Chương 332: Gậy ông đập lưng ông
Thủy Ca
05/12/2020
“Lâm Phi, anh tránh xa tôi một chút!”
Khoang thương gia, chuyến bay từ Trung Hải tới Ninh Châu. Lăng Vi Vi xấu hổ vì câu nói thẳng thừng “ngủ với em” của Lâm Phi nên không nhịn được trách móc hắn với khuôn mặt lạnh lùng băng giá.
Tuy hằng ngày trưởng phòng Lăng cũng thường nghe những lời tương tự như vậy và cũng bị Lâm Phi sàm sỡ không ít lần nhưng dù gì lần này hai người cũng đang đi công tác, Lâm Phi nói năng thô kệch như vậy, cô không thể nào chịu nổi.
Đương nhiên nguyên nhân chính là vì câu nói đó của Lâm Phi đã phá hỏng những mộng mơ lãng mạn về chuyến công tác chung lần này.
“Khoang máy bay rộng như vậy, em bảo anh đi đâu.” Không phải anh nói em nhưng mà khó khăn lắm mới được đi công tác một chuyến, sao cứ phải mua vé hạng thương gia, ngồi khoang hạng nhất tốt biết mấy.”
Rõ ràng Lâm Phi không để tâm tới lời trách móc của Lăng Vi Vi. Thực tế, cũng vì đang ở trên máy bay, hành động không tiện, nếu đổi lại là ở dưới đất, trong một khách sạn nào đó, chắc chắn phó phòng Lâm sẽ không chỉ nói suông đơn giản như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vi Vi lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phi: “Anh làm như nhà anh mở công ty ý, ngồi khoang thương gia đã là tốt lắm rồi, anh thấy có nhân viên công ty nào đi công tác mà ngồi hạng nhất chưa?!”
“Lẽ nào anh không nói với em bố anh là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty sao?”
“Ý của anh là chủ tịch Mộ là bố anh?”
“Đương nhiên.”
“Thật ngại quá, tôi chưa từng nghe sếp Mộ có anh em trai gì.”
Lăng Vi Vi lườm Lâm Phi một cái rồi nhắm nghiền mắt lại, rõ ràng cô nghĩ Lâm Phi đang nói phét nên chẳng thèm tranh luận với hắn.
Đương nhiên nguyên nhân chính là cô không nhàn rỗi như Lâm Phi. Cô có nhiệm vụ phụ trách điều tra công ty con ở Ninh Châu, xuống máy bay phải bắt tay vào việc nên đương nhiên trưởng phòng Lăng không thể lãng phí sức lực tranh luận vô bổ với Lâm Phi.
“Vi Vi, vậy là em không đúng rồi. Có anh ở bên cạnh, sao em có thể ngủ chứ. Rõ ràng là em kiên quyết kéo anh đi cùng...”
“Tên họ Lâm kia, sao anh lại ở đây?!”
Đường đi còn dài nên Lâm Phi định hâm nóng bầu không khí tiện việc chơi chút trò tình ái trên không với trưởng phòng xinh đẹp, nhưng chính lúc đó, tiếng phụ nữ trách móc vang lên bên cạnh Lâm Phi.
Lâm Phi lập tức nhìn lên, khi nhìn rõ bóng hồng đứng bên cạnh mình, hắn liền ngẩn người.
Làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên, bộ đồng phục tiếp viên hàng không bó sát thân hình bốc lửa mà duyên dáng. Người đẹp đang bưng khay đồ ăn đứng trước mặt hắn không phải ai khác mà chính là người đã chiếm phòng ngủ của hắn, ngủ cùng hắn...Ninh Kỳ.
“Sao tôi lại ở đây, đương nhiên là vì cô...” Tung hoành tình trường nhiều năm nên khi vừa nhận ra Ninh Kỳ, Lâm Phi đã định buông lời chọc ghẹo nhưng vừa nói được nửa chừng, nhớ ra Lăng Vi Vi còn ngồi bên cạnh mình nên hắn vội vàng lấp liếm: “Thưa cô, chúng ta quen nhau sao?”
Tỉnh táo lại sau cơn kinh ngạc, Ninh Kỳ vừa thầm làm rõ mối quan hệ phức tạp với Lâm Phi vừa nghĩ cách nói chuyện tiếp với hắn thì câu nói đó của Lâm Phi đã khiến cô sững sỡ.
“Cô à, tôi nghĩ chắc cô nhận nhầm người rồi. có lẽ là vì tôi đẹp trai quá nên luôn có người lấy cớ từng gặp tôi để bắt chuyện. Tôi nghĩ cô nhất định không phải người như vậy đúng không?”
Thấy Ninh Kỳ ngẩn người im lặng, Lâm Phi vội vàng nói tiếp, vừa nói hắn vừa không quên nháy mắt với Ninh Kỳ để cô hiểu ý hắn, tạm thời đừng nhận hắn.
Không phải phó phòng Lâm ghét bỏ gì Ninh Kỳ hoặc muốn ăn xong quỵt nợ vì đối với phụ nữ, hắn cũng khá có trách nhiệm. Thực ra Ninh Kỳ xuất hiện thật không đúng lúc. Trước khi lên máy bay, trưởng phòng Lăng vốn đã bất mãn vì màn tiễn chân Lâm Phi của Thẩm Bội Ni. Nếu như lúc này quan hệ nam nữ của Lâm Phi lại bị cô phát hiện ra, thế giới riêng hai người gì đó chỉ còn là mơ mộng hão huyền.
Đương nhiên cũng vì trưởng phòng Lăng là cánh tay đắc lực của sếp Mộ. Nếu như cô phát hiện ra quan hệ của Ninh Kỳ và Lâm Phi, về tới Trung Hải lại nói với Mộ San San, phó phòng Lâm hắn chắc chắn sẽ phải cắp đít ra đi.
Để tránh khỏi bị công kích từ hai phía Lăng Vi Vi và Mộ San San, Lâm Phi chỉ có thể chọn cách, tạm thời có lỗi với Ninh Kỳ.
Đương nhiên nếu suy cho cùng, Lâm Phi cũng không có lỗi với Ninh Kỳ là mấy. Mặc dù khi ở trong phòng trọ, Lâm Phi thực sự có chiếm đoạt Ninh Kỳ nhưng dù gì Ninh Kỳ cũng chiếm phòng ngủ của hắn trước, lại đi đạp phó phòng Lâm xuống giường.
“Anh Lâm à, vậy là anh không đúng rồi. Ăn xong quỵt tiền cũng thôi đi, sao có thể làm như không quen biết tôi chứ. Dù gì cũng là quản lý cao cấp của Mộ Thị, không tới mức không trả nổi mấy trăm tệ chứ?!”
Lâm Phi vừa dùng lời vừa ra hiệu ánh mắt, lại thêm Lăng Vi Vi ngồi cạnh, rõ ràng là đi cùng Lâm Phi, làm sao Ninh Kỳ lại không nhận ra ý hắn muốn nói chứ.
Chỉ là nhận ra thì nhận ra, Ninh Kỳ cũng không định phối hợp diễn kịch với Lâm Phi. Ban đầu khi nhận ra Lâm Phi, Ninh Kỳ đã hơi hối hận rồi vì dù gì họ cũng có quan hệ nam nữ, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối diện với Lâm Phi, kẻ cướp đoạt mất lần đầu của mình thế nào.
Nếu như Lâm Phi có thể lịch sự chào hỏi cô, có lẽ Ninh Kỳ sẽ tìm cớ tự động đi khỏi.
Vậy mà Lâm Phi lại không nhận cô, Ninh Kỳ vốn không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Phi nên đương nhiên nghĩ hắn là kẻ phụ bạc, chơi xong rồi bỏ. Nghĩ vậy, Ninh Kỳ quyết không bỏ qua cho Lâm Phi.
“Anh Lâm này, nếu như trên người anh thực sự không có tiền, hay là để cô đây...”
“Tôi không quen anh ta!”
Không đợi Ninh Kỳ nói hết, cảm tình của Lăng Vi Vi đối với Lâm Phi đã tụt dốc không phanh, cô lạnh lùng lên tiếng phủ nhận quan hệ với Lâm Phi.
“Bỏ đi, xem như tôi đen đủi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”
Mục đích báo thù Lâm Phi đã đạt được, là một tiếp viên hàng không nên đương nhiên Ninh Kỳ không thể mãi ở chỗ Lâm Phi. Cô nói móc hắn một câu rồi cũng bưng khay đồ ăn rời khỏi...
Khoang thương gia, chuyến bay từ Trung Hải tới Ninh Châu. Lăng Vi Vi xấu hổ vì câu nói thẳng thừng “ngủ với em” của Lâm Phi nên không nhịn được trách móc hắn với khuôn mặt lạnh lùng băng giá.
Tuy hằng ngày trưởng phòng Lăng cũng thường nghe những lời tương tự như vậy và cũng bị Lâm Phi sàm sỡ không ít lần nhưng dù gì lần này hai người cũng đang đi công tác, Lâm Phi nói năng thô kệch như vậy, cô không thể nào chịu nổi.
Đương nhiên nguyên nhân chính là vì câu nói đó của Lâm Phi đã phá hỏng những mộng mơ lãng mạn về chuyến công tác chung lần này.
“Khoang máy bay rộng như vậy, em bảo anh đi đâu.” Không phải anh nói em nhưng mà khó khăn lắm mới được đi công tác một chuyến, sao cứ phải mua vé hạng thương gia, ngồi khoang hạng nhất tốt biết mấy.”
Rõ ràng Lâm Phi không để tâm tới lời trách móc của Lăng Vi Vi. Thực tế, cũng vì đang ở trên máy bay, hành động không tiện, nếu đổi lại là ở dưới đất, trong một khách sạn nào đó, chắc chắn phó phòng Lâm sẽ không chỉ nói suông đơn giản như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Vi Vi lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phi: “Anh làm như nhà anh mở công ty ý, ngồi khoang thương gia đã là tốt lắm rồi, anh thấy có nhân viên công ty nào đi công tác mà ngồi hạng nhất chưa?!”
“Lẽ nào anh không nói với em bố anh là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty sao?”
“Ý của anh là chủ tịch Mộ là bố anh?”
“Đương nhiên.”
“Thật ngại quá, tôi chưa từng nghe sếp Mộ có anh em trai gì.”
Lăng Vi Vi lườm Lâm Phi một cái rồi nhắm nghiền mắt lại, rõ ràng cô nghĩ Lâm Phi đang nói phét nên chẳng thèm tranh luận với hắn.
Đương nhiên nguyên nhân chính là cô không nhàn rỗi như Lâm Phi. Cô có nhiệm vụ phụ trách điều tra công ty con ở Ninh Châu, xuống máy bay phải bắt tay vào việc nên đương nhiên trưởng phòng Lăng không thể lãng phí sức lực tranh luận vô bổ với Lâm Phi.
“Vi Vi, vậy là em không đúng rồi. Có anh ở bên cạnh, sao em có thể ngủ chứ. Rõ ràng là em kiên quyết kéo anh đi cùng...”
“Tên họ Lâm kia, sao anh lại ở đây?!”
Đường đi còn dài nên Lâm Phi định hâm nóng bầu không khí tiện việc chơi chút trò tình ái trên không với trưởng phòng xinh đẹp, nhưng chính lúc đó, tiếng phụ nữ trách móc vang lên bên cạnh Lâm Phi.
Lâm Phi lập tức nhìn lên, khi nhìn rõ bóng hồng đứng bên cạnh mình, hắn liền ngẩn người.
Làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan xinh đẹp đầy vẻ ngạc nhiên, bộ đồng phục tiếp viên hàng không bó sát thân hình bốc lửa mà duyên dáng. Người đẹp đang bưng khay đồ ăn đứng trước mặt hắn không phải ai khác mà chính là người đã chiếm phòng ngủ của hắn, ngủ cùng hắn...Ninh Kỳ.
“Sao tôi lại ở đây, đương nhiên là vì cô...” Tung hoành tình trường nhiều năm nên khi vừa nhận ra Ninh Kỳ, Lâm Phi đã định buông lời chọc ghẹo nhưng vừa nói được nửa chừng, nhớ ra Lăng Vi Vi còn ngồi bên cạnh mình nên hắn vội vàng lấp liếm: “Thưa cô, chúng ta quen nhau sao?”
Tỉnh táo lại sau cơn kinh ngạc, Ninh Kỳ vừa thầm làm rõ mối quan hệ phức tạp với Lâm Phi vừa nghĩ cách nói chuyện tiếp với hắn thì câu nói đó của Lâm Phi đã khiến cô sững sỡ.
“Cô à, tôi nghĩ chắc cô nhận nhầm người rồi. có lẽ là vì tôi đẹp trai quá nên luôn có người lấy cớ từng gặp tôi để bắt chuyện. Tôi nghĩ cô nhất định không phải người như vậy đúng không?”
Thấy Ninh Kỳ ngẩn người im lặng, Lâm Phi vội vàng nói tiếp, vừa nói hắn vừa không quên nháy mắt với Ninh Kỳ để cô hiểu ý hắn, tạm thời đừng nhận hắn.
Không phải phó phòng Lâm ghét bỏ gì Ninh Kỳ hoặc muốn ăn xong quỵt nợ vì đối với phụ nữ, hắn cũng khá có trách nhiệm. Thực ra Ninh Kỳ xuất hiện thật không đúng lúc. Trước khi lên máy bay, trưởng phòng Lăng vốn đã bất mãn vì màn tiễn chân Lâm Phi của Thẩm Bội Ni. Nếu như lúc này quan hệ nam nữ của Lâm Phi lại bị cô phát hiện ra, thế giới riêng hai người gì đó chỉ còn là mơ mộng hão huyền.
Đương nhiên cũng vì trưởng phòng Lăng là cánh tay đắc lực của sếp Mộ. Nếu như cô phát hiện ra quan hệ của Ninh Kỳ và Lâm Phi, về tới Trung Hải lại nói với Mộ San San, phó phòng Lâm hắn chắc chắn sẽ phải cắp đít ra đi.
Để tránh khỏi bị công kích từ hai phía Lăng Vi Vi và Mộ San San, Lâm Phi chỉ có thể chọn cách, tạm thời có lỗi với Ninh Kỳ.
Đương nhiên nếu suy cho cùng, Lâm Phi cũng không có lỗi với Ninh Kỳ là mấy. Mặc dù khi ở trong phòng trọ, Lâm Phi thực sự có chiếm đoạt Ninh Kỳ nhưng dù gì Ninh Kỳ cũng chiếm phòng ngủ của hắn trước, lại đi đạp phó phòng Lâm xuống giường.
“Anh Lâm à, vậy là anh không đúng rồi. Ăn xong quỵt tiền cũng thôi đi, sao có thể làm như không quen biết tôi chứ. Dù gì cũng là quản lý cao cấp của Mộ Thị, không tới mức không trả nổi mấy trăm tệ chứ?!”
Lâm Phi vừa dùng lời vừa ra hiệu ánh mắt, lại thêm Lăng Vi Vi ngồi cạnh, rõ ràng là đi cùng Lâm Phi, làm sao Ninh Kỳ lại không nhận ra ý hắn muốn nói chứ.
Chỉ là nhận ra thì nhận ra, Ninh Kỳ cũng không định phối hợp diễn kịch với Lâm Phi. Ban đầu khi nhận ra Lâm Phi, Ninh Kỳ đã hơi hối hận rồi vì dù gì họ cũng có quan hệ nam nữ, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối diện với Lâm Phi, kẻ cướp đoạt mất lần đầu của mình thế nào.
Nếu như Lâm Phi có thể lịch sự chào hỏi cô, có lẽ Ninh Kỳ sẽ tìm cớ tự động đi khỏi.
Vậy mà Lâm Phi lại không nhận cô, Ninh Kỳ vốn không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Phi nên đương nhiên nghĩ hắn là kẻ phụ bạc, chơi xong rồi bỏ. Nghĩ vậy, Ninh Kỳ quyết không bỏ qua cho Lâm Phi.
“Anh Lâm này, nếu như trên người anh thực sự không có tiền, hay là để cô đây...”
“Tôi không quen anh ta!”
Không đợi Ninh Kỳ nói hết, cảm tình của Lăng Vi Vi đối với Lâm Phi đã tụt dốc không phanh, cô lạnh lùng lên tiếng phủ nhận quan hệ với Lâm Phi.
“Bỏ đi, xem như tôi đen đủi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”
Mục đích báo thù Lâm Phi đã đạt được, là một tiếp viên hàng không nên đương nhiên Ninh Kỳ không thể mãi ở chỗ Lâm Phi. Cô nói móc hắn một câu rồi cũng bưng khay đồ ăn rời khỏi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.