Chương 262: Nói thẳng
Thủy Ca
03/12/2020
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị ở tầng thứ hai mươi sáu toà nhà Vọng Nguỵệt, Lâm Phi thật sự thấy khổ tâm.
Vốn dĩ hắn chỉ là vì muốn tổ chức bữa tiệc nhỏ chúc mừng đám Lưu Huy ra viện, vì nhất thời cao hứng đã tổ chức luôn thành buổi liên hoan giao lưu giữa hai phòng bảo vệ an ninh và hành chính tổng hợp. Nếu như chỉ vậy thì cũng không có gì, cùng lắm là sau khi kết thúc buổi liên hoan, hắn cùng trưởng phòng xinh đẹp Lăng Vi Vi về nhà ăn bữa cơm, gợi gợi tình, tiện thể trò chuyện về cuộc đời rồi lên giường với nhau thôi.
Nếu như sự việc tiến triển như vậy thì đối với Lâm Phi mà nói, đương nhiên là một đêm tuyệt đẹp khó quên.
Mặc dù sau đó vì Thẩm Bội Ni đòi tham gia nên một đêm mỹ mãn khó quên lại có thêm biến số không chắc chắn.
Nhưng sự việc có tới mức đó thì cũng không nằm ngoài vòng kiểm soát của Lâm Phi.
Mặc dù với tính cách của Thẩm Bội Ni thì tối nay khi tới buổi liên hoan, cô ta chắc chắn sẽ vì chuyện Lâm Phi về nhà ai ăn cơm mà tranh giành với Lăng Vi Vi.
Nhưng cho dù là Thẩm Bội Ni hay Lăng Vi Vi đấu đá nhau thì Lâm Phi cũng không đến mức mất đi khả năng kiểm soát cục diện.
Về sự tranh giành giữa Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi, Lâm Phi hắn đã gặp không ít hoạn nạn nên đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi.
Đi hay không đi tới nhà mộ trong hai người thì cùng lắm là nhét cả hai cô này vào xe rồi tới khách sạn đặt phòng, cả ba cùng mất ngủ thôi mà.
Thế nhưng bây giờ Mộ San San lại muốn chen vào.
Tin này đối với Lâm Phi mà nói quả thực là tai hoạ đột nhiên ập đến.
Vốn dĩ Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đủ khiến Lâm Phi đau đầu rồi. Nếu như thêm một Mộ San San nữa thì Lâm Phi chỉ cần nghĩ thôi cũng đã muốn đào hố mà chui xuống rồi.
“Vợ ơi, hay chúng ta về nhà đi.”
“Ý anh là gì?” Mặc dù tổng giám đốc Mộ không hiểu trong lòng Lâm Phi đang nghĩ gì nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt cô nhìn Lâm Phi một cách lạnh lùng.
Trò cười gì đây chứ. Trước đó còn đang rao giảng với mình một hồi rằng nếu thiếu Lâm Phi hắn thì sao có thể được. Bây giờ cô vừa đề nghị rằng muốn đi cùng thì Lâm Phi lại đòi kéo cô về nhà.
Em không đi thì anh đi. Em đi thì chúng ta về nhà.
Đây rõ ràng là không hoan nghênh tổng giám đốc Mộ đi liên hoan mà.
Nếu không phải vì cả tràng mà dì Quế nói, trong lòng cảm thấy có chút áy náy và muốn cải thiện mối quan hệ vợ chồng không được bình thường với Lâm Phi thì Mộ San San đương nhiên còn muốn lôi cái tai Lâm Phi ra rồi hét vào đấy: “Còn không nói thẳng ra đi.”
Nghĩ mà xem một tổng giám đốc muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thân hình gợi cảm, muốn khí chất, muốn thân phận, cái gì cũng có.
Với tài sản của tổng giám đốc Mộ thì việc chủ động đưa ra ý kiến tham dự buổi liên hoan Lâm Phi phải vỗ tay hưởng ứng mới đúng. Thế nhưng bây giờ cô đã bỏ đi bộ dạng thường ngày thế mà hắn lại không biết điều, có mắt như không, cho sĩ diện lại không cần…. Nói tóm lại đây là toàn bộ những lời nói mà Mộ San San đang dành cho Lâm Phi.
“Vợ ơi, em nên biết buổi liên hoan của phòng bảo vệ an ninh và phòng hành chính tổng hợp mà em đi thì không được phù hợp cho lắm.” Lâm Phi không muốn Mộ San San tham gia không hẳn là vì nghĩ tới mối quan hệ phức tạp giữa Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni mà còn suy nghĩ cho thân phận của Mộ San San.
Với gia thế và khuôn mặt như Mộ San San thì chẳng có buổi tiệc nào ở thành phố Trung Hải này mà thiếu gia Mộ không thể tham gia cả.
Thế nhưng cũng vì thân phận tổng giám đốc của Mộ San San, nếu như cô tham gia buổi liên hoan thì sẽ đem lại áp lực tâm lý nhất định cho đội bảo vệ số hai và các nhân viên nữ phòng hành chính tổng hợp.
Buổi liên hoan vốn dĩ để mọi người thoả sức vui đùa. Với khí chất lạnh lùng băng giá trời ban của Mộ San San thì Lâm Phi thật sự không thấy sự cần thiết của Mộ San San trong buổi liên hoan hôm nay.
Cũng vì việc này mà Lâm Phi không có cách nào nói thẳng ra với vợ mình cả. Đây cũng chính là lý do chủ yếu khiến Lâm Phi muốn từ bỏ việc tham gia buổi liên hoan rồi đưa Mộ San San về nhà.
“Tôi có dự cảm rằng nếu tôi không đi với anh tới buổi tiệc thì tối nay anh lại ngủ đêm ở ngoài không về nhà.” Rõ ràng, Mộ San San muốn tham gia buổi tiệc với Lâm Phi không phải vì cao hứng nhất thời, mà là vì không hề yên tâm với ông chồng hời này.
Mặc dù tạm thời Mộ San San vẫn chưa chuẩn bị chấp nhận ông chồng hời Lâm Phi này nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc Mộ San San sẽ làm ra một số việc bảo vệ hôn nhân không được bền chặt giữa hai người.
Vì Mộ San San đã coi mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Lâm Phi là sự nghiệp quan trọng để kinh doanh.
Hôn nhân hay tình cảm, Mộ San San đều không mấy giỏi giang nhưng sự nghiệp chính là ưu điểm lớn nhất của Mộ San San.
Coi hôn nhân là sự nghiệp để kinh doanh, đây chính là cương lĩnh mà Mộ San San tự đặt ra để cải thiện mối quan hệ giữa mình và Lâm Phi.
“Vợ San San yêu quý của anh ơi, dù gì cũng ta cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào đến sự tin tưởng tối thiểu nhất mà em cũng không dành cho anh sao?”
“Nếu như anh không giở trò thì tại sao không cho tôi tham gia?”
Một câu nói của Mộ San San thôi nhưng đủ khiến Lâm Phi á khẩu. Rõ ràng Mộ San San không chỉ đơn thuần là có dự cảm.
Nếu không phải trong lòng còn có suy tính thì Mộ San San đương nhiên sẽ không tự hạ thấp giá trị bản thân, chủ động yêu cầu tham gia buổi liên hoan của phòng ban trực thuộc mình quản lý.
…….
Bãi đỗ xe của toà nhà Vọng Nguyệt, không ngoài dự đoán của Lâm Phi, đội bảo vệ số hai và nữ nhân viên của công ty thấy Mộ San San xuất hiện cùng Lâm Phi, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Trời sinh Mộ San San vốn lạnh lùng, đặc biệt là trong nội bộ tập đoàn, “tổng giám đốc lạnh lùng” chính là danh xưng dành riêng cho cô. Ngoại trừ ông chồng hời này ra thì thử hỏi ai có thể không sợ cho được?
Kể cả hai trưởng phòng xinh đẹp Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi khi nhìn thấy Mộ San San cũng phải thất thần.
“Tổng giám đốc Mộ, chị cũng tham gia buổi liên hoan của công ty sao?” Tiêu Y Na – trợ thủ đắc lực của Lâm Phi lên tiếng hỏi thăm Mộ San San dưới sự động viên của tất cả nữ nhân viên.
“Phó phòng Lâm mời nhiệt tình như vậy, tôi không tiện từ chối.” Chỉ một câu nói đã thay đổi cục diện. Nói chính xác ra là tất cả ánh mắt của những người có mắt ở đây đều vì câu nói này của Mộ San San mà đổ dồn sang Lâm Phi.
Làm sếp đúng là có cái quyền này. Chỉ cần nói vu vơ một câu thôi là đã có thể đẩy hết trách nhiệm lên người Lâm Phi rồi, tiện thể đó còn dành về cho mình tiếng thơm lẫy lừng.
Còn về Lâm Phi, sau khi bị cô vợ tổng giám đốc lôi ra làm bia đỡ đạn thì chỉ có thể đối diện với đủ loại cảm xúc đan xen lẫn lộn, nào là kinh ngạc, khó hiểu, oán trách của tất cả mọi người rồi nuốt hận vào trong.
Mặc dù hắn biết Mộ San San đào hố chôn mình.
Nhưng Lâm Phi lại không thể giải oan cho mình. Ai bảo Lâm Phi hắn vừa là cấp dưới, lại còn là chồng, cấp dưới gánh trách nhiệm cho sếp mình là điều đương nhiên.
Chồng gánh vác cho vợ là lẽ hiển nhiên.
Vốn dĩ hắn chỉ là vì muốn tổ chức bữa tiệc nhỏ chúc mừng đám Lưu Huy ra viện, vì nhất thời cao hứng đã tổ chức luôn thành buổi liên hoan giao lưu giữa hai phòng bảo vệ an ninh và hành chính tổng hợp. Nếu như chỉ vậy thì cũng không có gì, cùng lắm là sau khi kết thúc buổi liên hoan, hắn cùng trưởng phòng xinh đẹp Lăng Vi Vi về nhà ăn bữa cơm, gợi gợi tình, tiện thể trò chuyện về cuộc đời rồi lên giường với nhau thôi.
Nếu như sự việc tiến triển như vậy thì đối với Lâm Phi mà nói, đương nhiên là một đêm tuyệt đẹp khó quên.
Mặc dù sau đó vì Thẩm Bội Ni đòi tham gia nên một đêm mỹ mãn khó quên lại có thêm biến số không chắc chắn.
Nhưng sự việc có tới mức đó thì cũng không nằm ngoài vòng kiểm soát của Lâm Phi.
Mặc dù với tính cách của Thẩm Bội Ni thì tối nay khi tới buổi liên hoan, cô ta chắc chắn sẽ vì chuyện Lâm Phi về nhà ai ăn cơm mà tranh giành với Lăng Vi Vi.
Nhưng cho dù là Thẩm Bội Ni hay Lăng Vi Vi đấu đá nhau thì Lâm Phi cũng không đến mức mất đi khả năng kiểm soát cục diện.
Về sự tranh giành giữa Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi, Lâm Phi hắn đã gặp không ít hoạn nạn nên đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi.
Đi hay không đi tới nhà mộ trong hai người thì cùng lắm là nhét cả hai cô này vào xe rồi tới khách sạn đặt phòng, cả ba cùng mất ngủ thôi mà.
Thế nhưng bây giờ Mộ San San lại muốn chen vào.
Tin này đối với Lâm Phi mà nói quả thực là tai hoạ đột nhiên ập đến.
Vốn dĩ Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đủ khiến Lâm Phi đau đầu rồi. Nếu như thêm một Mộ San San nữa thì Lâm Phi chỉ cần nghĩ thôi cũng đã muốn đào hố mà chui xuống rồi.
“Vợ ơi, hay chúng ta về nhà đi.”
“Ý anh là gì?” Mặc dù tổng giám đốc Mộ không hiểu trong lòng Lâm Phi đang nghĩ gì nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt cô nhìn Lâm Phi một cách lạnh lùng.
Trò cười gì đây chứ. Trước đó còn đang rao giảng với mình một hồi rằng nếu thiếu Lâm Phi hắn thì sao có thể được. Bây giờ cô vừa đề nghị rằng muốn đi cùng thì Lâm Phi lại đòi kéo cô về nhà.
Em không đi thì anh đi. Em đi thì chúng ta về nhà.
Đây rõ ràng là không hoan nghênh tổng giám đốc Mộ đi liên hoan mà.
Nếu không phải vì cả tràng mà dì Quế nói, trong lòng cảm thấy có chút áy náy và muốn cải thiện mối quan hệ vợ chồng không được bình thường với Lâm Phi thì Mộ San San đương nhiên còn muốn lôi cái tai Lâm Phi ra rồi hét vào đấy: “Còn không nói thẳng ra đi.”
Nghĩ mà xem một tổng giám đốc muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thân hình gợi cảm, muốn khí chất, muốn thân phận, cái gì cũng có.
Với tài sản của tổng giám đốc Mộ thì việc chủ động đưa ra ý kiến tham dự buổi liên hoan Lâm Phi phải vỗ tay hưởng ứng mới đúng. Thế nhưng bây giờ cô đã bỏ đi bộ dạng thường ngày thế mà hắn lại không biết điều, có mắt như không, cho sĩ diện lại không cần…. Nói tóm lại đây là toàn bộ những lời nói mà Mộ San San đang dành cho Lâm Phi.
“Vợ ơi, em nên biết buổi liên hoan của phòng bảo vệ an ninh và phòng hành chính tổng hợp mà em đi thì không được phù hợp cho lắm.” Lâm Phi không muốn Mộ San San tham gia không hẳn là vì nghĩ tới mối quan hệ phức tạp giữa Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni mà còn suy nghĩ cho thân phận của Mộ San San.
Với gia thế và khuôn mặt như Mộ San San thì chẳng có buổi tiệc nào ở thành phố Trung Hải này mà thiếu gia Mộ không thể tham gia cả.
Thế nhưng cũng vì thân phận tổng giám đốc của Mộ San San, nếu như cô tham gia buổi liên hoan thì sẽ đem lại áp lực tâm lý nhất định cho đội bảo vệ số hai và các nhân viên nữ phòng hành chính tổng hợp.
Buổi liên hoan vốn dĩ để mọi người thoả sức vui đùa. Với khí chất lạnh lùng băng giá trời ban của Mộ San San thì Lâm Phi thật sự không thấy sự cần thiết của Mộ San San trong buổi liên hoan hôm nay.
Cũng vì việc này mà Lâm Phi không có cách nào nói thẳng ra với vợ mình cả. Đây cũng chính là lý do chủ yếu khiến Lâm Phi muốn từ bỏ việc tham gia buổi liên hoan rồi đưa Mộ San San về nhà.
“Tôi có dự cảm rằng nếu tôi không đi với anh tới buổi tiệc thì tối nay anh lại ngủ đêm ở ngoài không về nhà.” Rõ ràng, Mộ San San muốn tham gia buổi tiệc với Lâm Phi không phải vì cao hứng nhất thời, mà là vì không hề yên tâm với ông chồng hời này.
Mặc dù tạm thời Mộ San San vẫn chưa chuẩn bị chấp nhận ông chồng hời Lâm Phi này nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc Mộ San San sẽ làm ra một số việc bảo vệ hôn nhân không được bền chặt giữa hai người.
Vì Mộ San San đã coi mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Lâm Phi là sự nghiệp quan trọng để kinh doanh.
Hôn nhân hay tình cảm, Mộ San San đều không mấy giỏi giang nhưng sự nghiệp chính là ưu điểm lớn nhất của Mộ San San.
Coi hôn nhân là sự nghiệp để kinh doanh, đây chính là cương lĩnh mà Mộ San San tự đặt ra để cải thiện mối quan hệ giữa mình và Lâm Phi.
“Vợ San San yêu quý của anh ơi, dù gì cũng ta cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào đến sự tin tưởng tối thiểu nhất mà em cũng không dành cho anh sao?”
“Nếu như anh không giở trò thì tại sao không cho tôi tham gia?”
Một câu nói của Mộ San San thôi nhưng đủ khiến Lâm Phi á khẩu. Rõ ràng Mộ San San không chỉ đơn thuần là có dự cảm.
Nếu không phải trong lòng còn có suy tính thì Mộ San San đương nhiên sẽ không tự hạ thấp giá trị bản thân, chủ động yêu cầu tham gia buổi liên hoan của phòng ban trực thuộc mình quản lý.
…….
Bãi đỗ xe của toà nhà Vọng Nguyệt, không ngoài dự đoán của Lâm Phi, đội bảo vệ số hai và nữ nhân viên của công ty thấy Mộ San San xuất hiện cùng Lâm Phi, bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Trời sinh Mộ San San vốn lạnh lùng, đặc biệt là trong nội bộ tập đoàn, “tổng giám đốc lạnh lùng” chính là danh xưng dành riêng cho cô. Ngoại trừ ông chồng hời này ra thì thử hỏi ai có thể không sợ cho được?
Kể cả hai trưởng phòng xinh đẹp Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi khi nhìn thấy Mộ San San cũng phải thất thần.
“Tổng giám đốc Mộ, chị cũng tham gia buổi liên hoan của công ty sao?” Tiêu Y Na – trợ thủ đắc lực của Lâm Phi lên tiếng hỏi thăm Mộ San San dưới sự động viên của tất cả nữ nhân viên.
“Phó phòng Lâm mời nhiệt tình như vậy, tôi không tiện từ chối.” Chỉ một câu nói đã thay đổi cục diện. Nói chính xác ra là tất cả ánh mắt của những người có mắt ở đây đều vì câu nói này của Mộ San San mà đổ dồn sang Lâm Phi.
Làm sếp đúng là có cái quyền này. Chỉ cần nói vu vơ một câu thôi là đã có thể đẩy hết trách nhiệm lên người Lâm Phi rồi, tiện thể đó còn dành về cho mình tiếng thơm lẫy lừng.
Còn về Lâm Phi, sau khi bị cô vợ tổng giám đốc lôi ra làm bia đỡ đạn thì chỉ có thể đối diện với đủ loại cảm xúc đan xen lẫn lộn, nào là kinh ngạc, khó hiểu, oán trách của tất cả mọi người rồi nuốt hận vào trong.
Mặc dù hắn biết Mộ San San đào hố chôn mình.
Nhưng Lâm Phi lại không thể giải oan cho mình. Ai bảo Lâm Phi hắn vừa là cấp dưới, lại còn là chồng, cấp dưới gánh trách nhiệm cho sếp mình là điều đương nhiên.
Chồng gánh vác cho vợ là lẽ hiển nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.