Chương 393: Vết thương
Thủy Ca
08/12/2020
Phòng sách tầng hai, biệt thự lệ Thủy, nơi Lâm Phi và Mộ San San đang ở.
“Mộ San San, em tuổi chó à?!”
Ban đầu, Lâm Phi cũng không nghĩ Mộ San San có thể cắn hắn đau được tới đâu, nhưng khi thấy cô vợ giám đốc này cứ cắn chặt lấy hắn không tha, rõ ràng là muốn cắn được miếng thịt trên tay hắn mới thôi, Lâm Phi đã bắt đầu nổi giận.
Đau hay không, không quan trọng vì dù gì hắn cũng lăn lộn trên chiến trường lính đánh thuê bao nhiêu năm, cho dù Mộ San San có cắn đứt thịt tay hắn, hắn cũng không nghĩ đó là vết thương gì to tát.
Nhưng nếu như hắn thực sự bị vợ cắn đứt tay thì e rằng, sau này hắn không còn mặt mũi nhìn người nữa.
Mặc dù thành viên của Phán Quyết Địa Ngục hầu hết đều ở nước ngoài, người duy nhất về nước là Đồ Tể cũng không biết đang lưu lạc ở đâu, nên không có ai có thể cười hắn.
Tuy vậy, hắn cũng là phó phòng an ninh của tập đoàn Mộ Thị, nếu như nhân viên trong công ty phát hiện ra tay hắn mất một miếng thịt hoặc là thêm mấy vòng băng, lúc giải thích sẽ rất rắc rối.
Kết hôn với Mộ San San được một khoảng thời gian rồi nên hắn cũng hiểu tính sếp Mộ. So với việc trên người mất đi một miếng thịt, Lâm Phi càng lo cho vợ nhiều hơn.
Đừng nói Mộ San San chỉ cắn vào tay hắn, cho dù có cắn tới chảy máu, sếp Mộ cũng vẫn không vui trong lòng.
Vì bản thân hắn, cũng vì vợ hắn, Lâm Phi không thể để mặc Mộ San San tiếp tục cắn nữa.
Nếu như cắn ở dưới, có lẽ Lâm Phi sẽ để cho Mộ San San phát huy sở trường nhưng ở trên ấy mà, rõ ràng không cần thiết.
“Nếu như em không nhả ra, vậy đừng trách chồng em phải dắt chó đi dạo.”
Nói xong, Lâm Phi không cho Mộ San San cơ hội phản ứng đã kéo cả tay lẫn răng Mộ San San đi ra khỏi phòng sách, xuống phòng khách tầng dưới.
Mộ San San bị Lâm Phi dắt xuống dưới gác theo cách như vậy nhưng ban đầu còn không hiểu “dắt chó đi dạo” mà Lâm Phi nói là gì, mãi đến khi tới phòng khách, cô mới tỉnh ngộ ra.
Mộ San San, người khi nãy trong cơn tức giận đã cắn Lâm Phi để giải tỏa nỗi phẫn uất trong lòng, bây giờ lại muốn cắn một cái khác trên người hắn!
Dù gì Mộ San San cô cũng là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, nữ thần kinh doanh nổi tiếng Trung Hải, thế mà gã chồng hời này lại dám đối xử với cô như vậy.
Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, sau này bảo cô làm sao quản lý tập đoàn Mộ Thị.
Tục ngữ nói rất đúng, sợ “của nào, trời trao của ấy”. Mộ San San sợ bị người ngoài nhìn thấy cảnh cô cắn tay Lâm Phi, thực sự đã có người nhìn thấy rồi.
Đương nhiên đó không hẳn là người ngoài, nhưng cô lại không muốn bị người đó nhìn thấy nhất.
Người thứ ba trong biệt thự...dì Quế.
“Cô chủ, cô...”
Mặc dù chỉ ba chữ ngắn gọn như với Mộ San San mà nói, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mộ San San vốn còn quyết tâm cho Lâm Phi một dấu ấn khó quên nhưng khi nghe tiếng dì Quế, cô đã lập tức nhả tay Lâm Phi ra.
“Dì, dì Quế, con, con...”
Mộ San San thả tay Lâm Phi ra đứng thẳng lên nhìn, quả nhiên dì Quế đang đứng cách Lâm Phi và cô không xa nhìn hai người họ bằng ánh mắt kinh ngạc. Mộ San San vừa ngại vừa hoảng hốt không biết làm sao, cô định giải thích với dì Quế nhưng ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng nói không nổi.
Không thể trách tâm lý Mộ San San không đủ vững mà thực sự dì Quế có vị trí không nhỏ trong lòng Mộ San San. Thậm chí, ở góc độ nào đó, còn có thể coi dì Quế là phụ huynh của Mộ San San.
Bị phụ huynh nhìn thấy cảnh mình cắn xé chồng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy luống cuống.
Chuyện này không liên quan tới tâm lý mà nghiêng về tình cảm và bản năng nhiều hơn.
Dì Quế không hiểu Lâm Phi và Mộ San San đang làm gì, thấy Mộ San San tay chân lúng túng nên tự động quy chụp tất cả tội lỗi lên người Lâm Phi.
Dì Quế thầm than thở một tiếng rồi không quan tâm tới Mộ San San mà quay đi lấy hộp thuốc cho Lâm Phi.
Thấy dì Quế bỏ đi, Mộ San San vốn đang hoảng hốt càng thêm phẫn nộ. Cô quay người lạnh lùng nhìn Lâm Phi như muốn đóng băng hắn!
Lâm Phi đáp lại Mộ San San bằng ánh mắt như muốn trêu ngươi cô rồi tiến về phía dì Quế: “Dì Quế à, để con tự làm là được rồi. Không còn sớm nữa, dì đi nghỉ đi ạ.”
“Cô chủ à, cô lúc còn nhỏ không phải như vậy mà!”
Dì Quế ghé lại gần Lâm Phi, thấy cánh tay hắn bị Mộ San San cắn hằn hai vết răng mà không nhịn được lên tiếng. Lời dì Quế nói thể hiện rõ sự thất vọng về Mộ San San, thậm chí đôi mắt bà còn rưng rưng nước mắt.
“Không sao đâu dì Quế, con đã quen rồi.”
Quen rồi...
Mộ San San không khỏi hoảng hốt vì những lời dì Quế nói, cô định tiến gần tới chỗ dì Quế để giải thích rõ ràng nhưng nghe câu “đã quen rồi” của Lâm Phi, trái tim Mộ San San như bị tổn thương lần thứ hai, ngừng đập trong phút chốc.
Cũng may Mộ San San lăn lộn không ít năm trên thương trường nên tâm lý vô cùng vững vàng.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cố nén cơn giận trong lòng mà đi về phía dì Quế.
“Dì Quế, không phải như vậy mà...”
“Dì Quế à, mọi chuyện không giống như dì thấy, San San cũng không cố ý, nói ra phải trách con, dì đừng trách San San.”
“Cậu chủ à, cậu không cần nói nữa. Mặc dù tôi già nhưng mắt vẫn còn sáng.” Chiêu chặn họng Mộ San San của Lâm Phi thực sự có tác dụng không nhỏ trong việc khiến dì Quế hiểu nhầm cô.
“Cô chủ à, cho dù cậu chủ làm sai gì thì tôi thấy trong chuyện này, vẫn là cô không đúng. Nếu như cô nể tình tôi chăm sóc cô những năm qua thì vết thương hôm nay của cậu chủ, cô hãy xử lý giúp tôi.”
Cho dù dì Quế có hiểu rõ câu chuyện hay không thì quyết định của bà, về cơ bản vẫn nằm trong khả năng chấp nhận của Mộ San San.
Dù gì cũng là cô cắn hắn bị thương nên vết thương của hắn phải do cô xử lý. Mặc dù Mộ San San không bằng lòng nhưng để vỗ về dì Quế, cô cũng chỉ đành nghe lời, lạnh lùng đi về phía Lâm Phi xử lý vết thương cho hắn.
Khổ nỗi, Mộ San San đã xem nhẹ dã tâm của Lâm Phi.
“Cũng không chảy máu, không phải vết thương to tát gì, không cần phiền phức như vậy. Dù sao con cũng phải đi tắm, đợi San San tắm cho con xong sẽ xử lý một thể.”
Mộ San San vừa tới gần, Lâm Phi liền không nói không rằng nhanh tay kéo cô đi về phía nhà tắm...
“Mộ San San, em tuổi chó à?!”
Ban đầu, Lâm Phi cũng không nghĩ Mộ San San có thể cắn hắn đau được tới đâu, nhưng khi thấy cô vợ giám đốc này cứ cắn chặt lấy hắn không tha, rõ ràng là muốn cắn được miếng thịt trên tay hắn mới thôi, Lâm Phi đã bắt đầu nổi giận.
Đau hay không, không quan trọng vì dù gì hắn cũng lăn lộn trên chiến trường lính đánh thuê bao nhiêu năm, cho dù Mộ San San có cắn đứt thịt tay hắn, hắn cũng không nghĩ đó là vết thương gì to tát.
Nhưng nếu như hắn thực sự bị vợ cắn đứt tay thì e rằng, sau này hắn không còn mặt mũi nhìn người nữa.
Mặc dù thành viên của Phán Quyết Địa Ngục hầu hết đều ở nước ngoài, người duy nhất về nước là Đồ Tể cũng không biết đang lưu lạc ở đâu, nên không có ai có thể cười hắn.
Tuy vậy, hắn cũng là phó phòng an ninh của tập đoàn Mộ Thị, nếu như nhân viên trong công ty phát hiện ra tay hắn mất một miếng thịt hoặc là thêm mấy vòng băng, lúc giải thích sẽ rất rắc rối.
Kết hôn với Mộ San San được một khoảng thời gian rồi nên hắn cũng hiểu tính sếp Mộ. So với việc trên người mất đi một miếng thịt, Lâm Phi càng lo cho vợ nhiều hơn.
Đừng nói Mộ San San chỉ cắn vào tay hắn, cho dù có cắn tới chảy máu, sếp Mộ cũng vẫn không vui trong lòng.
Vì bản thân hắn, cũng vì vợ hắn, Lâm Phi không thể để mặc Mộ San San tiếp tục cắn nữa.
Nếu như cắn ở dưới, có lẽ Lâm Phi sẽ để cho Mộ San San phát huy sở trường nhưng ở trên ấy mà, rõ ràng không cần thiết.
“Nếu như em không nhả ra, vậy đừng trách chồng em phải dắt chó đi dạo.”
Nói xong, Lâm Phi không cho Mộ San San cơ hội phản ứng đã kéo cả tay lẫn răng Mộ San San đi ra khỏi phòng sách, xuống phòng khách tầng dưới.
Mộ San San bị Lâm Phi dắt xuống dưới gác theo cách như vậy nhưng ban đầu còn không hiểu “dắt chó đi dạo” mà Lâm Phi nói là gì, mãi đến khi tới phòng khách, cô mới tỉnh ngộ ra.
Mộ San San, người khi nãy trong cơn tức giận đã cắn Lâm Phi để giải tỏa nỗi phẫn uất trong lòng, bây giờ lại muốn cắn một cái khác trên người hắn!
Dù gì Mộ San San cô cũng là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, nữ thần kinh doanh nổi tiếng Trung Hải, thế mà gã chồng hời này lại dám đối xử với cô như vậy.
Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, sau này bảo cô làm sao quản lý tập đoàn Mộ Thị.
Tục ngữ nói rất đúng, sợ “của nào, trời trao của ấy”. Mộ San San sợ bị người ngoài nhìn thấy cảnh cô cắn tay Lâm Phi, thực sự đã có người nhìn thấy rồi.
Đương nhiên đó không hẳn là người ngoài, nhưng cô lại không muốn bị người đó nhìn thấy nhất.
Người thứ ba trong biệt thự...dì Quế.
“Cô chủ, cô...”
Mặc dù chỉ ba chữ ngắn gọn như với Mộ San San mà nói, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mộ San San vốn còn quyết tâm cho Lâm Phi một dấu ấn khó quên nhưng khi nghe tiếng dì Quế, cô đã lập tức nhả tay Lâm Phi ra.
“Dì, dì Quế, con, con...”
Mộ San San thả tay Lâm Phi ra đứng thẳng lên nhìn, quả nhiên dì Quế đang đứng cách Lâm Phi và cô không xa nhìn hai người họ bằng ánh mắt kinh ngạc. Mộ San San vừa ngại vừa hoảng hốt không biết làm sao, cô định giải thích với dì Quế nhưng ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng nói không nổi.
Không thể trách tâm lý Mộ San San không đủ vững mà thực sự dì Quế có vị trí không nhỏ trong lòng Mộ San San. Thậm chí, ở góc độ nào đó, còn có thể coi dì Quế là phụ huynh của Mộ San San.
Bị phụ huynh nhìn thấy cảnh mình cắn xé chồng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm thấy luống cuống.
Chuyện này không liên quan tới tâm lý mà nghiêng về tình cảm và bản năng nhiều hơn.
Dì Quế không hiểu Lâm Phi và Mộ San San đang làm gì, thấy Mộ San San tay chân lúng túng nên tự động quy chụp tất cả tội lỗi lên người Lâm Phi.
Dì Quế thầm than thở một tiếng rồi không quan tâm tới Mộ San San mà quay đi lấy hộp thuốc cho Lâm Phi.
Thấy dì Quế bỏ đi, Mộ San San vốn đang hoảng hốt càng thêm phẫn nộ. Cô quay người lạnh lùng nhìn Lâm Phi như muốn đóng băng hắn!
Lâm Phi đáp lại Mộ San San bằng ánh mắt như muốn trêu ngươi cô rồi tiến về phía dì Quế: “Dì Quế à, để con tự làm là được rồi. Không còn sớm nữa, dì đi nghỉ đi ạ.”
“Cô chủ à, cô lúc còn nhỏ không phải như vậy mà!”
Dì Quế ghé lại gần Lâm Phi, thấy cánh tay hắn bị Mộ San San cắn hằn hai vết răng mà không nhịn được lên tiếng. Lời dì Quế nói thể hiện rõ sự thất vọng về Mộ San San, thậm chí đôi mắt bà còn rưng rưng nước mắt.
“Không sao đâu dì Quế, con đã quen rồi.”
Quen rồi...
Mộ San San không khỏi hoảng hốt vì những lời dì Quế nói, cô định tiến gần tới chỗ dì Quế để giải thích rõ ràng nhưng nghe câu “đã quen rồi” của Lâm Phi, trái tim Mộ San San như bị tổn thương lần thứ hai, ngừng đập trong phút chốc.
Cũng may Mộ San San lăn lộn không ít năm trên thương trường nên tâm lý vô cùng vững vàng.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cố nén cơn giận trong lòng mà đi về phía dì Quế.
“Dì Quế, không phải như vậy mà...”
“Dì Quế à, mọi chuyện không giống như dì thấy, San San cũng không cố ý, nói ra phải trách con, dì đừng trách San San.”
“Cậu chủ à, cậu không cần nói nữa. Mặc dù tôi già nhưng mắt vẫn còn sáng.” Chiêu chặn họng Mộ San San của Lâm Phi thực sự có tác dụng không nhỏ trong việc khiến dì Quế hiểu nhầm cô.
“Cô chủ à, cho dù cậu chủ làm sai gì thì tôi thấy trong chuyện này, vẫn là cô không đúng. Nếu như cô nể tình tôi chăm sóc cô những năm qua thì vết thương hôm nay của cậu chủ, cô hãy xử lý giúp tôi.”
Cho dù dì Quế có hiểu rõ câu chuyện hay không thì quyết định của bà, về cơ bản vẫn nằm trong khả năng chấp nhận của Mộ San San.
Dù gì cũng là cô cắn hắn bị thương nên vết thương của hắn phải do cô xử lý. Mặc dù Mộ San San không bằng lòng nhưng để vỗ về dì Quế, cô cũng chỉ đành nghe lời, lạnh lùng đi về phía Lâm Phi xử lý vết thương cho hắn.
Khổ nỗi, Mộ San San đã xem nhẹ dã tâm của Lâm Phi.
“Cũng không chảy máu, không phải vết thương to tát gì, không cần phiền phức như vậy. Dù sao con cũng phải đi tắm, đợi San San tắm cho con xong sẽ xử lý một thể.”
Mộ San San vừa tới gần, Lâm Phi liền không nói không rằng nhanh tay kéo cô đi về phía nhà tắm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.