Cửu Dương Binh Vương

Chương 178: Cũng không tệ

Thủy Ca

02/12/2020

“Người mà bác Tạ nói là cậu Lâm Phi này à?”

Ở nhà Trần Kỳ, một người đàn ông tuổi trên dưỡi ngũ tuần, mặc bộ đồ kiểu Trung, tóc hoa râm đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ đun, người lên tiếng hỏi Lâm Phi chính là người đàn ông trung tuổi này.

“Đây là bố tôi.” Trần Kỳ khác tay Lâm Phi nói nhỏ vào tai hắn, chủ động buông tay ra rồi đi về phía bố mình.

“Bố, anh ấy chính là Lâm Phi, người mà bác Tạ nói với bố, anh ấy là bạn trai con.”

“Bố hỏi cậu ta, không phải hỏi con.” Trần Kỳ còn chưa nói xong, bố cô ta đã lên tiếng ngắt lời.

“Cậu thanh niên trông dáng người cũng cao to đấy, cậu khiến tôi đợi lâu rồi đấy.”

Bố Trần Kỳ mặc dù tuổi cao nhưng rõ ràng còn rất hăng hái, đặc biệt là đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Phi.

Nếu đổi thành một người thanh niên khác thì có lẽ sẽ bị cái khí thế đó của bố Trần Kỳ làm cho run sợ nhưng đương nhiên Lâm Phi không giống như những người bình thường khác. Những việc mà Lâm Phi từng trải quá nhiều, thái độ này của bố Trần Kỳ đương nhiên không thể doạ Lâm Phi được.

Đối diện với ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu hắn, Lâm Phi không hề tỏ thái độ ra bên ngoài. Hắn đưa chỗ hoa quả đang cầm trên tay cho Trần Kỳ rồi tiến lên nói: “Chú dạy phải ạ, cháu nên đến chào cô chú từ sớm, có điều nghe Kỳ Kỳ nói dù chú không còn làm ở uỷ ban thành phố nữa nhưng công việc ở đại học Nhân dân vẫn khiến chú phải đau đầu. Cháu cũng lo sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của chú nên mới chần chừ. Đều là lỗi tại cháu. Mong chú bỏ qua ạ.”

Trước khi Lâm Phi nói những câu này, hắn đã sớm chuẩn bị từ trước và cùng luyện tập với Trần Kỳ.

Từ chỗ Trần Kỳ, Lâm Phi biết được bố Trần Kỳ là Trần An Bàng khi còn trẻ dã từng làm mười mấy năm trong quân đội, sau khi về thành phố Trung Hải lại làm hơn mười năm ở uỷ ban thành phố, sau này vì một số bệnh tật di chứng hồi trẻ để lại nên ông nghỉ hưu sớm, làm một công việc nhàn rỗi hơn một chút ở Đại học nhân dân.

Người mới nghỉ hưu khó tránh khỏi sẽ có tâm lý không thích nhàn hạ. Lời giải thích này của Lâm Phi đã trúng tim đen của bố Trần Kỳ.

“Chuyện này cũng không trách tiểu Lâm được, nếu trách là trách con gái bảo bối của cô. Vừa rồi tiểu Lâm đến cửa rồi mà nó còn không cho người ta vào nhà. Nếu không phải cô tình cờ đi ra kịp thời thì con gái cưng e là đã đuổi tiểu Lâm đi rồi.”



Mẹ Trần Kỳ lúc này cũng bê ấm trà đi vào phòng khách nói đỡ cho Lâm Phi.

“Đúng là nhắng nhít.” Có hai lần giải thích như vậy nên bố Trần Kỳ đương nhiên không tiếp tục làm khó Lâm Phi nữa, ngược lại lại lên giọng dạy dỗ con gái.

Trần Kỳ lúc này cũng tới bên cạnh nghĩ tới màn diễn lúc luyện tập với Lâm Phi, cô ta cúi đầu không nói gì. Nếu như là bình thường thì với tính cách của Trần Kỳ, nói gì cũng phải cãi bố vài câu mới được.

“Được rồi, người ta cũng đến rồi, còn nói mấy chuyện đó làm gì. Nào, tiểu Lâm, uống trà đã.” Mẹ Trần Kỳ nói cười, không quên mời Lâm Phi uống trà.

“Cháu cảm ơn cô.” Lâm Phi vội đỡ lấy ấm trà lên tiếng.

“Tiểu Lâm à, cháu đừng khách sáo. Cảm ơn gì chứ, cô chú nên cảm ơn cháu mới phải. Lần trước nếu không phải cháu kịp thời đưa nha đầu này đến bệnh viện thì cô và chú cháu sợ là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.” Mẹ Trần Kỳ nói đương nhiên là chuyện là trước, Lâm Phi cứu Trần Kỳ khi đang đi bắt bọn buôn ma tuý.

Còn không đợi Lâm Phi trả lời, Trần Kỳ không mấy vui vẻ lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng có cho anh ấy sĩ diện quá, không có anh ấy cứu con cũng không chết được đâu.”

Đương nhiên Trần Kỳ không thể quên được cảnh đêm đó Lâm Phi đã lợi dụng mình thế nào, Trần Kỳ vẫn luôn ôm mối thù trong lòng.

“Con nha đầu này nữa.”

“Được rồi, việc đã qua rồi, nhắc làm gì nữa.” Bố Trần Kỳ lên tiếng ngắt lời, ông quay đầu nhìn Lâm Phi.

“Cậu đã tới rồi thì uống với tôi đôi chén.” Thông qua uống rượu đánh giá con người, bố Trần Kỳ đương nhiên là có ý này. Lâm Phi đương nhiên không từ chối, có điều hắn đã có sắp xếp riêng của mình.

Thấy mẹ Trần Kỳ chuẩn bị đứng dậy đi chuẩn bị đồ uống rượu, Lâm Phi vội đứng dậy theo: “Cô ơi, cô ngồi đi ạ, hôm nay để cháu nấu cho ạ.”

“Sao vậy được chứ, tiểu Lâm, cháu là khách, làm gì có chuyện để khách phải động tay chứ.” Mẹ Trần Kỳ lắc đầu từ chối.

Lâm Phi đứng dậy kéo tay Trần Kỳ: “Cô ơi cô nghe cháu đi ạ. Lúc tới đây cháu còn chuẩn bị cho cô một chút đồ mỹ phẩm, có điều Kỳ Kỳ nói cô vốn rất đẹp nên không cần trang điểm. cháu nghĩ mãi nên mua hoa quả rau củ đến để cảm ơn cô đấy ạ. Cô và chú nuôi dạy Kỳ Kỳ hơn hai mươi năm như vậy, hôm nay cứ để cháu và Kỳ Kỳ nấu cơm cho cô chú đi ạ.”



Lâm Phi nói nghe thật chân thành, Trần Kỳ cũng hiếm có cơ hội thể hiện là đứa con hiếu thảo, hai người được dịp diễn đúng một vở kịch hoàn hảo.

……..

Trần Kỳ vừa đi vào bếp, liếc bố mẹ mình một cái, thấy hai người không đi theo vào liền lập tức uy hiếp Lâm Phi: “Lâm Phi, tôi nói cho anh biết, bà cô đây chỉ biết nấu mỳ, mấy cái việc nấu cơm thế này anh tự nghĩ ra thì tốt nhất …”

“Ở đâu hay ho thì tới đấy đi, đừng ở đây cản việc tôi.” Trước mặt bố mẹ Trần Kỳ, Lâm Phi đã giữ thể diện cho cô ta lắm rồi. Khi riêng tư hai người, Lâm Phi đương nhiên sẽ không khách sáo với Trần Kỳ. Với kiểu con gái như Trần Kỳ, Lâm Phi căn bản không có hy vọng cô ta có thể giúp đỡ gì khi đứng chung bếp cả.

Hắn chỉ cầu Trần Kỳ đừng làm loạn lên là hắn đã cảm tạ trời phật lắm rồi.

“Tôi đợi xem cô thu dọn tàn cục thế nào.” Thái độ Lâm Phi quay ngoắt 180 độ, một giây trước hắn còn gọi cô ta thân mật “Kỳ Kỳ”, từ khi bước vào căn bếp liền trở mặt khiến Trần Kỳ vô cùng khó chịu.

Tính cách Trần Kỳ y như bố cô ta, từ nhỏ đã có thiên hướng nam tính một chút, nếu không cô ta đã không theo nghề cảnh sát hình sự. Bạn bảo cô ta bắt cướp, truy lùng bọn ma tuý còn được, nhưng bảo cô ta rửa rau nấu cơm, đây rõ ràng giống như là việc đòi mạng cô ta vậy.

Trần Kỳ thực sự không hiểu kiểu người vô liêm sỉ như Lâm Phi thì sao lại có thể nghĩ ra một việc là thông qua việc nấu nướng để lấy lòng bố mẹ cô ta chứ.

Từ khi bắt đầu khi nghe Lâm Phi đưa ra đề nghị này, cảnh sát Trần đã thật lực phản đối. Trần Kỳ không hiểu làm gì không làm, lại đi nấu cơm, đây không phải là đề khó cho cô ta sao.

Thế nhưng rất nhanh chóng, Trần Kỳ liền hiểu ra.

Vì cô ta đã nhìn ra con dao nhặt rau cô ta không thể nào gần gũi nổi trong tay Lâm Phi lại rất linh hoạt, chẳng mấy chốc đã thái xong hết sạch rau.

Trần Kỳ mở to mắt không thể nào tin nổi.

Cô ta nhìn bóng dáng Lâm Phi bận rộn rồi trỗi dậy một cảm giác mà trước nay chưa từng có: Tên này cũng không đến mức vô dụng, có làm bạn trai cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Dương Binh Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook