Chương 378: Tình cảm của người đẹp
Thủy Ca
08/12/2020
“Bội Ni, lần sau khi chị hôn em, không thể ra hiệu trước sao?”
Vừa ôm eo Thẩm Bội Ni ra khỏi nhà hàng tình nhân được mấy bước, Lâm Phi đã dừng lại thể hiện sự bất mãn với Thẩm Bội Ni, lúc này đang dựa vào vai hắn.
“Sao vậy, lẽ nào, em không thích được chị hôn?”
Đôi mắt phượng thon dài thanh tú của Thẩm Bội Ni chăm chăm nhìn Lâm Phi, vừa thắc mắc vừa thoáng chút hờn giận. Nhưng trong đôi mắt ấy nhiều hơn cả vẫn là tình ý ngọt ngào như muốn hắn tan chảy.
“Không phải không thích, chỉ là không quen lắm.”
Sao có thể không thích! Trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu không chẳng một gã đàn ông nào không thích được người đẹp sắc nước hương trời như Thẩm Bội Ni hôn. Với tư cách là một người đàn ông bình thường về sinh lý và tình cảm, đương nhiên Lâm Phi cũng thích được cô hôn.
Không phải không thích mà là quá thích!
Dù gì cũng từng lên giường với cục cưng Thẩm Bội Ni này nhiều lần rồi, sao Lâm Phi lại không hiểu, Thẩm Bội Ni này chưa từng biết xấu hổ là gì.
Cục cưng xinh đẹp tuyệt trần, quyến rũ gợi tình, trưởng thành hiểu chuyện như Thẩm Bội Ni, không nói tới chuyện cô chủ động hôn hắn, cho dù chỉ là một ánh mắt, thậm chí một cái gật đầu nhẹ của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi cũng thương yêu không hết muốn chủ động ôm cô vào lòng.
Nhưng đó cũng chính là vấn đề.
Chỉ một cái chau mày, một nụ cười của Thẩm Bội Ni cũng đong đầy tình cảm đến vậy thì sức hấp dẫn của Thẩm Bội Ni đối với đàn ông mà nói thực sự quá lớn.
Nhất là với Lâm Phi, kẻ đã từng thưởng thức vẻ đẹp ấy càng không chống lại được cám dỗ.
Nghĩ mà xem, phó phòng Lâm tung hoành tình trường bao nhiêu năm chẳng bao giờ ăn chay.
Vậy mà bây giờ Thẩm Bội Ni này lại chủ động hôn hắn. Nụ hôn kích thích ấy thực sự khiến Lâm Phi máu nóng sôi trào, hormone nam tăng tốc muốn đè ngửa cô ra từ từ thương yêu.
Thế nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Ở nơi công cộng như nhà hàng tình nhân kiểu này, Lâm Phi không thể làm gì Thẩm Bội Ni.
Cảm giác đó đau đớn tới mức không thể nào diễn tả được.
Một lúc một lát, Lâm Phi còn có thể nhịn được, nhưng nếu như thêm nhiều lần như vậy, khó bảo đảm lần nào hắn cũng kiềm chế nổi. Làm chuyện kích thích ở một vài chỗ công cộng chắc sẽ vui lắm.
Bởi vậy Lâm Phi chỉ có thể hy vọng ở những chỗ công cộng như vậy, Thẩm Bội Ni có thể giữ ý giữ tứ một chút.
“Em à, rốt cuộc là em không quen hay là có tật giật mình vậy.” Thẩm Bội Ni chớp đôi mắt phượng thon dài nhìn Lâm Phi, đôi tay ngọc ngà móc cằm hắn trêu chọc đầy thách thức.
Phụ nữ trưởng thành trải đời như Thẩm Bội Ni đương nhiên có thể nhận ra Lâm Phi đang nói dối. Không phải hắn không thích cô chủ động hôn hắn mà thực ra, hắn chịu không nổi sức hấp dẫn của cô.
Chỉ là nhận ra thì nhận ra, đối với Lâm Phi, gã đàn ông đã chiếm trọn trái tim mình, Thẩm Bội Ni cũng không cần phải giữ ý.
Nếu như là trước đây, khi chưa biết rõ tình cảm của Lâm Phi dành cho mình, có lẽ Thẩm Bội Ni sẽ lạt mềm buộc chặt, dè dặt với Lâm Phi. Nhưng hiện giờ, hai người đã xác định rõ quan hệ, cũng đã lên giường với nhau nên chuyện giữ ý gì đó là không cần thiết.
Thẩm Bội Ni biết rõ cô có sức hút như thế nào đối với đàn ông. Cô chủ động hôn Lâm Phi cũng vì muốn dùng sức hấp dẫn của bản thân khơi dậy ham muốn bất tận của Lâm Phi, từng chút từng chút một khắc sâu hình bóng mình vào trong trái tim hắn một cách hoàn hảo.
Quan tâm nên mới chủ động.
Quan tâm xuất phát từ nghĩa nặng tình sâu.
Thẩm Bội Ni muốn Lâm Phi từng giây từng phút đều nhớ tới tình cảm sâu sắc cô dành cho hắn, để mỗi lần hắn rời xa cô sẽ cảm thấy không quen.
Dần dần khiến hắn không thể nào rời khỏi cô.
“Nếu như em nhớ không nhầm, hình như em đã từng nói với chị, em rất khó chịu khi bị chị trêu chọc!”
Lâm Phi thực sự cảm nhận được tình cảm của Thẩm Bội Ni. Mặc dù sự chủ động này của Thẩm Bội Ni cũng có mục đích cả nhưng hắn không phản cảm. Tuy vậy, hành vi móc cằm dụ dỗ hắn giữa phố kiểu này, Lâm Phi không thể nào chịu được.
Mặc dù Lâm Phi không hề phủ nhận từng ánh mắt nụ cười tràn đầy tình ý của Thẩm Bội Ni có sức hấp dẫn đối với hắn, nhưng hắn là đàn ông đó hiểu không?
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng tung hoành tình trường bao nhiêu năm rồi, hơi một tí lại bị phụ nữ trêu ghẹo mà được sao!
Xét về tâm lý lẫn sinh lý, Lâm Phi cũng thích hắn chọc ghẹo Thẩm Bội Ni hơn!
“Em trai à, chị chịu ghẹo em, em nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
“Em không cảm thấy người anh tuấn như em bị một người phụ nữ trêu ghẹo có gì đáng tự hào.”
“Mặc kệ em nghĩ thế nào, chị thích em, chị cứ trêu em đó. Em không vui thì đã làm sao, chị cứ đứng ở đây, có gan thì ăn chị đi.”
Thẩm Bội Ni vừa nói, vừa chủ động vắt tay qua cổ hắn, áp sát cơ thể vào người hắn, hơi thở nhẹ nhàng mê hoặc hồn người.
Thẩm Bội Ni lúc này giống như một cành đào ngát hương khắp chốn, chỉ đợi người tới hái những trái đào thơm mọng.
Tình ý miên man đong đầy trong từng nụ cười ánh mắt của Thẩm Bội Ni gần như sắp khiến Lâm Phi phải tan chảy.
Thậm chí, nó còn kích thích ham muốn ẩn nơi đáy lòng của Lâm Phi.
“Em à, chị đã nói trắng ra như thế rồi, không lẽ em không định làm chút gì đó với chị sao?”
Cảm nhận rõ hơi thở gấp rút của Lâm Phi nhưng đợi mãi cũng không thấy hắn có hành động gì, Thẩm Bội Ni khẽ mở đôi môi mềm tựa hai cánh hoa chủ động hôn Lâm Phi.
Thẩm Bội Ni đã chủ động đến vậy, Lâm Phi tung hoành tình trường bao nhiêu năm, sao lại không cảm nhận được tình cảm của cô chứ.
Chuyện đúng đắn nhất cũng là chuyện hắn muốn làm nhất lúc này là ôm Thẩm Bội Ni xinh đẹp này vào khách sạn đặt phòng.
Khổ nỗi, Lâm Phi lại không thể làm vậy!
Rõ ràng hắn không quên lệnh cấm cửa các khách sạn mà Tô Thanh Lam đặt ra. Nếu thực sự đưa Thẩm Bội Ni chạy tới khách sạn, khó đảm bảo sẽ không xảy ra một vài tình huống bất ngờ nào đó.
Ví dụ như Tô Thanh Lam biết tin, vô tình hay cố ý nói chuyện hắn đưa Thẩm Bội Ni vào khách sạn cho Mộ San San.
Vậy thì sau này, Lâm Phi không cần suy nghĩ tới việc về nhà ăn cơm nữa.
Cũng chính vì vậy, đối diện với Thẩm Bội Ni hấp dẫn chết người này, cho dù Lâm Phi có động lòng cũng không thể làm gì hơn.
Tình cảm của người đẹp, Lâm Phi không có phúc hưởng, còn gì đau đớn hơn...
Vừa ôm eo Thẩm Bội Ni ra khỏi nhà hàng tình nhân được mấy bước, Lâm Phi đã dừng lại thể hiện sự bất mãn với Thẩm Bội Ni, lúc này đang dựa vào vai hắn.
“Sao vậy, lẽ nào, em không thích được chị hôn?”
Đôi mắt phượng thon dài thanh tú của Thẩm Bội Ni chăm chăm nhìn Lâm Phi, vừa thắc mắc vừa thoáng chút hờn giận. Nhưng trong đôi mắt ấy nhiều hơn cả vẫn là tình ý ngọt ngào như muốn hắn tan chảy.
“Không phải không thích, chỉ là không quen lắm.”
Sao có thể không thích! Trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu không chẳng một gã đàn ông nào không thích được người đẹp sắc nước hương trời như Thẩm Bội Ni hôn. Với tư cách là một người đàn ông bình thường về sinh lý và tình cảm, đương nhiên Lâm Phi cũng thích được cô hôn.
Không phải không thích mà là quá thích!
Dù gì cũng từng lên giường với cục cưng Thẩm Bội Ni này nhiều lần rồi, sao Lâm Phi lại không hiểu, Thẩm Bội Ni này chưa từng biết xấu hổ là gì.
Cục cưng xinh đẹp tuyệt trần, quyến rũ gợi tình, trưởng thành hiểu chuyện như Thẩm Bội Ni, không nói tới chuyện cô chủ động hôn hắn, cho dù chỉ là một ánh mắt, thậm chí một cái gật đầu nhẹ của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi cũng thương yêu không hết muốn chủ động ôm cô vào lòng.
Nhưng đó cũng chính là vấn đề.
Chỉ một cái chau mày, một nụ cười của Thẩm Bội Ni cũng đong đầy tình cảm đến vậy thì sức hấp dẫn của Thẩm Bội Ni đối với đàn ông mà nói thực sự quá lớn.
Nhất là với Lâm Phi, kẻ đã từng thưởng thức vẻ đẹp ấy càng không chống lại được cám dỗ.
Nghĩ mà xem, phó phòng Lâm tung hoành tình trường bao nhiêu năm chẳng bao giờ ăn chay.
Vậy mà bây giờ Thẩm Bội Ni này lại chủ động hôn hắn. Nụ hôn kích thích ấy thực sự khiến Lâm Phi máu nóng sôi trào, hormone nam tăng tốc muốn đè ngửa cô ra từ từ thương yêu.
Thế nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Ở nơi công cộng như nhà hàng tình nhân kiểu này, Lâm Phi không thể làm gì Thẩm Bội Ni.
Cảm giác đó đau đớn tới mức không thể nào diễn tả được.
Một lúc một lát, Lâm Phi còn có thể nhịn được, nhưng nếu như thêm nhiều lần như vậy, khó bảo đảm lần nào hắn cũng kiềm chế nổi. Làm chuyện kích thích ở một vài chỗ công cộng chắc sẽ vui lắm.
Bởi vậy Lâm Phi chỉ có thể hy vọng ở những chỗ công cộng như vậy, Thẩm Bội Ni có thể giữ ý giữ tứ một chút.
“Em à, rốt cuộc là em không quen hay là có tật giật mình vậy.” Thẩm Bội Ni chớp đôi mắt phượng thon dài nhìn Lâm Phi, đôi tay ngọc ngà móc cằm hắn trêu chọc đầy thách thức.
Phụ nữ trưởng thành trải đời như Thẩm Bội Ni đương nhiên có thể nhận ra Lâm Phi đang nói dối. Không phải hắn không thích cô chủ động hôn hắn mà thực ra, hắn chịu không nổi sức hấp dẫn của cô.
Chỉ là nhận ra thì nhận ra, đối với Lâm Phi, gã đàn ông đã chiếm trọn trái tim mình, Thẩm Bội Ni cũng không cần phải giữ ý.
Nếu như là trước đây, khi chưa biết rõ tình cảm của Lâm Phi dành cho mình, có lẽ Thẩm Bội Ni sẽ lạt mềm buộc chặt, dè dặt với Lâm Phi. Nhưng hiện giờ, hai người đã xác định rõ quan hệ, cũng đã lên giường với nhau nên chuyện giữ ý gì đó là không cần thiết.
Thẩm Bội Ni biết rõ cô có sức hút như thế nào đối với đàn ông. Cô chủ động hôn Lâm Phi cũng vì muốn dùng sức hấp dẫn của bản thân khơi dậy ham muốn bất tận của Lâm Phi, từng chút từng chút một khắc sâu hình bóng mình vào trong trái tim hắn một cách hoàn hảo.
Quan tâm nên mới chủ động.
Quan tâm xuất phát từ nghĩa nặng tình sâu.
Thẩm Bội Ni muốn Lâm Phi từng giây từng phút đều nhớ tới tình cảm sâu sắc cô dành cho hắn, để mỗi lần hắn rời xa cô sẽ cảm thấy không quen.
Dần dần khiến hắn không thể nào rời khỏi cô.
“Nếu như em nhớ không nhầm, hình như em đã từng nói với chị, em rất khó chịu khi bị chị trêu chọc!”
Lâm Phi thực sự cảm nhận được tình cảm của Thẩm Bội Ni. Mặc dù sự chủ động này của Thẩm Bội Ni cũng có mục đích cả nhưng hắn không phản cảm. Tuy vậy, hành vi móc cằm dụ dỗ hắn giữa phố kiểu này, Lâm Phi không thể nào chịu được.
Mặc dù Lâm Phi không hề phủ nhận từng ánh mắt nụ cười tràn đầy tình ý của Thẩm Bội Ni có sức hấp dẫn đối với hắn, nhưng hắn là đàn ông đó hiểu không?
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng tung hoành tình trường bao nhiêu năm rồi, hơi một tí lại bị phụ nữ trêu ghẹo mà được sao!
Xét về tâm lý lẫn sinh lý, Lâm Phi cũng thích hắn chọc ghẹo Thẩm Bội Ni hơn!
“Em trai à, chị chịu ghẹo em, em nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
“Em không cảm thấy người anh tuấn như em bị một người phụ nữ trêu ghẹo có gì đáng tự hào.”
“Mặc kệ em nghĩ thế nào, chị thích em, chị cứ trêu em đó. Em không vui thì đã làm sao, chị cứ đứng ở đây, có gan thì ăn chị đi.”
Thẩm Bội Ni vừa nói, vừa chủ động vắt tay qua cổ hắn, áp sát cơ thể vào người hắn, hơi thở nhẹ nhàng mê hoặc hồn người.
Thẩm Bội Ni lúc này giống như một cành đào ngát hương khắp chốn, chỉ đợi người tới hái những trái đào thơm mọng.
Tình ý miên man đong đầy trong từng nụ cười ánh mắt của Thẩm Bội Ni gần như sắp khiến Lâm Phi phải tan chảy.
Thậm chí, nó còn kích thích ham muốn ẩn nơi đáy lòng của Lâm Phi.
“Em à, chị đã nói trắng ra như thế rồi, không lẽ em không định làm chút gì đó với chị sao?”
Cảm nhận rõ hơi thở gấp rút của Lâm Phi nhưng đợi mãi cũng không thấy hắn có hành động gì, Thẩm Bội Ni khẽ mở đôi môi mềm tựa hai cánh hoa chủ động hôn Lâm Phi.
Thẩm Bội Ni đã chủ động đến vậy, Lâm Phi tung hoành tình trường bao nhiêu năm, sao lại không cảm nhận được tình cảm của cô chứ.
Chuyện đúng đắn nhất cũng là chuyện hắn muốn làm nhất lúc này là ôm Thẩm Bội Ni xinh đẹp này vào khách sạn đặt phòng.
Khổ nỗi, Lâm Phi lại không thể làm vậy!
Rõ ràng hắn không quên lệnh cấm cửa các khách sạn mà Tô Thanh Lam đặt ra. Nếu thực sự đưa Thẩm Bội Ni chạy tới khách sạn, khó đảm bảo sẽ không xảy ra một vài tình huống bất ngờ nào đó.
Ví dụ như Tô Thanh Lam biết tin, vô tình hay cố ý nói chuyện hắn đưa Thẩm Bội Ni vào khách sạn cho Mộ San San.
Vậy thì sau này, Lâm Phi không cần suy nghĩ tới việc về nhà ăn cơm nữa.
Cũng chính vì vậy, đối diện với Thẩm Bội Ni hấp dẫn chết người này, cho dù Lâm Phi có động lòng cũng không thể làm gì hơn.
Tình cảm của người đẹp, Lâm Phi không có phúc hưởng, còn gì đau đớn hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.