Chương 189: Phản đối
Thủy Ca
02/12/2020
“Phó phòng Lâm, trong mắt anh, tôi cần bảo vệ đến vậy sao?”
Mộ San San mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, nói từng chữ. Nhìn dáng vẻ của cô ta như thể nếu như Lâm Phi không cho cô ta một câu trả lời thỏa mãn thì cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Lúc bình thường Lâm Phi cũng hay đạp cửa phòng làm việc của Mộ San San, ban đầu Mộ San San còn lạnh lùng mắng hắn vài câu, thế nhưng Lâm Phi chưa bao giờ chịu nghe lời của tổng giám đốc Mộ cả. Về sau này, Mộ San San cũng không thèm để ý đến các hành động vô lễ của Lâm Phi nữa.
Thế nhưng lần này thì khác, Mộ San San đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho cuộc họp lãnh đạo cấp cao này. Có thể nói thành bại của buổi họp lãnh đạo cấp cao lần này phụ thuộc rất lớn vào quỹ đạo phát triển mấy năm nay của tập đoàn Mộ Thị.
Thế nhưng khi mới bắt đầu buổi họp, Lâm Phi đã dẫn người xông vào trong. Nếu như không suy xét đến thân phận là chồng của tổng giám đốc Mộ, tất cả những hành động của Lâm Phi quả thật có cảm giác phá rối.
Đây là Lâm Phi, chứ nếu là người khác, nếu như là trưởng phòng Tào Tử An, nhân viên cốt cán của tập đoàn Mộ Thị mà dám làm như vậy, sợ là Mộ San San sẽ lập tức đuổi ông ta đi.
“Tôi chưa từng đặt tổng giám đốc Mộ vào trong mắt”. Một câu nói của Lâm Phi khiến không khí cả phòng họp trở nên ngưng đọng. Khi mọi người trong phòng họp còn đang nghĩ não Lâm Phi có phải bị chuột rút rồi hay không, hắn lại nói tiếp: “Tổng giám đốc Mộ mãi mãi chỉ tồn tại trong tim tôi. Tôi vẫn luôn đối xử với tổng giám đốc Mộ như người nhà, so với bảo vệ thì nên nói là…”
“Đủ rồi!” Thấy Lâm Phi coi mọi người trong phòng họp là không khí, càng nói càng có xu hướng không bình thường, Mộ San San không để ý đến cách thức khoa trương và bá đạo của Lâm Phi nữa, lạnh lùng lên tiếng ngắt luôn lời “tỏ tình” của Lâm Phi.
“Dẫn người của anh ra ngoài, trước khi buổi họp kết thúc, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa”. Mộ San San không hề biết ý đồ của Lâm Phi, xua xua tay ra hiệu cho Lâm Phi biến mất trước mắt cô ta.
Mục đích khiến Mộ San San lớn tiếng, đe dọa đám giám đốc và cổ đông như Vương Dũng Thăng đã đạt được. Nếu như Mộ San San không đuổi thì Lâm Phi cũng sẽ không ở lại phòng họp này lâu.
Buổi họp lãnh đạo cấp cao từ đầu đến cuối toàn là mưu mô và lợi ích thương mại này Lâm Phi không hề có hứng thú. Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Mộ San San, Lâm Phi kêu đám bảo vệ Lưu Huy rời khỏi phòng họp.
“Giám đốc Vương, lúc trước ông cần nói gì sao, cứ nói tiếp đi”. Bị Lâm Phi chen ngang nhưng Mộ San San không quên trước đó Vương Dũng Thăng không ngần ngại cắt ngang lời cô ta, muốn cô ta làm chủ một chuyện.
“Tôi…”
Mặt Vương Dũng Thăng tím tái lại, mãi lúc sau vẫn không nói ra được gì.
Không phải Vương Dũng Thăng đột nhiên nói lắp bắp như vậy, thực ra sự huênh hoang và bá đạo của Lâm Phi đã khiến ông ta vô cùng kinh sợ. Tuy Lâm Phi và đám người bảo vệ đã đi rồi nhưng khi đám bảo vệ ấy đi, ánh mắt đầy ý tứ của họ nhìn vào Vương Dũng Thăng khiến Vương Dũng Thăng rất sợ hãi.
Nếu như chỉ như vậy, Vương Dũng Thăng cũng không đến nỗi không nói được chữ nào.
Thực ra là thái độ của Mộ San San với Lâm Phi đã khiến Vương Dũng Thăng hiểu lầm.
Mộ San San nổi tiếng là tổng giám đốc lạnh lùng, điều này là ấn tượng sâu trong lòng mọi người, nhưng một phó phòng bình thường mới đến như Lâm Phi dám huênh hoang xông vào phòng họp, mà Mộ San San lại không hề có ý định trừng phạt hắn.
Vương Dũng Thăng không hề biết mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, ông ta nghĩ rằng tất cả những hành động của Lâm Phi là nghe theo chỉ thị của Mộ San San để diễn cho họ xem màn kịch này.
Nghĩ vậy, Vương Dũng Thăng tất nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục tố cáo Lâm Phi nữa.
Chuyện này không phải quá rõ ràng sao, nếu Lâm Phi đã nghe theo lệnh của Mộ San San, nếu như ông ta tiếp tục tố cáo Lâm Phi thì chẳng phải cũng có nghĩa là tố cáo Mộ San San hay sao.
Không chỉ có một mình Vương Dũng Thăng nghĩ như vậy.
Lăng Vi Vi cũng như hiểu ra vì sao trước đó vì sao lâm Phi lại dám cá cược một cách chắc nịch với cô ta như vậy. Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên có cảm giác như mình bị lừa vậy.
Mộ San San không hề biết tất cả những gì Lăng Vi Vi đang nghĩ, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Lâm Phi như vậy.
……
“Tên này, cũng không hoàn toàn chỉ biết gây chuyện”. Từng phương án đều không gặp phải quá nhiều phản đối nên được thông qua, buổi họp diễn ra một cách thuận lợi. Mộ San San không kìm được mà nghĩ đến chuyện Lâm Phi dẫn người xông vào phòng họp lúc trước, nữ thần họ Mộ cũng đã hiểu được suy nghĩ của Lâm Phi.
Khi trước, mỗi lần mở cuộc họp, với những phương án mà Mộ san San đưa ra, tuy là bản thân phương án không có vấn đề gì nhưng đám Vương Dũng Thăng và các vị chủ tịch khác không cũng phe với nhà họ Mộ, tuy không ngang ngược phản đối nhưng cũng sẽ làm xáo trộn chúng đi.
Đặc biệt là với các phương án liên quan đến hạng mục đầu tư lớn và vấn đề cải cách công ty, mỗi khi Mộ San San nêu vấn đề lên, không phải gian nan chồng chất thì cũng không thể thuận lợi được.
Một mặt có liên quan đến việc Hàn Chấn Hải và những chủ tịch có dã tâm lớn có ý đồ muốn chiếm đoạt quyền điều hành, hơn thế nữa còn do những giám đốc tuổi tác lớn đã quen ăn hoa hồng cổ tức cố định mỗi năm, họ lo lắng nếu phương án đầu tư cải cách mà Mộ San San đưa ra một khi thất bại thì sẽ ảnh hưởng đến số tiền họ nhận được mỗi năm.
Buổi họp lãnh đạo cấp cao lần này, những phương án đầu tư cải cách mà Mộ San San đưa ra đều không gặp phải quá nhiều trở ngại và nhanh chóng được thông qua.
Không thể phủ nhận, cuộc họp có thể diễn ra thuận lợi là do sự phối hợp ăn ý của Mộ San San và bà cô Thẩm Phương Hoa của Thẩm Bội Ni, nhưng cũng không thể thiếu công lao của Lâm Phi được.
“Nếu như các vị đã không có ý kiến gì, tôi chính thức tuyên bố, phương án đầu tư phát triển sản phẩm mỹ phẩm mới chính thức được thông qua”. Phương án thứ sáu được thông qua trong buổi họp lần này cũng chính là phương án thứ hai mà Mộ San San đã chuẩn bị.
Nói đơn giản, Mộ San San chỉ còn một phương án chưa đề xuất, mà phương án cuối cùng này cũng là phương án mà Mộ San San không tự tin là có thể được thông qua nhất.
Thậm chí, Mộ San San còn nghĩ trước rằng, nếu như phương án thứ sáu không được thông qua thì cô ta sẽ không đề xuất phương án cuối cùng này nữa.
Bây giờ, gương mặt xinh đẹp của Mộ San San nhìn quanh phòng họp một vòng, cuối cùng đặt tại thân hình thướt tha của người cô Thẩm Bội Ni, Thẩm Phương Hoa.
Cảm nhận được ánh nhìn của Mộ san San, Thẩm Phương Hoa tiếp nhận ánh mắt của cô ta, khẽ gật đầu.
Cảm nhận được sự ủng hộ của “đồng minh” mình, Mộ San San thu lại ánh mắt, dưới cái nhìn của các lãnh đạo cấp cao tập đoàn Mộ Thị, lạnh lùng nói: “Vì sự phát triển của công ty, tôi và chủ tịch Thẩm Phương Hoa đã cùng bàn bạc, quyết định tiến hành kế hoạch phân chia cổ phẩn cho nhân viên”.
Mộ San San vừa dứt lời, cả phòng họp liền im bặt, sau đó thì những lời phản đối bắt đầu được tung ra.
Dường như chỉ trong một khoảnh khắc, tiếng phản đối ngập tràn khắp căn phòng, như muốn phá tung cả toàn Vọng Nguyệt này vậy.
Mộ San San mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, nói từng chữ. Nhìn dáng vẻ của cô ta như thể nếu như Lâm Phi không cho cô ta một câu trả lời thỏa mãn thì cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Lúc bình thường Lâm Phi cũng hay đạp cửa phòng làm việc của Mộ San San, ban đầu Mộ San San còn lạnh lùng mắng hắn vài câu, thế nhưng Lâm Phi chưa bao giờ chịu nghe lời của tổng giám đốc Mộ cả. Về sau này, Mộ San San cũng không thèm để ý đến các hành động vô lễ của Lâm Phi nữa.
Thế nhưng lần này thì khác, Mộ San San đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho cuộc họp lãnh đạo cấp cao này. Có thể nói thành bại của buổi họp lãnh đạo cấp cao lần này phụ thuộc rất lớn vào quỹ đạo phát triển mấy năm nay của tập đoàn Mộ Thị.
Thế nhưng khi mới bắt đầu buổi họp, Lâm Phi đã dẫn người xông vào trong. Nếu như không suy xét đến thân phận là chồng của tổng giám đốc Mộ, tất cả những hành động của Lâm Phi quả thật có cảm giác phá rối.
Đây là Lâm Phi, chứ nếu là người khác, nếu như là trưởng phòng Tào Tử An, nhân viên cốt cán của tập đoàn Mộ Thị mà dám làm như vậy, sợ là Mộ San San sẽ lập tức đuổi ông ta đi.
“Tôi chưa từng đặt tổng giám đốc Mộ vào trong mắt”. Một câu nói của Lâm Phi khiến không khí cả phòng họp trở nên ngưng đọng. Khi mọi người trong phòng họp còn đang nghĩ não Lâm Phi có phải bị chuột rút rồi hay không, hắn lại nói tiếp: “Tổng giám đốc Mộ mãi mãi chỉ tồn tại trong tim tôi. Tôi vẫn luôn đối xử với tổng giám đốc Mộ như người nhà, so với bảo vệ thì nên nói là…”
“Đủ rồi!” Thấy Lâm Phi coi mọi người trong phòng họp là không khí, càng nói càng có xu hướng không bình thường, Mộ San San không để ý đến cách thức khoa trương và bá đạo của Lâm Phi nữa, lạnh lùng lên tiếng ngắt luôn lời “tỏ tình” của Lâm Phi.
“Dẫn người của anh ra ngoài, trước khi buổi họp kết thúc, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa”. Mộ San San không hề biết ý đồ của Lâm Phi, xua xua tay ra hiệu cho Lâm Phi biến mất trước mắt cô ta.
Mục đích khiến Mộ San San lớn tiếng, đe dọa đám giám đốc và cổ đông như Vương Dũng Thăng đã đạt được. Nếu như Mộ San San không đuổi thì Lâm Phi cũng sẽ không ở lại phòng họp này lâu.
Buổi họp lãnh đạo cấp cao từ đầu đến cuối toàn là mưu mô và lợi ích thương mại này Lâm Phi không hề có hứng thú. Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Mộ San San, Lâm Phi kêu đám bảo vệ Lưu Huy rời khỏi phòng họp.
“Giám đốc Vương, lúc trước ông cần nói gì sao, cứ nói tiếp đi”. Bị Lâm Phi chen ngang nhưng Mộ San San không quên trước đó Vương Dũng Thăng không ngần ngại cắt ngang lời cô ta, muốn cô ta làm chủ một chuyện.
“Tôi…”
Mặt Vương Dũng Thăng tím tái lại, mãi lúc sau vẫn không nói ra được gì.
Không phải Vương Dũng Thăng đột nhiên nói lắp bắp như vậy, thực ra sự huênh hoang và bá đạo của Lâm Phi đã khiến ông ta vô cùng kinh sợ. Tuy Lâm Phi và đám người bảo vệ đã đi rồi nhưng khi đám bảo vệ ấy đi, ánh mắt đầy ý tứ của họ nhìn vào Vương Dũng Thăng khiến Vương Dũng Thăng rất sợ hãi.
Nếu như chỉ như vậy, Vương Dũng Thăng cũng không đến nỗi không nói được chữ nào.
Thực ra là thái độ của Mộ San San với Lâm Phi đã khiến Vương Dũng Thăng hiểu lầm.
Mộ San San nổi tiếng là tổng giám đốc lạnh lùng, điều này là ấn tượng sâu trong lòng mọi người, nhưng một phó phòng bình thường mới đến như Lâm Phi dám huênh hoang xông vào phòng họp, mà Mộ San San lại không hề có ý định trừng phạt hắn.
Vương Dũng Thăng không hề biết mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, ông ta nghĩ rằng tất cả những hành động của Lâm Phi là nghe theo chỉ thị của Mộ San San để diễn cho họ xem màn kịch này.
Nghĩ vậy, Vương Dũng Thăng tất nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục tố cáo Lâm Phi nữa.
Chuyện này không phải quá rõ ràng sao, nếu Lâm Phi đã nghe theo lệnh của Mộ San San, nếu như ông ta tiếp tục tố cáo Lâm Phi thì chẳng phải cũng có nghĩa là tố cáo Mộ San San hay sao.
Không chỉ có một mình Vương Dũng Thăng nghĩ như vậy.
Lăng Vi Vi cũng như hiểu ra vì sao trước đó vì sao lâm Phi lại dám cá cược một cách chắc nịch với cô ta như vậy. Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên có cảm giác như mình bị lừa vậy.
Mộ San San không hề biết tất cả những gì Lăng Vi Vi đang nghĩ, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Lâm Phi như vậy.
……
“Tên này, cũng không hoàn toàn chỉ biết gây chuyện”. Từng phương án đều không gặp phải quá nhiều phản đối nên được thông qua, buổi họp diễn ra một cách thuận lợi. Mộ San San không kìm được mà nghĩ đến chuyện Lâm Phi dẫn người xông vào phòng họp lúc trước, nữ thần họ Mộ cũng đã hiểu được suy nghĩ của Lâm Phi.
Khi trước, mỗi lần mở cuộc họp, với những phương án mà Mộ san San đưa ra, tuy là bản thân phương án không có vấn đề gì nhưng đám Vương Dũng Thăng và các vị chủ tịch khác không cũng phe với nhà họ Mộ, tuy không ngang ngược phản đối nhưng cũng sẽ làm xáo trộn chúng đi.
Đặc biệt là với các phương án liên quan đến hạng mục đầu tư lớn và vấn đề cải cách công ty, mỗi khi Mộ San San nêu vấn đề lên, không phải gian nan chồng chất thì cũng không thể thuận lợi được.
Một mặt có liên quan đến việc Hàn Chấn Hải và những chủ tịch có dã tâm lớn có ý đồ muốn chiếm đoạt quyền điều hành, hơn thế nữa còn do những giám đốc tuổi tác lớn đã quen ăn hoa hồng cổ tức cố định mỗi năm, họ lo lắng nếu phương án đầu tư cải cách mà Mộ San San đưa ra một khi thất bại thì sẽ ảnh hưởng đến số tiền họ nhận được mỗi năm.
Buổi họp lãnh đạo cấp cao lần này, những phương án đầu tư cải cách mà Mộ San San đưa ra đều không gặp phải quá nhiều trở ngại và nhanh chóng được thông qua.
Không thể phủ nhận, cuộc họp có thể diễn ra thuận lợi là do sự phối hợp ăn ý của Mộ San San và bà cô Thẩm Phương Hoa của Thẩm Bội Ni, nhưng cũng không thể thiếu công lao của Lâm Phi được.
“Nếu như các vị đã không có ý kiến gì, tôi chính thức tuyên bố, phương án đầu tư phát triển sản phẩm mỹ phẩm mới chính thức được thông qua”. Phương án thứ sáu được thông qua trong buổi họp lần này cũng chính là phương án thứ hai mà Mộ San San đã chuẩn bị.
Nói đơn giản, Mộ San San chỉ còn một phương án chưa đề xuất, mà phương án cuối cùng này cũng là phương án mà Mộ San San không tự tin là có thể được thông qua nhất.
Thậm chí, Mộ San San còn nghĩ trước rằng, nếu như phương án thứ sáu không được thông qua thì cô ta sẽ không đề xuất phương án cuối cùng này nữa.
Bây giờ, gương mặt xinh đẹp của Mộ San San nhìn quanh phòng họp một vòng, cuối cùng đặt tại thân hình thướt tha của người cô Thẩm Bội Ni, Thẩm Phương Hoa.
Cảm nhận được ánh nhìn của Mộ san San, Thẩm Phương Hoa tiếp nhận ánh mắt của cô ta, khẽ gật đầu.
Cảm nhận được sự ủng hộ của “đồng minh” mình, Mộ San San thu lại ánh mắt, dưới cái nhìn của các lãnh đạo cấp cao tập đoàn Mộ Thị, lạnh lùng nói: “Vì sự phát triển của công ty, tôi và chủ tịch Thẩm Phương Hoa đã cùng bàn bạc, quyết định tiến hành kế hoạch phân chia cổ phẩn cho nhân viên”.
Mộ San San vừa dứt lời, cả phòng họp liền im bặt, sau đó thì những lời phản đối bắt đầu được tung ra.
Dường như chỉ trong một khoảnh khắc, tiếng phản đối ngập tràn khắp căn phòng, như muốn phá tung cả toàn Vọng Nguyệt này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.