Chương 6: Tôi không vô sỉ như anh
Thủy Ca
28/11/2020
“Tôi không vô sỉ như anh.”
Mộ San San nghiến răng, cô ta nói từng câu từng chữ với Lâm Phi với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu anh còn dám nói năng xằng bậy thì lập tức cút xuống xe.”
Lần này cô ta thực sự đã rất tức giận, trên người Lâm Phi không còn tiền mà bắt xe, để không phải đi bộ đi làm thì Lâm Phi biết lựa chọn của mình là im miệng lại.
Mấy phút sau, thấy Lâm Phi im lặng thì Mộ San San mới lạnh lùng nói: “Tôi đã sắp xếp xong rồi, chức vụ của anh ở công ty là trợ lý của phòng hành chính tổng hợp. Cụ thể về sắp xếp công việc thế nào thì bên đó sẽ có người chỉ cho anh.”
“Trợ lý phòng hành chính tổng hợp?”
Lâm Phi ngạc nhiên, vốn cho rằng Mộ San San sẽ bắt hắn làm bảo vệ.
Sống ở thành phố Trung Hải hơn nửa năm trời, Lâm Phi cũng đã nghe nói tới tập đoàn Mộ Thị của nhà vợ mình.
Sau khi Mộ San San tiếp nhận công việc của tập đoàn Mộ Thị, các phương diện như nghiệp vụ công ty đều thay đổi trang phục, cách trang điểm, các nhân viên trong tập đoàn cũng nhiều con gái hơn, số lượng nhân viên nam nhiều nhất nằm ở phòng bảo vệ.
Lâm Phi quay đầu nhìn dung nhan yêu kiều của Mộ San San rồi không ngừng nghĩ đến cô vợ hời của mình cũng không đến mức không hiểu “tình nghĩa vợ chồng.”
Trợ lý phòng hành chính tổng hợp, nghe thì có vẻ là to tát lắm.
……
Tập đoàn Mộ Thị nằm ở toà Vọng Nguyệt nổi tiếng của thành phố Trung Hải, chiếm mất hơn hai mươi tầng cả toà nhà Vọng Nguyệt, tiền thuê mỗi năm là con số khổng lồ.
Tới công ty, Mộ San San dẫn Lâm Phi đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc của mình: “Anh ngồi đi, đợi lát nữa có người dẫn anh tới phòng thị trường. Ở đây là công ty, tốt nhất anh nên chú ý một chút, không được để ai biết mối quan hệ của chúng ta, nếu anh gây ra chuyện gì thì tôi sẽ không thiên vị cho anh đâu.”
Nói xong, Mộ San San cũng không thèm để ý gì đến Lâm Phi nữa mà ngồi vào vị trí của bàn làm việc, mở máy tính ra, nhìn có vẻ như chuẩn bị làm việc.
Lâm Phi rót cho mình một chén trà Thiết Quan Âm rồi ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha vị trí của khách rồi châm cho mình điếu thuốc.
Mùi thuốc cỏ rẻ tiền khiến Mộ San San không thoải mái, Lâm Phi là người đầu tiên dám hút thuốc ở phòng làm việc của cô ta.
Mộ San San nhìn đồng hồ, tầm chín giờ rồi nên cô ta nhấc máy lên gọi: “Thẩm Huyên, cô vào đây một lát.”
Chưa đầy năm giây sau khi cúp máy, đã có người gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Mộ.”
Thẩm Huyên trông khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, khuôn mặt xinh xắn, dáng người dong dỏng, là thư ký của Mộ San San. Trong tất cả các trợ lý của cô ta thì Thẩm Huyên là người có tính khí dễ chịu nhất.
Mộ San San cũng đang suy nghĩ về tính khí của Thẩm Huyên nên mới gọi cô ta tới: “Em dẫn anh ấy tới phòng hành chính tổng hợp, nói với trưởng phòng Lăng, anh ấy chính là Lâm Phi mà chị đã nói với cô ấy, việc sắp xếp công việc cho Lâm Phi do trưởng phòng Lăng phụ trách.”
Mộ San San đúng là đủ khí phách của một nữ vương, toát lên vẻ mạnh mẽ dứt khoát của cấp trên, không hề có ý coi Lâm Phi là chồng.
“Vâng, thưa Tổng giám đốc. Mời anh đi theo tôi.”
Thẩm Huyên đồng ý với ngữ điệu nhẹ nhàng rồi ra dáng mời Lâm Phi.
Trước mặt người ngoài, Lâm Phi đương nhiên sẽ không để lộ sự thật của Mộ San San, hắn bẻ cong điếu thuốc rẻ tiền trong tay rồi đi theo sự hướng dẫn của Thẩm Huyên rời khỏi văn phòng của Mộ San San.
Không ngờ rằng Thẩm Huyên sớm đã tò mò về thân phận của Lâm Phi.
Thẩm Huyên làm thư ký dưới sự chỉ đạo của Mộ San San cũng đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông dám hút thuốc trong phòng làm việc của Mộ San San.
Nhưng vì là thư ký nên Thẩm Huyên đương nhiên biết nên hỏi gì, không nên hỏi gì. Cô ta đi trước dẫn đường cho Lâm Phi một cách khách khí, không hề có ý hỏi dò.
Với những gì Lâm Phi hỏi, Thẩm Huyên cũng chỉ giới thiệu qua về tình hình phòng hành chính tổng hợp.
Mặc dù tập đoàn Mộ Thị đã bao tròn hơn hai mươi tầng của toà nhà Vọng Nguyệt nhưng hai mươi tầng này không liền nhau, phòng hành chính tổng hợp là một trong những phòng đầu não của tập đoàn Mộ Thị nên chiếm trọn diện tích tầng mười hai.
“Anh Lâm, xin đợi một lát, tôi đi tìm thư ký của trưởng phòng lăng nói một tiếng, trưởng phòng Lăng sẽ gặp anh sớm thôi.”
Sau khi tới tầng mười hai, bước ra khỏi thang máy, Thẩm Huyên đi trước vào khu văn phòng của phòng hành chính tổng hợp.
Thẩm Huyên vừa đi, cánh cửa thang máy liền mở ra, một cô gái xinh đẹp ôm chồng tài liệu bước ra.
Cô ta có dáng người cao cao, bộ ngực chắc mẩy, đôi chân thon dài, mặc một bộ đồ dệt kim màu xanh nhạt, tôn lên dáng người hoàn hảo đẫy đà.
Ngay khi nhìn thấy Lâm Phi, cô ta vô thức dừng chân lại.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?” Đôi mắt long lanh của cô gái nhìn Lâm Phi một lượt từ đầu đến chân.
Lâm Phi giơ tay ra lịch sự nói: “Xin chào, tôi không tìm ai cả, đợi lát nữa thôi là tôi chính thức trở thành đồng nghiệp với cô rồi.”
Cô gái liếc nhìn Lâm Phi với vẻ mặt nghi ngờ rồi bĩu môi đáp: “Anh lừa ai vậy? Nói đi, anh thích cô nào trong phòng hành chính rồi, có cần chị đây giúp một tay gọi cô ấy ra không, đương nhiên là phải đút lót cho tôi đấy.”
Lâm Phi rút tay về, Lâm Phi nhìn thân hình nuột nà của cô gái trước mặt không chút nể nang: “Cô gái, nói thực, thực ra tôi chính là chồng chưa cưới của trưởng phòng Lăng, tôi đến đón cô ấy về hoàn tất cưới xin.”
Đương nhiên là hắn chỉ đùa cợt, đến trưởng phòng Lăng hắn còn chưa gặp, hơn nữa vợ hắn Mộ San San còn đang là tổng giám đốc ở đây.
Bịch, đống tài liệu trên ngực cô gái mặc đồ xanh nhạt rơi bịch xuống đất, cô ta không còn ý định bật cười ha hả lên nữa, cuối cùng cô ta cười với điệu bộ đứng còn không vững, che đi phần bụng dưới rồi quỳ xuống dưới đất.
Lâm Phi xoa xoa cái mũi với bộ dạng ngại ngùng, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Lâm Phi tận hưởng vẻ đẹp của người con gái với đôi gò bồng đào nảy nở đang ở tư thế nửa quỳ trên đất. Lâm Phi đứng từ trên cao nhìn xuống, cái áo ngực ren hiện ra trong mắt Lâm Phi.
Sau một phen cười hả hê, cô gái nhặt đống giấy tờ trên đất, nhìn Lâm Phi với bộ dạng nửa đùa nửa thật: “Người như anh đúng là cái gì cũng dám nói, anh không sợ tôi đi tìm trưởng phòng mách tội à?”
Lâm Phi nói chắc chắn: “Cô sẽ không làm vậy đâu.”
Cô gái liếc hắn một cái: “Anh chắc à?”
Lâm Phi gật đầu đáp: “Những người con gái có bộ ngực to thì thông thường đều không mấy khi để bụng. Cô gái, vòng ngực của cô cũng tầm 34D, trông cũng không giống kiểu người hay đi nói sau lưng lắm.”
Mộ San San nghiến răng, cô ta nói từng câu từng chữ với Lâm Phi với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu anh còn dám nói năng xằng bậy thì lập tức cút xuống xe.”
Lần này cô ta thực sự đã rất tức giận, trên người Lâm Phi không còn tiền mà bắt xe, để không phải đi bộ đi làm thì Lâm Phi biết lựa chọn của mình là im miệng lại.
Mấy phút sau, thấy Lâm Phi im lặng thì Mộ San San mới lạnh lùng nói: “Tôi đã sắp xếp xong rồi, chức vụ của anh ở công ty là trợ lý của phòng hành chính tổng hợp. Cụ thể về sắp xếp công việc thế nào thì bên đó sẽ có người chỉ cho anh.”
“Trợ lý phòng hành chính tổng hợp?”
Lâm Phi ngạc nhiên, vốn cho rằng Mộ San San sẽ bắt hắn làm bảo vệ.
Sống ở thành phố Trung Hải hơn nửa năm trời, Lâm Phi cũng đã nghe nói tới tập đoàn Mộ Thị của nhà vợ mình.
Sau khi Mộ San San tiếp nhận công việc của tập đoàn Mộ Thị, các phương diện như nghiệp vụ công ty đều thay đổi trang phục, cách trang điểm, các nhân viên trong tập đoàn cũng nhiều con gái hơn, số lượng nhân viên nam nhiều nhất nằm ở phòng bảo vệ.
Lâm Phi quay đầu nhìn dung nhan yêu kiều của Mộ San San rồi không ngừng nghĩ đến cô vợ hời của mình cũng không đến mức không hiểu “tình nghĩa vợ chồng.”
Trợ lý phòng hành chính tổng hợp, nghe thì có vẻ là to tát lắm.
……
Tập đoàn Mộ Thị nằm ở toà Vọng Nguyệt nổi tiếng của thành phố Trung Hải, chiếm mất hơn hai mươi tầng cả toà nhà Vọng Nguyệt, tiền thuê mỗi năm là con số khổng lồ.
Tới công ty, Mộ San San dẫn Lâm Phi đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc của mình: “Anh ngồi đi, đợi lát nữa có người dẫn anh tới phòng thị trường. Ở đây là công ty, tốt nhất anh nên chú ý một chút, không được để ai biết mối quan hệ của chúng ta, nếu anh gây ra chuyện gì thì tôi sẽ không thiên vị cho anh đâu.”
Nói xong, Mộ San San cũng không thèm để ý gì đến Lâm Phi nữa mà ngồi vào vị trí của bàn làm việc, mở máy tính ra, nhìn có vẻ như chuẩn bị làm việc.
Lâm Phi rót cho mình một chén trà Thiết Quan Âm rồi ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha vị trí của khách rồi châm cho mình điếu thuốc.
Mùi thuốc cỏ rẻ tiền khiến Mộ San San không thoải mái, Lâm Phi là người đầu tiên dám hút thuốc ở phòng làm việc của cô ta.
Mộ San San nhìn đồng hồ, tầm chín giờ rồi nên cô ta nhấc máy lên gọi: “Thẩm Huyên, cô vào đây một lát.”
Chưa đầy năm giây sau khi cúp máy, đã có người gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Mộ.”
Thẩm Huyên trông khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, khuôn mặt xinh xắn, dáng người dong dỏng, là thư ký của Mộ San San. Trong tất cả các trợ lý của cô ta thì Thẩm Huyên là người có tính khí dễ chịu nhất.
Mộ San San cũng đang suy nghĩ về tính khí của Thẩm Huyên nên mới gọi cô ta tới: “Em dẫn anh ấy tới phòng hành chính tổng hợp, nói với trưởng phòng Lăng, anh ấy chính là Lâm Phi mà chị đã nói với cô ấy, việc sắp xếp công việc cho Lâm Phi do trưởng phòng Lăng phụ trách.”
Mộ San San đúng là đủ khí phách của một nữ vương, toát lên vẻ mạnh mẽ dứt khoát của cấp trên, không hề có ý coi Lâm Phi là chồng.
“Vâng, thưa Tổng giám đốc. Mời anh đi theo tôi.”
Thẩm Huyên đồng ý với ngữ điệu nhẹ nhàng rồi ra dáng mời Lâm Phi.
Trước mặt người ngoài, Lâm Phi đương nhiên sẽ không để lộ sự thật của Mộ San San, hắn bẻ cong điếu thuốc rẻ tiền trong tay rồi đi theo sự hướng dẫn của Thẩm Huyên rời khỏi văn phòng của Mộ San San.
Không ngờ rằng Thẩm Huyên sớm đã tò mò về thân phận của Lâm Phi.
Thẩm Huyên làm thư ký dưới sự chỉ đạo của Mộ San San cũng đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông dám hút thuốc trong phòng làm việc của Mộ San San.
Nhưng vì là thư ký nên Thẩm Huyên đương nhiên biết nên hỏi gì, không nên hỏi gì. Cô ta đi trước dẫn đường cho Lâm Phi một cách khách khí, không hề có ý hỏi dò.
Với những gì Lâm Phi hỏi, Thẩm Huyên cũng chỉ giới thiệu qua về tình hình phòng hành chính tổng hợp.
Mặc dù tập đoàn Mộ Thị đã bao tròn hơn hai mươi tầng của toà nhà Vọng Nguyệt nhưng hai mươi tầng này không liền nhau, phòng hành chính tổng hợp là một trong những phòng đầu não của tập đoàn Mộ Thị nên chiếm trọn diện tích tầng mười hai.
“Anh Lâm, xin đợi một lát, tôi đi tìm thư ký của trưởng phòng lăng nói một tiếng, trưởng phòng Lăng sẽ gặp anh sớm thôi.”
Sau khi tới tầng mười hai, bước ra khỏi thang máy, Thẩm Huyên đi trước vào khu văn phòng của phòng hành chính tổng hợp.
Thẩm Huyên vừa đi, cánh cửa thang máy liền mở ra, một cô gái xinh đẹp ôm chồng tài liệu bước ra.
Cô ta có dáng người cao cao, bộ ngực chắc mẩy, đôi chân thon dài, mặc một bộ đồ dệt kim màu xanh nhạt, tôn lên dáng người hoàn hảo đẫy đà.
Ngay khi nhìn thấy Lâm Phi, cô ta vô thức dừng chân lại.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?” Đôi mắt long lanh của cô gái nhìn Lâm Phi một lượt từ đầu đến chân.
Lâm Phi giơ tay ra lịch sự nói: “Xin chào, tôi không tìm ai cả, đợi lát nữa thôi là tôi chính thức trở thành đồng nghiệp với cô rồi.”
Cô gái liếc nhìn Lâm Phi với vẻ mặt nghi ngờ rồi bĩu môi đáp: “Anh lừa ai vậy? Nói đi, anh thích cô nào trong phòng hành chính rồi, có cần chị đây giúp một tay gọi cô ấy ra không, đương nhiên là phải đút lót cho tôi đấy.”
Lâm Phi rút tay về, Lâm Phi nhìn thân hình nuột nà của cô gái trước mặt không chút nể nang: “Cô gái, nói thực, thực ra tôi chính là chồng chưa cưới của trưởng phòng Lăng, tôi đến đón cô ấy về hoàn tất cưới xin.”
Đương nhiên là hắn chỉ đùa cợt, đến trưởng phòng Lăng hắn còn chưa gặp, hơn nữa vợ hắn Mộ San San còn đang là tổng giám đốc ở đây.
Bịch, đống tài liệu trên ngực cô gái mặc đồ xanh nhạt rơi bịch xuống đất, cô ta không còn ý định bật cười ha hả lên nữa, cuối cùng cô ta cười với điệu bộ đứng còn không vững, che đi phần bụng dưới rồi quỳ xuống dưới đất.
Lâm Phi xoa xoa cái mũi với bộ dạng ngại ngùng, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Lâm Phi tận hưởng vẻ đẹp của người con gái với đôi gò bồng đào nảy nở đang ở tư thế nửa quỳ trên đất. Lâm Phi đứng từ trên cao nhìn xuống, cái áo ngực ren hiện ra trong mắt Lâm Phi.
Sau một phen cười hả hê, cô gái nhặt đống giấy tờ trên đất, nhìn Lâm Phi với bộ dạng nửa đùa nửa thật: “Người như anh đúng là cái gì cũng dám nói, anh không sợ tôi đi tìm trưởng phòng mách tội à?”
Lâm Phi nói chắc chắn: “Cô sẽ không làm vậy đâu.”
Cô gái liếc hắn một cái: “Anh chắc à?”
Lâm Phi gật đầu đáp: “Những người con gái có bộ ngực to thì thông thường đều không mấy khi để bụng. Cô gái, vòng ngực của cô cũng tầm 34D, trông cũng không giống kiểu người hay đi nói sau lưng lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.