Chương 390: Gội đầu cho tổng giám đốc Mộ
Thủy Ca
08/12/2020
Lâm Phi lái chiếc BMV của Mộ San San từ cục công an thành phố Trung Hải về phía biệt thự Lệ Thuỷ.
Cả đoạn đường im bặt.
Lâm Phi không nói không phải không muốn nói mà là không thể nói gì.
Lâm Phi mong muốn có được Mộ San San lâu rồi. Bôn ba chốn tình trường nhiều năm, sao hắn có thể không hiểu việc nhân cơ hội Mộ San San mới ra khỏi cục công an mà thể hiện để kéo gần thêm mối quan hệ của hai vợ chồng được chứ.
Nhưng ngặt nỗi Mộ San San căn bản không quan tâm tới hắn.
Khi Phương Chấn Đào có dính líu đến việc rửa tiền và bị công an thành phố Trung Hải bắt và báo với Mộ San San, lúc đó cô chỉ biết lặng người. Sau khi nhìn Lâm Phi xác nhận về cơ bản nhà họ Phương đã bị tuyên cáo, Mộ San San liền rút điện thoại ra gọi điện.
Cô gọi cho giám đốc điều hành hiện tại là Thẩm Phương Hoa, sau khi nghe được xác nhận của Thẩm Phương Hoa, Mộ San San ngây người rồi gọi cho trưởng phòng Lăng Vi Vi.
Dù gì cũng đã có qua lại với Lăng Vi Vi, Lâm Phi dù có lòng ngắt lời cuộc điện thoại của Mộ San San với Lăng Vi Vi nhưng sau khi trầm lắng lại, hắn không dám làm thế với Mộ San San.
Cũng vì vậy mà cả đoạn đường Mộ San San mải mê nói chuyện với Lăng Vi Vi và chẳng hề để ý đến hắn.
Vì thế mà khiến giữa hai vợ chồng chẳng có gì để nói với nhau cả.
Mãi tới khi xuống xe, Mộ San San mới coi như ngắt điện thoại.
Thế nhưng cô cũng chẳng cho Lâm Phi có cơ hội nói chuyện, cứ thế đi lên tầng vào phòng sách.
“Cậu chủ. Sao hôm nay về muộn vậy? Cô chủ trông có vẻ không được vui, không phải cậu làm cô ấy giận chứ?”
Thấy Mộ San San mặt mày lạnh lùng đi lên tầng, lại không hiểu hôm nay Mộ San San bị thẩm tra, dì Quế còn nghĩ rằng Lâm Phi chọc giận Mộ San San nữa.
Dì Quế không cho Lâm Phi cơ hội giải thích mà kéo Lâm Phi lại phòng khách chậm rãi nói: “Cậu chủ, cậu và cô chủ kết hôn không phải mới nữa. Tính cách cô ấy thế nào cậu còn không hiểu sao. Trong mắt cô ấy không bao giờ cho phép một hạt cát dính vào. Cậu để ý đến cô ấy chút đi. Vợ chồng với nhau dù thế nào cũng phải có một bên nhường nhịn, như vậy mới có thể hoà thuận.”
Con nhường cô ấy nhiều lắm rồi đấy dì ơi, làm gì có cô vợ nào trên đời này lại không cho chồng đụng vào người thế này cơ chứ.
Lời của dì Quế thật sự khiến Lâm Phi chỉ biết oán thán, khiến hắn không khỏi cảm thấy ấm ức.
Rõ ràng hắn bận bù đầu để cứu được cô vợ tổng giám đốc Mộ San San ra ngoài. Cả đoạn đường Mộ San San còn không thèm để ý đến hắn đã đành. Dù gì Lâm Phi cũng không phải không hiểu tính cách lạnh lùng của cô và vị trí của tập đoàn Mộ Thị trong lòng cô.
Có điều dì Quế nói vậy thật khiến Lâm Phi không khỏi đau lòng.
Nếu như hắn thực sự làm gì có lỗi với Mộ San San thì hắn cũng chịu.
Ngặt nỗi hắn là vị thần có công được chưa nào.
Với tình cảm mà dì Quế dành cho Mộ San San, nếu như biết tin Mộ San San bị đưa đi thẩm vấn gần mười tiếng đồng hồ chắc dì khó có thể nhấp nhận được.
Dù gì cô vợ tổng giám đốc Mộ San San cũng là do hắn cứu, đương nhiên không cần để dì Quế lo lắng thêm nên hắn chịu đựng nghe thêm mấy lời dạy dỗ của dì.
“Thôi bỏ đi, chuyện giữa cậu chủ và cô chủ tôi cũng không nói thêm nhiều nữa. Cậu lên tầng xem cô chủ thế nào đi. Tôi đi hâm thức ăn.”
Thấy thái độ Lâm Phi có thể chấp nhận được, lại biết tính cách Mộ San San nên dì đứng dậy hâm đồ ăn cho hai người.
Dì Quế đứng dậy rời đi, Lâm Phi cũng không ở phòng khách thêm nữa mà đi lên tầng.
Kể cả dì Quế không giáo huấn hắn thì hắn cũng không chuẩn bị để Mộ San San ở phòng sách.
Dù sao thì người làm chồng như hắn cũng nên cáng đáng, bận rộn vì vợ chứ.
Giữa vợ chồng với nhau, nói câu cảm ơn nghe lại xa lạ.
Dù thế nào thì cũng phải kiếm chút hời chứ.
…..
“Nếu như anh muốn gọi tôi ăn cơm thì không cần đâu. Tôi không đói.”
Khi Lâm Phi đẩy cửa vào, Mộ San San lên giọng lạnh lùng.
Không phải Mộ San San có thành kiến gì với Lâm Phi, không muốn quan tâm đến hắn. Người thông minh như Mộ San San có thể dẫn dắt tập đoàn Mộ Thị hai năm nay với thành tích vượt trội sao có thể không nhận ra việc cô có thể ra khỏi phòng thẩm vấn, thậm chí an toàn trở về nhà đều có công của Lâm Phi.
Mặc dù Mộ San San là tổng giám đốc lạnh lùng nổi tiếng ở thành phố Trung Hải nhưng dù gì cô cũng là một người con gái, vả lại còn là một cô gái đang trong giai đoạn “cảm nắng” nên đương nhiên sẽ cảm động, động lòng với ông chồng Lâm Phi này rồi.
Mộ San San rất muốn dẹp bỏ mọi thứ nằm gọn trong lòng Lâm Phi rồi tận hưởng cảm giác được Lâm Phi che chở.
Có điều cô không thể làm vậy.
Vì cô là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, gánh nặng trên vai cô là cả tập đoàn Mộ Thị.
Nếu sụp đổ thì cả tập đoàn Phương Hưng cũng sụp đổ theo. Kể cả không sụp đổ luôn thì cũng không kéo dài lâu được nữa.
Khoảng thời gian này đối với tập đoàn Mộ Thị mà nói chính là bước ngoặt quyết định.
Là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, Mộ San San bắt buộc phải hi sinh tình cảm riêng để tóm lấy thời cơ quyết định sống còn này.
Vì vậy cô chỉ có thể lạnh nhạt với Lâm Phi.
“Ngại quá, vợ San San yêu quý của anh, anh nghĩ em hiểu nhầm rồi. Chồng tìm vợ không phải vì muốn gọi vợ ăn cơm mà vì chuyện khác.”
“Giờ tôi không có thời gian, có việc gì mai nói.”
Mộ San San ngẩng đầu nhìn Lâm Phi với ánh mắt dứt khoát.
“Việc này không đợi đến mai được.”
“Tôi lựa chọn không nghe.”
“Việc này em không nghe cũng phải nghe. Không những phải nghe mà còn không được từ chối.”
“Anh chắc là biết giờ tôi rất bận.”
“Đầu tiên chúng ta không đang ở công ty. Thứ hai, anh không phải đang thương lượng với em.”
Mộ San San bận, Lâm Phi sao không biết được. Ngay từ ngày đầu tiên hắn quen biết với Mộ San San, cô luôn là người bận rộn.
Cho dù là đang ở công ty hay ở nhà thì cũng chẳng thể trở thành lý do khiến Lâm Phi lùi bước.
Hắn là chồng của Mộ San San chứ không phải thuộc hạ.
Ở công ty hắn có thể nghe Mộ San San, ở nhà Mộ San San buộc phải nghe hắn.
“Có việc gì anh nói đi.
Cả đoạn đường im bặt.
Lâm Phi không nói không phải không muốn nói mà là không thể nói gì.
Lâm Phi mong muốn có được Mộ San San lâu rồi. Bôn ba chốn tình trường nhiều năm, sao hắn có thể không hiểu việc nhân cơ hội Mộ San San mới ra khỏi cục công an mà thể hiện để kéo gần thêm mối quan hệ của hai vợ chồng được chứ.
Nhưng ngặt nỗi Mộ San San căn bản không quan tâm tới hắn.
Khi Phương Chấn Đào có dính líu đến việc rửa tiền và bị công an thành phố Trung Hải bắt và báo với Mộ San San, lúc đó cô chỉ biết lặng người. Sau khi nhìn Lâm Phi xác nhận về cơ bản nhà họ Phương đã bị tuyên cáo, Mộ San San liền rút điện thoại ra gọi điện.
Cô gọi cho giám đốc điều hành hiện tại là Thẩm Phương Hoa, sau khi nghe được xác nhận của Thẩm Phương Hoa, Mộ San San ngây người rồi gọi cho trưởng phòng Lăng Vi Vi.
Dù gì cũng đã có qua lại với Lăng Vi Vi, Lâm Phi dù có lòng ngắt lời cuộc điện thoại của Mộ San San với Lăng Vi Vi nhưng sau khi trầm lắng lại, hắn không dám làm thế với Mộ San San.
Cũng vì vậy mà cả đoạn đường Mộ San San mải mê nói chuyện với Lăng Vi Vi và chẳng hề để ý đến hắn.
Vì thế mà khiến giữa hai vợ chồng chẳng có gì để nói với nhau cả.
Mãi tới khi xuống xe, Mộ San San mới coi như ngắt điện thoại.
Thế nhưng cô cũng chẳng cho Lâm Phi có cơ hội nói chuyện, cứ thế đi lên tầng vào phòng sách.
“Cậu chủ. Sao hôm nay về muộn vậy? Cô chủ trông có vẻ không được vui, không phải cậu làm cô ấy giận chứ?”
Thấy Mộ San San mặt mày lạnh lùng đi lên tầng, lại không hiểu hôm nay Mộ San San bị thẩm tra, dì Quế còn nghĩ rằng Lâm Phi chọc giận Mộ San San nữa.
Dì Quế không cho Lâm Phi cơ hội giải thích mà kéo Lâm Phi lại phòng khách chậm rãi nói: “Cậu chủ, cậu và cô chủ kết hôn không phải mới nữa. Tính cách cô ấy thế nào cậu còn không hiểu sao. Trong mắt cô ấy không bao giờ cho phép một hạt cát dính vào. Cậu để ý đến cô ấy chút đi. Vợ chồng với nhau dù thế nào cũng phải có một bên nhường nhịn, như vậy mới có thể hoà thuận.”
Con nhường cô ấy nhiều lắm rồi đấy dì ơi, làm gì có cô vợ nào trên đời này lại không cho chồng đụng vào người thế này cơ chứ.
Lời của dì Quế thật sự khiến Lâm Phi chỉ biết oán thán, khiến hắn không khỏi cảm thấy ấm ức.
Rõ ràng hắn bận bù đầu để cứu được cô vợ tổng giám đốc Mộ San San ra ngoài. Cả đoạn đường Mộ San San còn không thèm để ý đến hắn đã đành. Dù gì Lâm Phi cũng không phải không hiểu tính cách lạnh lùng của cô và vị trí của tập đoàn Mộ Thị trong lòng cô.
Có điều dì Quế nói vậy thật khiến Lâm Phi không khỏi đau lòng.
Nếu như hắn thực sự làm gì có lỗi với Mộ San San thì hắn cũng chịu.
Ngặt nỗi hắn là vị thần có công được chưa nào.
Với tình cảm mà dì Quế dành cho Mộ San San, nếu như biết tin Mộ San San bị đưa đi thẩm vấn gần mười tiếng đồng hồ chắc dì khó có thể nhấp nhận được.
Dù gì cô vợ tổng giám đốc Mộ San San cũng là do hắn cứu, đương nhiên không cần để dì Quế lo lắng thêm nên hắn chịu đựng nghe thêm mấy lời dạy dỗ của dì.
“Thôi bỏ đi, chuyện giữa cậu chủ và cô chủ tôi cũng không nói thêm nhiều nữa. Cậu lên tầng xem cô chủ thế nào đi. Tôi đi hâm thức ăn.”
Thấy thái độ Lâm Phi có thể chấp nhận được, lại biết tính cách Mộ San San nên dì đứng dậy hâm đồ ăn cho hai người.
Dì Quế đứng dậy rời đi, Lâm Phi cũng không ở phòng khách thêm nữa mà đi lên tầng.
Kể cả dì Quế không giáo huấn hắn thì hắn cũng không chuẩn bị để Mộ San San ở phòng sách.
Dù sao thì người làm chồng như hắn cũng nên cáng đáng, bận rộn vì vợ chứ.
Giữa vợ chồng với nhau, nói câu cảm ơn nghe lại xa lạ.
Dù thế nào thì cũng phải kiếm chút hời chứ.
…..
“Nếu như anh muốn gọi tôi ăn cơm thì không cần đâu. Tôi không đói.”
Khi Lâm Phi đẩy cửa vào, Mộ San San lên giọng lạnh lùng.
Không phải Mộ San San có thành kiến gì với Lâm Phi, không muốn quan tâm đến hắn. Người thông minh như Mộ San San có thể dẫn dắt tập đoàn Mộ Thị hai năm nay với thành tích vượt trội sao có thể không nhận ra việc cô có thể ra khỏi phòng thẩm vấn, thậm chí an toàn trở về nhà đều có công của Lâm Phi.
Mặc dù Mộ San San là tổng giám đốc lạnh lùng nổi tiếng ở thành phố Trung Hải nhưng dù gì cô cũng là một người con gái, vả lại còn là một cô gái đang trong giai đoạn “cảm nắng” nên đương nhiên sẽ cảm động, động lòng với ông chồng Lâm Phi này rồi.
Mộ San San rất muốn dẹp bỏ mọi thứ nằm gọn trong lòng Lâm Phi rồi tận hưởng cảm giác được Lâm Phi che chở.
Có điều cô không thể làm vậy.
Vì cô là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, gánh nặng trên vai cô là cả tập đoàn Mộ Thị.
Nếu sụp đổ thì cả tập đoàn Phương Hưng cũng sụp đổ theo. Kể cả không sụp đổ luôn thì cũng không kéo dài lâu được nữa.
Khoảng thời gian này đối với tập đoàn Mộ Thị mà nói chính là bước ngoặt quyết định.
Là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, Mộ San San bắt buộc phải hi sinh tình cảm riêng để tóm lấy thời cơ quyết định sống còn này.
Vì vậy cô chỉ có thể lạnh nhạt với Lâm Phi.
“Ngại quá, vợ San San yêu quý của anh, anh nghĩ em hiểu nhầm rồi. Chồng tìm vợ không phải vì muốn gọi vợ ăn cơm mà vì chuyện khác.”
“Giờ tôi không có thời gian, có việc gì mai nói.”
Mộ San San ngẩng đầu nhìn Lâm Phi với ánh mắt dứt khoát.
“Việc này không đợi đến mai được.”
“Tôi lựa chọn không nghe.”
“Việc này em không nghe cũng phải nghe. Không những phải nghe mà còn không được từ chối.”
“Anh chắc là biết giờ tôi rất bận.”
“Đầu tiên chúng ta không đang ở công ty. Thứ hai, anh không phải đang thương lượng với em.”
Mộ San San bận, Lâm Phi sao không biết được. Ngay từ ngày đầu tiên hắn quen biết với Mộ San San, cô luôn là người bận rộn.
Cho dù là đang ở công ty hay ở nhà thì cũng chẳng thể trở thành lý do khiến Lâm Phi lùi bước.
Hắn là chồng của Mộ San San chứ không phải thuộc hạ.
Ở công ty hắn có thể nghe Mộ San San, ở nhà Mộ San San buộc phải nghe hắn.
“Có việc gì anh nói đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.