Chương 337: Được hời
Thủy Ca
05/12/2020
“Chẳng trách chị Lăng trẻ như vậy đã làm tới chức trưởng phòng rồi, chị thông minh thật đó!”
Trong một khách sạn ở thành phố Ninh Châu. Sau khi biết được Lăng Vi Vi đã lừa được La Trung Tuấn, nắm được tất cả chứng cứ chỉ bằng chiếc máy quay mini và bút ghi âm loại nhỏ, Ninh Kỳ chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó là khâm phục cô, khác hẳn với Lâm Phi, kẻ đang nghĩ thầm phụ nữ thật giảo hoạt.
“Chị Lăng, nếu ngày mai chị phải đi tìm tên họ La đó, nhất định phải đưa em đi cùng đó, thật gay cấn mà!” Bản thân Ninh Kỳ đã không phải người yên phận, nếu không nửa đêm nửa hôm cô cũng không nhảy nhót ở tầng trên nhà Lâm Phi thuê. Hiếm khi được nếm mùi drama vốn chỉ có trong phim ảnh nên đương nhiên tiếp viên Ninh phải thử một lần rồi.
“Chỗ tôi còn có thứ kích thích hơn, cô có muốn thử không?” Rõ ràng cảm giác hưng phấn của Ninh Kỳ không thể truyền sang Lâm Phi nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới chuyện hắn nhân cơ hội này dụ cô ra khỏi phòng.
Ninh Kỳ chau mày nhìn Lâm Phi, đôi môi hồng khẽ mở: “Thứ kích thích mà anh nói là gì?”
“Tiền!”
“Nói ra nghe xem.”
“Cho cô một triệu, tối nay ngủ ở sô pha với tôi.”
“Anh nghĩ tôi ngu chắc!” Ninh Kỳ vốn đã nghi ngờ thứ kích thích mà Lâm Phi nhắc tới chẳng tốt đẹp gì, nghe Lâm Phi nói xong, cô tức giận lườm hắn mấy cái rồi nói: “Một triệu đó vốn không phải của anh, quay về cũng phải nộp cho công ty.”
Rất rõ ràng, tiếp viên Ninh tuy không làm luật sư nhưng kiến thức cơ bản cô vẫn hiểu. Lâm Phi định dùng tấm séc một triệu định sẵn phải giao lại cho công ty để dụ dỗ cô, còn lâu cô mới mắc lừa.
Lần trước ở trong phòng trọ, vì tức giận nên nửa đêm cô xông vào phòng ngủ của Lâm Phi, bị hắn cướp đi lần đầu thì cũng thôi đi. Bây giờ còn định dùng tấm séc không thể đổi ra tiền mặt để dụ cô chủ động hiến thân mà được sao?!
“Ai nói với cô, một triệu này của tôi khi quay về phải giao nộp cho công ty, tôi và Vi Vi đã bàn bạc rồi, hai tấm séc này, chúng tôi...”
“Thật ngại quá, phó phòng Lâm, vừa nãy tôi quên nói với anh, tôi đã gọi cho sếp Mộ rồi. Xuất phát từ tình hình thực tế của công ty con ở Ninh Châu, sếp Mộ đã lấy danh nghĩa của tập đoàn đóng băng tạm thời tất cả danh mục tài khoản của công ty ở Ninh Châu rồi.”
“Ý gì vậy?!’
“Nói đơn giản là, tấm séc trong tay anh bây giờ chỉ là một tờ giấy bỏ đi.”
Xoẹt!
Như để chứng minh lời mình nói hoàn toàn là sự thật, Lăng Vi Vi vừa nói vừa xé rách tấm séc La Trung Tuấn đưa.
Bụp!
“Một tờ giấy bỏ đi mà muốn tôi ngủ ở sô pha với anh, chỗ nào vui anh đến đấy mà chơi.” Ninh Kỳ vốn chẳng hứng thú gì với tấm séc một triệu đó của Lâm Phi nên nghe Lăng Vi Vi nói xong càng tức giận, cô lấy gối ôm đánh Lâm Phi.
“Chị Lăng, bây giờ nhiệm vụ của bọn chị chắc đã xong rồi nhỉ?” Sau khi dùng gối ôm đập cho Lâm Phi một cái, Ninh Kỳ cũng không thèm quan tâm tới hắn nữa mà kéo Lăng Vi Vi sang ngồi bên cạnh mình hỏi nhỏ.
“Có thể coi là vậy. Sếp Mộ đã cử cán bộ phòng Pháp lý và mời luật sư chuyên môn, muộn nhất sáng mai họ sẽ tới Ninh Châu lúc đó sẽ không còn chuyện của bọn chị nữa.”
Nhiệm vụ lần này của Lăng Vi Vi và Lâm Phi là điều tra xem vì sao hai năm nay công ty con ở Ninh Châu luôn làm ăn thua lỗ. Bây giờ trưởng phòng Lăng không chỉ điều tra rõ tình hình tài chính của công ty mà còn nắm được chứng cứ tham ô của La Trung Tuấn, có thể coi là đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Nếu không phải vì không nỡ kết thúc sớm khoảng thời gian ở riêng với Lâm Phi, có lẽ bây giờ trưởng phòng Lăng đã trên đường về Trung Hải rồi.
Nhờ chính sách cải cách và mở rộng của sếp Mộ mà tập đoàn Mộ Thị đang ở trong thời kỳ phát triển nhanh chóng. Là trưởng phòng hành chính của Mộ Thị, cánh tay đắc lực của Mộ San San, nên công ty còn rất nhiều việc chờ cô xử lý.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất cô ở lại Ninh Châu là giữ chân La Trung Tuấn, tránh để hắn phát hiện ra điều gì mà ôm tiền bỏ trốn.
“Khi nãy xuống ăn cơm, có nghe những người khách khác nói spa suối nước nóng của khách sạn này rất đặc biệt. Còn lâu trời mới tối, chị cũng không có chuyện gì nữa, chúng ta đều rảnh rỗi, hay là đi thử xem.”
Hiếm khi được ở trong khách sạn năm sao, lại không cần trả tiền nên đương nhiên tiếp viên Ninh phải tận hưởng hết dịch vụ ở đây mới được chứ. Cái khác thì không nói nhưng dịch vụ chăm sóc nhan sắc phái đẹp như spa suối nước nóng, cô chắc chắn sẽ không muốn bỏ lỡ.
Còn về chuyện tại sao lại phải lôi Lăng Vi Vi đi mà không tìm người khác, đương nhiên là vì có Lăng Vi Vi đi cùng, cô sẽ được thơm lây, không cần bỏ tiền túi nữa.
“Vi Vi à, anh biết em nhất định không nhẫn tâm bỏ anh lại một mình ở trong phòng mà?” Nếu như hai người đi làm chuyện khác, chắc chắn phó phòng Lâm cũng sẽ đi theo nhưng spa suối nước nóng không phù hợp với hắn. Cũng chính vì vậy, hắn phải cố gắng giữ một người ở lại bầu bạn.
“Không phải anh rất muốn ngủ ở giường sao, chúng tôi đi hết rồi, vừa hay để giường lại cho anh ngủ một mình.”
Đương nhiên trưởng phòng Lăng không phản đối ở trong phòng làm gì đó với Lâm Phi, đây cũng chính là một trong những mục tiêu của cô trong trong chuyến đi này. Chỉ là hiếm khi đi công tác không phải làm việc, trưởng phòng lại càng mong muốn có thể tranh thủ chăm sóc nhan sắc, tăng thêm sức hút, như vậy mới có thể dễ dàng đánh bại Thẩm Bội Ni, giành lại trái tim của Lâm Phi.
“Đi, đi, đi hết đi. Hai người ngâm càng lâu, người được hời cuối cùng cũng là tôi.” Ninh Kỳ đã lên giường với Lâm Phi rồi, Lăng Vi Vi này cũng không thoát khỏi tay của hắn. Nhìn bề ngoài, hai người đi spa là vì chính mình nhưng thực ra người được lợi vẫn là phó phòng Lâm.
Dù gì đi nữa, da của hai cô ngâm càng lâu càng trắng mịn, phó phòng Lâm sờ càng khoái, không phải sao.
Hiểu rõ điều này, đương nhiên hắn sẽ không ngăn hai cô nữa.
“Hứ, lưu manh.”
Là người trưởng thành, cũng từng lên giường với Lâm Phi một lần rồi nên đương nhiên Ninh Kỳ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của Lâm Phi. Cô không nhịn được mắng Lâm Phi một câu, khuôn mặt đỏ ửng.
Mặc dù Lăng Vi Vi chưa từng lên giường với Lâm Phi nhưng không phải chuyện gì cũng phải làm mới biết. Nhất là khi Lăng Vi Vi nghĩ tới cảnh Lâm Phi cầm trong tay máy quay thu nhỏ và bút ghi âm, bắt cô ra sô pha ngủ cùng hắn thì gương mặt xinh đẹp còn ửng đỏ hơn cả Ninh Kỳ...
Trong một khách sạn ở thành phố Ninh Châu. Sau khi biết được Lăng Vi Vi đã lừa được La Trung Tuấn, nắm được tất cả chứng cứ chỉ bằng chiếc máy quay mini và bút ghi âm loại nhỏ, Ninh Kỳ chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó là khâm phục cô, khác hẳn với Lâm Phi, kẻ đang nghĩ thầm phụ nữ thật giảo hoạt.
“Chị Lăng, nếu ngày mai chị phải đi tìm tên họ La đó, nhất định phải đưa em đi cùng đó, thật gay cấn mà!” Bản thân Ninh Kỳ đã không phải người yên phận, nếu không nửa đêm nửa hôm cô cũng không nhảy nhót ở tầng trên nhà Lâm Phi thuê. Hiếm khi được nếm mùi drama vốn chỉ có trong phim ảnh nên đương nhiên tiếp viên Ninh phải thử một lần rồi.
“Chỗ tôi còn có thứ kích thích hơn, cô có muốn thử không?” Rõ ràng cảm giác hưng phấn của Ninh Kỳ không thể truyền sang Lâm Phi nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới chuyện hắn nhân cơ hội này dụ cô ra khỏi phòng.
Ninh Kỳ chau mày nhìn Lâm Phi, đôi môi hồng khẽ mở: “Thứ kích thích mà anh nói là gì?”
“Tiền!”
“Nói ra nghe xem.”
“Cho cô một triệu, tối nay ngủ ở sô pha với tôi.”
“Anh nghĩ tôi ngu chắc!” Ninh Kỳ vốn đã nghi ngờ thứ kích thích mà Lâm Phi nhắc tới chẳng tốt đẹp gì, nghe Lâm Phi nói xong, cô tức giận lườm hắn mấy cái rồi nói: “Một triệu đó vốn không phải của anh, quay về cũng phải nộp cho công ty.”
Rất rõ ràng, tiếp viên Ninh tuy không làm luật sư nhưng kiến thức cơ bản cô vẫn hiểu. Lâm Phi định dùng tấm séc một triệu định sẵn phải giao lại cho công ty để dụ dỗ cô, còn lâu cô mới mắc lừa.
Lần trước ở trong phòng trọ, vì tức giận nên nửa đêm cô xông vào phòng ngủ của Lâm Phi, bị hắn cướp đi lần đầu thì cũng thôi đi. Bây giờ còn định dùng tấm séc không thể đổi ra tiền mặt để dụ cô chủ động hiến thân mà được sao?!
“Ai nói với cô, một triệu này của tôi khi quay về phải giao nộp cho công ty, tôi và Vi Vi đã bàn bạc rồi, hai tấm séc này, chúng tôi...”
“Thật ngại quá, phó phòng Lâm, vừa nãy tôi quên nói với anh, tôi đã gọi cho sếp Mộ rồi. Xuất phát từ tình hình thực tế của công ty con ở Ninh Châu, sếp Mộ đã lấy danh nghĩa của tập đoàn đóng băng tạm thời tất cả danh mục tài khoản của công ty ở Ninh Châu rồi.”
“Ý gì vậy?!’
“Nói đơn giản là, tấm séc trong tay anh bây giờ chỉ là một tờ giấy bỏ đi.”
Xoẹt!
Như để chứng minh lời mình nói hoàn toàn là sự thật, Lăng Vi Vi vừa nói vừa xé rách tấm séc La Trung Tuấn đưa.
Bụp!
“Một tờ giấy bỏ đi mà muốn tôi ngủ ở sô pha với anh, chỗ nào vui anh đến đấy mà chơi.” Ninh Kỳ vốn chẳng hứng thú gì với tấm séc một triệu đó của Lâm Phi nên nghe Lăng Vi Vi nói xong càng tức giận, cô lấy gối ôm đánh Lâm Phi.
“Chị Lăng, bây giờ nhiệm vụ của bọn chị chắc đã xong rồi nhỉ?” Sau khi dùng gối ôm đập cho Lâm Phi một cái, Ninh Kỳ cũng không thèm quan tâm tới hắn nữa mà kéo Lăng Vi Vi sang ngồi bên cạnh mình hỏi nhỏ.
“Có thể coi là vậy. Sếp Mộ đã cử cán bộ phòng Pháp lý và mời luật sư chuyên môn, muộn nhất sáng mai họ sẽ tới Ninh Châu lúc đó sẽ không còn chuyện của bọn chị nữa.”
Nhiệm vụ lần này của Lăng Vi Vi và Lâm Phi là điều tra xem vì sao hai năm nay công ty con ở Ninh Châu luôn làm ăn thua lỗ. Bây giờ trưởng phòng Lăng không chỉ điều tra rõ tình hình tài chính của công ty mà còn nắm được chứng cứ tham ô của La Trung Tuấn, có thể coi là đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Nếu không phải vì không nỡ kết thúc sớm khoảng thời gian ở riêng với Lâm Phi, có lẽ bây giờ trưởng phòng Lăng đã trên đường về Trung Hải rồi.
Nhờ chính sách cải cách và mở rộng của sếp Mộ mà tập đoàn Mộ Thị đang ở trong thời kỳ phát triển nhanh chóng. Là trưởng phòng hành chính của Mộ Thị, cánh tay đắc lực của Mộ San San, nên công ty còn rất nhiều việc chờ cô xử lý.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất cô ở lại Ninh Châu là giữ chân La Trung Tuấn, tránh để hắn phát hiện ra điều gì mà ôm tiền bỏ trốn.
“Khi nãy xuống ăn cơm, có nghe những người khách khác nói spa suối nước nóng của khách sạn này rất đặc biệt. Còn lâu trời mới tối, chị cũng không có chuyện gì nữa, chúng ta đều rảnh rỗi, hay là đi thử xem.”
Hiếm khi được ở trong khách sạn năm sao, lại không cần trả tiền nên đương nhiên tiếp viên Ninh phải tận hưởng hết dịch vụ ở đây mới được chứ. Cái khác thì không nói nhưng dịch vụ chăm sóc nhan sắc phái đẹp như spa suối nước nóng, cô chắc chắn sẽ không muốn bỏ lỡ.
Còn về chuyện tại sao lại phải lôi Lăng Vi Vi đi mà không tìm người khác, đương nhiên là vì có Lăng Vi Vi đi cùng, cô sẽ được thơm lây, không cần bỏ tiền túi nữa.
“Vi Vi à, anh biết em nhất định không nhẫn tâm bỏ anh lại một mình ở trong phòng mà?” Nếu như hai người đi làm chuyện khác, chắc chắn phó phòng Lâm cũng sẽ đi theo nhưng spa suối nước nóng không phù hợp với hắn. Cũng chính vì vậy, hắn phải cố gắng giữ một người ở lại bầu bạn.
“Không phải anh rất muốn ngủ ở giường sao, chúng tôi đi hết rồi, vừa hay để giường lại cho anh ngủ một mình.”
Đương nhiên trưởng phòng Lăng không phản đối ở trong phòng làm gì đó với Lâm Phi, đây cũng chính là một trong những mục tiêu của cô trong trong chuyến đi này. Chỉ là hiếm khi đi công tác không phải làm việc, trưởng phòng lại càng mong muốn có thể tranh thủ chăm sóc nhan sắc, tăng thêm sức hút, như vậy mới có thể dễ dàng đánh bại Thẩm Bội Ni, giành lại trái tim của Lâm Phi.
“Đi, đi, đi hết đi. Hai người ngâm càng lâu, người được hời cuối cùng cũng là tôi.” Ninh Kỳ đã lên giường với Lâm Phi rồi, Lăng Vi Vi này cũng không thoát khỏi tay của hắn. Nhìn bề ngoài, hai người đi spa là vì chính mình nhưng thực ra người được lợi vẫn là phó phòng Lâm.
Dù gì đi nữa, da của hai cô ngâm càng lâu càng trắng mịn, phó phòng Lâm sờ càng khoái, không phải sao.
Hiểu rõ điều này, đương nhiên hắn sẽ không ngăn hai cô nữa.
“Hứ, lưu manh.”
Là người trưởng thành, cũng từng lên giường với Lâm Phi một lần rồi nên đương nhiên Ninh Kỳ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của Lâm Phi. Cô không nhịn được mắng Lâm Phi một câu, khuôn mặt đỏ ửng.
Mặc dù Lăng Vi Vi chưa từng lên giường với Lâm Phi nhưng không phải chuyện gì cũng phải làm mới biết. Nhất là khi Lăng Vi Vi nghĩ tới cảnh Lâm Phi cầm trong tay máy quay thu nhỏ và bút ghi âm, bắt cô ra sô pha ngủ cùng hắn thì gương mặt xinh đẹp còn ửng đỏ hơn cả Ninh Kỳ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.