Chương 315: Cá cắn câu
Thủy Ca
05/12/2020
Casino của khách sạn Hoàng Gia lặng ngắt như tờ.
Nếu nói trước đó Lâm Phi chỉ mất năm phút đã thắng được hai mươi triệu nhân dân tệ khiến các doanh nghiệp tham gia buổi từ thiện phải ngỡ ngàng.
Vậy thì lúc này số tiền một tỉ đồng mà Lâm Phi đưa ra để cá cược với Phương Văn Hi thực sự còn khiến mọi người xung quanh kinh ngạc hơn.
Một tỉ là số tiền đủ khiến cho tất thảy các doanh nghiệp có mặt ở đây đều không khỏi “động lòng”.
Mặc dù những người có mặt ở đây phần lớn đều là những người có xuất thân từ các doanh nghiệp với số tiền lên đến hơn hàng tỉ nhân dân tệ, thậm chí còn có những người đã từng ký những hợp đồng có giá trị lên tới hàng chục tỉ nhân dân tệ.
Thế nhưng đó đều là những hợp đồng mà họ phải mất rất nhiều công sức mới có thể ký kết. Còn con số tiền hàng tỉ, và hàng chục tỉ đó cũng không phải ngày một ngày hai mà có được. Về cơ bản, bọn họ đều phải tích luỹ cả chục năm mới có được số tiền này. Kể cả là với nữ thần lạnh lùng Mộ San San trong giới kinh doanh thành phố Trung Hải, có thể đưa tập đoàn Mộ Thị đi tới ngày hôm nay cũng đã phải bỏ ra hai năm công sức.
Một ví dụ trực quan nhất chính là Lâm Phi đòi lấy Mỹ Thực Lâm ra để đặt cược. Mỹ Thực Lâm là tâm huyết của Trịnh Dân Hoà, có thể nói Mỹ Thực Lâm là sự nghiệp cả đời của Trịnh Dân Hoà.
Trịnh Dân Hòa có thể nhận được lời mời tham gia đêm hội từ thiện do phó thị trưởng quyền lực Cố Lan Chi tổ chức, đồng thời có tài sản lên tới hàng tỷ, không thể không kể tới công của Mỹ Thực Lâm.
Tập đoàn Mỹ Thực Lâm là công lao trong suốt gần hai mươi năm gây dựng của Trịnh Dân Hoà.
Vậy mà Lâm Phi lại lấy một canh bạc ra để đổi lại Mỹ Thực Lâm.
Một canh bạc kinh thiên động địa với giá trị lên đến một tỉ nhân dân tệ.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều là những nhân vật có máu mặt hiểu nhiều biết rộng, gia thế tầm cỡ. Thế nhưng, từ sắc mặt của bọn họ có thể nhận ra rằng lời đề nghị canh bạc một tỉ mà Lâm Phi đưa ra đã vượt qua khỏi tầm hiểu biết và khả năng kiểm soát tâm lý của bọn họ.
Nếu chỉ là một trăm triệu nhân dân tệ thì trong số tất cả những người có mặt ở đây có lẽ còn có thể tìm ra một hai người điên cuồng theo Lâm Phi ván bài đó.
Nhưng với con số một tỉ đồng thì trước đó, khi Lâm Phi đặt ra bốn mươi triệu chip khiêu chiến, chỉ có một mình Phương Văn Hi đứng ra nghênh chiến. Từ đó có thể nhận ra rằng ngoại trừ Phương Văn Hi ra thì tuyệt đối không có người thứ hai.
Mọi người bắt đầu xôn xao đổ dồn mọi sự chú ý tới chỗ Lâm Phi. Thông tin được lan đi nhanh chóng, những nhà hảo tâm còn đang chuyện trò trong sảnh khách đều lần lượt đi về phía sảnh casino.
Kể cả là Cố Lan Chi dung mạo xinh đẹp, vóc dáng thướt tha, khí chất ngời ngời cao quý cũng vội vàng tới.
“Tôi nói hai vị này, cược nhỏ thì vui, mà cược lớn lại hại thân. Mục đích của buổi tiệc tối nay là làm từ thiện, nói chính xác ra là muốn mượn lực của các vị mà làm chút việc thiện. Mặc dù tôi không hiểu trước đó hai vị đây đã từng xảy ra chuyện gì nhưng mong cả hai vị nể mặt tôi, bỏ ván cược này đi có được không?”
Cố Lan Chi từ từ đi tới, khi ánh mắt cô dừng lại ở Lâm Phi, cô ta hơi nheo mắt lại.
Vốn dĩ cũng vì tay cá cược cả tỉ bạc như Lâm Phi khiến cô ta phải thất thần nên không biết phải làm sao đối mặt với Phương Văn Hi.
Thấy Cố Lan Chi lên tiếng giảng hoà, Phương Văn Hi mừng ra mặt, nên lên tiếng ngay lập tức: “Đương nhiên là phải nể mặt phó thị trưởng Cố rồi. Vốn dĩ tôi không định…”
“Biết Tiểu Phương Tử chẳng tài cán gì mà. Vợ ơi, thật sự xin lỗi em. Xem ra hôm nay chồng không có cách nào giúp em giành lại Mỹ Thực Lâm rồi.” Khó khăn lắm mới dụ được Phương Văn Hi đến, nếu như không cược thì Lâm Phi đây há chẳng phải là mất công sao.
“Bỏ đi, vợ ơi, chúng ta đi thôi. Xem ra vì nể mặt phó thị trưởng Cố, Tiểu Phương Tử chắc chắn là không dám cược với anh đâu.” Nói rồi, Lâm Phi bèn kéo tay Mộ San San chỉ vào bốn mươi triệu tiền chip phía trước mặt rồi nói với Phương Văn Hi: “Tiểu Phương Tử, bốn mươi triệu này tặng cậu lấy khí thế mà rèn luyện cái lá gan của mình. Bao giờ luyện xong rồi thì nhớ gọi điện cho tôi, chúng ta hẹn lại nhé.”
Câu này của Lâm Phi thực sự là đòn khiêu khích Phương Văn Hi. Kể cả là nói riêng tư thì với xuất thân và sự kiêu ngạo của Phương Văn Hi, hắn sao có thể nhẫn nhịn nổi, chứ đừng nói là đang ở sảnh casino của một khách sạng Hoàng Gia sang trọng thế này, và còn ở trước mặt bao nhiêu quan khách nữa.
Nếu như Phương Văn Hi thật sự không lên tiếng cứ thế để Lâm Phi muốn nói gì thì nói thì Mỹ Thực Lâm có lẽ hắn vẫn giữ được nhưng Phương Văn Hi và thậm chí là cả nhà họ Phương đều trở thành trò cười trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải.
Sau này chỉ cần ai nhắc tới Mỹ Thực Lâm hoặc Phương Văn Hi thì e rằng đều lôi chuyện này ra làm câu chuyện đàm tiếu trên bàn trà mất.
Phương Văn Hi đương nhiên không thể cho phép những việc thế này xảy ra. Đúng lúc Lâm Phi đứng lên, hắn lạnh lùng đáp lại: “Phó thị trưởng Cố, chị cũng thấy rồi đấy. Không phải tôi không nể mặt chị, mà thực sự thì phó phòng Lâm của tập đoàn Mộ Thị đây bắt nạt người ta quá đáng. Tôi…”
“Nói về việc bắt nạt quá đáng thì tôi đột nhiên nhớ ra, trước đó có người muốn giết tôi, những người kia có lẽ là do Tiểu Phương Tử phái đến nhỉ?”
Lâm Phi vừa lên tiếng, cả sảnh casino đều im bặt lại.
Câu này của Lâm Phi đã khiến mọi người hết sức hoảng hốt, thậm chí lần này bọn họ còn kinh ngạc hơn so với ván cược một tỉ mà khi nãy Lâm Phi đưa ra.
Rõ ràng tất cả bọn họ đều không thể ngờ rằng Lâm Phi đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Kể cả là một kẻ đầu têu như Phương Văn Hi cũng không thể ngờ Lâm Phi có thể đem chuyện tranh đấu cá nhân của hai người bày ra cho bàn dân thiên hạ biết.
Khi Lâm Phi lên tiếng, Phương Văn Hi đã không thể kiềm chế nổi mà mặt mày biến sắc. Nhưng vì kinh nghiệm và tố chất tâm lý của bản thân mà hắn nhanh chóng che đậy đi sự mất bình tĩnh của mình.
Thế nhưng những người ở đây đều là những con người lão luyện. Kể cả là Phương Văn Hi có nhanh đến mấy thì khi thần sắc hắn thay đổi, vẫn có một số người để ý và nhận ra.
Cũng vì vậy mà bầu không khí tại sảnh casino lúc này càng lúc càng trở nên khác thường.
Không quan tâm tới phản ứng của những người xung quanh thế nào, Phương Văn Hi sau khi định thần trở lại lập tức lên tiếng nạt lại Lâm Phi: “Phó phòng Lâm, cho dù giữa chúng ta có một số chuyện không mấy vui vẻ, nhưng anh cũng không cần thiết phải bôi nhọ tôi thế chứ?”
“Tiểu Phương Tử, tôi cũng chỉ là nói đùa với cậu thế thôi, cậu có cần thiết phải phản ứng thái quá vậy không?”
“Vu oan giá hoạ, tôi…”
“Bớt phí lời đi. Cược hay không cược, không cược thì tôi đi đây.”
Thấy mùi thuốc súng nồng ngặc giữa hai người, là người đề xướng ra buổi từ thiện, Cố Lan Chi đương nhiên không thể ngó lơ. Cô ta chậm rãi lên tiếng: “Xem ra giữa hai vị quả thật có chút chuyện không vui. Hai vị đã không nể mặt tôi mà cứ muốn cược thì chi bằng để tôi chia bài cho hai vị, thế nào?”
“Nếu vậy thì đa tạ phó thị trưởng Cố.” Sự việc đã tới mức này, Phương Văn Hi không muốn cược cũng không được. Hắn chỉ có thể chắp tay với Cố Lan Chi thể hiện thành ý.
Vậy là cá đã cắn câu.
Nếu nói trước đó Lâm Phi chỉ mất năm phút đã thắng được hai mươi triệu nhân dân tệ khiến các doanh nghiệp tham gia buổi từ thiện phải ngỡ ngàng.
Vậy thì lúc này số tiền một tỉ đồng mà Lâm Phi đưa ra để cá cược với Phương Văn Hi thực sự còn khiến mọi người xung quanh kinh ngạc hơn.
Một tỉ là số tiền đủ khiến cho tất thảy các doanh nghiệp có mặt ở đây đều không khỏi “động lòng”.
Mặc dù những người có mặt ở đây phần lớn đều là những người có xuất thân từ các doanh nghiệp với số tiền lên đến hơn hàng tỉ nhân dân tệ, thậm chí còn có những người đã từng ký những hợp đồng có giá trị lên tới hàng chục tỉ nhân dân tệ.
Thế nhưng đó đều là những hợp đồng mà họ phải mất rất nhiều công sức mới có thể ký kết. Còn con số tiền hàng tỉ, và hàng chục tỉ đó cũng không phải ngày một ngày hai mà có được. Về cơ bản, bọn họ đều phải tích luỹ cả chục năm mới có được số tiền này. Kể cả là với nữ thần lạnh lùng Mộ San San trong giới kinh doanh thành phố Trung Hải, có thể đưa tập đoàn Mộ Thị đi tới ngày hôm nay cũng đã phải bỏ ra hai năm công sức.
Một ví dụ trực quan nhất chính là Lâm Phi đòi lấy Mỹ Thực Lâm ra để đặt cược. Mỹ Thực Lâm là tâm huyết của Trịnh Dân Hoà, có thể nói Mỹ Thực Lâm là sự nghiệp cả đời của Trịnh Dân Hoà.
Trịnh Dân Hòa có thể nhận được lời mời tham gia đêm hội từ thiện do phó thị trưởng quyền lực Cố Lan Chi tổ chức, đồng thời có tài sản lên tới hàng tỷ, không thể không kể tới công của Mỹ Thực Lâm.
Tập đoàn Mỹ Thực Lâm là công lao trong suốt gần hai mươi năm gây dựng của Trịnh Dân Hoà.
Vậy mà Lâm Phi lại lấy một canh bạc ra để đổi lại Mỹ Thực Lâm.
Một canh bạc kinh thiên động địa với giá trị lên đến một tỉ nhân dân tệ.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều là những nhân vật có máu mặt hiểu nhiều biết rộng, gia thế tầm cỡ. Thế nhưng, từ sắc mặt của bọn họ có thể nhận ra rằng lời đề nghị canh bạc một tỉ mà Lâm Phi đưa ra đã vượt qua khỏi tầm hiểu biết và khả năng kiểm soát tâm lý của bọn họ.
Nếu chỉ là một trăm triệu nhân dân tệ thì trong số tất cả những người có mặt ở đây có lẽ còn có thể tìm ra một hai người điên cuồng theo Lâm Phi ván bài đó.
Nhưng với con số một tỉ đồng thì trước đó, khi Lâm Phi đặt ra bốn mươi triệu chip khiêu chiến, chỉ có một mình Phương Văn Hi đứng ra nghênh chiến. Từ đó có thể nhận ra rằng ngoại trừ Phương Văn Hi ra thì tuyệt đối không có người thứ hai.
Mọi người bắt đầu xôn xao đổ dồn mọi sự chú ý tới chỗ Lâm Phi. Thông tin được lan đi nhanh chóng, những nhà hảo tâm còn đang chuyện trò trong sảnh khách đều lần lượt đi về phía sảnh casino.
Kể cả là Cố Lan Chi dung mạo xinh đẹp, vóc dáng thướt tha, khí chất ngời ngời cao quý cũng vội vàng tới.
“Tôi nói hai vị này, cược nhỏ thì vui, mà cược lớn lại hại thân. Mục đích của buổi tiệc tối nay là làm từ thiện, nói chính xác ra là muốn mượn lực của các vị mà làm chút việc thiện. Mặc dù tôi không hiểu trước đó hai vị đây đã từng xảy ra chuyện gì nhưng mong cả hai vị nể mặt tôi, bỏ ván cược này đi có được không?”
Cố Lan Chi từ từ đi tới, khi ánh mắt cô dừng lại ở Lâm Phi, cô ta hơi nheo mắt lại.
Vốn dĩ cũng vì tay cá cược cả tỉ bạc như Lâm Phi khiến cô ta phải thất thần nên không biết phải làm sao đối mặt với Phương Văn Hi.
Thấy Cố Lan Chi lên tiếng giảng hoà, Phương Văn Hi mừng ra mặt, nên lên tiếng ngay lập tức: “Đương nhiên là phải nể mặt phó thị trưởng Cố rồi. Vốn dĩ tôi không định…”
“Biết Tiểu Phương Tử chẳng tài cán gì mà. Vợ ơi, thật sự xin lỗi em. Xem ra hôm nay chồng không có cách nào giúp em giành lại Mỹ Thực Lâm rồi.” Khó khăn lắm mới dụ được Phương Văn Hi đến, nếu như không cược thì Lâm Phi đây há chẳng phải là mất công sao.
“Bỏ đi, vợ ơi, chúng ta đi thôi. Xem ra vì nể mặt phó thị trưởng Cố, Tiểu Phương Tử chắc chắn là không dám cược với anh đâu.” Nói rồi, Lâm Phi bèn kéo tay Mộ San San chỉ vào bốn mươi triệu tiền chip phía trước mặt rồi nói với Phương Văn Hi: “Tiểu Phương Tử, bốn mươi triệu này tặng cậu lấy khí thế mà rèn luyện cái lá gan của mình. Bao giờ luyện xong rồi thì nhớ gọi điện cho tôi, chúng ta hẹn lại nhé.”
Câu này của Lâm Phi thực sự là đòn khiêu khích Phương Văn Hi. Kể cả là nói riêng tư thì với xuất thân và sự kiêu ngạo của Phương Văn Hi, hắn sao có thể nhẫn nhịn nổi, chứ đừng nói là đang ở sảnh casino của một khách sạng Hoàng Gia sang trọng thế này, và còn ở trước mặt bao nhiêu quan khách nữa.
Nếu như Phương Văn Hi thật sự không lên tiếng cứ thế để Lâm Phi muốn nói gì thì nói thì Mỹ Thực Lâm có lẽ hắn vẫn giữ được nhưng Phương Văn Hi và thậm chí là cả nhà họ Phương đều trở thành trò cười trong giới kinh doanh ở thành phố Trung Hải.
Sau này chỉ cần ai nhắc tới Mỹ Thực Lâm hoặc Phương Văn Hi thì e rằng đều lôi chuyện này ra làm câu chuyện đàm tiếu trên bàn trà mất.
Phương Văn Hi đương nhiên không thể cho phép những việc thế này xảy ra. Đúng lúc Lâm Phi đứng lên, hắn lạnh lùng đáp lại: “Phó thị trưởng Cố, chị cũng thấy rồi đấy. Không phải tôi không nể mặt chị, mà thực sự thì phó phòng Lâm của tập đoàn Mộ Thị đây bắt nạt người ta quá đáng. Tôi…”
“Nói về việc bắt nạt quá đáng thì tôi đột nhiên nhớ ra, trước đó có người muốn giết tôi, những người kia có lẽ là do Tiểu Phương Tử phái đến nhỉ?”
Lâm Phi vừa lên tiếng, cả sảnh casino đều im bặt lại.
Câu này của Lâm Phi đã khiến mọi người hết sức hoảng hốt, thậm chí lần này bọn họ còn kinh ngạc hơn so với ván cược một tỉ mà khi nãy Lâm Phi đưa ra.
Rõ ràng tất cả bọn họ đều không thể ngờ rằng Lâm Phi đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Kể cả là một kẻ đầu têu như Phương Văn Hi cũng không thể ngờ Lâm Phi có thể đem chuyện tranh đấu cá nhân của hai người bày ra cho bàn dân thiên hạ biết.
Khi Lâm Phi lên tiếng, Phương Văn Hi đã không thể kiềm chế nổi mà mặt mày biến sắc. Nhưng vì kinh nghiệm và tố chất tâm lý của bản thân mà hắn nhanh chóng che đậy đi sự mất bình tĩnh của mình.
Thế nhưng những người ở đây đều là những con người lão luyện. Kể cả là Phương Văn Hi có nhanh đến mấy thì khi thần sắc hắn thay đổi, vẫn có một số người để ý và nhận ra.
Cũng vì vậy mà bầu không khí tại sảnh casino lúc này càng lúc càng trở nên khác thường.
Không quan tâm tới phản ứng của những người xung quanh thế nào, Phương Văn Hi sau khi định thần trở lại lập tức lên tiếng nạt lại Lâm Phi: “Phó phòng Lâm, cho dù giữa chúng ta có một số chuyện không mấy vui vẻ, nhưng anh cũng không cần thiết phải bôi nhọ tôi thế chứ?”
“Tiểu Phương Tử, tôi cũng chỉ là nói đùa với cậu thế thôi, cậu có cần thiết phải phản ứng thái quá vậy không?”
“Vu oan giá hoạ, tôi…”
“Bớt phí lời đi. Cược hay không cược, không cược thì tôi đi đây.”
Thấy mùi thuốc súng nồng ngặc giữa hai người, là người đề xướng ra buổi từ thiện, Cố Lan Chi đương nhiên không thể ngó lơ. Cô ta chậm rãi lên tiếng: “Xem ra giữa hai vị quả thật có chút chuyện không vui. Hai vị đã không nể mặt tôi mà cứ muốn cược thì chi bằng để tôi chia bài cho hai vị, thế nào?”
“Nếu vậy thì đa tạ phó thị trưởng Cố.” Sự việc đã tới mức này, Phương Văn Hi không muốn cược cũng không được. Hắn chỉ có thể chắp tay với Cố Lan Chi thể hiện thành ý.
Vậy là cá đã cắn câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.