San gần như không nghe được bất cứ ý kiến ủng hộ nào về việc cô cắt giảm nhân sự.
Mộ San San không ngờ, người luôn thích làm trái ý cô, chọc cô tức giận như Lâm Phi lần này không những đứng về phía cô, mà còn ủng hộ cô.
Điều này khiến Mộ San San không nhịn được gợn lên một cơn sóng lòng.
Thấy Mộ San San hình như có phản ứng nên Lâm Phi nhân cơ hội nói: “Vợ à, đừng để ý lời cầu xin của mấy người đó, cũng không cần quan tâm áp lực bên ngoài, em chỉ cần nhớ một điều, công ty là của nhà chúng ta, chúng ta muốn đuổi ai thì đuổi.”
“Đây chính là lý do anh ủng hộ tôi?”
Mộ San San nắm hờ bàn tay yếu mềm, trong lòng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cô vốn tưởng Lâm Phi đổi tính, hiểu được cô làm việc vất vả nhưng xem ra bây giờ là cô nghĩ nhiều rồi.
Chồng hời vẫn là chồng hời, cái mác vô sỉ trên người Lâm Phi vẫn khó mà xé xuống.
“Lý do này còn không đủ sao, không lẽ công ty không phải của nhà mình? Không phải chứ, không phải bố mình là cổ đông lớn nhất sao, không lẽ ông già này lại nói khoác?”
Lâm Phi hơi kinh ngạc nói.
Bốp!
Lâm Phi vừa nói xong, nắm đấm của Mộ San San đã đánh vào hốc mắt hắn không lệch một ly.
Rít….!
Lâm Phi thắng gấp, cũng may xe phía sau phản ứng nhanh cũng đạp phanh dừng lại nếu không thì e rằng lại có vụ tông xe liên hoàn.
Lâm Phi vừa vội vàng khởi động lại xe, vừa tức giận trách móc Mộ San San: “Anh nói sếp Mộ này, cho dù em muốn mưu sát chồng cũng nên biết anh đang lái xe, em có biết suýt nữa chúng ta xảy ra tai nạn rồi không?”
“Anh nói ai là ông già?”
Mộ San San còn phẫn nộ hơn Lâm Phi, khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành như họa như trải lên tầng sương lạnh mấy vạn năm, đôi mắt quyến rũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, tới mức khí lạnh cũng sắp bay ra ngoài.
Cô nắm chặt bàn tay lại, nhìn như thể chuẩn bị cho Lâm Phi một đấm.
“Lỡ miệng, lỡ miệng, nhất thời lỡ miệng.” Bị ánh mắt lạnh lùng của Mộ San San dọa giật nảy mình, Lâm Phi vội vàng lên tiếng xin lỗi.
Mắng bố vợ ngay trước mặt vợ mình, chuyện này đúng là khốn kiếp, Lâm Phi cũng chỉ quen miệng nên nhất thời không để ý tới sự tồn tại của Mộ San San.
“Hứ!”
Thấy Lâm Phi mở miệng xin lỗi, Mộ San San hừ lạnh quay đầu qua bên kia, không thèm để ý tới Lâm Phi.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng có chút kiêu ngạo của Mộ San San, Lâm Phi không chịu được mắng thầm trong lòng, vốn muốn dỗ dành cô ấy mấy câu để lấy cớ ra khỏi nhà, bây giờ lại đắc tội với Mộ San San rồi.
Một lúc lâu sau đó, Lâm Phi cũng không tiện nói gì nên chỉ đành buồn bã cúi đầu lái xe tới biệt thự Lệ Thủy.
………..
“Cô chủ về rồi, cậu chủ cũng về rồi à, cô cậu đợi một lát, tôi dọn cơm ngay.”
Dì Quế cười tươi rói đón Lâm Phi và Mộ San San vào trong biệt thự, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phi lại có chút ngạc nhiên.
Vốn dĩ Mộ San San còn lo lắng dì Quế sẽ nói lộ ra, vì dù sao trước đó, cô từng hết lời thuyết phục dì Quế đừng làm cơm cho Lâm Phi nữa, vậy mà hôm nay lại đưa Lâm Phi về.
May mà dì Quế nhanh mắt nhìn thấy Lâm Phi nên kịp đổi giọng.
Mặc dù Lâm Phi nhận ra điều khác lạ trong mắt dì Quế nhưng cho dù hắn thông minh thế nào cũng không ngờ tới dì Quế không nấu cơm cho hắn. Nếu như để Lâm Phi biết, Mộ San San đã đá hắn khỏi bàn ăn của nhà họ Mộ thì sợ là Lâm Phi sẽ không lăn tăn chuyện lên tiếng nói với Mộ San San về việc mình sẽ ra khỏi nhà nữa.
“Vợ à, em không đi thay quần áo sao?”
Lâm Phi nhìn Mộ San San đang ngồi ngay ngắn trên sofa, sắc mặt lạnh lùng như pho tượng nữ thần mà ngạc nhiên nói.
Trước đây Mộ San San về nhà đều đi tắm gội thay đồ, vậy mà hôm nay lại ngồi trong phòng khách nhìn Lâm Phi khiến hắn không thể không kinh ngạc.
“Thứ nhất, tôi thay đồ rồi, con mắt anh sẽ không ngoan ngoãn. Thứ hai, tôi lo lắng anh nhân cơ hội tôi thay đồ sẽ lén lút chạy ra ngoài.”
Mộ San San phân tích rõ ràng lý do cô không đi thay đồ cho Lâm Phi mà ngồi ở phòng khách nhìn hắn chăm chăm.
Khi mới kết hôn, trong lòng Mộ San San tràn đầy bài xích với Lâm Phi, hận không thể ngày đầu tiên kết hôn, ngày thứ hai ly hôn ngay. Lúc đó, đương nhiên Mộ San San sẽ không quan tâm chuyện Lâm Phi ở bên ngoài lêu lổng bởi vì cô vốn chẳng coi Lâm Phi ra gì.
Tuy nhiên, từ sau khi Lâm Phi dọn vào biệt thự Lệ Thủy, cảm giác của Mộ San San đối với Lâm Phi đã thay đổi không ít, cô đã quen dần với sự thật trong nhà có thêm một người.
Mặc dù chưa tới mức chấp nhận Lâm Phi nhưng đối với chuyện Lâm Phi ra ngoài tìm gái, trong lòng Mộ San San khó có thể thờ ơ như lúc trước. Nói đơn giản, trong lòng Mộ San San hiện giờ đang có chút không thoải mái.
Tổng giám đốc Mộ không thoải mái đã đành, nhưng Lâm Phi cũng đừng mơ được dễ chịu. Đây là nguyên nhân Mộ San San lôi Lâm Phi về nhà mà không cho hắn bất cứ cơ hội trốn thoát nào.
Trong chuyện tình cảm, tổng giám đốc Mộ cũng không hơn tờ giấy trắng là bao, vậy nên cô hoàn toàn không biết tâm lý lúc này của cô đã có chút giống với ghen tuông.
Lâm Phi không biết suy nghĩ này của Mộ San San, nếu như hắn biết được những điều Mộ San San đang nghĩ lúc này thì thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Mộ San San ghen, chuyện này đối với Lâm Phi đã quen bị Mộ San San hững hờ mà nói cũng coi như một tin tốt.
Chỉ là sếp Mộ ghen thật không đúng lúc, Lâm Phi hắn và Huyết Mai hoàn toàn trong sạch, ít nhất có thể nói là trước mắt là trong sạch.
Nhưng nếu Mộ San San tiếp tục ghen tuông không cho hắn đi, tới khi Huyết Mai gọi điện tới thì e rằng sự trong sạch này cũng không duy trì được lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.