Chương 380: Tôi tự cứu
Thủy Ca
08/12/2020
Tầng mười bảy tòa nhà Vọng Nguyệt, bầu không khí phảng phất mùi máu khiến người ta cảm thấy rợn người muốn ói.
Thế nhưng so với bầu không khí tanh tưởi đó thì việc Mộ San San bị cảnh sát dẫn đi phục vụ điều tra không khác gì hòn đá khổng lồ đè lên trái tim của toàn bộ nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị.
Nếu như ban đầu khi cảnh sát xông vào tòa nhà Vọng Nguyệt vẫn còn không ít nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị cho rằng đây chỉ là hiểu nhầm.
Thì ngay sau đó, phòng thị trường kinh doanh, nơi mà nữ nhân viên Trần Tử Mặc ở đây hầu như ít nói hướng nội lại cướp súng khiến hai viên cảnh sát bắt cô ta bị thương thì những nhân viên còn lại không cho rằng đây là sự hiểm nhầm nữa.
Mặc dù Trần Tử Mặc cuối cùng cũng bị cảnh sát giải đi nhưng những nhân viên của tập đoàn Mộ Thị đều nhận ra rằng khi tiếng súng vang lên, thì sẽ khó tránh khỏi tai nạn.
Cho dù Trần Tử Mặc có liên quan đến vụ án khủng bố đột kích trung tâm thương mại Đông Phương hay không thì giây phút cô ta cướp súng khiến hai cảnh sát bị thương cũng đã dấy lên hoài nghi rằng đó là sự thật.
Cướp súng đánh úp cảnh sát, ở một mức độ nào đó mà nói có nghĩa là hành động của phần tử khủng bố.
Vụ án khủng bố ở trung tâm thương mại Đông Phương mặc dù đã qua nhưng cảnh sát ở thành phố Trung Hải vẫn chưa hề hạ nhiệt trong việc điều tra.
Nếu không thì cũng không đến mức sau khi nhận điện thoại thông báo, họ lập tức xin lệnh bắt tội phạm, điều động cảnh sát vũ trang.
Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cảnh sát thành phố Trung Hải đã bị khủng bố không chỉ hai lần.
Đây là lý do tại sao Mộ San San - tổng giám đốc lạnh lùng, nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải lại bị giải đi phục vụ điều tra.
Đánh cảnh sát bị thương mặc dù là hành vi của Trần Tử Mặc nhưng cô ta lại là nhân viên của tập đoàn Mộ Thị, lại trong giờ hành chính mà trưởng phòng thị trường kinh doanh Thẩm Bội Ni không có mặt tại công ty nên cảnh sát đủ lý do để đưa Mộ San San đi điều tra.
Kể cả là những luật sư của tập đoàn Mộ Thị cố gắng tranh luận nhưng cũng không thể thay đổi sự thật việc Mộ San San bị giải đi.
Việc Mộ San San phục vụ điều tra đối với tập đoàn Mộ Thị mà nói thì vô hình chung lại trở thành một tin tức đầy “tai nạn”.
Việc này khiến cho Thẩm Bội Ni sau khi nhận điện thoại, lao như bay cùng Lâm Phi về tập đoàn Mộ Thị như bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Trần Tử Mặc bóp cò khiến cảnh sát bị thương là người của phòng thị trường kinh doanh, thậm chí có thể nói là cấp dưới được cô ta coi trọng. Còn khi sự việc xảy ra, cô ta lại không có mặt ở công ty.
Việc Mộ San San bị giải đi ở một mức độ nào đó mà nói thậm chí có thể coi là người chịu tội thay cho Thẩm Bội Ni.
Nếu như Thẩm Bội Ni ở công ty thì có lẽ người bị giải đi chưa chắc đã là Mộ San San. Cục diện có lẽ cũng không đến mức khó kiểm soát như bây giờ. Đây là tiếng lòng của không ít nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị, không ít người thậm chí còn thể hiện rõ tiếng lòng của mình ra ngoài mặt.
Thẩm Bội Ni lăn lộn chốn công sở nhiều năm, sao cô ta có thể không cảm nhận được điều này chứ? Có điều cô ta không quan tâm.
Vu oan giá họa!
Điều Thẩm Bội Ni quan tâm chỉ là cách nhìn của Lâm Phi với cô ta mà thôi. Chỉ cần Lâm Phi tin cô ta, cho dù phải chịu sự chỉ trích của tập đoàn Mộ Thị thì cô ta cũng chấp nhận.
Có điều những nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị có thể không rõ mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, còn Thẩm Bội Ni thì lại rõ hơn bọn họ ít nhiều.
Trên phương diện tình cảm, cô ta và Mộ San San rõ ràng là đứng ở phe đối lập.
Sự việc đột nhiên xảy ra khiến cô ta không thể không lo lắng Lâm Phi nhìn nhận cô ta thế nào.
“Em tin chị.”
Nhận được điện thoại, vội về công ty, Lâm Phi trầm tư không nói lời nào. Sau khi hiểu được sự tình, hắn không đợi Thẩm Bội Ni lên tiếng giải thích với mình mà chủ động giơ tay nắm lấy tay Thẩm Bội Ni.
Cô vợ tổng giám đốc lạnh lùng bị giải đi điều tra, tâm trạng của Lâm Phi tồi tệ hơn bất cứ ai khác. Nhưng hắn lý trí hơn những nhân viên ở đây.
Vì hắn hiểu rõ là do hắn chủ động tìm Thẩm Bội Ni dẫn cô ta rời khỏi công ty. Và người đề nghị đi dạo phố cũng là hắn.
Từ hai điều này, có thể nói rằng chính hắn là người kéo Thẩm Bội Ni tới nước này.
Cho nên hắn cần phải cho Thẩm Bội Ni biết rằng hắn tin Thẩm Bội Ni.
Sự tin tưởng của hắn đặt vào Thẩm Bội Ni không phải chỉ vì Thẩm Bội Ni không ở công ty mà vì hắn biết rằng hắn không nhìn nhầm người, và hắn càng tin vào cảm giác của hắn với cô ta.
Lời nói tin tưởng của Lâm Phi đối với Thẩm Bội Ni mà nói là quá đủ rồi.
“Bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách đưa được Mộ San San an toàn ra ngoài. Về điểm này thì e rằng phải mời chủ tịch Thẩm ra mặt rồi.”
So với một linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục như Lâm Phi, sự ảnh hưởng của Mộ San San với tập đoàn Mộ Thị thậm chí có thể coi là hơn so với tầm ảnh hưởng của Lâm Phi đối với tổ chức Phán Quyết Địa Ngục.
Mặc dù hiện tại Lăng Vi Vi đang tạm thời đảm nhận xử lý công việc của tập đoàn Mộ Thị nhưng cho chù là các lãnh đạo cấp cao như Lăng Vi Vi hay Thẩm Bội Ni thì cũng đều hiểu rõ, đó chỉ là tạm thời.
Cho dù là năng lực hay uy nghiêm của Lăng Vi Vi thế nào thì khả năng lãnh đạo đối với tập đoàn Mộ Thị không ai có thể thay thế vai trò của Mộ San San.
Nhân tố uy hiếp bên ngoài là thứ yếu. Sự khủng hoảng trong bầu không khí làm việc của tập đoàn Mộ Thị mới là đòn đả kích chí mạng cho việc vận hành của cả tập đoàn.
Thời gian ngắn còn có thể. Nếu như phía cảnh sát giữ Mộ San San tới mười ngày hay nửa tháng thì e rằng tập đoàn Mộ Thị khó có thể vận hành bình thường.
Đúng như trưởng phòng xinh đẹp Lăng Vi Vi nói, sự việc cấp bách nên cần nói chuyện với phía cảnh sát thả Mộ San San ra. Chỉ cần Mộ San San có thể ra ngoài thì nguy cơ của tập đoàn Mộ Thị có thể giải quyết.
Và người được chọn để đàm phán với phía cảnh sát chính là cô của Thẩm Bội Ni - cổ đông của tập đoàn Mộ Thị Thẩm Phương Hoa.
“Giờ tôi đi tìm cô. Nhất định phải nhờ cô bảo lãnh cho tổng giám đốc Mộ ra ngoài.”
Thẩm Bội Ni là người thông minh, nếu không thì cũng không thể là trưởng phòng thị trường của tập đoàn Mộ Thị được. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô lập tức đích thân đi tìm Thẩm Phương Hoa bảo lãnh cho Mộ San San.
“Không cần. Vợ của tôi, tôi tự mình đi cứu. Các cô phụ trách duy trì công ty hoạt động ổn định là được.”
Lâm Phi giơ tay ngăn Thẩm Bội Ni đi tìm Thẩm Phương Hoa rồi để lại cho Thẩm Bội Ni và Thẩm Phương Hoa một câu. Hắn không cho hai cô gái cơ hội phản bác lại mà lập tức quay người đi luôn.
Đúng như Lâm Phi nói, hắn có nghĩa vụ phải bảo toàn cho Mộ San San ra ngoài.
Vì hắn là chồng của Mộ San San…
Thế nhưng so với bầu không khí tanh tưởi đó thì việc Mộ San San bị cảnh sát dẫn đi phục vụ điều tra không khác gì hòn đá khổng lồ đè lên trái tim của toàn bộ nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị.
Nếu như ban đầu khi cảnh sát xông vào tòa nhà Vọng Nguyệt vẫn còn không ít nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị cho rằng đây chỉ là hiểu nhầm.
Thì ngay sau đó, phòng thị trường kinh doanh, nơi mà nữ nhân viên Trần Tử Mặc ở đây hầu như ít nói hướng nội lại cướp súng khiến hai viên cảnh sát bắt cô ta bị thương thì những nhân viên còn lại không cho rằng đây là sự hiểm nhầm nữa.
Mặc dù Trần Tử Mặc cuối cùng cũng bị cảnh sát giải đi nhưng những nhân viên của tập đoàn Mộ Thị đều nhận ra rằng khi tiếng súng vang lên, thì sẽ khó tránh khỏi tai nạn.
Cho dù Trần Tử Mặc có liên quan đến vụ án khủng bố đột kích trung tâm thương mại Đông Phương hay không thì giây phút cô ta cướp súng khiến hai cảnh sát bị thương cũng đã dấy lên hoài nghi rằng đó là sự thật.
Cướp súng đánh úp cảnh sát, ở một mức độ nào đó mà nói có nghĩa là hành động của phần tử khủng bố.
Vụ án khủng bố ở trung tâm thương mại Đông Phương mặc dù đã qua nhưng cảnh sát ở thành phố Trung Hải vẫn chưa hề hạ nhiệt trong việc điều tra.
Nếu không thì cũng không đến mức sau khi nhận điện thoại thông báo, họ lập tức xin lệnh bắt tội phạm, điều động cảnh sát vũ trang.
Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cảnh sát thành phố Trung Hải đã bị khủng bố không chỉ hai lần.
Đây là lý do tại sao Mộ San San - tổng giám đốc lạnh lùng, nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải lại bị giải đi phục vụ điều tra.
Đánh cảnh sát bị thương mặc dù là hành vi của Trần Tử Mặc nhưng cô ta lại là nhân viên của tập đoàn Mộ Thị, lại trong giờ hành chính mà trưởng phòng thị trường kinh doanh Thẩm Bội Ni không có mặt tại công ty nên cảnh sát đủ lý do để đưa Mộ San San đi điều tra.
Kể cả là những luật sư của tập đoàn Mộ Thị cố gắng tranh luận nhưng cũng không thể thay đổi sự thật việc Mộ San San bị giải đi.
Việc Mộ San San phục vụ điều tra đối với tập đoàn Mộ Thị mà nói thì vô hình chung lại trở thành một tin tức đầy “tai nạn”.
Việc này khiến cho Thẩm Bội Ni sau khi nhận điện thoại, lao như bay cùng Lâm Phi về tập đoàn Mộ Thị như bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Trần Tử Mặc bóp cò khiến cảnh sát bị thương là người của phòng thị trường kinh doanh, thậm chí có thể nói là cấp dưới được cô ta coi trọng. Còn khi sự việc xảy ra, cô ta lại không có mặt ở công ty.
Việc Mộ San San bị giải đi ở một mức độ nào đó mà nói thậm chí có thể coi là người chịu tội thay cho Thẩm Bội Ni.
Nếu như Thẩm Bội Ni ở công ty thì có lẽ người bị giải đi chưa chắc đã là Mộ San San. Cục diện có lẽ cũng không đến mức khó kiểm soát như bây giờ. Đây là tiếng lòng của không ít nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị, không ít người thậm chí còn thể hiện rõ tiếng lòng của mình ra ngoài mặt.
Thẩm Bội Ni lăn lộn chốn công sở nhiều năm, sao cô ta có thể không cảm nhận được điều này chứ? Có điều cô ta không quan tâm.
Vu oan giá họa!
Điều Thẩm Bội Ni quan tâm chỉ là cách nhìn của Lâm Phi với cô ta mà thôi. Chỉ cần Lâm Phi tin cô ta, cho dù phải chịu sự chỉ trích của tập đoàn Mộ Thị thì cô ta cũng chấp nhận.
Có điều những nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị có thể không rõ mối quan hệ giữa Lâm Phi và Mộ San San, còn Thẩm Bội Ni thì lại rõ hơn bọn họ ít nhiều.
Trên phương diện tình cảm, cô ta và Mộ San San rõ ràng là đứng ở phe đối lập.
Sự việc đột nhiên xảy ra khiến cô ta không thể không lo lắng Lâm Phi nhìn nhận cô ta thế nào.
“Em tin chị.”
Nhận được điện thoại, vội về công ty, Lâm Phi trầm tư không nói lời nào. Sau khi hiểu được sự tình, hắn không đợi Thẩm Bội Ni lên tiếng giải thích với mình mà chủ động giơ tay nắm lấy tay Thẩm Bội Ni.
Cô vợ tổng giám đốc lạnh lùng bị giải đi điều tra, tâm trạng của Lâm Phi tồi tệ hơn bất cứ ai khác. Nhưng hắn lý trí hơn những nhân viên ở đây.
Vì hắn hiểu rõ là do hắn chủ động tìm Thẩm Bội Ni dẫn cô ta rời khỏi công ty. Và người đề nghị đi dạo phố cũng là hắn.
Từ hai điều này, có thể nói rằng chính hắn là người kéo Thẩm Bội Ni tới nước này.
Cho nên hắn cần phải cho Thẩm Bội Ni biết rằng hắn tin Thẩm Bội Ni.
Sự tin tưởng của hắn đặt vào Thẩm Bội Ni không phải chỉ vì Thẩm Bội Ni không ở công ty mà vì hắn biết rằng hắn không nhìn nhầm người, và hắn càng tin vào cảm giác của hắn với cô ta.
Lời nói tin tưởng của Lâm Phi đối với Thẩm Bội Ni mà nói là quá đủ rồi.
“Bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách đưa được Mộ San San an toàn ra ngoài. Về điểm này thì e rằng phải mời chủ tịch Thẩm ra mặt rồi.”
So với một linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục như Lâm Phi, sự ảnh hưởng của Mộ San San với tập đoàn Mộ Thị thậm chí có thể coi là hơn so với tầm ảnh hưởng của Lâm Phi đối với tổ chức Phán Quyết Địa Ngục.
Mặc dù hiện tại Lăng Vi Vi đang tạm thời đảm nhận xử lý công việc của tập đoàn Mộ Thị nhưng cho chù là các lãnh đạo cấp cao như Lăng Vi Vi hay Thẩm Bội Ni thì cũng đều hiểu rõ, đó chỉ là tạm thời.
Cho dù là năng lực hay uy nghiêm của Lăng Vi Vi thế nào thì khả năng lãnh đạo đối với tập đoàn Mộ Thị không ai có thể thay thế vai trò của Mộ San San.
Nhân tố uy hiếp bên ngoài là thứ yếu. Sự khủng hoảng trong bầu không khí làm việc của tập đoàn Mộ Thị mới là đòn đả kích chí mạng cho việc vận hành của cả tập đoàn.
Thời gian ngắn còn có thể. Nếu như phía cảnh sát giữ Mộ San San tới mười ngày hay nửa tháng thì e rằng tập đoàn Mộ Thị khó có thể vận hành bình thường.
Đúng như trưởng phòng xinh đẹp Lăng Vi Vi nói, sự việc cấp bách nên cần nói chuyện với phía cảnh sát thả Mộ San San ra. Chỉ cần Mộ San San có thể ra ngoài thì nguy cơ của tập đoàn Mộ Thị có thể giải quyết.
Và người được chọn để đàm phán với phía cảnh sát chính là cô của Thẩm Bội Ni - cổ đông của tập đoàn Mộ Thị Thẩm Phương Hoa.
“Giờ tôi đi tìm cô. Nhất định phải nhờ cô bảo lãnh cho tổng giám đốc Mộ ra ngoài.”
Thẩm Bội Ni là người thông minh, nếu không thì cũng không thể là trưởng phòng thị trường của tập đoàn Mộ Thị được. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô lập tức đích thân đi tìm Thẩm Phương Hoa bảo lãnh cho Mộ San San.
“Không cần. Vợ của tôi, tôi tự mình đi cứu. Các cô phụ trách duy trì công ty hoạt động ổn định là được.”
Lâm Phi giơ tay ngăn Thẩm Bội Ni đi tìm Thẩm Phương Hoa rồi để lại cho Thẩm Bội Ni và Thẩm Phương Hoa một câu. Hắn không cho hai cô gái cơ hội phản bác lại mà lập tức quay người đi luôn.
Đúng như Lâm Phi nói, hắn có nghĩa vụ phải bảo toàn cho Mộ San San ra ngoài.
Vì hắn là chồng của Mộ San San…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.