Chương 250: Bao lâu không gặp rồi
Thủy Ca
02/12/2020
Trong căn phòng riêng của khách sạn năm sao, Lâm Phi và Trần Kỳ bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Phi đang chăm chú ngắm nhìn cơ thể bốc lửa gợi cảm của Trần Kỳ, đôi mắt nhìn đơn thuần không hề có ý định chớp lấy một cái.
Còn trong đôi mắt không hề chớp kia của Trần Kỳ đương nhiên không đơn thuần như của Lâm Phi, cô ta nhìn chằm chằm Lâm Phi với sự bực dọc, xấu hổ, không phục, hối hận… các loại cảm xúc đan xen lẫn lộn, vô cùng phức tạp.
Thế nhưng có được câu giải thích “nếu như tìm cũng phải tìm người không cần bỏ tiền như cô” thì so với lúc vừa bước vào căn phòng này, sát khí trong đôi mắt Trần Kỳ dành cho Lâm Phi rõ ràng đã dịu đi hẳn.
Có thể đảm nhận chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố Trung Hải, Trần Kỳ đương nhiên không hề ngốc. Sau khi nghe được lời giải thích đó của Lâm Phi, Trần Kỳ kết nối mọi suy nghĩ lại và cuối cùng cũng hiểu ra mình đã hiểu nhầm Lâm Phi.
Nếu như Lâm Phi lén lút tìm mấy cô phục vụ bắt mắt sau lưng Trần Kỳ thì không thể tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như bây giờ được.
Quả thực, nếu nói lý ra thì cũng không thể trách thần kinh Trần Kỳ có vấn đề.
Cô ta tức tối như vậy cũng là vì quan tâm người ta mà thôi. Bất cứ một cô gái nào nghe được người đàn ông của mình bỏ tiền tới khách sạn gọi phục vụ thì đều không thể giữ nổi tâm lý bình tĩnh.
Đây mới là Trần Kỳ đã từng lên giường với Lâm Phi một lần và chưa hề xác định mối quan hệ với Lâm Phi. Nếu đổi Trần Kỳ thành Mộ San San thì kết cục của Lâm Phi tuyệt đối không chỉ đơn giản là bị cắn vào lưỡi như vậy đâu.
“Kỳ Kỳ, cô cũng biết con người tôi từ trước đến nay đều không thích nợ tiền người khác. Nhưng tôi không lấy được tiền ra, nếu cô không ngại thì tôi dùng thân xác mình trả nợ. Nếu cô không đồng ý thì có thể đưa ra đề xuất, chúng ta cùng thương lượng. Ừm, nếu cô không nói gì thì tôi coi như cô mặc nhiên đồng ý rồi nhé.”
Chỉ tận hưởng bằng mắt đương nhiên không thể làm Lâm Phi mãn nguyện. Mỹ nữ ở trước mặt, nếu không thể ôm Trần Kỳ lăn lộn trên giường thì không phải là Lâm Phi đang chịu thiệt đó sao.
Lâm Phi bắt đầu ra tay còn Trần Kỳ vẫn đang ngơ ngác.
Sĩ quan cảnh sát Trần như cô ta từ bao giờ đồng ý cho Lâm Phi trả nợ bằng thân xác vậy, vấn đề thể xác luôn là do Lâm Phi tự xướng lên được chưa nào.
Cảnh sát Trần đang định lên tiếng phản bác nhưng vấn đề là Lâm Phi phải cho cô ta cơ hội lên tiếng.
Trần Kỳ thật sự đã bị sự vô liêm sỉ của Lâm Phi đánh bại.
Không lâu trước đó, hắn còn cười nhạo cảnh sát Trần như cô ta rằng bộ ngực không đủ lớn, thế mà chẳng mấy chốc lại bắt đầu sờ mó.
Không phải chê không đủ to sao, có dũng khí thì đừng có sờ nữa.
Đây là lời nói thật lòng trong lòng Trần Kỳ. Nếu như không phải đôi môi hồng thắm kia bị chăn lại thì Trần Kỳ thật sự không ngại lên tiếng chất vấn Lâm Phi đâu.
Dám nói cô ta ngực lép, Lâm Phi đúng là kẻ đầu tiên.
……
Trong căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao Hilton ở thành phố Trung Hải.
“Khương thiếu gia, chúng ta đã bao lâu chưa gặp rồi?” Trên bộ ghế sofa da thật mềm mại rộng rãi, hai người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn nhau nói chuyện, một trong hai người là Phương Văn Hi – Phương đại thiếu gia của nhà họ Phương đã bị Lâm Phi lấy đi năm mươi triệu nhân dân tệ.
Còn người đối diện là một thanh niên trạc tuổi với Phương Văn Hi, khuôn mặt thon dài, đôi mắt tẻ nhạt.
Người này được Phương Văn Hi gọi là Khương thiếu gia, sau khi nghe câu hỏi của Phương Văn Hi thì ánh mắt như đang nhớ lại, đôi môi mỏng thín kia hơi nhếch lên: “Cũng chừng ba năm rồi.”
“Ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.” Phương Văn Hi hơi ngửa mặt ra sau, hắn dang hai tay lên thành ghế sofa rồi khẽ cười: “Ba năm nay, các tin tức liên quan về Khương thiếu gia tôi nắm không thiếu tin nào.”
“Cũng chỉ là hư danh thôi, không đáng để nhắc đến.” Người thanh niên trẻ tuổi mà Phương Văn Hi gọi là Khương thiếu gia lắc đầu trả lời khiêm tốn.
“Thiếu tá trẻ tuổi nhất ở quân khu Hoa Đông, nếu như chỉ vì cái danh đó thì tôi chỉ có thể nói là sự khiêm tốn quá mức, đây phải là tự hào mới đúng, Khương thiếu gia của tôi ạ.”
Từ trong lời nói của Phương Văn Hi, có thể đoàn được người ngồi đối diện với Phương Văn Hi ăn nói thận trọng chính là Khương Vân Bằng, người có ý định cướp Trần Kỳ từ tay Lâm Phi.
Khương Vân Bằng hơi nhếch môi lên: “Phương thiếu gia quá lời rồi, theo như tôi biết thì ba năm nay, giới kinh doanh của thành phố Trung Hải đều hết lời khen ngợi Phương thiếu gia. Nếu như tôi đoán không nhầm thì không bao lâu nữa Phương thiếu gia đây sẽ tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Phương.”
“Sao qua được Khương thiếu gia chứ. Tuổi đời còn trẻ mà đã là thiếu tá, con đường công danh xán lạn.” Phương Văn Hi vừa nói vừa lấy ra một bức thư từ trong ngực đưa cho Khương Vân Bằng: “Nghe nói lần này Khương thiếu gia về là vì muốn dành lấy trái tim của cô Trần. Theo đuổi con gái không thể thiếu tiền được. Đây là chút lòng thành của tôi, có lẽ sẽ giúp được Khương thiếu gia phần nào thành công.”
“Tin tức của Phương thiếu gia thật nhanh.” Khương Vân Bằng nhìn Phương Văn Hi rồi cầm lấy phong bì, anh ta rút tấm séc bên trong ra rồi liếc một cái, đôi môi mỏng thín của Khương Vân Bằng lại lần nữa nhếch lên: “Mười triệu nhân dân tệ, ba năm không gặp, Phương thiếu gia càng ngày càng mạnh tay.”
“Nếu không phải trước đó bị lừa mất năm mươi triệu nhân dân tệ thì tôi còn bạo tay hơn nhiều.” Phương Văn Hi nâng chai XO trên bàn lên uống, trong ánh mắt nóng rực kia đầy ý cười cợt nhưng lại đầy khó chịu.
“Ồ, anh kể rõ hơn đi.” Khương Vân Bằng nhét chiếc phong bì vào ngực rồi uống với Phương Văn Hi một ly, sau đó lên tiếng.
“Cũng chỉ là một thằng hề nhảy nhót bạo gan chút thôi, không đủ để khiến tôi phải nghĩ đến.”
Phương Văn Hi nói xong, Khương Vân Bằng đang định nói thêm gì thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
“Xem ra mười nghìn tệ mà Phương thiếu gia đưa cho tôi đã được dùng đến luôn rồi.” Khương Vân Bằng cười nói với Phương Văn Hi rồi nhận cuộc điện thoại với giọng nhẹ nhàng: “Kỳ Kỳ, muộn như vậy rồi sao lại nhớ ra gọi cho anh thế?”
“Tên họ Khương kia, anh nghe rõ cho tôi, tôi đã tìm được người đàn ông của mình rồi. Sau này anh cút càng xa tôi càng tốt, đừng để tôi nhìn thấy anh. Nếu còn để tôi gặp phải anh thêm lần nữa thì bà cô đây sẽ đánh anh luôn đấy.”
Người có thể phách lối nói năng với Khương Vân Bằng như vậy ngoài cô hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ ra thì không thể có người thứ hai.
Mặc dù câu nói này Trần Kỳ không hét lên nhưng cũng đủ để cho Khương Vân Bằng và Phương Văn Hi nghe rõ.
Rõ ràng cả hai người đều ngơ ngác.
Thế nhưng giọng đàn ông vang lên trong điện thoại của Khương Vân Bằng lại khiến cho Khương Vân Bằng và Phương Văn Hi đều tức tối muốn đập bàn.
Khương Vân Bằng thật muốn đập bàn, rõ ràng người con gái mà hắn theo đuổi nửa đêm lại ở cùng một người đàn ông khác và đang làm ra chuyện khiến hắn phát điên.
Còn Phương Văn Hi muốn đập bàn là vì hắn đã nghe ra giọng nói ở phía bên kia đầu dây chính là “trùm đầu sỏ” làm tổn thất của hắn năm mươi triệu nhân dân tệ.
Lâm Phi đang chăm chú ngắm nhìn cơ thể bốc lửa gợi cảm của Trần Kỳ, đôi mắt nhìn đơn thuần không hề có ý định chớp lấy một cái.
Còn trong đôi mắt không hề chớp kia của Trần Kỳ đương nhiên không đơn thuần như của Lâm Phi, cô ta nhìn chằm chằm Lâm Phi với sự bực dọc, xấu hổ, không phục, hối hận… các loại cảm xúc đan xen lẫn lộn, vô cùng phức tạp.
Thế nhưng có được câu giải thích “nếu như tìm cũng phải tìm người không cần bỏ tiền như cô” thì so với lúc vừa bước vào căn phòng này, sát khí trong đôi mắt Trần Kỳ dành cho Lâm Phi rõ ràng đã dịu đi hẳn.
Có thể đảm nhận chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố Trung Hải, Trần Kỳ đương nhiên không hề ngốc. Sau khi nghe được lời giải thích đó của Lâm Phi, Trần Kỳ kết nối mọi suy nghĩ lại và cuối cùng cũng hiểu ra mình đã hiểu nhầm Lâm Phi.
Nếu như Lâm Phi lén lút tìm mấy cô phục vụ bắt mắt sau lưng Trần Kỳ thì không thể tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như bây giờ được.
Quả thực, nếu nói lý ra thì cũng không thể trách thần kinh Trần Kỳ có vấn đề.
Cô ta tức tối như vậy cũng là vì quan tâm người ta mà thôi. Bất cứ một cô gái nào nghe được người đàn ông của mình bỏ tiền tới khách sạn gọi phục vụ thì đều không thể giữ nổi tâm lý bình tĩnh.
Đây mới là Trần Kỳ đã từng lên giường với Lâm Phi một lần và chưa hề xác định mối quan hệ với Lâm Phi. Nếu đổi Trần Kỳ thành Mộ San San thì kết cục của Lâm Phi tuyệt đối không chỉ đơn giản là bị cắn vào lưỡi như vậy đâu.
“Kỳ Kỳ, cô cũng biết con người tôi từ trước đến nay đều không thích nợ tiền người khác. Nhưng tôi không lấy được tiền ra, nếu cô không ngại thì tôi dùng thân xác mình trả nợ. Nếu cô không đồng ý thì có thể đưa ra đề xuất, chúng ta cùng thương lượng. Ừm, nếu cô không nói gì thì tôi coi như cô mặc nhiên đồng ý rồi nhé.”
Chỉ tận hưởng bằng mắt đương nhiên không thể làm Lâm Phi mãn nguyện. Mỹ nữ ở trước mặt, nếu không thể ôm Trần Kỳ lăn lộn trên giường thì không phải là Lâm Phi đang chịu thiệt đó sao.
Lâm Phi bắt đầu ra tay còn Trần Kỳ vẫn đang ngơ ngác.
Sĩ quan cảnh sát Trần như cô ta từ bao giờ đồng ý cho Lâm Phi trả nợ bằng thân xác vậy, vấn đề thể xác luôn là do Lâm Phi tự xướng lên được chưa nào.
Cảnh sát Trần đang định lên tiếng phản bác nhưng vấn đề là Lâm Phi phải cho cô ta cơ hội lên tiếng.
Trần Kỳ thật sự đã bị sự vô liêm sỉ của Lâm Phi đánh bại.
Không lâu trước đó, hắn còn cười nhạo cảnh sát Trần như cô ta rằng bộ ngực không đủ lớn, thế mà chẳng mấy chốc lại bắt đầu sờ mó.
Không phải chê không đủ to sao, có dũng khí thì đừng có sờ nữa.
Đây là lời nói thật lòng trong lòng Trần Kỳ. Nếu như không phải đôi môi hồng thắm kia bị chăn lại thì Trần Kỳ thật sự không ngại lên tiếng chất vấn Lâm Phi đâu.
Dám nói cô ta ngực lép, Lâm Phi đúng là kẻ đầu tiên.
……
Trong căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao Hilton ở thành phố Trung Hải.
“Khương thiếu gia, chúng ta đã bao lâu chưa gặp rồi?” Trên bộ ghế sofa da thật mềm mại rộng rãi, hai người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn nhau nói chuyện, một trong hai người là Phương Văn Hi – Phương đại thiếu gia của nhà họ Phương đã bị Lâm Phi lấy đi năm mươi triệu nhân dân tệ.
Còn người đối diện là một thanh niên trạc tuổi với Phương Văn Hi, khuôn mặt thon dài, đôi mắt tẻ nhạt.
Người này được Phương Văn Hi gọi là Khương thiếu gia, sau khi nghe câu hỏi của Phương Văn Hi thì ánh mắt như đang nhớ lại, đôi môi mỏng thín kia hơi nhếch lên: “Cũng chừng ba năm rồi.”
“Ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.” Phương Văn Hi hơi ngửa mặt ra sau, hắn dang hai tay lên thành ghế sofa rồi khẽ cười: “Ba năm nay, các tin tức liên quan về Khương thiếu gia tôi nắm không thiếu tin nào.”
“Cũng chỉ là hư danh thôi, không đáng để nhắc đến.” Người thanh niên trẻ tuổi mà Phương Văn Hi gọi là Khương thiếu gia lắc đầu trả lời khiêm tốn.
“Thiếu tá trẻ tuổi nhất ở quân khu Hoa Đông, nếu như chỉ vì cái danh đó thì tôi chỉ có thể nói là sự khiêm tốn quá mức, đây phải là tự hào mới đúng, Khương thiếu gia của tôi ạ.”
Từ trong lời nói của Phương Văn Hi, có thể đoàn được người ngồi đối diện với Phương Văn Hi ăn nói thận trọng chính là Khương Vân Bằng, người có ý định cướp Trần Kỳ từ tay Lâm Phi.
Khương Vân Bằng hơi nhếch môi lên: “Phương thiếu gia quá lời rồi, theo như tôi biết thì ba năm nay, giới kinh doanh của thành phố Trung Hải đều hết lời khen ngợi Phương thiếu gia. Nếu như tôi đoán không nhầm thì không bao lâu nữa Phương thiếu gia đây sẽ tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Phương.”
“Sao qua được Khương thiếu gia chứ. Tuổi đời còn trẻ mà đã là thiếu tá, con đường công danh xán lạn.” Phương Văn Hi vừa nói vừa lấy ra một bức thư từ trong ngực đưa cho Khương Vân Bằng: “Nghe nói lần này Khương thiếu gia về là vì muốn dành lấy trái tim của cô Trần. Theo đuổi con gái không thể thiếu tiền được. Đây là chút lòng thành của tôi, có lẽ sẽ giúp được Khương thiếu gia phần nào thành công.”
“Tin tức của Phương thiếu gia thật nhanh.” Khương Vân Bằng nhìn Phương Văn Hi rồi cầm lấy phong bì, anh ta rút tấm séc bên trong ra rồi liếc một cái, đôi môi mỏng thín của Khương Vân Bằng lại lần nữa nhếch lên: “Mười triệu nhân dân tệ, ba năm không gặp, Phương thiếu gia càng ngày càng mạnh tay.”
“Nếu không phải trước đó bị lừa mất năm mươi triệu nhân dân tệ thì tôi còn bạo tay hơn nhiều.” Phương Văn Hi nâng chai XO trên bàn lên uống, trong ánh mắt nóng rực kia đầy ý cười cợt nhưng lại đầy khó chịu.
“Ồ, anh kể rõ hơn đi.” Khương Vân Bằng nhét chiếc phong bì vào ngực rồi uống với Phương Văn Hi một ly, sau đó lên tiếng.
“Cũng chỉ là một thằng hề nhảy nhót bạo gan chút thôi, không đủ để khiến tôi phải nghĩ đến.”
Phương Văn Hi nói xong, Khương Vân Bằng đang định nói thêm gì thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
“Xem ra mười nghìn tệ mà Phương thiếu gia đưa cho tôi đã được dùng đến luôn rồi.” Khương Vân Bằng cười nói với Phương Văn Hi rồi nhận cuộc điện thoại với giọng nhẹ nhàng: “Kỳ Kỳ, muộn như vậy rồi sao lại nhớ ra gọi cho anh thế?”
“Tên họ Khương kia, anh nghe rõ cho tôi, tôi đã tìm được người đàn ông của mình rồi. Sau này anh cút càng xa tôi càng tốt, đừng để tôi nhìn thấy anh. Nếu còn để tôi gặp phải anh thêm lần nữa thì bà cô đây sẽ đánh anh luôn đấy.”
Người có thể phách lối nói năng với Khương Vân Bằng như vậy ngoài cô hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ ra thì không thể có người thứ hai.
Mặc dù câu nói này Trần Kỳ không hét lên nhưng cũng đủ để cho Khương Vân Bằng và Phương Văn Hi nghe rõ.
Rõ ràng cả hai người đều ngơ ngác.
Thế nhưng giọng đàn ông vang lên trong điện thoại của Khương Vân Bằng lại khiến cho Khương Vân Bằng và Phương Văn Hi đều tức tối muốn đập bàn.
Khương Vân Bằng thật muốn đập bàn, rõ ràng người con gái mà hắn theo đuổi nửa đêm lại ở cùng một người đàn ông khác và đang làm ra chuyện khiến hắn phát điên.
Còn Phương Văn Hi muốn đập bàn là vì hắn đã nghe ra giọng nói ở phía bên kia đầu dây chính là “trùm đầu sỏ” làm tổn thất của hắn năm mươi triệu nhân dân tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.