Chương 318: Hết tiền hết nợ
Thủy Ca
05/12/2020
“Hai người đi thong thả, thứ lỗi tôi không tiễn.”
Trước cửa khách sạn Hoàng Gia, Cố Lan Chi với dáng vẻ quyến rũ, phong thái nhàn nhãn, khí chất cao quý, mỉm cười tiễn Mộ San San và Lâm Phi ra khỏi khách sạn.
Những doanh nghiệp nhận lời tham dự bữa tiệc này không ít, người có danh vọng và gia thế vượt xa sếp Mộ cũng có nhưng Cố Lan Chi chỉ tiễn mỗi Mộ San San và Lâm Phi.
Nguyên nhân không ngoài việc Cố Lan Chi đã gạt mất một tỷ của phó phòng Lâm một cách trá hình.
Số tiền quyên góp của các doanh nghiệp cộng lại cũng không quá hai tỷ, vậy mà không bao lâu đã vớt được một tỷ của Lâm Phi, phó chủ tịch Cố đương nhiên phải đích thân ra tiễn.
“Vợ à, em lên xe trước, anh có chuyện muốn nói riêng với phó chủ tịch Cố.”
Bất kể ở nước ngoài hay trong nước, trước giờ, Lâm Phi chỉ có thể được lời chứ không thể chịu thiệt. Lên kế hoạch cẩn thận, khó khăn lắm mới dụ được Phương Văn Hi cắn câu, giúp Mộ San San lấy lại Mỹ Thực Lâm, Lâm Phi chưa từng nghĩ đến cuối cùng lại bị Cố Lan Chi này chơi khăm. Nếu như cứ đi như vậy, phó phòng Lâm làm sao cam tâm.
“Lát nữa tôi có một vài chuyện phải xử lý, nếu như không phải chuyện quan trọng, tôi nghĩ chúng ta có thể nói sau.”
Nếu như là trước khi biết quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, Cố Lan Chi chắc chắn sẽ không ngại ở riêng với Lâm Phi, nhưng bây giờ cắt xén mất một tỷ của Lâm Phi, tất nhiên phó chủ tịch Cố không muốn nói chuyện riêng với hắn.
“Phó chủ tịch Cố bận trăm công nghìn việc, Lâm Phi này, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Không hề biết gã chồng hời của mình bị Cố Lan Chi hẫng mất một tỷ, Mộ San San chỉ nghe theo trực giác của phụ nữ, không cho Lâm Phi có cơ hội ở riêng với Cố Lan Chi.
“Một phút thôi, lên xe đợi anh.”
Nếu như là ngày thường, Lâm Phi sẽ không nể mặt sếp Mộ như vậy. Một tỷ, cũng không phải tổn thất quá lớn, chỉ là hắn không vui vì bị phụ nữ chơi khăm lại một vố, nếu như không nhanh chóng giải tỏa, có lẽ phó phòng Lâm sẽ đau lòng rất lâu, rất lâu.
Cũng bởi Cố Lan Chi và hắn cũng từng có tư tình qua lại, nếu không thì cho dù là phó chủ tịch thành phố Trung Hải thì bây giờ Cố Lan Chi cũng đã thành cái xác chết rồi.
Phó phòng Lâm tung hoành chiến trường lính đánh thuê nhiều năm nhưng trước giờ chỉ có hắn chơi người khác. Những kẻ dám lừa gạt hắn không có mấy tên có kết cục tốt đẹp.
Mộ San San cảm nhận rõ ràng giọng điệu chắc nịch của Lâm Phi nên cũng không nói gì mà đi trước.
“Sao phải đuổi vợ cậu đi, có chuyện gì không thể nói trước mặt cô ấy?” Thấy Mộ San San tránh đi, đôi mắt phượng quyến rũ của Cố Lan Chi xoay tròn nhìn Lâm Phi không chút sợ hãi.
Mặc dù cô thực sự đã hẫng mất của Lâm Phi một tỷ nhưng nếu nói ra, phó chủ tịch Cố không hề cảm thấy ngại hay áp lực tâm lý gì.
Trước hết, một tỷ đó không phải cô lấy cho chính mình mà là quyên góp với tên tập đoàn Mộ Thị. Nói trắng ra, một tỷ đó của Lâm Phi cũng chỉ ở trong tài khoản của cô một hai ngày mà thôi.
Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là Lâm Phi đã lợi dụng cô trước. Nếu như không có cô làm giám khảo chia bài, chắc chắn Lâm Phi sẽ không dễ dàng thắng cược như vậy.
Không ai thích bị lợi dụng, cô làm vậy chẳng qua vì hắn đã vô tình cứu cô một mạng khi ở trung tâm thương mại Đông Phương. Nếu không phải vậy, Cố Lan Chi sẽ không hạ mình để giúp đỡ Lâm Phi.
Người thông minh đều có thể nhận ra, thắng thua của Phương Văn Hi và Lâm Phi đều nằm trong tay phó chủ tịch Cố. Ở một góc độ nào đó, việc Cố Lan Chi tuyên bố người thắng cuộc là Lâm Phi đã khiến cô đắc tội với Phương Văn Hi.
Điều này, Cố Lan Chi tin chắc Lâm Phi cũng biết rõ.
“Cho tôi số điện thoại của chị.”
Cũng chính vì hiểu rõ vai trò quyết định của Cố Lan Chi trong ván bài đặt cược với Phương Văn Hi và cái giá cô phải trả cho việc giúp hắn, Lâm Phi không định đòi lại một tỷ đó. Thứ hắn muốn chỉ là số điện thoại của cô mà thôi.
Lâm Phi vừa nói hết câu, Cố Lan Chi đã như người mất hồn, đôi mắt phượng long lanh thấp thoáng nỗi e thẹn.
Dù gì cũng là phó chủ tịch thành phố, đương nhiên Cố Lan Chi sẽ không mất hồn chỉ vì một câu nói của Lâm Phi.
Chỉ là điều Lâm Phi nói nằm ngoài dự đoán của cô.
Tuy đã thành công hẫng được một tỷ của Lâm Phi nhưng chắc chắn Cố Lan Chi không cho rằng, Lâm Phi sẽ để mặc cô lấy số tiền đó đi quyên tặng mà không hỏi han gì.
Đó là một tỷ, không phải một đồng. Cố Lan Chi chỉ nghĩ thầm, có thể lấy được một trăm triệu của Lâm Phi đã là tốt lắm rồi.
Nhưng thực tế, Lâm Phi không hề đòi cô một tỷ kia mà ngược lại chỉ xin số điện thoại.
Hành động này của Lâm Phi khiến Cố Lan Chi nghĩ rằng, vị trí của phó chủ tịch cô quan trọng hơn một tỷ kia rất nhiều!
Cố Lan Chi cô đơn bao nhiêu năm, đột nhiên bây giờ lại cảm động bởi một câu nói của Lâm Phi. Nếu như không phải Mộ San San đang đứng gần đó, có lẽ cô đã ôm lấy Lâm Phi rồi.
Hai người đều là người trưởng thành, một người đàn ông hỏi xin số của một người phụ nữ, điều này có nghĩa là gì, chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, Cố Lan Chi không phải không biết.
Tuy từng có tình cảm với Lâm Phi nhưng vì thân phận của mình và sự xuất hiện của Mộ San San, Cố Lan Chi biết rõ cô không nên dây dưa gì với Lâm Phi nữa.
Nhưng lúc này, Cố Lan Chi không nghĩ được nhiều như vậy.
Đừng nói hiện giờ Lâm Phi chỉ cần số điện thoại của cô, cho dù hắn cần con người cô, Cố Lan Chi cũng sẽ chẳng nói “không”.
Bởi vì cô là phụ nữ, mà trong chuyện tình cảm phụ nữ luôn hành động theo cảm tính.
“Vậy một tỷ đó coi như tôi trả trước cho chị. Khi nào tôi cần sẽ gọi điện thoại tới. Mặt mũi, thân hình của chị cũng được, tôi tính chị một trăm nghìn một lần. Đợi khi nào đủ một tỷ, hai chúng ta hết nợ. Trước khi trả đủ một tỷ cho tôi, cả con người chị đều thuộc về tôi.”
Cố Lan Chi nghĩ như thế nào, Lâm Phi không rõ. Mặc dù đôi mắt phượng quyến rũ của cô thấp thoáng tình ý, nhưng Lâm Phi cũng không ngại nói ra những lời hắn muốn nói.
Một tỷ là chuyện nhỏ, xả giận là chuyện lớn!
Nói xong, hết giận, Lâm Phi cũng không ngốc đợi Cố Lan Chi kịp phản ứng mà quay phắt người rảo bước về phía Mộ San San, khoác tay cô vào trong xe lái đi trong nháy mắt.
Chỉ bỏ lại một mình Cố Lan Chi ngây ngô đứng trước cửa khách sạn...
Trước cửa khách sạn Hoàng Gia, Cố Lan Chi với dáng vẻ quyến rũ, phong thái nhàn nhãn, khí chất cao quý, mỉm cười tiễn Mộ San San và Lâm Phi ra khỏi khách sạn.
Những doanh nghiệp nhận lời tham dự bữa tiệc này không ít, người có danh vọng và gia thế vượt xa sếp Mộ cũng có nhưng Cố Lan Chi chỉ tiễn mỗi Mộ San San và Lâm Phi.
Nguyên nhân không ngoài việc Cố Lan Chi đã gạt mất một tỷ của phó phòng Lâm một cách trá hình.
Số tiền quyên góp của các doanh nghiệp cộng lại cũng không quá hai tỷ, vậy mà không bao lâu đã vớt được một tỷ của Lâm Phi, phó chủ tịch Cố đương nhiên phải đích thân ra tiễn.
“Vợ à, em lên xe trước, anh có chuyện muốn nói riêng với phó chủ tịch Cố.”
Bất kể ở nước ngoài hay trong nước, trước giờ, Lâm Phi chỉ có thể được lời chứ không thể chịu thiệt. Lên kế hoạch cẩn thận, khó khăn lắm mới dụ được Phương Văn Hi cắn câu, giúp Mộ San San lấy lại Mỹ Thực Lâm, Lâm Phi chưa từng nghĩ đến cuối cùng lại bị Cố Lan Chi này chơi khăm. Nếu như cứ đi như vậy, phó phòng Lâm làm sao cam tâm.
“Lát nữa tôi có một vài chuyện phải xử lý, nếu như không phải chuyện quan trọng, tôi nghĩ chúng ta có thể nói sau.”
Nếu như là trước khi biết quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, Cố Lan Chi chắc chắn sẽ không ngại ở riêng với Lâm Phi, nhưng bây giờ cắt xén mất một tỷ của Lâm Phi, tất nhiên phó chủ tịch Cố không muốn nói chuyện riêng với hắn.
“Phó chủ tịch Cố bận trăm công nghìn việc, Lâm Phi này, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Không hề biết gã chồng hời của mình bị Cố Lan Chi hẫng mất một tỷ, Mộ San San chỉ nghe theo trực giác của phụ nữ, không cho Lâm Phi có cơ hội ở riêng với Cố Lan Chi.
“Một phút thôi, lên xe đợi anh.”
Nếu như là ngày thường, Lâm Phi sẽ không nể mặt sếp Mộ như vậy. Một tỷ, cũng không phải tổn thất quá lớn, chỉ là hắn không vui vì bị phụ nữ chơi khăm lại một vố, nếu như không nhanh chóng giải tỏa, có lẽ phó phòng Lâm sẽ đau lòng rất lâu, rất lâu.
Cũng bởi Cố Lan Chi và hắn cũng từng có tư tình qua lại, nếu không thì cho dù là phó chủ tịch thành phố Trung Hải thì bây giờ Cố Lan Chi cũng đã thành cái xác chết rồi.
Phó phòng Lâm tung hoành chiến trường lính đánh thuê nhiều năm nhưng trước giờ chỉ có hắn chơi người khác. Những kẻ dám lừa gạt hắn không có mấy tên có kết cục tốt đẹp.
Mộ San San cảm nhận rõ ràng giọng điệu chắc nịch của Lâm Phi nên cũng không nói gì mà đi trước.
“Sao phải đuổi vợ cậu đi, có chuyện gì không thể nói trước mặt cô ấy?” Thấy Mộ San San tránh đi, đôi mắt phượng quyến rũ của Cố Lan Chi xoay tròn nhìn Lâm Phi không chút sợ hãi.
Mặc dù cô thực sự đã hẫng mất của Lâm Phi một tỷ nhưng nếu nói ra, phó chủ tịch Cố không hề cảm thấy ngại hay áp lực tâm lý gì.
Trước hết, một tỷ đó không phải cô lấy cho chính mình mà là quyên góp với tên tập đoàn Mộ Thị. Nói trắng ra, một tỷ đó của Lâm Phi cũng chỉ ở trong tài khoản của cô một hai ngày mà thôi.
Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là Lâm Phi đã lợi dụng cô trước. Nếu như không có cô làm giám khảo chia bài, chắc chắn Lâm Phi sẽ không dễ dàng thắng cược như vậy.
Không ai thích bị lợi dụng, cô làm vậy chẳng qua vì hắn đã vô tình cứu cô một mạng khi ở trung tâm thương mại Đông Phương. Nếu không phải vậy, Cố Lan Chi sẽ không hạ mình để giúp đỡ Lâm Phi.
Người thông minh đều có thể nhận ra, thắng thua của Phương Văn Hi và Lâm Phi đều nằm trong tay phó chủ tịch Cố. Ở một góc độ nào đó, việc Cố Lan Chi tuyên bố người thắng cuộc là Lâm Phi đã khiến cô đắc tội với Phương Văn Hi.
Điều này, Cố Lan Chi tin chắc Lâm Phi cũng biết rõ.
“Cho tôi số điện thoại của chị.”
Cũng chính vì hiểu rõ vai trò quyết định của Cố Lan Chi trong ván bài đặt cược với Phương Văn Hi và cái giá cô phải trả cho việc giúp hắn, Lâm Phi không định đòi lại một tỷ đó. Thứ hắn muốn chỉ là số điện thoại của cô mà thôi.
Lâm Phi vừa nói hết câu, Cố Lan Chi đã như người mất hồn, đôi mắt phượng long lanh thấp thoáng nỗi e thẹn.
Dù gì cũng là phó chủ tịch thành phố, đương nhiên Cố Lan Chi sẽ không mất hồn chỉ vì một câu nói của Lâm Phi.
Chỉ là điều Lâm Phi nói nằm ngoài dự đoán của cô.
Tuy đã thành công hẫng được một tỷ của Lâm Phi nhưng chắc chắn Cố Lan Chi không cho rằng, Lâm Phi sẽ để mặc cô lấy số tiền đó đi quyên tặng mà không hỏi han gì.
Đó là một tỷ, không phải một đồng. Cố Lan Chi chỉ nghĩ thầm, có thể lấy được một trăm triệu của Lâm Phi đã là tốt lắm rồi.
Nhưng thực tế, Lâm Phi không hề đòi cô một tỷ kia mà ngược lại chỉ xin số điện thoại.
Hành động này của Lâm Phi khiến Cố Lan Chi nghĩ rằng, vị trí của phó chủ tịch cô quan trọng hơn một tỷ kia rất nhiều!
Cố Lan Chi cô đơn bao nhiêu năm, đột nhiên bây giờ lại cảm động bởi một câu nói của Lâm Phi. Nếu như không phải Mộ San San đang đứng gần đó, có lẽ cô đã ôm lấy Lâm Phi rồi.
Hai người đều là người trưởng thành, một người đàn ông hỏi xin số của một người phụ nữ, điều này có nghĩa là gì, chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, Cố Lan Chi không phải không biết.
Tuy từng có tình cảm với Lâm Phi nhưng vì thân phận của mình và sự xuất hiện của Mộ San San, Cố Lan Chi biết rõ cô không nên dây dưa gì với Lâm Phi nữa.
Nhưng lúc này, Cố Lan Chi không nghĩ được nhiều như vậy.
Đừng nói hiện giờ Lâm Phi chỉ cần số điện thoại của cô, cho dù hắn cần con người cô, Cố Lan Chi cũng sẽ chẳng nói “không”.
Bởi vì cô là phụ nữ, mà trong chuyện tình cảm phụ nữ luôn hành động theo cảm tính.
“Vậy một tỷ đó coi như tôi trả trước cho chị. Khi nào tôi cần sẽ gọi điện thoại tới. Mặt mũi, thân hình của chị cũng được, tôi tính chị một trăm nghìn một lần. Đợi khi nào đủ một tỷ, hai chúng ta hết nợ. Trước khi trả đủ một tỷ cho tôi, cả con người chị đều thuộc về tôi.”
Cố Lan Chi nghĩ như thế nào, Lâm Phi không rõ. Mặc dù đôi mắt phượng quyến rũ của cô thấp thoáng tình ý, nhưng Lâm Phi cũng không ngại nói ra những lời hắn muốn nói.
Một tỷ là chuyện nhỏ, xả giận là chuyện lớn!
Nói xong, hết giận, Lâm Phi cũng không ngốc đợi Cố Lan Chi kịp phản ứng mà quay phắt người rảo bước về phía Mộ San San, khoác tay cô vào trong xe lái đi trong nháy mắt.
Chỉ bỏ lại một mình Cố Lan Chi ngây ngô đứng trước cửa khách sạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.