Chương 351: Thanh Long ra tay, Hoa Hồng gặp nạn (phần 5)
Thủy Ca
05/12/2020
“Tôi tin rằng vì nghĩ cho anh em của Hoa Hồng Gai, hội trưởng Huyết
nhất định sẽ không cho nổ thuốc đâu. Còn vì nghĩ cho anh em của Thanh
Long bang, tôi cũng có thể lấy bản thân ra tôi đảm bảo rằng chỉ cần hội
trưởng Huyết không có ý định cho nổ thuốc nổ thì tôi tuyệt đối sẽ không
cho bắn đạn lửa. Thế nhưng việc đã tới nước này, hai bên cần phải dứt
khoát với nhau thôi.”
Trong biệt thự Hoa Hồng, đại bản doanh của Hoa Hồng Gai ở phía Tây thành phố Trung Hải. Sau khi tính toán, Nghiêm Thiên Báo không cam lòng mất đi chức phó bang, cuối cùng cũng lựa chọn tiếp tục làm khó người của Huyết Mai.
“Tên họ Nghiêm kia, bớt phí lời đi.”
Là hội trưởng của Hoa Hồng Gai, Huyết Mai đương nhiên hiểu rằng nếu như chỉ dựa vào số thuốc nổ mà doạ Nghiêm Thiên Báo rời đi thì đương nhiên không thể thành công. Và nếu như cho nổ số thuốc nổ ở đây thì bọn họ cũng không tránh khỏi con đường chết.
“Rất tốt. Các cô đã tự tin như thế thì vì nghĩ cho tính mạng của các anh em của hai bên, chúng ta quyết định thắng thua bằng võ. Hai bên, mỗi bên cử một người đấu võ. Nếu người của Hoa Hồng Gai có thể thắng liên tiếp ba hiệp thì Nghiêm Thiên Báo tôi có thể lấy cái đầu này để đảm bảo chúng tôi lập tức rút lui. Ngược lại, nếu như người của Thanh Long bang thắng liên tiếp ba hiệp thì hội trưởng Huyết nhất định phải đảm bảo rằng người của các cô hoặc là đầu hàng, hoặc toàn bộ người ở đây phải rời khỏi biệt thự. Thế nào, dám ứng chiến không?”
“Dám ứng chiến không?”
“Dám ứng chiến không?”
“Dám ứng chiến không?”
Sau khi Nghiêm Thiên Báo dứt lời, đám người Thanh Long bang kẻ nào kẻ nấy hưởng ứng hô hào.
“Một trận mà thôi, có gì mà phải sợ?” Sau khi đám người Thanh Long bang hô hào, Huyết Mai lạnh lùng lên tiếng.
“Chiến.”
“Chiến.”
“Chiến.”
Những người còn lại đang cố trấn thủ biệt thự cùng Huyết Mai cũng chẳng phải hạng vừa. Hai bên tranh đấu nhiều năm, Thanh Long bang khí thế hừng hực thì các thành viên còn lại của Hoa Hồng Gai cũng sẽ không chịu để thua.
“Hiệp một, mời đối phương cử người.”
“Lôi Chiến, cho tôi xem xem năm năm qua chân tay cậu đã han rỉ hết cả chưa?”
Huyết Mai vừa dứt lời, Nghiêm Thiên Báo với toan tính sẵn trong đầu từ nãy đến giờ lập tức lên giọng.
Sau khi nghe lệnh, một gã đàn ông trung tuổi đứng cách Nghiêm Thiên Báo không xa, có thể được coi là cánh tay đắc lực của hắn ta bước ra. Người này cao chừng mét bảy mét tám, mặt mày đen sạm, trông hết sức hung tợn.
“Anh Báo, em nghĩ anh còn lo cho người bọn họ hơn thì phải, liệu có bị một đấm của em rồi bẹp dúm hay không.”
Sau khi Lôi Chiến bước ra, toàn thân hắn phát ra từng tiếng kêu “răng rắc”, thế nhưng so với cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc của hắn thì hai nắm đấm vĩ đại khác người kia mới là điểm gây sự chú ý với những người xung quanh.
Lôi Chiến không phải có địa vị quá cao trong Thanh Long bang, thậm chí hắn cũng không được tính là lãnh đạo cấp cao ở đây, nhưng giây phút hắn bước ra đã kéo theo bao tiếng reo hò cổ vũ của đám người trong Thanh Long bang.
Bọn chúng reo hò chẳng vì lý do gì khác mà là vì nắm đấm vĩ đại khác người kia của Lôi Chiến.
Trời sinh ra hắn với nắm đấm vĩ đại, lại từng có vài năm chuyên đánh quyền Anh chui ở nước ngoài. Nắm đấm của hắn được coi là nắm đấm thép cũng không hề quá.
Thực tế thì những thành viên Hoa Hồng Gai chết dưới nắm đấm thép của Lôi Chiến cũng phải đến bốn năm chục mạng. Với chiến tích như vậy, nếu không phải đầu óc hắn không mấy linh hoạt thì có lẽ hắn đã sớm được liệt vào danh sách lãnh đạo cấp cao của Thanh Long bang rồi.
Dù chưa từng được lọt vào danh sách lãnh đạo cấp cao của Thanh Long bang nhưng chỉ cần dựa vào nắm đấm thép của mình, Lôi Chiến cũng đủ khiến các thành viên trong Thanh Long bang phải nể sợ. Kể cả là Tam Gia, người đứng đầu Thanh Long bang cũng có lời khen ngợi Lôi Chiến.
Bịch!
Bịch!
“Chết đi.”
Bịch
Rắc!
Sau tiếng gằn giọng, đòn đấm thép được Lôi Chiến tung ra tức thì, một thành viên cũng được coi là có thực lực trong Hoa Hồng Gai lập tức ói ra máu và bị đấm bay ra ngoài.
Nếu không phải hai thành viên Hoa Hồng Gai kịp thời đỡ lấy rồi né luôn vào bên trong biệt thự thì e rằng hắn không chỉ đơng giản là bị ói ra máu và bay ra ngoài không thôi đâu.
“Tốt!”
“Được lắm, anh Lôi.”
“Anh Lôi, giết chết bọn họ đi.”
Sau thắng lợi đầu tiên của Lôi Chiến, những thành viên của Thanh Long bang vốn dĩ còn dè chừng và nản chí với số lượng bom quá khủng được chôn xung quanh biệt thự Hoa Hồng thì bây giờ lại khí thế hùng hồn, hô hào hưởng ứng sau chiến thắng của Lôi Chiến.
“Tiểu tử, chết đi.”
Lôi Chiến tận hưởng những lời có cánh khen ngợi của đồng bọn trong Thanh Long bang. Thấy người thứ hai của Hoa Hồng Gai bước ra khỏi biệt thự, hắn lập tức nạt nộ. Cả người hắn chồm lên như mãnh hổ xuống núi.
Thành viên thứ hai bước vào hiệp đấu trông nhanh nhẹn và lanh lợi hơn người đầu tiên. Nói chính xác ra thì sau khi người đầu tiên phải chịu trận dưới tay Lôi Chiến và nhận được sự căn dặn kỹ càng của Huyết Mai là phải giữ lại cái mạng, người thứ hai ra trận ứng chiến với Lôi Chiến bằng cách đánh giáp lá cà.
“Khốn khiếp, thằng chó, đừng có mà trốn.”
Bịch.
Bịch.
Mặc kệ cho Lôi Chiến có nổi điên lên thế nào, có dùng ngôn từ đả kích khiêu khích ra sao, thành viên thứ hai của Hoa Hồng Gai cũng đều không đánh trực diện. Nhờ vào những cú đánh gần kéo dài thời gian, thi thoảng lại giáng cho Lôi Chiến một vài cú đấm cú đá.
“Cho anh em xông lên, vây quanh bọn họ.”
Đám người Thanh Long bang sau khi nghe lệnh Nghiêm Thiên Báo, bọn chúng xếp hàng thành hình cái quạt lần lượt vây quanh Lôi Chiến và thành viên của Hoa Hồng Gai rồi từ từ từng bước dồn vào trong nhằm thu hẹp vòng đấu.
Bịch!
Bịch!
“Tôi nhận thua.”
Không gian di chuyển bị thu hẹp, không còn cách nào có thể né tránh thêm được nữa, thành viên thứ hai của Hoa Hồng Gai sau khi chịu trận hai nắm đấm thép của Lôi Chiến liền nhận thua rời sàn đấu.
“Anh Lôi quá giỏi.”
Bịch! Bịch!
“Còn ai nữa?”
Thắng liên tiếp hai trận, lại sống trong những lời tung hô của Thanh Long bang, Lôi Chiến cao hứng đấm hai nắm đấm vào nhau, rồi chỉ về phía những thành viên của Huyết Mai đang ẩn náu trong biệt thự sau đó rống giận hét lớn để thị uy.
……
“Hội trưởng, trận này để tôi.”
Trong biệt thự riêng của Huyết Mai, sau khi khuyên nhủ thành viên cấp cao của Hoa Hồng Gai không nên liều mạng với Lôi Chiến, Kiều Huy quay người chắp tay nói với Huyết Mai.
“Cậu chắc thắng mấy phần?” Huyết Mai nhìn thẳng vào Kiều Huy rồi nói với giọng đầy phân vân.
“Mặc dù Lôi Chiến có nắm đấm thép nhưng không thể sắc được bằng con dao găm quân sự của tôi.”
Nói rồi, Kiều Huy quay người đi xuống tầng, tự tin sải bước ra khỏi biệt thự của Huyết Mai.
“Hội trưởng không cần lo lắng. Đội trưởng Kiều ra trận nhất định sẽ khiến Lôi Chiến bại trận.”
Thấy Huyết Mai cứ mải nhìn theo bóng hình Kiều Huy xa dần, lòng đầy âu lo. Chị em Mạt, Lợi ở bên tên tiếng an ủi.
Huyết Mai ngẩng đầu đáp lời: “Điều mà tôi lo không hẳn là thực lực của Kiều Huy.”
Kiều Huy xuất thân từ quân đội. Thực lực của hắn không phải là điều khiến Huyết Mai phải suy nghĩ. Nhưng đúng như những gì cô nói, điều cô lo lắng không phải là Kiều Huy có thể thắng hay không mà là Đỗ Chính Đình có thể dẫn đội Chim Cắt quay về kịp hay không….
Trong biệt thự Hoa Hồng, đại bản doanh của Hoa Hồng Gai ở phía Tây thành phố Trung Hải. Sau khi tính toán, Nghiêm Thiên Báo không cam lòng mất đi chức phó bang, cuối cùng cũng lựa chọn tiếp tục làm khó người của Huyết Mai.
“Tên họ Nghiêm kia, bớt phí lời đi.”
Là hội trưởng của Hoa Hồng Gai, Huyết Mai đương nhiên hiểu rằng nếu như chỉ dựa vào số thuốc nổ mà doạ Nghiêm Thiên Báo rời đi thì đương nhiên không thể thành công. Và nếu như cho nổ số thuốc nổ ở đây thì bọn họ cũng không tránh khỏi con đường chết.
“Rất tốt. Các cô đã tự tin như thế thì vì nghĩ cho tính mạng của các anh em của hai bên, chúng ta quyết định thắng thua bằng võ. Hai bên, mỗi bên cử một người đấu võ. Nếu người của Hoa Hồng Gai có thể thắng liên tiếp ba hiệp thì Nghiêm Thiên Báo tôi có thể lấy cái đầu này để đảm bảo chúng tôi lập tức rút lui. Ngược lại, nếu như người của Thanh Long bang thắng liên tiếp ba hiệp thì hội trưởng Huyết nhất định phải đảm bảo rằng người của các cô hoặc là đầu hàng, hoặc toàn bộ người ở đây phải rời khỏi biệt thự. Thế nào, dám ứng chiến không?”
“Dám ứng chiến không?”
“Dám ứng chiến không?”
“Dám ứng chiến không?”
Sau khi Nghiêm Thiên Báo dứt lời, đám người Thanh Long bang kẻ nào kẻ nấy hưởng ứng hô hào.
“Một trận mà thôi, có gì mà phải sợ?” Sau khi đám người Thanh Long bang hô hào, Huyết Mai lạnh lùng lên tiếng.
“Chiến.”
“Chiến.”
“Chiến.”
Những người còn lại đang cố trấn thủ biệt thự cùng Huyết Mai cũng chẳng phải hạng vừa. Hai bên tranh đấu nhiều năm, Thanh Long bang khí thế hừng hực thì các thành viên còn lại của Hoa Hồng Gai cũng sẽ không chịu để thua.
“Hiệp một, mời đối phương cử người.”
“Lôi Chiến, cho tôi xem xem năm năm qua chân tay cậu đã han rỉ hết cả chưa?”
Huyết Mai vừa dứt lời, Nghiêm Thiên Báo với toan tính sẵn trong đầu từ nãy đến giờ lập tức lên giọng.
Sau khi nghe lệnh, một gã đàn ông trung tuổi đứng cách Nghiêm Thiên Báo không xa, có thể được coi là cánh tay đắc lực của hắn ta bước ra. Người này cao chừng mét bảy mét tám, mặt mày đen sạm, trông hết sức hung tợn.
“Anh Báo, em nghĩ anh còn lo cho người bọn họ hơn thì phải, liệu có bị một đấm của em rồi bẹp dúm hay không.”
Sau khi Lôi Chiến bước ra, toàn thân hắn phát ra từng tiếng kêu “răng rắc”, thế nhưng so với cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc của hắn thì hai nắm đấm vĩ đại khác người kia mới là điểm gây sự chú ý với những người xung quanh.
Lôi Chiến không phải có địa vị quá cao trong Thanh Long bang, thậm chí hắn cũng không được tính là lãnh đạo cấp cao ở đây, nhưng giây phút hắn bước ra đã kéo theo bao tiếng reo hò cổ vũ của đám người trong Thanh Long bang.
Bọn chúng reo hò chẳng vì lý do gì khác mà là vì nắm đấm vĩ đại khác người kia của Lôi Chiến.
Trời sinh ra hắn với nắm đấm vĩ đại, lại từng có vài năm chuyên đánh quyền Anh chui ở nước ngoài. Nắm đấm của hắn được coi là nắm đấm thép cũng không hề quá.
Thực tế thì những thành viên Hoa Hồng Gai chết dưới nắm đấm thép của Lôi Chiến cũng phải đến bốn năm chục mạng. Với chiến tích như vậy, nếu không phải đầu óc hắn không mấy linh hoạt thì có lẽ hắn đã sớm được liệt vào danh sách lãnh đạo cấp cao của Thanh Long bang rồi.
Dù chưa từng được lọt vào danh sách lãnh đạo cấp cao của Thanh Long bang nhưng chỉ cần dựa vào nắm đấm thép của mình, Lôi Chiến cũng đủ khiến các thành viên trong Thanh Long bang phải nể sợ. Kể cả là Tam Gia, người đứng đầu Thanh Long bang cũng có lời khen ngợi Lôi Chiến.
Bịch!
Bịch!
“Chết đi.”
Bịch
Rắc!
Sau tiếng gằn giọng, đòn đấm thép được Lôi Chiến tung ra tức thì, một thành viên cũng được coi là có thực lực trong Hoa Hồng Gai lập tức ói ra máu và bị đấm bay ra ngoài.
Nếu không phải hai thành viên Hoa Hồng Gai kịp thời đỡ lấy rồi né luôn vào bên trong biệt thự thì e rằng hắn không chỉ đơng giản là bị ói ra máu và bay ra ngoài không thôi đâu.
“Tốt!”
“Được lắm, anh Lôi.”
“Anh Lôi, giết chết bọn họ đi.”
Sau thắng lợi đầu tiên của Lôi Chiến, những thành viên của Thanh Long bang vốn dĩ còn dè chừng và nản chí với số lượng bom quá khủng được chôn xung quanh biệt thự Hoa Hồng thì bây giờ lại khí thế hùng hồn, hô hào hưởng ứng sau chiến thắng của Lôi Chiến.
“Tiểu tử, chết đi.”
Lôi Chiến tận hưởng những lời có cánh khen ngợi của đồng bọn trong Thanh Long bang. Thấy người thứ hai của Hoa Hồng Gai bước ra khỏi biệt thự, hắn lập tức nạt nộ. Cả người hắn chồm lên như mãnh hổ xuống núi.
Thành viên thứ hai bước vào hiệp đấu trông nhanh nhẹn và lanh lợi hơn người đầu tiên. Nói chính xác ra thì sau khi người đầu tiên phải chịu trận dưới tay Lôi Chiến và nhận được sự căn dặn kỹ càng của Huyết Mai là phải giữ lại cái mạng, người thứ hai ra trận ứng chiến với Lôi Chiến bằng cách đánh giáp lá cà.
“Khốn khiếp, thằng chó, đừng có mà trốn.”
Bịch.
Bịch.
Mặc kệ cho Lôi Chiến có nổi điên lên thế nào, có dùng ngôn từ đả kích khiêu khích ra sao, thành viên thứ hai của Hoa Hồng Gai cũng đều không đánh trực diện. Nhờ vào những cú đánh gần kéo dài thời gian, thi thoảng lại giáng cho Lôi Chiến một vài cú đấm cú đá.
“Cho anh em xông lên, vây quanh bọn họ.”
Đám người Thanh Long bang sau khi nghe lệnh Nghiêm Thiên Báo, bọn chúng xếp hàng thành hình cái quạt lần lượt vây quanh Lôi Chiến và thành viên của Hoa Hồng Gai rồi từ từ từng bước dồn vào trong nhằm thu hẹp vòng đấu.
Bịch!
Bịch!
“Tôi nhận thua.”
Không gian di chuyển bị thu hẹp, không còn cách nào có thể né tránh thêm được nữa, thành viên thứ hai của Hoa Hồng Gai sau khi chịu trận hai nắm đấm thép của Lôi Chiến liền nhận thua rời sàn đấu.
“Anh Lôi quá giỏi.”
Bịch! Bịch!
“Còn ai nữa?”
Thắng liên tiếp hai trận, lại sống trong những lời tung hô của Thanh Long bang, Lôi Chiến cao hứng đấm hai nắm đấm vào nhau, rồi chỉ về phía những thành viên của Huyết Mai đang ẩn náu trong biệt thự sau đó rống giận hét lớn để thị uy.
……
“Hội trưởng, trận này để tôi.”
Trong biệt thự riêng của Huyết Mai, sau khi khuyên nhủ thành viên cấp cao của Hoa Hồng Gai không nên liều mạng với Lôi Chiến, Kiều Huy quay người chắp tay nói với Huyết Mai.
“Cậu chắc thắng mấy phần?” Huyết Mai nhìn thẳng vào Kiều Huy rồi nói với giọng đầy phân vân.
“Mặc dù Lôi Chiến có nắm đấm thép nhưng không thể sắc được bằng con dao găm quân sự của tôi.”
Nói rồi, Kiều Huy quay người đi xuống tầng, tự tin sải bước ra khỏi biệt thự của Huyết Mai.
“Hội trưởng không cần lo lắng. Đội trưởng Kiều ra trận nhất định sẽ khiến Lôi Chiến bại trận.”
Thấy Huyết Mai cứ mải nhìn theo bóng hình Kiều Huy xa dần, lòng đầy âu lo. Chị em Mạt, Lợi ở bên tên tiếng an ủi.
Huyết Mai ngẩng đầu đáp lời: “Điều mà tôi lo không hẳn là thực lực của Kiều Huy.”
Kiều Huy xuất thân từ quân đội. Thực lực của hắn không phải là điều khiến Huyết Mai phải suy nghĩ. Nhưng đúng như những gì cô nói, điều cô lo lắng không phải là Kiều Huy có thể thắng hay không mà là Đỗ Chính Đình có thể dẫn đội Chim Cắt quay về kịp hay không….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.