Chương 356: Thanh Long tan rã
Thủy Ca
05/12/2020
Trong biệt thự Hoa Hồng, đại bản doanh của Hoa Hồng Gai ở thành phố Trung Hải.
Phía trước biệt thự riêng của Huyết Mai.
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh chết chóc.
So với sự yên tĩnh khi Kiều Huy đánh bại Lôi Chiến thì bây giờ bầu không khí còn yên tĩnh hơn gấp ba lần.
Đó là sự yên lặng thực sự, hoặc có thể nói là một sự tĩnh mịch khác thường.
Bảy tên lính đánh thuê vốn dĩ còn đánh rất hăng với Đỗ Chính Đình, không biết từ bao giờ dừng tay lại, những người phía Huyết Mai vốn dĩ chỉ muốn xông ra tương trợ đội Đỗ Chính Đình thì cũng ngừng bước, còn những thành viên tiểu đội Chim Cắt vốn dĩ liên tục công kích đám người Thanh Long bang thì lúc này cũng không còn tiếp tục ra tay nữa.
Thanh Long bang và Hoa Hồng Gai có mối thù thâm sâu, lúc này lại không hẹn mà cùng dừng tay.
Không phải hai bên không muốn tiếp tục đánh nữa mà là hoàn toàn không cần thiết nữa.
Cho dù là Huyết Mai hay Đỗ Chính Đình thì cũng đều hiểu rõ rằng sự xuất hiện của Lâm Phi về cơ bản có nghĩa là đã tuyên cho Thanh Long bang tội tử hình.
Sự xuất hiện đột ngột của Tam Gia và lời thừa nhận thất bài cũng như cái chết của Nghiêm Thiên Báo – kẻ trước đó không ngừng lấy cái đầu của mình ra để đảm bảo phải khiến Hoa Hồng Gai đầu hàng đều là minh chứng cho sự thật rằng Thanh Long bang sắp thua trận.
Tam Gia – người cầm quyền thực tế tại Thanh Long bang cũng đã chủ động nhận thua, còn mãnh tướng số một của Thanh Long bang cũng đã chết. Những đám người còn lại của Thanh Long bang đừng nói là mất hết hi vọng mà ngay cả ý chí chiến đấu cũng không còn nữa.
Còn cả tiểu đội bảy tên lính đánh thuê vốn dĩ chiến đấu dữ dội với Đỗ Chính Đình thì đã bị ba khẩu ba - dô – ca thành đống sắt vụn làm cho sợ hãi.
Những thành viên bình thường trong bang hội Thanh Long bang có lẽ còn chưa nhìn ra được ba khẩu ba – dô – ca kia và Nghiêm Thiên Báo đã bị phế bỏ hoàn toàn dưới bàn tay của ai, nhưng với tiểu đội lính đánh thuê này thì đương nhiên có thể nhìn ra được người ra tay chính là Lâm Phi.
Dấu tay của Lâm Phi để lại trên đống sắt vụn từ ba khẩu ba – dô – ca kia vô hình chung đã khiến tiểu đội bảy tên lính đánh thuê rơi vào trạng thái sợ hãi nhất.
“Trước khi chết tôi muốn biết cậu là ai?”
Sau hồi lâu trầm ngâm chỉ chủ động lên tiếng với lời thừa nhận thất bại, lúc này Tam Gia mới ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Lâm Phi rồi hỏi.
Là người có quyền lực thực tế của Thanh Long bang, Tam Gia có thể nói ra câu này khiến ai nghe thấy cũng có thể nghe ra được ông ta nhất định đã chịu một đòn đả kích quá lớn khó có thể cầm cự nổi, từ đó mới mất đi suy nghĩ có thể tiếp tục sống. Còn người gây ra đòn đả kích cho Tam Gia rõ ràng chính là Lâm Phi với dáng người hơi gầy đang đứng cạnh ông ta lúc này.
Thực tế cũng đúng là như vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến bốn mươi tám tay đánh tinh nhuệ của Thanh Long bang bị Lâm Phi giết hết sạch chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì Tam Gia sao có thể chủ động mở lời nhận thua cho được.
Cũng vì nể sợ với thực lực của Lâm Phi nên ông ta mới biết rằng mình không thể có khả năng tiếp tục sống và ngoan ngoãn chủ động tới trước biệt thự của Huyết Mai nhận thua.
Cái chết của Nghiêm Thiên Báo vô hình chung đã khiến Tam Gia rơi vào tuyệt vọng.
Một cục diện lớn mà chỉ vì sự xuất hiện của Lâm Phi nên hoàn toàn thay đổi, thậm chí đến cả Thanh Long bang cũng hoá về không chỉ trong chốc lát. Tam Gia không tức đến mức ói ra máu đã là thể hiện khả năng kiểm soát tâm lý thép của ông ta rồi.
“Lâm Phi – Phán Quyết Địa Ngục.”
Chỉ đúng sáu từ nhưng lại mang theo quá nhiều thông tin. Có điều đây lại là cách giới thiệu hay nhất của Lâm Phi trong hơn hai mươi năm nay.
Là linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, ở một mức độ nào đó mà nói thì Lâm Phi chính là cái tên đại diện cho cả tổ chức. Bốn từ Phán Quyết Địa Ngục là đại từ hay nhất minh chứng cho những năm tháng Lâm Phi sống ở nước ngoài.
Còn cái tên Lâm Phi lại thể hiện cuộc sống trước khi Lâm Phi ra nước ngoài và sau khi hắn về nước.
Sáu từ nhưng lại nói về hai thân phận, hai cuộc đời.
Chỉ đơn giản với sáu từ như vậy nhưng lại nói tóm gọn được cuộc sống của Lâm Phi cho đến hiện tại.
Khi ở nước ngoài, người có thể khiến hắn tự xưng tên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn bây giờ Lâm Phi đã có lời giới thiệu đầy đủ nhất trong hơn hai mươi năm nay đối với Tam Gia. Đây đã được coi là sự tiễn biệt tốt nhất của Lâm Phi dành cho một người sắp chết như Tam Gia rồi.
Nếu chỉ vì ân oán giữa Tam Gia và Huyết Mai thì có lẽ tội của Tam Gia cũng không đến mức phải chết. Người thường vô tội, tội ở chỗ buôn bán chất kích thích, tội nằm ở việc thuê lính đánh thuê ở nước ngoài về.
“Hay cho từ Phán Quyết Địa Ngục, hay cho cái từ Lâm Phi.” Tam Gia vốn còn trầm ngâm, sau khi nghe Lâm Phi giới thiệu, ông ta liền bật cười: “Thất bại của ngày hôm nay tôi nhận. Coi như tôi sống đủ kiếp này rồi. Thế nhưng các người nên nhớ, sẽ có người thay tôi tìm các người báo thù. Thanh Long bang không chỉ có mình tôi…”
“Nếu người mà ông nói là tên Nam Hổ – kẻ cầm đầu tổ chức buôn ma tuý ở Nam Á kia thì ngại quá, hắn đã chết rồi.”
Lời này của Lâm Phi khiến cho Tam Gia vốn đang ngẩng cao đầu dương dương tự đắc thì đột nhiên như bị ai đó bóp cổ, cả người rơi vào trạng thái thẫn thờ.
“Ha ha ha, nếu đã như vậy thì anh hai tới bầu bạn với em.”
Sau khi ngẩn ngơ hồi lâu, Tam Gia đột nhiên bật cười rồi lên tiếng. Vừa dứt lời, ông ta lập tức cắn lưỡi tự tử.
“Tam Gia…”
“Anh em chúng tôi liều chết với hắn.”
Đám người Thanh Long bang vốn dĩ ý chí chiến đấu kiên cường thì sau khi chứng kiến Tam Gia cắn lưỡi tự tử, một vài tên theo Tam Gia nhiều năm trở nên kích động, rống giận hét lớn rồi lao về phía Lâm Phi.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Thấy đám người Thanh Long bang lại một lần nữa giở trò, đội đánh úp của Hoa Hồng Gai núp trong biệt thự riêng của Huyết Mai nãy giờ đương nhiên sẽ không khách khí với đám Thanh Long như rắn mất đầu này được.
Còn tiểu đội Chim Cắt vì biết rõ mối quan hệ của Đỗ Chính Đình và Lâm Phi nên cũng chẳng nhân nhượng khoanh tay ngồi nhìn đám người của Thanh Long bang đang lao về phía Lâm Phi.
Trong chớp nhoáng, mặc dù có không ít tên xông lên muốn giết Lâm Phi để báo thù cho Tam Gia nhưng dưới sự sát phạt của những tay đánh úp và tiểu đội Chim Cắt của Đỗ Chính Đình thì chẳng còn sót lấy một tên có thể lại gần Lâm Phi.
“Đi thanh thản.”
Lâm Phi đương nhiên cũng sẽ chẳng bận tâm tới nhóm người vừa xông về phía hắn. Trên thực tế, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa hề ngó ngàng tới những tên muốn giết hắn vừa rồi. Cũng chính vì sau khi Tam Gia cắn lưỡi tự tử nên Lâm Phi mới nói câu vừa rồi.
Nếu không phải sau khi hắn có mặt ở biệt thự Hoa Hồng, Tam Gia mới thể hiện sự hợp tác và sự việc xong xuôi, ông ta cắn lưỡi tự tử, bớt cho hắn phải ra tay xử lý vài việc thì có lẽ rằng Lâm Phi cũng chẳng phí lời với Tam Gia làm gì.
“Xử lý xong bọn họ thì cái chờ đợi cậu sẽ là một thế giới mới. Nếu không xử lý được thì cuộc đời của cậu cũng kết thúc ngay tại đây.”
Sau khi liếc Tam Gia một cái, Lâm Phi đi về hướng Huyết Mai, giây phút đi qua Đỗ Chính Đình, hắn hạ giọng nói duy nhất một câu vừa rồi.
Lâm Phi không phải đang nói đùa với Đỗ Chính Đình mà là đang lấy bảy tên lính đánh thuê kia để thử thách Đỗ Chính Đình.
Nếu như Đỗ Chính Đình có thể dựa vào năng lực của bản thân mà xử lý gọn gàng bảy tên lính đánh thuê kia thì có nghĩa là Đỗ Chính Đình có thể tồn tại trong chiến trường lính đánh thuê ở nước ngoài. Như vậy thì Lâm Phi cũng không ngại mà cho Đỗ Chính Đình vào tổ chức Phán Quyết Địa Ngục.
Còn nếu Đỗ Chính Đình đến bảy tên này mà không xử lý được thì cũng chẳng cần phải ra nước ngoài làm gì nữa.
Vì tổ chức Phán Quyết Địa Ngục không nuôi những kẻ ăn hại.
Phía trước biệt thự riêng của Huyết Mai.
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh chết chóc.
So với sự yên tĩnh khi Kiều Huy đánh bại Lôi Chiến thì bây giờ bầu không khí còn yên tĩnh hơn gấp ba lần.
Đó là sự yên lặng thực sự, hoặc có thể nói là một sự tĩnh mịch khác thường.
Bảy tên lính đánh thuê vốn dĩ còn đánh rất hăng với Đỗ Chính Đình, không biết từ bao giờ dừng tay lại, những người phía Huyết Mai vốn dĩ chỉ muốn xông ra tương trợ đội Đỗ Chính Đình thì cũng ngừng bước, còn những thành viên tiểu đội Chim Cắt vốn dĩ liên tục công kích đám người Thanh Long bang thì lúc này cũng không còn tiếp tục ra tay nữa.
Thanh Long bang và Hoa Hồng Gai có mối thù thâm sâu, lúc này lại không hẹn mà cùng dừng tay.
Không phải hai bên không muốn tiếp tục đánh nữa mà là hoàn toàn không cần thiết nữa.
Cho dù là Huyết Mai hay Đỗ Chính Đình thì cũng đều hiểu rõ rằng sự xuất hiện của Lâm Phi về cơ bản có nghĩa là đã tuyên cho Thanh Long bang tội tử hình.
Sự xuất hiện đột ngột của Tam Gia và lời thừa nhận thất bài cũng như cái chết của Nghiêm Thiên Báo – kẻ trước đó không ngừng lấy cái đầu của mình ra để đảm bảo phải khiến Hoa Hồng Gai đầu hàng đều là minh chứng cho sự thật rằng Thanh Long bang sắp thua trận.
Tam Gia – người cầm quyền thực tế tại Thanh Long bang cũng đã chủ động nhận thua, còn mãnh tướng số một của Thanh Long bang cũng đã chết. Những đám người còn lại của Thanh Long bang đừng nói là mất hết hi vọng mà ngay cả ý chí chiến đấu cũng không còn nữa.
Còn cả tiểu đội bảy tên lính đánh thuê vốn dĩ chiến đấu dữ dội với Đỗ Chính Đình thì đã bị ba khẩu ba - dô – ca thành đống sắt vụn làm cho sợ hãi.
Những thành viên bình thường trong bang hội Thanh Long bang có lẽ còn chưa nhìn ra được ba khẩu ba – dô – ca kia và Nghiêm Thiên Báo đã bị phế bỏ hoàn toàn dưới bàn tay của ai, nhưng với tiểu đội lính đánh thuê này thì đương nhiên có thể nhìn ra được người ra tay chính là Lâm Phi.
Dấu tay của Lâm Phi để lại trên đống sắt vụn từ ba khẩu ba – dô – ca kia vô hình chung đã khiến tiểu đội bảy tên lính đánh thuê rơi vào trạng thái sợ hãi nhất.
“Trước khi chết tôi muốn biết cậu là ai?”
Sau hồi lâu trầm ngâm chỉ chủ động lên tiếng với lời thừa nhận thất bại, lúc này Tam Gia mới ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Lâm Phi rồi hỏi.
Là người có quyền lực thực tế của Thanh Long bang, Tam Gia có thể nói ra câu này khiến ai nghe thấy cũng có thể nghe ra được ông ta nhất định đã chịu một đòn đả kích quá lớn khó có thể cầm cự nổi, từ đó mới mất đi suy nghĩ có thể tiếp tục sống. Còn người gây ra đòn đả kích cho Tam Gia rõ ràng chính là Lâm Phi với dáng người hơi gầy đang đứng cạnh ông ta lúc này.
Thực tế cũng đúng là như vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến bốn mươi tám tay đánh tinh nhuệ của Thanh Long bang bị Lâm Phi giết hết sạch chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì Tam Gia sao có thể chủ động mở lời nhận thua cho được.
Cũng vì nể sợ với thực lực của Lâm Phi nên ông ta mới biết rằng mình không thể có khả năng tiếp tục sống và ngoan ngoãn chủ động tới trước biệt thự của Huyết Mai nhận thua.
Cái chết của Nghiêm Thiên Báo vô hình chung đã khiến Tam Gia rơi vào tuyệt vọng.
Một cục diện lớn mà chỉ vì sự xuất hiện của Lâm Phi nên hoàn toàn thay đổi, thậm chí đến cả Thanh Long bang cũng hoá về không chỉ trong chốc lát. Tam Gia không tức đến mức ói ra máu đã là thể hiện khả năng kiểm soát tâm lý thép của ông ta rồi.
“Lâm Phi – Phán Quyết Địa Ngục.”
Chỉ đúng sáu từ nhưng lại mang theo quá nhiều thông tin. Có điều đây lại là cách giới thiệu hay nhất của Lâm Phi trong hơn hai mươi năm nay.
Là linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, ở một mức độ nào đó mà nói thì Lâm Phi chính là cái tên đại diện cho cả tổ chức. Bốn từ Phán Quyết Địa Ngục là đại từ hay nhất minh chứng cho những năm tháng Lâm Phi sống ở nước ngoài.
Còn cái tên Lâm Phi lại thể hiện cuộc sống trước khi Lâm Phi ra nước ngoài và sau khi hắn về nước.
Sáu từ nhưng lại nói về hai thân phận, hai cuộc đời.
Chỉ đơn giản với sáu từ như vậy nhưng lại nói tóm gọn được cuộc sống của Lâm Phi cho đến hiện tại.
Khi ở nước ngoài, người có thể khiến hắn tự xưng tên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn bây giờ Lâm Phi đã có lời giới thiệu đầy đủ nhất trong hơn hai mươi năm nay đối với Tam Gia. Đây đã được coi là sự tiễn biệt tốt nhất của Lâm Phi dành cho một người sắp chết như Tam Gia rồi.
Nếu chỉ vì ân oán giữa Tam Gia và Huyết Mai thì có lẽ tội của Tam Gia cũng không đến mức phải chết. Người thường vô tội, tội ở chỗ buôn bán chất kích thích, tội nằm ở việc thuê lính đánh thuê ở nước ngoài về.
“Hay cho từ Phán Quyết Địa Ngục, hay cho cái từ Lâm Phi.” Tam Gia vốn còn trầm ngâm, sau khi nghe Lâm Phi giới thiệu, ông ta liền bật cười: “Thất bại của ngày hôm nay tôi nhận. Coi như tôi sống đủ kiếp này rồi. Thế nhưng các người nên nhớ, sẽ có người thay tôi tìm các người báo thù. Thanh Long bang không chỉ có mình tôi…”
“Nếu người mà ông nói là tên Nam Hổ – kẻ cầm đầu tổ chức buôn ma tuý ở Nam Á kia thì ngại quá, hắn đã chết rồi.”
Lời này của Lâm Phi khiến cho Tam Gia vốn đang ngẩng cao đầu dương dương tự đắc thì đột nhiên như bị ai đó bóp cổ, cả người rơi vào trạng thái thẫn thờ.
“Ha ha ha, nếu đã như vậy thì anh hai tới bầu bạn với em.”
Sau khi ngẩn ngơ hồi lâu, Tam Gia đột nhiên bật cười rồi lên tiếng. Vừa dứt lời, ông ta lập tức cắn lưỡi tự tử.
“Tam Gia…”
“Anh em chúng tôi liều chết với hắn.”
Đám người Thanh Long bang vốn dĩ ý chí chiến đấu kiên cường thì sau khi chứng kiến Tam Gia cắn lưỡi tự tử, một vài tên theo Tam Gia nhiều năm trở nên kích động, rống giận hét lớn rồi lao về phía Lâm Phi.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Thấy đám người Thanh Long bang lại một lần nữa giở trò, đội đánh úp của Hoa Hồng Gai núp trong biệt thự riêng của Huyết Mai nãy giờ đương nhiên sẽ không khách khí với đám Thanh Long như rắn mất đầu này được.
Còn tiểu đội Chim Cắt vì biết rõ mối quan hệ của Đỗ Chính Đình và Lâm Phi nên cũng chẳng nhân nhượng khoanh tay ngồi nhìn đám người của Thanh Long bang đang lao về phía Lâm Phi.
Trong chớp nhoáng, mặc dù có không ít tên xông lên muốn giết Lâm Phi để báo thù cho Tam Gia nhưng dưới sự sát phạt của những tay đánh úp và tiểu đội Chim Cắt của Đỗ Chính Đình thì chẳng còn sót lấy một tên có thể lại gần Lâm Phi.
“Đi thanh thản.”
Lâm Phi đương nhiên cũng sẽ chẳng bận tâm tới nhóm người vừa xông về phía hắn. Trên thực tế, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa hề ngó ngàng tới những tên muốn giết hắn vừa rồi. Cũng chính vì sau khi Tam Gia cắn lưỡi tự tử nên Lâm Phi mới nói câu vừa rồi.
Nếu không phải sau khi hắn có mặt ở biệt thự Hoa Hồng, Tam Gia mới thể hiện sự hợp tác và sự việc xong xuôi, ông ta cắn lưỡi tự tử, bớt cho hắn phải ra tay xử lý vài việc thì có lẽ rằng Lâm Phi cũng chẳng phí lời với Tam Gia làm gì.
“Xử lý xong bọn họ thì cái chờ đợi cậu sẽ là một thế giới mới. Nếu không xử lý được thì cuộc đời của cậu cũng kết thúc ngay tại đây.”
Sau khi liếc Tam Gia một cái, Lâm Phi đi về hướng Huyết Mai, giây phút đi qua Đỗ Chính Đình, hắn hạ giọng nói duy nhất một câu vừa rồi.
Lâm Phi không phải đang nói đùa với Đỗ Chính Đình mà là đang lấy bảy tên lính đánh thuê kia để thử thách Đỗ Chính Đình.
Nếu như Đỗ Chính Đình có thể dựa vào năng lực của bản thân mà xử lý gọn gàng bảy tên lính đánh thuê kia thì có nghĩa là Đỗ Chính Đình có thể tồn tại trong chiến trường lính đánh thuê ở nước ngoài. Như vậy thì Lâm Phi cũng không ngại mà cho Đỗ Chính Đình vào tổ chức Phán Quyết Địa Ngục.
Còn nếu Đỗ Chính Đình đến bảy tên này mà không xử lý được thì cũng chẳng cần phải ra nước ngoài làm gì nữa.
Vì tổ chức Phán Quyết Địa Ngục không nuôi những kẻ ăn hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.