Chương 375: Nhiều thế thôi
Thủy Ca
08/12/2020
“Vợ ơi, chúng ta đi đặt phòng, đi hẹn hò đi.”
Sau khi lái chiếc xe BMV của Mộ San San ra khỏi câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, Lâm Phi thề rằng nhất định sẽ tìm cơ hội đưa Tô Thanh Lam tới khách sạn đứng tên cô ta nên nhất thời buột miệng nói ra. Khi định đổi cách nói thì hai từ “đặt phòng” vẫn bị Mộ San San nghe thấy.
Bình thường Mộ San San cũng không mấy khi bị Lâm Phi lôi vào chuyện này nên cũng không phát giác ra được Lâm Phi có điểm gì đó không ổn. Có điều, đôi mắt lạnh lùng của cô vẫn không kiềm chế được mà trợn lên với hắn một cái.
Mặc dù không hiểu Lâm Phi có ý định lôi Tô Thanh Lam tới khách sạn lần thứ hai nhưng với lệnh cấm túc mà Tô Thanh Lam nói, và nghĩ tới hai từ “đặt phòng” của Lâm Phi thì Mộ San San đương nhiên sẽ không ưng nổi rồi.
“Đặt phòng cũng được, hẹn hò cũng được, anh có tiền mà?”
Lâm Phi vốn dĩ cho rằng nhất thời lỡ miệng bị Mộ San San phát hiện sẽ mắng hắn vài câu. Nhưng không ngờ Mộ San San lại hỏi lại hắn bằng một câu đầy ý châm chọc như vậy. Đây là lần đầu tiên Lâm Phi nghe thấy cô vợ tổng giám đốc nói hai từ “đặt phòng”.
“Có tiền là có thể đi đặt phòng?”
Lúc hỏi câu này, giọng điệu của Lâm Phi thậm chí còn hơi run. Không thể trách Lâm Phi kiểm soát tâm lý không tốt mà vì câu hỏi vặn của Mộ San San đã cho hắn quá nhiều liên tưởng. Lâm Phi đã sớm có ý định, chỉ cần Mộ San San cho hắn một câu trả lời chắc chắn thì cho dù là cái gật đầu nhẹ nhàng thôi, hắn sẽ lập tức quay đầu xe đưa Mộ San San tới khách sạn đặt phòng luôn tức thì.
Lâm Phi mong mỏi có được Mộ San San không phải một hai ngày nữa. Khó lắm Mộ San San mới có dấu hiệu hợp tác. Nếu như không biết nắm bắt cơ hội thì không xứng là Lâm Phi bôn ba chốn tình trường nhiều năm.
“Xem ra logic trong đầu anh chính là có tiền là có thể đi khách sạn đặt phòng. Đã vậy thì để tránh sau này anh tiếp tục đưa người con gái khác đi đặt phòng, từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ không cho anh một đồng nào hết.”
Khuôn mặt lạnh lùng như phủ lớp sương lạnh kia của Mộ San San kèm theo câu hỏi vặn đầy ý tứ đã khiến Lâm Phi mắc câu. Mộ San San lên tiếng nói với ông chồng hời Lâm Phi về mệnh lệnh cắt giảm kinh tế cuối cùng.
Trên thực tế, khi nghe Tô Thanh Lam nói về lệnh cấm túc tới khách sạn của Lâm Phi, Mộ San San đã nổi hứng cắt giảm chi tiêu của ông chồng hời này rồi.
Bây giờ Lâm Phi tự dưng lại không muốn sống đưa ra đề nghị đi “đặt phòng”, Mộ San San đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Cắt giảm kinh tế là thứ yếu, việc này Mộ San San đã có dự định từ trước. Sau này, đối với đời sống cá nhân của Lâm Phi, cô bắt buộc phải tiến hành quản lý nghiêm ngặt hơn nữa.
Trước đó Mộ San San không quản lý tới đời sống riêng tư của Lâm Phi một mặt là vì cô chưa chuẩn bị tâm lý hoàn toàn tiếp nhận Lâm Phi, thế nhưng hơn cả là mặc dù biết Lâm Phi vẫn làm xằng bậy sau lưng mình, cô vẫn không nắm rõ được tình hình đời sống riêng tư của hắn.
Bây giờ Lâm Phi đã bị người ta ra lệnh cấm túc tới khách sạn vì sau khi thắng vụ cược Mỹ Thực Lâm với Phương Văn Hi, trong giới thượng lưu ở thành phố Trung Hải này đều biết Mộ San San có người chồng tên là Lâm Phi rồi. Vì hình tượng của bản thân, Mộ San San đương nhiên phải kiểm soát hết sức có thể. Cô phải kiểm soát những hành động Lâm Phi làm sau lưng mình.
………
“Vợ San San yêu quý của anh à, bình thường em không phát lương cho anh anh đành chấp nhận. Công ty là của em, còn em là của anh. Nhưng một đồng một cắc em cũng không đưa cho anh thì sau này tiền hút thuốc của anh phải làm sao?”
Hồi lâu, sau khi định thần lại, Lâm Phi biết rõ rằng muốn đưa Mộ San San đi đặt phòng là điều không thể, hắn chỉ đành cố dành chút lợi ích kinh tế từ cô vợ tổng giám đốc của mình mà thôi.
“Anh có thể bỏ thuốc.”
Đối diện với ông chồng hời với mưu đồ lấy việc hút thuốc ra để phá bỏ ý định cắt giảm kinh tế của cô, đôi mắt Mộ San San càng trở nên lạnh lùng hơn. Cô liếc nhìn Lâm Phi một cái rồi gạt luôn suy nghĩ của hắn. Thực tế thì việc Lâm Phi hút thuốc Mộ San San vẫn luôn phản đối.
Bây giờ đã hạ quyết tâm cắt giảm kinh tế của Lâm Phi, nếu có thể thì nhân cơ hội này cô bắt Lâm Phi phải bỏ thuốc. Như thế Mộ San San còn vui hơn nhiều.
“Vợ ơi, em cũng biết bỏ thuốc cần thời gian mà.”
“Tôi không biết.”
Sau khi nghe Mộ San San nói, Lâm Phi chỉ có thể đổi giọng.
“Thuốc thì có thể bỏ, quần áo thì không thể không mặc phải không vợ?”
“Những đồ anh mặc, anh dùng tôi đều cho dì Quế chuẩn bị cho anh.”
“Dì Quế hình như không biết size đồ lót của anh?”
Lâm Phi nói tới đây, Mộ San San liền biến sắc. Khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn ra cửa liền quay lại. Cô nhìn Lâm Phi chằm chằm rồi nói từng từ từng chữ với hắn: “Tôi biết là đủ rồi.”
Coi như em đủ ác.
Trước đó, tổng giám đốc Mộ San San đã gượng gạo mua đồ lót cho hắn một lần rồi. Bây giờ Mộ San San đã nói như thế, Lâm Phi cho dù có muốn mượn cớ làm bậy thì hắn cũng không thoát được.
“Bình thường đi làm anh đều đi xe em. Lỡ có ngày nào đó anh dậy muộn hoặc em đi sớm hơn thì đề phòng bất trắc, em cũng phải để cho anh mấy đồng cho anh bắt xe chứ.”
“Bắt xe đắt, anh đi bus là được rồi.”
“Cái gì cơ?”
“Sau này nếu anh dậy muộn hoặc tôi đi trước thì tôi sẽ để đủ tiền đi xe bus cho anh đi làm và về nhà.”
“Bao nhiêu?”
“Năm tệ.”
Mộ San San vừa dứt lời, Lâm Phi chỉ muốn ói ra máu. Hắn không thể ngờ Mộ San San đề cập đến xe bus là vì muốn kiểm soát tiền của hắn. Có điều Lâm Phi đương nhiên không thể ngờ cô vợ tổng giám đốc Mộ San San lại ép hắn đến mức chỉ đưa cho hắn năm tệ, cái mức chẳng khác gì đi ăn mày thế này.
“Mộ San San, em đối xử với chồng em độ lượng quá nhỉ?”
Lúc nói câu này, Lâm Phi thật sự có cảm giác ngừa ngáy chân tay. Cũng vì đang lái xe chứ nếu không thì giây phút Mộ San San nói ra năm tệ, năm đầu ngón tay của Lâm Phi đã in luôn trên bộ mông của Mộ San San rồi.
“Bớt phí lời thì tôi có thể cho anh thêm một tệ.”
Nói rồi Mộ San San hướng khuôn mặt lạnh lùng ra ngoài cửa sổ. Cho dù Lâm Phi có nói thế nào, cô cũng không đồng ý tăng thêm tiền…
Sau khi lái chiếc xe BMV của Mộ San San ra khỏi câu lạc bộ thể dục thể thao Quốc tế Hồng Cốc, Lâm Phi thề rằng nhất định sẽ tìm cơ hội đưa Tô Thanh Lam tới khách sạn đứng tên cô ta nên nhất thời buột miệng nói ra. Khi định đổi cách nói thì hai từ “đặt phòng” vẫn bị Mộ San San nghe thấy.
Bình thường Mộ San San cũng không mấy khi bị Lâm Phi lôi vào chuyện này nên cũng không phát giác ra được Lâm Phi có điểm gì đó không ổn. Có điều, đôi mắt lạnh lùng của cô vẫn không kiềm chế được mà trợn lên với hắn một cái.
Mặc dù không hiểu Lâm Phi có ý định lôi Tô Thanh Lam tới khách sạn lần thứ hai nhưng với lệnh cấm túc mà Tô Thanh Lam nói, và nghĩ tới hai từ “đặt phòng” của Lâm Phi thì Mộ San San đương nhiên sẽ không ưng nổi rồi.
“Đặt phòng cũng được, hẹn hò cũng được, anh có tiền mà?”
Lâm Phi vốn dĩ cho rằng nhất thời lỡ miệng bị Mộ San San phát hiện sẽ mắng hắn vài câu. Nhưng không ngờ Mộ San San lại hỏi lại hắn bằng một câu đầy ý châm chọc như vậy. Đây là lần đầu tiên Lâm Phi nghe thấy cô vợ tổng giám đốc nói hai từ “đặt phòng”.
“Có tiền là có thể đi đặt phòng?”
Lúc hỏi câu này, giọng điệu của Lâm Phi thậm chí còn hơi run. Không thể trách Lâm Phi kiểm soát tâm lý không tốt mà vì câu hỏi vặn của Mộ San San đã cho hắn quá nhiều liên tưởng. Lâm Phi đã sớm có ý định, chỉ cần Mộ San San cho hắn một câu trả lời chắc chắn thì cho dù là cái gật đầu nhẹ nhàng thôi, hắn sẽ lập tức quay đầu xe đưa Mộ San San tới khách sạn đặt phòng luôn tức thì.
Lâm Phi mong mỏi có được Mộ San San không phải một hai ngày nữa. Khó lắm Mộ San San mới có dấu hiệu hợp tác. Nếu như không biết nắm bắt cơ hội thì không xứng là Lâm Phi bôn ba chốn tình trường nhiều năm.
“Xem ra logic trong đầu anh chính là có tiền là có thể đi khách sạn đặt phòng. Đã vậy thì để tránh sau này anh tiếp tục đưa người con gái khác đi đặt phòng, từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ không cho anh một đồng nào hết.”
Khuôn mặt lạnh lùng như phủ lớp sương lạnh kia của Mộ San San kèm theo câu hỏi vặn đầy ý tứ đã khiến Lâm Phi mắc câu. Mộ San San lên tiếng nói với ông chồng hời Lâm Phi về mệnh lệnh cắt giảm kinh tế cuối cùng.
Trên thực tế, khi nghe Tô Thanh Lam nói về lệnh cấm túc tới khách sạn của Lâm Phi, Mộ San San đã nổi hứng cắt giảm chi tiêu của ông chồng hời này rồi.
Bây giờ Lâm Phi tự dưng lại không muốn sống đưa ra đề nghị đi “đặt phòng”, Mộ San San đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Cắt giảm kinh tế là thứ yếu, việc này Mộ San San đã có dự định từ trước. Sau này, đối với đời sống cá nhân của Lâm Phi, cô bắt buộc phải tiến hành quản lý nghiêm ngặt hơn nữa.
Trước đó Mộ San San không quản lý tới đời sống riêng tư của Lâm Phi một mặt là vì cô chưa chuẩn bị tâm lý hoàn toàn tiếp nhận Lâm Phi, thế nhưng hơn cả là mặc dù biết Lâm Phi vẫn làm xằng bậy sau lưng mình, cô vẫn không nắm rõ được tình hình đời sống riêng tư của hắn.
Bây giờ Lâm Phi đã bị người ta ra lệnh cấm túc tới khách sạn vì sau khi thắng vụ cược Mỹ Thực Lâm với Phương Văn Hi, trong giới thượng lưu ở thành phố Trung Hải này đều biết Mộ San San có người chồng tên là Lâm Phi rồi. Vì hình tượng của bản thân, Mộ San San đương nhiên phải kiểm soát hết sức có thể. Cô phải kiểm soát những hành động Lâm Phi làm sau lưng mình.
………
“Vợ San San yêu quý của anh à, bình thường em không phát lương cho anh anh đành chấp nhận. Công ty là của em, còn em là của anh. Nhưng một đồng một cắc em cũng không đưa cho anh thì sau này tiền hút thuốc của anh phải làm sao?”
Hồi lâu, sau khi định thần lại, Lâm Phi biết rõ rằng muốn đưa Mộ San San đi đặt phòng là điều không thể, hắn chỉ đành cố dành chút lợi ích kinh tế từ cô vợ tổng giám đốc của mình mà thôi.
“Anh có thể bỏ thuốc.”
Đối diện với ông chồng hời với mưu đồ lấy việc hút thuốc ra để phá bỏ ý định cắt giảm kinh tế của cô, đôi mắt Mộ San San càng trở nên lạnh lùng hơn. Cô liếc nhìn Lâm Phi một cái rồi gạt luôn suy nghĩ của hắn. Thực tế thì việc Lâm Phi hút thuốc Mộ San San vẫn luôn phản đối.
Bây giờ đã hạ quyết tâm cắt giảm kinh tế của Lâm Phi, nếu có thể thì nhân cơ hội này cô bắt Lâm Phi phải bỏ thuốc. Như thế Mộ San San còn vui hơn nhiều.
“Vợ ơi, em cũng biết bỏ thuốc cần thời gian mà.”
“Tôi không biết.”
Sau khi nghe Mộ San San nói, Lâm Phi chỉ có thể đổi giọng.
“Thuốc thì có thể bỏ, quần áo thì không thể không mặc phải không vợ?”
“Những đồ anh mặc, anh dùng tôi đều cho dì Quế chuẩn bị cho anh.”
“Dì Quế hình như không biết size đồ lót của anh?”
Lâm Phi nói tới đây, Mộ San San liền biến sắc. Khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn ra cửa liền quay lại. Cô nhìn Lâm Phi chằm chằm rồi nói từng từ từng chữ với hắn: “Tôi biết là đủ rồi.”
Coi như em đủ ác.
Trước đó, tổng giám đốc Mộ San San đã gượng gạo mua đồ lót cho hắn một lần rồi. Bây giờ Mộ San San đã nói như thế, Lâm Phi cho dù có muốn mượn cớ làm bậy thì hắn cũng không thoát được.
“Bình thường đi làm anh đều đi xe em. Lỡ có ngày nào đó anh dậy muộn hoặc em đi sớm hơn thì đề phòng bất trắc, em cũng phải để cho anh mấy đồng cho anh bắt xe chứ.”
“Bắt xe đắt, anh đi bus là được rồi.”
“Cái gì cơ?”
“Sau này nếu anh dậy muộn hoặc tôi đi trước thì tôi sẽ để đủ tiền đi xe bus cho anh đi làm và về nhà.”
“Bao nhiêu?”
“Năm tệ.”
Mộ San San vừa dứt lời, Lâm Phi chỉ muốn ói ra máu. Hắn không thể ngờ Mộ San San đề cập đến xe bus là vì muốn kiểm soát tiền của hắn. Có điều Lâm Phi đương nhiên không thể ngờ cô vợ tổng giám đốc Mộ San San lại ép hắn đến mức chỉ đưa cho hắn năm tệ, cái mức chẳng khác gì đi ăn mày thế này.
“Mộ San San, em đối xử với chồng em độ lượng quá nhỉ?”
Lúc nói câu này, Lâm Phi thật sự có cảm giác ngừa ngáy chân tay. Cũng vì đang lái xe chứ nếu không thì giây phút Mộ San San nói ra năm tệ, năm đầu ngón tay của Lâm Phi đã in luôn trên bộ mông của Mộ San San rồi.
“Bớt phí lời thì tôi có thể cho anh thêm một tệ.”
Nói rồi Mộ San San hướng khuôn mặt lạnh lùng ra ngoài cửa sổ. Cho dù Lâm Phi có nói thế nào, cô cũng không đồng ý tăng thêm tiền…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.