Chương 276: Tiện xe
Thủy Ca
03/12/2020
Sau khi xử lý xong việc đầu tư và ăn một bữa no nê, mọi người ai nấy lần lượt tới bãi đỗ xe quy mô nhỏ của Mỹ Thực Lâm.
Trời đã tối, sau khi tiễn nhóm bảo vệ của phòng bảo vệ an ninh và các nhân viên nữ phòng hành chính tổng hợp, bãi đỗ xe chỉ còn lại năm người nhóm Lâm Phi và Mộ San San.
“Đại thúc, cháu sợ tối, chú có thể đưa cháu về nhà không?” Kế ly gián không đạt được hiệu quả như mong đợi, nha đầu Hứa Doanh Doanh đương nhiên lại bắt đầu có ý đồ khác.
Không thể trách nha đầu này vì ba người con gái của nhóm Mộ San San để lại áp lực tâm lý quá lớn cho cô nhóc. Vì đề phòng Lâm Phi mê mẩn mấy cô gái này rồi quên luôn mình, nha đầu đương nhiên muốn tuyên bố chủ quyền của mình với Lâm Phi để nhắc nhở Lâm Phi về sự tồn tại của cô vợ bé này.
“Chỗ nào vui thì đến đó mà chơi.” Ba cô gái phía Mộ San San có lẽ sẽ vì chút trò vặt đó của Hứa Doanh Doanh mà nảy sinh cảm thông. Nhưng vốn hiểu rõ bản tính ma mánh của cô nhóc này nên Lâm Phi đương nhiên không nể nang gì.
Trước đó vì Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều phối hợp với nhau nên đã làm mất hình tượng của hắn trong lòng ba cô gái phía Mộ San San, suýt chút nữa thì hắn trở thành kẻ thù chung của cả ba người. Nếu không phải Lâm Phi đây mặt mũi đẹp trai, da mặt lại dày thì nói không chừng đã bị ba cô gái phía Mộ San San xử đẹp rồi.
Mặc dù hiện tại Từ Kiều đã rời đi trước nhưng những chuyện này Lâm Phi vẫn còn nhớ như in.
Nếu không phải vì còn đang đứng trước mặt cô vợ tổng giám đốc Mộ thì cái tay Lâm Phi có lẽ đã tét luôn lên bộ mông của Hứa Doanh Doanh rồi.
Sợ tối? Quen biết cô nhóc Hứa Doanh Doanh này bao lâu rồi, ngoài bàn tay mình ra thì Lâm Phi chưa phát hiện ra Hứa Doanh Doanh này sợ thêm thứ gì khác.
Cái gì mà đưa về nhà, đúng là xa vời. Lâm Phi mà đồng ý đưa cô nhóc về nhà thì nói không chừng nửa đường cô nhóc sẽ bỏ lại Lâm Phi rồi đi đâu nữa.
Lâm Phi hắn bị Hứa Doanh Doanh hãm hại không phải một hai lần nữa.
Tâm lý đề phòng không thể không có.
“Doanh Doanh, đừng quan tâm đến anh ta nữa, sau này tốt nhất tránh loại người này càng xa càng tốt. Đi, chị đưa em về nhà.” Thấy Lâm Phi không buồn để ý đến Hứa Doanh Doanh khiến cho cô nhóc cứ thế mà méo xệch cả môi, bộ dạng như sắp khóc đến nơi, trông thế không nỡ lòng, đôi mắt trong như nước hồ thu của Lăng Vi Vi trợn trừng nhìn Lâm Phi mấy cái rồi cô kéo tay Hứa Doanh Doanh đi lên phía trước rời đi.
“Không biết phó phòng Lâm nhà ở đâu, biết đâu tôi tiện đường đưa anh về.” Thấy tình địch Lăng Vi Vi kéo Hứa Doanh Doanh rời đi, lúc này bảo bối Thẩm Bội Ni với đôi mắt phượng đang chớp chớp ra hiệu nói chuyện với Lâm Phi.
Đôi mắt hớp hồn chết người đó đi kèm với biểu cảm phong tình chất ngất quả thực khiến người ta mê mẩn.
Đây đâu phải là tiện đường đưa hắn về nhà, rõ ràng là đang thả thính hắn mà.
Là một tay lão luyện trên chốn tình trường lâu năm, Lâm Phi sao có thể không nhận ra Thẩm Bội Ni đang ra tín hiệu tình yêu không thể nào rõ ràng hơn với hắn chứ.
Ngặt nỗi dù có nhận ra và dù Lâm Phi có động lòng thế nào thì hắn cũng phải vờ như không thấy.
Ai bảo tổng giám đốc Mộ đang đứng cạnh hắn chứ. Nếu như lúc này Lâm Phi gật đầu đi theo Thẩm Bội Ni, tối nay không về nhà hoặc là trên người hắn có mùi nước hoa của Thẩm Bội Ni sau khi về biệt thự Lệ Thuỷ thì chẳng khác tìm đến cái chết là mấy.
“Phó phòng Lâm, nếu anh thấy tiện đường về với trưởng phòng Thẩm thì lên xe cô ấy.” Lâm Phi còn chưa nghĩ xong lý do để từ chối Thẩm Bội Ni thì Mộ San San thấy Lâm Phi mãi chưa lên tiếng, không biết hắn đang nghĩ gì liền tỏ vẻ không vui.
Trò cười gì đây chứ, tổng giám đốc Mộ còn đang ở đây mà còn gợi tình trước mặt cô ta, coi cô ta là cái gì rồi, là không khí sao?
Tổng giám đốc Mộ không giỏi về phương diện tình cảm nhưng cô ta không phải ngốc được chưa nào.
Thẩm Bội Ni đã chủ động hẹn hò rồi, nếu như Mộ San San còn không nhận ra có chuyện gì đang xảy ra thì cả đời này tổng giám đốc Mộ cũng chẳng cần phải yêu làm gì nữa.
“Nếu như tổng giám đốc Mộ không ngại thì tôi muốn lên xe tổng giám đốc Mộ về, tôi nghĩ tôi tiện đường với tổng giám đốc Mộ hơn một chút.” Mộ San San dùng kế sách lùi để tiến xa hơn, nếu Lâm Phi mà không hiểu ý rồi nhanh chóng thể hiện thái độ kiên quyết thì kết cục của hắn tuyệt đối rất thảm, rất thảm.
Bây giờ nếu vì lời đề nghị của bảo bối Thẩm Bội Ni rồi bơ tổng giám đốc Mộ thì có lẽ Lâm Phi có thể có một đêm lãng mạn khó quên với bảo bối Thẩm Bội Ni đây.
Nhưng trong thời gian ngắn, Lâm Phi tuyệt đối không cần suy nghĩ đến việc Mộ San San sẽ giãn cơ mặt với hắn, thậm chí nếu tình hình thảm hại hơn thì có lẽ hắn sẽ phải chịu đựng kết cục bị đuổi ra khỏi cửa.
Cũng vì vậy mà Lâm Phi chỉ có thể để mặc cho Thẩm Bội Ni oán trách hắn, hắn quay người bước vào ghế lái chiếc xe BMV của Mộ San San.
“Oan gia, sao anh lại gọi một ly rượu nho lạnh như thế chứ.” Thấy chiếc xe BMV series 7 của Mộ San San lao đi vun vút, Thẩm Bội Ni quay người để lại một câu than thở rồi cũng lái xe rời khỏi Mỹ Thực Lâm.
………
“Tiền.”
Bên trong chiếc BMV, Mộ San San đổi vị trí ghế phụ rồi chìa tay ra với Lâm Phi.
“Tiền gì?” Lâm Phi ngạc nhiên, khong hiểu cô vợ tổng giám đốc của mình sao đột nhiên lại chìa tay ra đòi tiền mình.
“Trịnh Dân Hoà bồi thường cho anh.” Một người rủng rỉnh như Mộ San San đương nhiên không thiếu tiền, nhưng cô ta hiển nhiên không hy vọng ông chồng hời vừa lười vừa vô liêm sỉ của mình lại lấy số tiền bồi thường này để làm việc xấu sau lưng mình.
“Vợ à, dạo này chồng hơi bí, vợ xem có thể để lại cho chồng một ít không?” Nghĩ mà xem Lâm Phi đã từng xấu hổ đến mức đưa gái đi thuê phòng mà không có tiền nên hắn đương nhiên muốn nghĩ cách kiếm cho mình chút tiền riêng rồi.
“Một trăm.”
Tổng giám đốc Mộ lạnh lùng lên tiếng suýt chút nữa khiến Lâm Phi đạp nhầm chân phanh thành chân ga.
“Mộ San San, em đừng quá đáng vậy chứ.”
Trò đùa gì thế này, một trăm tệ đủ cái quái gì. Đừng nói là đặt phòng, đưa gái đi uống cafe cũng là cả vấn đề.
“Tôi quá đáng?” Đôi mắt lạnh lùng của Mộ San San nhìn thẳng vào Lâm Phi lạnh lùng lên tiếng: “Có một số chuyện tôi vờ như không thấy không phải tôi không thấy. Tôi coi như không biết không có nghĩa tôi thật sự không biết, anh có cần tôi đi nói lý lẽ với trưởng phòng Thẩm không?
“Vợ à, thực ra số tiền này từ đầu là vì anh nghĩ đưa cho vợ. Anh vẫn luôn cho rằng tiền của nhà mình cho dù bao nhiêu thì cũng nên giao cả cho em.”
Mộ San San đã nói đến vậy rồi, Lâm Phi cũng chỉ đành tạm thời phải chịu hao tài tốn của vậy…
Trời đã tối, sau khi tiễn nhóm bảo vệ của phòng bảo vệ an ninh và các nhân viên nữ phòng hành chính tổng hợp, bãi đỗ xe chỉ còn lại năm người nhóm Lâm Phi và Mộ San San.
“Đại thúc, cháu sợ tối, chú có thể đưa cháu về nhà không?” Kế ly gián không đạt được hiệu quả như mong đợi, nha đầu Hứa Doanh Doanh đương nhiên lại bắt đầu có ý đồ khác.
Không thể trách nha đầu này vì ba người con gái của nhóm Mộ San San để lại áp lực tâm lý quá lớn cho cô nhóc. Vì đề phòng Lâm Phi mê mẩn mấy cô gái này rồi quên luôn mình, nha đầu đương nhiên muốn tuyên bố chủ quyền của mình với Lâm Phi để nhắc nhở Lâm Phi về sự tồn tại của cô vợ bé này.
“Chỗ nào vui thì đến đó mà chơi.” Ba cô gái phía Mộ San San có lẽ sẽ vì chút trò vặt đó của Hứa Doanh Doanh mà nảy sinh cảm thông. Nhưng vốn hiểu rõ bản tính ma mánh của cô nhóc này nên Lâm Phi đương nhiên không nể nang gì.
Trước đó vì Hứa Doanh Doanh và Từ Kiều phối hợp với nhau nên đã làm mất hình tượng của hắn trong lòng ba cô gái phía Mộ San San, suýt chút nữa thì hắn trở thành kẻ thù chung của cả ba người. Nếu không phải Lâm Phi đây mặt mũi đẹp trai, da mặt lại dày thì nói không chừng đã bị ba cô gái phía Mộ San San xử đẹp rồi.
Mặc dù hiện tại Từ Kiều đã rời đi trước nhưng những chuyện này Lâm Phi vẫn còn nhớ như in.
Nếu không phải vì còn đang đứng trước mặt cô vợ tổng giám đốc Mộ thì cái tay Lâm Phi có lẽ đã tét luôn lên bộ mông của Hứa Doanh Doanh rồi.
Sợ tối? Quen biết cô nhóc Hứa Doanh Doanh này bao lâu rồi, ngoài bàn tay mình ra thì Lâm Phi chưa phát hiện ra Hứa Doanh Doanh này sợ thêm thứ gì khác.
Cái gì mà đưa về nhà, đúng là xa vời. Lâm Phi mà đồng ý đưa cô nhóc về nhà thì nói không chừng nửa đường cô nhóc sẽ bỏ lại Lâm Phi rồi đi đâu nữa.
Lâm Phi hắn bị Hứa Doanh Doanh hãm hại không phải một hai lần nữa.
Tâm lý đề phòng không thể không có.
“Doanh Doanh, đừng quan tâm đến anh ta nữa, sau này tốt nhất tránh loại người này càng xa càng tốt. Đi, chị đưa em về nhà.” Thấy Lâm Phi không buồn để ý đến Hứa Doanh Doanh khiến cho cô nhóc cứ thế mà méo xệch cả môi, bộ dạng như sắp khóc đến nơi, trông thế không nỡ lòng, đôi mắt trong như nước hồ thu của Lăng Vi Vi trợn trừng nhìn Lâm Phi mấy cái rồi cô kéo tay Hứa Doanh Doanh đi lên phía trước rời đi.
“Không biết phó phòng Lâm nhà ở đâu, biết đâu tôi tiện đường đưa anh về.” Thấy tình địch Lăng Vi Vi kéo Hứa Doanh Doanh rời đi, lúc này bảo bối Thẩm Bội Ni với đôi mắt phượng đang chớp chớp ra hiệu nói chuyện với Lâm Phi.
Đôi mắt hớp hồn chết người đó đi kèm với biểu cảm phong tình chất ngất quả thực khiến người ta mê mẩn.
Đây đâu phải là tiện đường đưa hắn về nhà, rõ ràng là đang thả thính hắn mà.
Là một tay lão luyện trên chốn tình trường lâu năm, Lâm Phi sao có thể không nhận ra Thẩm Bội Ni đang ra tín hiệu tình yêu không thể nào rõ ràng hơn với hắn chứ.
Ngặt nỗi dù có nhận ra và dù Lâm Phi có động lòng thế nào thì hắn cũng phải vờ như không thấy.
Ai bảo tổng giám đốc Mộ đang đứng cạnh hắn chứ. Nếu như lúc này Lâm Phi gật đầu đi theo Thẩm Bội Ni, tối nay không về nhà hoặc là trên người hắn có mùi nước hoa của Thẩm Bội Ni sau khi về biệt thự Lệ Thuỷ thì chẳng khác tìm đến cái chết là mấy.
“Phó phòng Lâm, nếu anh thấy tiện đường về với trưởng phòng Thẩm thì lên xe cô ấy.” Lâm Phi còn chưa nghĩ xong lý do để từ chối Thẩm Bội Ni thì Mộ San San thấy Lâm Phi mãi chưa lên tiếng, không biết hắn đang nghĩ gì liền tỏ vẻ không vui.
Trò cười gì đây chứ, tổng giám đốc Mộ còn đang ở đây mà còn gợi tình trước mặt cô ta, coi cô ta là cái gì rồi, là không khí sao?
Tổng giám đốc Mộ không giỏi về phương diện tình cảm nhưng cô ta không phải ngốc được chưa nào.
Thẩm Bội Ni đã chủ động hẹn hò rồi, nếu như Mộ San San còn không nhận ra có chuyện gì đang xảy ra thì cả đời này tổng giám đốc Mộ cũng chẳng cần phải yêu làm gì nữa.
“Nếu như tổng giám đốc Mộ không ngại thì tôi muốn lên xe tổng giám đốc Mộ về, tôi nghĩ tôi tiện đường với tổng giám đốc Mộ hơn một chút.” Mộ San San dùng kế sách lùi để tiến xa hơn, nếu Lâm Phi mà không hiểu ý rồi nhanh chóng thể hiện thái độ kiên quyết thì kết cục của hắn tuyệt đối rất thảm, rất thảm.
Bây giờ nếu vì lời đề nghị của bảo bối Thẩm Bội Ni rồi bơ tổng giám đốc Mộ thì có lẽ Lâm Phi có thể có một đêm lãng mạn khó quên với bảo bối Thẩm Bội Ni đây.
Nhưng trong thời gian ngắn, Lâm Phi tuyệt đối không cần suy nghĩ đến việc Mộ San San sẽ giãn cơ mặt với hắn, thậm chí nếu tình hình thảm hại hơn thì có lẽ hắn sẽ phải chịu đựng kết cục bị đuổi ra khỏi cửa.
Cũng vì vậy mà Lâm Phi chỉ có thể để mặc cho Thẩm Bội Ni oán trách hắn, hắn quay người bước vào ghế lái chiếc xe BMV của Mộ San San.
“Oan gia, sao anh lại gọi một ly rượu nho lạnh như thế chứ.” Thấy chiếc xe BMV series 7 của Mộ San San lao đi vun vút, Thẩm Bội Ni quay người để lại một câu than thở rồi cũng lái xe rời khỏi Mỹ Thực Lâm.
………
“Tiền.”
Bên trong chiếc BMV, Mộ San San đổi vị trí ghế phụ rồi chìa tay ra với Lâm Phi.
“Tiền gì?” Lâm Phi ngạc nhiên, khong hiểu cô vợ tổng giám đốc của mình sao đột nhiên lại chìa tay ra đòi tiền mình.
“Trịnh Dân Hoà bồi thường cho anh.” Một người rủng rỉnh như Mộ San San đương nhiên không thiếu tiền, nhưng cô ta hiển nhiên không hy vọng ông chồng hời vừa lười vừa vô liêm sỉ của mình lại lấy số tiền bồi thường này để làm việc xấu sau lưng mình.
“Vợ à, dạo này chồng hơi bí, vợ xem có thể để lại cho chồng một ít không?” Nghĩ mà xem Lâm Phi đã từng xấu hổ đến mức đưa gái đi thuê phòng mà không có tiền nên hắn đương nhiên muốn nghĩ cách kiếm cho mình chút tiền riêng rồi.
“Một trăm.”
Tổng giám đốc Mộ lạnh lùng lên tiếng suýt chút nữa khiến Lâm Phi đạp nhầm chân phanh thành chân ga.
“Mộ San San, em đừng quá đáng vậy chứ.”
Trò đùa gì thế này, một trăm tệ đủ cái quái gì. Đừng nói là đặt phòng, đưa gái đi uống cafe cũng là cả vấn đề.
“Tôi quá đáng?” Đôi mắt lạnh lùng của Mộ San San nhìn thẳng vào Lâm Phi lạnh lùng lên tiếng: “Có một số chuyện tôi vờ như không thấy không phải tôi không thấy. Tôi coi như không biết không có nghĩa tôi thật sự không biết, anh có cần tôi đi nói lý lẽ với trưởng phòng Thẩm không?
“Vợ à, thực ra số tiền này từ đầu là vì anh nghĩ đưa cho vợ. Anh vẫn luôn cho rằng tiền của nhà mình cho dù bao nhiêu thì cũng nên giao cả cho em.”
Mộ San San đã nói đến vậy rồi, Lâm Phi cũng chỉ đành tạm thời phải chịu hao tài tốn của vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.