Quyển 1 - Chương 1
Cửu Lộ Phi Hương
04/03/2016
Một ngày đầy nắng và gió, Nhẫm Cửu ngửa đầu ngủ trên chiếc ghế đá bọc da hổ ở đại sảnh trong trại.
Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần.
Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.”
Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài.
“Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.”
Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu.
Nhẫm Cửu bất lực thở dài, “Được Đại Hoàng nuôi lớn nên học luôn bộ dạng của Đại Hoàng rồi, thật uổng cho danh xưng Vạn thú chi vương của ngươi… Đừng liếm nữa.” Nàng đẩy mặt nó ra: “Nếu ngươi lớn thêm chút nữa thì thịt nửa bên mặt của ta đã bị ngươi liếm sạch rồi… A, đừng cào móng lên mặt ta, đừng cào nữa… Đập cũng không được, ê! Ngươi muốn chơi cho ta chết à!”
Một người một hổ đang ầm ĩ, bỗng nghe thấy từ xa xa truyền đến từng hồi âm thanh ầm ì khiến người ta tức ngực. Đại Bạch bực bội cào móng xuống đất.
Nhẫm Cửu bò ra ngoài đại sảnh, hiếu kỳ nhìn lên trời, bầu trời xanh vạn dặm không mây cũng chẳng có gì cả. Nhẫm Cửu đang kỳ quái, bỗng nhiên một luồng sáng trắng chói lọi đập vào tầm mắt, nàng nhíu mày xem xét, chỉ thấy nó dần dần to lên, là một quả cầu đập xuống núi nhà nàng với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi!
Với tốc độ đó, nàng chớp mắt cũng bị chê là chậm. Một chữ “Nguy” còn chưa thốt ra, luồng sáng trắng đó đã xoẹt qua mắt nàng.
Thế giới tĩnh lặng trong chốc lát, nhưng cuồng phong mang theo hàn ý thấu xương bỗng nổi dậy, nàng một tay níu chặt bục cửa, tay kia hoảng loạn kéo lấy Đại Bạch ôm nó vào lòng, tiếng xà gỗ nứt gãy trên đỉnh đầu vọng đến, Nhẫm Cửu kinh hãi ngoảnh đầu, chỉ thấy nóc đại sảnh bị cuồng phong lật tung, trong khoảnh khắc bị xé tan thành từng mảnh vụn.
Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, khi nàng cảm thấy hàn khí quanh người dần tan biến thì gió trong không trung đã bình ổn lại.
Vụn gỗ đầy trời sột soạt rải xuống, nàng ngơ ngác nhìn lên nóc nhà trống không.
Ai có thể cho nàng biết vừa rồi là cái gì không…
Bên tai nhất thời yên lặng một cách đáng sợ, Đại Bạch trong lòng hất tay nàng ra há miệng kêu lên, Nhẫm Cửu không nghe tiếng tiếng nó, mãi một lúc sau mới có động tĩnh từ từ truyền vào tai nàng, nàng bò dậy, ôm đầu nhìn ra ngoài, các nữ nhân đều ôm con bước ra, nhìn chằm chằm về phía sau núi với vẻ mặt kinh hoàng, không biết đang xầm xì cái gì.
Nhẫm Cửu ngưng thần, ổn định bước chân tiến ra đại sảnh: “Mọi người đừng hoảng!” Nàng cao giọng hét lên, cho dù tai mình vẫn đang không ngừng ong ong, nhưng đã trấn áp được nỗi sợ của mọi người.
Ba tháng trước nàng đã là Trại chủ, phải có dáng vẻ của Trại chủ. Nhẫm Cửu nghĩ vậy, nàng vừa xoa dịu nữ nhân và trẻ con, vừa nhìn theo hướng họ chỉ… Sau đó, nàng nghe thấy giọng mình không ngừng ong ong lặp lại bên tai hết lần này đến lần khác: “Đó là thứ gì vậy?”
Một cái động tròn rất có quy luật bị phá ra trên vách núi sau trại, dường như có không khí cực lạnh bên trong truyền ra, ngưng tụ thành sương khiến cửa động trắng xóa.
Tổ tiên đời đời của Nhẫm Cửu đều là sơn tặc, bảo vệ sơn trại này chưa từng bị quan phủ công phá. Một là vì sơn trại này nằm trong một sơn cốc trên đỉnh Chi Lương, bốn mặt được núi bao bọc, dễ thủ khó công, hai là đám sơn tặc này luôn an phận thủ thường, một năm xuống núi làm ăn mấy lần duy trì sinh kế là đủ, chỉ cướp đồ chứ không làm tổn thương ai, sau đó khai hoang cày ruộng, sống tự cung tự cấp, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngày tháng thoải mái lâu quá rồi nên tai bay vạ gió này khiến người trong trại đều hoảng hốt không biết phải làm sao.
Hôm nay các nam nhân đều xuống núi làm việc rồi, Nhẫm Cửu cảm thấy nhiệm vụ bảo vệ sơn trại nặng nề này đang rơi xuống vai nàng, nàng ổn định tâm thần, xoa dịu chúng nhân vài câu rồi vác đại đao chạy về phía vách núi, Đại Bạch gầm gừ kêu lên rồi đuổi theo sau Nhẫm Cửu.
Vách núi dựng đứng, hang động bị phá cách mặt đất không cao, Nhẫm Cửu dùng cả tay lẫn chân bò vào. Đại Bạch nhỏ con, nhảy hồi lâu cũng không có kết quả, chỉ đành ở ngoài gầm gừ. Nhẫm Cửu không đoái hoài đến nó, nắm đại đao cẩn thận đi vào bên trong.
Hang động bị phá cao chừng nửa người, là một hình tròn rất có quy luật, không nghĩ cũng biết đốm sáng trắng đập xuống cũng to chừng này. Nhẫm Cửu tiến vào, cảm nhận được rõ ràng rằng nhiệt độ bên trong lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, giống như một hố băng, vách động xung quanh đều kết băng sương. Càng vào trong hàn khí càng nồng đậm, nàng không kìm được mà xoa xoa cánh tay, lúc đang tính rời đi bỗng nghe phía trước truyền đến tiếng “tít tít” kỳ quái, giống như âm thanh gõ vào đĩa sứ, âm cuối lại kéo dài một cách lạ lùng.
Bỗng hang động tối đen đột nhiên bừng sáng, ánh sáng màu lam chói mắt chiếu đến. Nhẫm Cửu giật thót, lập tức cúi người bò xuống, nàng nghe thấy có giọng một nữ nhân vang lên, nhưng lại nói một ngôn ngữ gì đó nàng nghe không hiểu, ngữ điệu cứng đờ chết chóc, giống như một con vẹt học nói.
Giọng nữ nhân lặp đi lặp lại ba lần mới ngừng, tiếp đó lại là một tiếng “xoẹt”, giống như thanh âm khi xào rau trong chảo.
Nhẫm Cửu sợ chết bò trên mặt đất bất động. Trong động tĩnh lặng một hồi lâu, lúc này Nhẫm Cửu mới dám he hé mở một mắt, ngẩng đầu liếc nhìn vật thể phát ra ánh sáng kia.
Nó yên lặng nằm đó, giống như một… quả trứng màu trắng to lớn?
Ông trời đẻ trứng sao?
Nhẫm Cửu cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, nàng yên lặng quan sát cái trứng lớn một hồi, cuối cùng lấy dũng khí khom lưng đi về phía nó.
Vỏ ngoài của cái trứng rất sáng bóng, bên trong cứ đôi lúc lại có một luồng sáng màu xanh chui ra, giống như vận động theo một quỹ tích nào đó. Càng lại gần cái trứng càng cảm thấy lạnh, Nhẫm Cửu bị cóng đến đỏ cả mũi, hắt hơi liên tục, nàng đề phòng nhìn quanh cái trứng một vòng, nhưng lại phát hiện tên này đâm vào hậu sơn nhà mình thành một hang động sâu như vậy mà bản thân nó lại không hề có một vết nứt nào.
Quả nhiên trứng của ông trời phải to lớn và chắc chắn hơn bình thường....
Nhẫm Cửu bất giác hiếu kỳ dùng đao gõ gõ vào vỏ trứng lẩm bẩm: “Cái này sẽ ấp ra thứ gì đây?” Giọng nàng chưa dứt đã thấy đao của mình kết băng, “cách cách” vài tiếng rồi xuất hiện vô số vết nứt, chớp mắt đã nát thành một đống sắt vụn.
Nhẫm Cửu ngạc nhiên, còn chưa hồi thần bỗng cái trứng phía trước phát ra tiếng động khe khẽ, ánh sáng màu lam đột nhiên mờ đi, hang động lại chìm vào bóng tối vô biên.
“Yêu yêu yêu… yêu nghiệt phương nào tác quái!” Cho dù Nhẫm Cửu thường ngày gan to bằng trời, nhưng bây giờ cũng sợ hãi run cầm cập, bỗng nhiên ánh sáng trắng bừng lên, cái trứng khổng lồ kia tách ra một khe hở ở giữa, giống như hai cánh cửa từ từ mở ra.
Nhẫm Cửu bị những chuyện quái lạ liên tiếp này dọa cho nhũn chân, nàng loạng choạng ngã xuống đất, che mặt run rẩy nói: “Trứng không phải do ta gõ vỡ đâu! Không phải do ta gõ vỡ đâu! Đừng ăn ta, bên ngoài có một con hổ vằn trắng, hiếm có lắm! Ngươi ăn nó đi!”
Nàng co rúm người run rẩy cả buổi nhưng lại phát hiện ngoài việc hàn khí xung quanh dần dần tan đi thì không có động tĩnh gì khác nữa.
Nhẫm Cửu đảo mắt, do dự một hồi mới lấy bàn tay đang che mặt ra, ánh sáng trắng vừa đập vào mắt Nhẫm Cửu liền ngây người ra.
Bên trong cái “tròng trắng” trông có vẻ mềm mềm kia có một nam nhân mặc y giáp đen kỳ quái đang ngồi. Ăn mặc tinh giản, tóc ngắn gọn gàng, hắn nhắm mắt ngồi đó, ngay ngắn không hề động đậy, giống như một thanh kiếm đen sắc bén băng lạnh, chỉ chờ hắn tỉnh là có thể trấn áp quần hùng, hiệu lệnh thiên hạ.
Nhưng đối với Nhẫm Cửu, tất cả khí chất mạnh mẽ mà hắn có lại không khiến người ta chấn kinh bằng gương mặt của hắn, không có râu tóc đầy cổ, không có lỗ chân lông thô to như mắt kim, không có gương mặt như một bình gốm méo mó kém chất lượng.
Nam nhân trong cái trứng này có một gương mặt cực kỳ lịch thiệp, mỗi một chi tiết của ngũ quan đều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng tinh tế nhưng lại không hề thiếu sự nhiệt huyết và bá khí mà nam nhân nên có.
Hàng… hàng này chất lượng hơn tên tú tài dưới núi kia nhiều!
Nhẫm Cửu thất thần nhìn gương mặt hắn, không tự chủ được, không kìm được, không khống chế được mà chảy nước miếng đầy mặt đất…
“Thì ra nam nhân đẹp nở từ trong trứng ra.”
Nhẫm Cửu nói: “Ta chính là đại vương sơn trại ở đây.”
Nhẫm Cửu họ Liễu, vốn tên là Nhận, là con thứ chín nên được gọi là Nhận Cửu.
Sau đó người cha cũng là sơn tặc của Nhận Cửu mời thầy dạy học cho Nhận Cửu. Sau khi biết chữ, Nhận Cửu cảm thấy mình chẳng những nhận ra được chữ Cửu mà còn nhận ra được cả chữ bát và chữ thất, nghĩ bụng mình cần lấy một cái tên có vẻ có văn hóa một chút nên nhờ thầy chọn giúp một chữ đồng âm, từ đó đổi tên thành Nhẫm Cửu.
Ước mơ cả đời của cha mẹ Nhẫm Cửu chính là có con trai nhưng phấn đấu nửa đời người lại chỉ sinh được chín đứa con gái, lần lượt là Chiêu Đệ, Lai Đệ, Tưởng Đệ, Phán Đệ, Vọng Đệ, Niệm Đệ, Yếu Đệ, Cầu Đệ. Sinh đến Nhẫm Cửu, cuối cùng cha mẹ sơn tặc đã hết hy vọng, đặt tên cho con là Nhận, ý chấp nhận số phận, không sinh thêm nữa.
Tám chị gái của Nhẫm Cửu đều xem thường cái nghề sơn tặc này, sớm đã lấy chồng chuyển đến sống tại thị trấn Chi Lương dưới chân núi. Chỉ có Nhẫm Cửu có suy nghĩ khác. Từ nhỏ đã thường thấy các chị gái mình chạy về kể khổ với mẹ, cuộc sống khó khăn, nuôi con vất vả, mẹ chồng khó hầu hạ..., Nhẫm Cửu rất không hiểu, đã thế vì sao cứ phải đi lấy chồng? Mình cưới một người đàn ông về cho hắn đau đầu những chuyện đó chẳng phải rất tốt sao?
Ý nghĩ này của Nhẫm Cửu nhận được sự đồng ý nhất trí của cả cha lẫn mẹ. Hai ông bà cho rằng không có con trai để bế thì bế con rể cũng được, sau đó có lẽ còn có thể bế cả cháu trai, cuối cùng sơn trại cũng có một hậu nhân kế thừa. Vì thế, mỗi lần Nhẫm Cửu xuống núi cướp của đều có một mục đích khác nữa, nàng luôn muốn bắt một “áp trại tướng công” về. Vì Nhẫm Cửu từ nhỏ đã quen nhìn những người đàn ông thô lỗ trong sơn trại nên luôn quyết chí phải lấy một tướng công dung mạo xinh đẹp nho nhã. Nhưng các tướng công xinh đẹp nho nhã như vậy đều không thích một cô gái thô kệch như Nhẫm Cửu, cho nên mỗi lần cướp chồng Nhẫm Cửu đều xót xa thảm bại mà về tay không. Vì vậy đến nay đã tròn song thập mà Nhẫm Cửu vẫn là khuê nữ, hơn nữa còn càng ngày càng đến gần tình cảnh ế chỏng ế chơ.
Bề ngoài Nhẫm Cửu không hề sốt ruột nhưng kì thực trong lòng đã sắp bị ép đến mức đói quá ăn gì cũng được.
Cho nên... Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm tình của Nhẫm Cửu khi nhìn thấy người đàn ông trong quả trứng, giống như cánh rừng khô hạn gặp mưa rào, vô số cây khô gặp nước cải tử hoàn sinh, lập tức mọc thành đại thụ chọc trời, như muốn chọc thủng đỉnh đầu của Nhẫm Cửu chui ra, bắt người đàn ông đó chui vào trong rừng vĩnh viễn không ra ngoài được nữa.
Quả thật Nhẫm Cửu cũng không kiềm chế được kích động và làm như thế thật luôn, nàng kéo người đàn ông đó ra khỏi hang núi, cùng Đại Bạch vất vả kéo hắn về khuê phòng của mình, cả ngày trông coi, không ngủ không nghỉ.
Vài hôm sau người của quan phủ đến sơn trại tra xét chuyện vật lạ từ trên trời rơi xuống. Nhẫm Cửu vuốt má người đàn ông này, cười nham hiểm như yêu quái trong núi sâu, dặn dò đàn ông trong sơn trại: “Để quan kinh kéo quả trứng khổng lồ màu trắng đó đi, đừng nói với họ về người đàn ông này. Người đàn này... Hì hì hì, ta nhất định phải làm thịt.”
Sơn tặc Giáp tâm phúc nủa Nhẫm Cửu tỏ vẻ rất lo lắng về chuyện này: “Cửu gia, không biết bây giờ hắn còn sống hay đã chết, Cửu gia xem... có nên từ từ không?”
Nhẫm Cửu chỉ vuốt ve gương mặt người đàn ông, nước miếng chảy không dứt. Sơn tặc Ất không đồng tình: “Từ từ cái gì? Cửu nha đầu, đừng sợ, ta cầm đao canh gác bên ngoài cho, yêu ma quỷ quái gì cũng ngăn cản hết, nha đầu cứ yên tâm làm thịt, không phải sợ.” Nói rồi hắn lôi sơn tặc Giáp gầy gò ra ngoài: “Đi, đi đối phó với đám quan binh đó.”
Sau khi được Nhẫm Cửu kéo từ hang núi về đến bây giờ, toàn thân người đàn ông này đều lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt, không có hơi thở, không cò mạch đập, rõ ràng không khác gì người chết. Nhưng bất kể người khác nói thế nào, Nhẫm Cửu vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này còn sống. Chẳng hạn như mí hắn thỉnh thoảng lại khẽ run lên mấy cái như sắp mở ra, chỉ có điều lần nào cũng dừng lại ở đó.
Nhẫm Cửu thở dài, ngón tay vuốt theo đường cong trên mặt hắn, hình dung gương mặt hắn khi mở mắt. Nhắm mắt mà vẫn khiến mình động lòng như vậy, không biết mở mắt ra sẽ như thế nào.
Đột nhiên Nhẫm Cửu thấy ngứa ngấy trong lòng, đưa tay cưỡng chế lật mí mắt hắn lên. Đáng tiếc là chỉ nhìn thấy tròng trắng đờ đẫn. Nhẫm Cửu hết sức thất vọng, thở dài một tiếng, hơi thở phả vào làm người đàn ông khô mắt, mắt liền đỏ lên, nước mắt vô thức chảy ra như suối tràn.
Nhẫm Cửu vội buông tay ra, thương xót lau nước mắt giúp hắn, kích động nói: “Thì ra chàng cũng hiểu được phiền muộn trong lòng ta! Chàng cũng hiểu được sự nóng vội của ta! Người đẹp ơi người đẹp, nước mắt của chàng có thể làm ta tan nát cõi lòng!”
Sau mấy giọt nước mắt không mặn không chát này, Nhẫm Cửu càng khẳng định người đàn ông này chính là bến đỗ định mệnh của mình.
Lại trông tiếp ba ngày, triệu chứng của người đàn ông vẫn không hề chuyển biến tốt lên. Lông mày Nhẫm Cửu càng ngày càng nhíu chặt, còn đám sơn tặc lại càng ngày càng tin rằng người đàn ông này còn sống. Làm gì có xác chết nào có thể để bốn, năm ngày trong thời tiết tháng bảy mà không thối rữa?
Sơn tặc Giáp tâm phúc của Nhẫm Cửu lại đưa ra một đề nghị: “Cửu gia, ta từng nghe một truyền thuyết dân gian những người yêu nhau thật lòng có thể dùng nụ hộ để đánh thức người yêu đang ngủ say. Cửu gia có muốn thử không?”
Nhẫm Cửu cho là đúng, đuổi hết tả hữu ra ngoài, chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông rồi liếm môi, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề máu chốt: Hôn? Hôn như thế nào cơ?
Nhẫm Cửu gãi gãi đầu, nghĩ bụng nếu bây giờ lại hỏi sơn tặc Giáp thì sẽ tỏ ra mình không có kiến thức, vì thế liền tự mình cân nhắc rồi chu môi nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trơn mịn của người đàn ông. Lại nghĩ bụng “hôn” như vậy có phải nhẹ quá không? Không để lại dấu vết thì đối phương làm sao biết mình đã hôn hắn? Nghĩ đến đây, Nhẫm Cửu hít vào một hơi thật mạnh, hôn chụt một cái lên trán hắn, để lại một vết đỏ rữ. Nhẫm Cửu cực kì đắc ý.
Đột nhiên nàng thấy vết đỏ trên trán người đàn ông này hình như có ánh bạc lóe lên, nàng tò mò chăm chú quan sát, lại phát hiện một chất lỏng màu bạc chậm rãi chảy ra từ trong dấu đỏ, sau khi gặp không khí liền từ từ đông lại như một miếng bạc vụn.
“Lạ thật, lạ thật! Trứng thần quả nhiên là trứng thần. Người ta thân mật thì sinh ra em bé, còn chàng lại có thể sinh ra bạc.” Nhẫm Cửu nheo mắt luôn miệng kêu thật là kì lạ, cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối, nhặt miếng bạc vụn trên trán người đàn ông lên cho vào miệng cắn thử.
“Ơ!” Nhẫm Cửu nhíu mày, thứ này dường như mềm hơn bạc một chút. Đang lấy làm lạ và chưa kịp bỏ miếng bạc trong miệng ra, đột nhiên có một vật cứng huých vào xương hàm hất cằm Nhẫm Cửu lên.
Miếng bạc vụn trong miệng chưa hỏi ý kiến Nhẫm Cửu đã lăn thẳng xuống cổ họng, sau đó... nghẹn lại ở họng.
Một giọng nam khàn khàn vang lên bên tai, nói bằng ngôn ngữ Nhẫm Cửu không hiểu. Trong lúc sắp bị nghẹn chết, Nhẫm Cửu làm gì có thời gian để ý đến hắn. Sắc mặt tím tái, nàng vội vàng định chạy ra bàn tìm nước uống, không ngờ vừa đứng dậy đã bị người kia đè mạnh xuống, lưng đập mạnh vào ráp giường cứng quèo. Miếng bạc vụn đó ma xui quỷ khiến thế nào lại lọt qua cổ họng, chậm rãi trôi xuống bụng Nhẫm Cửu.
Sống sót từ cõi chết, Nhẫm Cửu há to miệng hít thở, hoa mắt một hồi mới nhìn rõ được sự vật.
Nhìn thấy người đang cưỡi trên người mình, Nhẫm Cửu ngây người ngẩn ra.
Mỹ nhân của nàng tỉnh rồi, đôi mắt nàng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng mở rồi, đôi mắt này xinh đẹp và sắc bén giống hệt trong tưởng tượng của nàng, hơn nữa lại thêm vài phần lạnh lùng ngoài dự liệu, hắn ấn nàng xuống, lạnh lùng giống như thường ngày nàng ấn cá trên thớt vậy…
Nam nhân đó đè chân nàng lại, một tay giữ chặt đôi tay nàng, kềm chế tất cả động tác của nàng. Vật đen sì băng lạnh trong tay hắn đặt vào mi tâm Nhẫm Cửu, nghiêm nghị đề phòng. Hắn mở miệng, lại nói mấy câu nàng nghe không hiểu.
Nhẫm Cửu chớp chớp mắt, tuy không biết thứ trong tay hắn là gì, nhưng thấy tình thế hiện nay cũng biết thứ đó sẽ không để yên cho mình, nàng lập tức nặn ra một nụ cười: “Mỹ nhân, chàng đừng hiểu lầm, để ta từ từ giải thích cho chàng.”
Nam nhân không có phản ứng một hồi, Nhẫm Cửu bèn tự mình nói tiếp, sau khi giao phó chi tiết tiền nhân hậu quả một hồi, cuối cùng vẫn không quên trưng cầu ý kiến mà hỏi: “Ta không ngại chàng là người ngoại bang, bởi vậy… chàng có đồng ý ước định chung thân với ta không?”
Nam nhân vẫn im lặng không nói, mãi đến khi cánh tay Nhẫm Cửu bị hắn bẻ đến tê dại, nàng bỗng nghe thấy trong thân thể nam nhân này đột nhiên truyền ra giọng một nữ nhân! Giống hệt như giọng nàng nghe thấy trong sơn động, cứng đờ chết chóc. Nhẫm Cửu kinh ngạc trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn: “Chàng… chàng giấu nữ nhân khác ở đâu vậy?”
Giọng nữ kia nói một lô một lốc những lời Nhẫm Cửu không hiểu, ngừng một lúc rồi lại nói: “Lấy mẫu ngôn ngữ hoàn tất, nhập số liệu hoàn tất, nhập hệ thống ngôn ngữ thành công. Xin dùng thử.”
“Thử nghiệm.” Nam nhân nhìn Nhẫm Cửu, mặt không biểu hiện thốt lên hai chữ.
“Thử nghiệm hoàn tất, nắm bắt ngoại ngữ tinh hệ thành công.”
Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật, nam nhân này đang nói chuyện với một nữ nhân nàng không nhìn thấy, dùng âm tiết nàng quen thuộc để nói ra những lời nàng không hiểu… Bởi vậy, nam nhân trứng thần ấp ra đầu óc sẽ có vấn đề sao?
Còn chưa chờ nàng cảm thán xong sự thần kỳ của thế giới này, vật đặt trên trán nàng chầm chậm chuyển hướng, nhằm vào bình trà trên bàn, Nhẫm Cửu chỉ nghe “pằng” một tiếng, bình trà cách thật xa vỡ nát, hóa thành mảnh vụn.
Nhẫm Cửu chấn kinh trợn mắt, im lặng một hồi, trong mắt nàng bỗng lóe lên tinh quang, Cách… cách sơn đả ngưu*! Mẹ nó chứ đẹp trai quá rồi!
*Giống như cách không đả vật, đánh từ xa
Nàng quay đầu, vật đen sì kia lại đặt vào mi tâm Nhẫm Cửu, lần này nàng không cười nổi nữa, vì nam nhân này vô cùng lạnh lùng nói: “Trả lời tôi cho đàng hoàng, nếu không đó sẽ là kết cuộc của đầu cô.”
“Trả lời, nhất định sẽ trả lời đàng hoàng.” Nhẫm Cửu lập tức nói, “Biết thì sẽ nói, đã nói sẽ nói hết.”
“Trưởng quan hành chính cao nhất của các người ở đây là ai?”
Nhẫm Cửu nghệch mặt ra: “Trưởng quan gì?”
Nam nhân im lặng, dường như đang suy nghĩ, một hồi sau lại đổi cách nói: “Bảo vua của các người tới gặp tôi.”
Nhẫm Cửu nghĩ một hồi rồi nói: “Ta chính là Đại vương của sơn trại này.”
Nam nhân gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ cô có hai lựa chọn, một, từ bỏ tất cả kháng cự vũ lực, hiệp trợ cho tôi. Hai, chết.”
“Một.” Nhẫm Cửu không hề do dự mà chọn ngay, cho dù nàng không biết rốt cuộc mình đã chọn cái gì.
“Tốt lắm.” Đối với sự phối hợp của Nhẫm Cửu, nam nhân biểu đạt sự tán dương cao độ, “Bây giờ cô phải hiệp trợ tôi làm ba việc, một, trả máy bay cho tôi. Hai, giúp tôi liên lạc được với trạm không gian của Liên minh quân sự. Ba, kín – miệng – vào.”
Nhẫm Cửu miễn cưỡng cười nói: “Điều cuối cùng thì không có vấn đề gì, nhưng hai điều trước đó… Chàng có thể dùng lời nào ta nghe hiểu được để nói không?” Nàng dừng lại, vô cùng uất ức, “Còn nữa… Chàng có thể xuống khỏi người ta trước không, ta vẫn là một hoàng hoa khuê nữ đó! Bị chàng cưỡi lâu như vậy, da mặt ta có dày đến đâu cũng có hạn, không có tiết tháo cũng cần trinh tháo chứ!”
Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần.
Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.”
Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài.
“Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.”
Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu.
Nhẫm Cửu bất lực thở dài, “Được Đại Hoàng nuôi lớn nên học luôn bộ dạng của Đại Hoàng rồi, thật uổng cho danh xưng Vạn thú chi vương của ngươi… Đừng liếm nữa.” Nàng đẩy mặt nó ra: “Nếu ngươi lớn thêm chút nữa thì thịt nửa bên mặt của ta đã bị ngươi liếm sạch rồi… A, đừng cào móng lên mặt ta, đừng cào nữa… Đập cũng không được, ê! Ngươi muốn chơi cho ta chết à!”
Một người một hổ đang ầm ĩ, bỗng nghe thấy từ xa xa truyền đến từng hồi âm thanh ầm ì khiến người ta tức ngực. Đại Bạch bực bội cào móng xuống đất.
Nhẫm Cửu bò ra ngoài đại sảnh, hiếu kỳ nhìn lên trời, bầu trời xanh vạn dặm không mây cũng chẳng có gì cả. Nhẫm Cửu đang kỳ quái, bỗng nhiên một luồng sáng trắng chói lọi đập vào tầm mắt, nàng nhíu mày xem xét, chỉ thấy nó dần dần to lên, là một quả cầu đập xuống núi nhà nàng với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi!
Với tốc độ đó, nàng chớp mắt cũng bị chê là chậm. Một chữ “Nguy” còn chưa thốt ra, luồng sáng trắng đó đã xoẹt qua mắt nàng.
Thế giới tĩnh lặng trong chốc lát, nhưng cuồng phong mang theo hàn ý thấu xương bỗng nổi dậy, nàng một tay níu chặt bục cửa, tay kia hoảng loạn kéo lấy Đại Bạch ôm nó vào lòng, tiếng xà gỗ nứt gãy trên đỉnh đầu vọng đến, Nhẫm Cửu kinh hãi ngoảnh đầu, chỉ thấy nóc đại sảnh bị cuồng phong lật tung, trong khoảnh khắc bị xé tan thành từng mảnh vụn.
Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, khi nàng cảm thấy hàn khí quanh người dần tan biến thì gió trong không trung đã bình ổn lại.
Vụn gỗ đầy trời sột soạt rải xuống, nàng ngơ ngác nhìn lên nóc nhà trống không.
Ai có thể cho nàng biết vừa rồi là cái gì không…
Bên tai nhất thời yên lặng một cách đáng sợ, Đại Bạch trong lòng hất tay nàng ra há miệng kêu lên, Nhẫm Cửu không nghe tiếng tiếng nó, mãi một lúc sau mới có động tĩnh từ từ truyền vào tai nàng, nàng bò dậy, ôm đầu nhìn ra ngoài, các nữ nhân đều ôm con bước ra, nhìn chằm chằm về phía sau núi với vẻ mặt kinh hoàng, không biết đang xầm xì cái gì.
Nhẫm Cửu ngưng thần, ổn định bước chân tiến ra đại sảnh: “Mọi người đừng hoảng!” Nàng cao giọng hét lên, cho dù tai mình vẫn đang không ngừng ong ong, nhưng đã trấn áp được nỗi sợ của mọi người.
Ba tháng trước nàng đã là Trại chủ, phải có dáng vẻ của Trại chủ. Nhẫm Cửu nghĩ vậy, nàng vừa xoa dịu nữ nhân và trẻ con, vừa nhìn theo hướng họ chỉ… Sau đó, nàng nghe thấy giọng mình không ngừng ong ong lặp lại bên tai hết lần này đến lần khác: “Đó là thứ gì vậy?”
Một cái động tròn rất có quy luật bị phá ra trên vách núi sau trại, dường như có không khí cực lạnh bên trong truyền ra, ngưng tụ thành sương khiến cửa động trắng xóa.
Tổ tiên đời đời của Nhẫm Cửu đều là sơn tặc, bảo vệ sơn trại này chưa từng bị quan phủ công phá. Một là vì sơn trại này nằm trong một sơn cốc trên đỉnh Chi Lương, bốn mặt được núi bao bọc, dễ thủ khó công, hai là đám sơn tặc này luôn an phận thủ thường, một năm xuống núi làm ăn mấy lần duy trì sinh kế là đủ, chỉ cướp đồ chứ không làm tổn thương ai, sau đó khai hoang cày ruộng, sống tự cung tự cấp, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngày tháng thoải mái lâu quá rồi nên tai bay vạ gió này khiến người trong trại đều hoảng hốt không biết phải làm sao.
Hôm nay các nam nhân đều xuống núi làm việc rồi, Nhẫm Cửu cảm thấy nhiệm vụ bảo vệ sơn trại nặng nề này đang rơi xuống vai nàng, nàng ổn định tâm thần, xoa dịu chúng nhân vài câu rồi vác đại đao chạy về phía vách núi, Đại Bạch gầm gừ kêu lên rồi đuổi theo sau Nhẫm Cửu.
Vách núi dựng đứng, hang động bị phá cách mặt đất không cao, Nhẫm Cửu dùng cả tay lẫn chân bò vào. Đại Bạch nhỏ con, nhảy hồi lâu cũng không có kết quả, chỉ đành ở ngoài gầm gừ. Nhẫm Cửu không đoái hoài đến nó, nắm đại đao cẩn thận đi vào bên trong.
Hang động bị phá cao chừng nửa người, là một hình tròn rất có quy luật, không nghĩ cũng biết đốm sáng trắng đập xuống cũng to chừng này. Nhẫm Cửu tiến vào, cảm nhận được rõ ràng rằng nhiệt độ bên trong lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, giống như một hố băng, vách động xung quanh đều kết băng sương. Càng vào trong hàn khí càng nồng đậm, nàng không kìm được mà xoa xoa cánh tay, lúc đang tính rời đi bỗng nghe phía trước truyền đến tiếng “tít tít” kỳ quái, giống như âm thanh gõ vào đĩa sứ, âm cuối lại kéo dài một cách lạ lùng.
Bỗng hang động tối đen đột nhiên bừng sáng, ánh sáng màu lam chói mắt chiếu đến. Nhẫm Cửu giật thót, lập tức cúi người bò xuống, nàng nghe thấy có giọng một nữ nhân vang lên, nhưng lại nói một ngôn ngữ gì đó nàng nghe không hiểu, ngữ điệu cứng đờ chết chóc, giống như một con vẹt học nói.
Giọng nữ nhân lặp đi lặp lại ba lần mới ngừng, tiếp đó lại là một tiếng “xoẹt”, giống như thanh âm khi xào rau trong chảo.
Nhẫm Cửu sợ chết bò trên mặt đất bất động. Trong động tĩnh lặng một hồi lâu, lúc này Nhẫm Cửu mới dám he hé mở một mắt, ngẩng đầu liếc nhìn vật thể phát ra ánh sáng kia.
Nó yên lặng nằm đó, giống như một… quả trứng màu trắng to lớn?
Ông trời đẻ trứng sao?
Nhẫm Cửu cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, nàng yên lặng quan sát cái trứng lớn một hồi, cuối cùng lấy dũng khí khom lưng đi về phía nó.
Vỏ ngoài của cái trứng rất sáng bóng, bên trong cứ đôi lúc lại có một luồng sáng màu xanh chui ra, giống như vận động theo một quỹ tích nào đó. Càng lại gần cái trứng càng cảm thấy lạnh, Nhẫm Cửu bị cóng đến đỏ cả mũi, hắt hơi liên tục, nàng đề phòng nhìn quanh cái trứng một vòng, nhưng lại phát hiện tên này đâm vào hậu sơn nhà mình thành một hang động sâu như vậy mà bản thân nó lại không hề có một vết nứt nào.
Quả nhiên trứng của ông trời phải to lớn và chắc chắn hơn bình thường....
Nhẫm Cửu bất giác hiếu kỳ dùng đao gõ gõ vào vỏ trứng lẩm bẩm: “Cái này sẽ ấp ra thứ gì đây?” Giọng nàng chưa dứt đã thấy đao của mình kết băng, “cách cách” vài tiếng rồi xuất hiện vô số vết nứt, chớp mắt đã nát thành một đống sắt vụn.
Nhẫm Cửu ngạc nhiên, còn chưa hồi thần bỗng cái trứng phía trước phát ra tiếng động khe khẽ, ánh sáng màu lam đột nhiên mờ đi, hang động lại chìm vào bóng tối vô biên.
“Yêu yêu yêu… yêu nghiệt phương nào tác quái!” Cho dù Nhẫm Cửu thường ngày gan to bằng trời, nhưng bây giờ cũng sợ hãi run cầm cập, bỗng nhiên ánh sáng trắng bừng lên, cái trứng khổng lồ kia tách ra một khe hở ở giữa, giống như hai cánh cửa từ từ mở ra.
Nhẫm Cửu bị những chuyện quái lạ liên tiếp này dọa cho nhũn chân, nàng loạng choạng ngã xuống đất, che mặt run rẩy nói: “Trứng không phải do ta gõ vỡ đâu! Không phải do ta gõ vỡ đâu! Đừng ăn ta, bên ngoài có một con hổ vằn trắng, hiếm có lắm! Ngươi ăn nó đi!”
Nàng co rúm người run rẩy cả buổi nhưng lại phát hiện ngoài việc hàn khí xung quanh dần dần tan đi thì không có động tĩnh gì khác nữa.
Nhẫm Cửu đảo mắt, do dự một hồi mới lấy bàn tay đang che mặt ra, ánh sáng trắng vừa đập vào mắt Nhẫm Cửu liền ngây người ra.
Bên trong cái “tròng trắng” trông có vẻ mềm mềm kia có một nam nhân mặc y giáp đen kỳ quái đang ngồi. Ăn mặc tinh giản, tóc ngắn gọn gàng, hắn nhắm mắt ngồi đó, ngay ngắn không hề động đậy, giống như một thanh kiếm đen sắc bén băng lạnh, chỉ chờ hắn tỉnh là có thể trấn áp quần hùng, hiệu lệnh thiên hạ.
Nhưng đối với Nhẫm Cửu, tất cả khí chất mạnh mẽ mà hắn có lại không khiến người ta chấn kinh bằng gương mặt của hắn, không có râu tóc đầy cổ, không có lỗ chân lông thô to như mắt kim, không có gương mặt như một bình gốm méo mó kém chất lượng.
Nam nhân trong cái trứng này có một gương mặt cực kỳ lịch thiệp, mỗi một chi tiết của ngũ quan đều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng tinh tế nhưng lại không hề thiếu sự nhiệt huyết và bá khí mà nam nhân nên có.
Hàng… hàng này chất lượng hơn tên tú tài dưới núi kia nhiều!
Nhẫm Cửu thất thần nhìn gương mặt hắn, không tự chủ được, không kìm được, không khống chế được mà chảy nước miếng đầy mặt đất…
“Thì ra nam nhân đẹp nở từ trong trứng ra.”
Nhẫm Cửu nói: “Ta chính là đại vương sơn trại ở đây.”
Nhẫm Cửu họ Liễu, vốn tên là Nhận, là con thứ chín nên được gọi là Nhận Cửu.
Sau đó người cha cũng là sơn tặc của Nhận Cửu mời thầy dạy học cho Nhận Cửu. Sau khi biết chữ, Nhận Cửu cảm thấy mình chẳng những nhận ra được chữ Cửu mà còn nhận ra được cả chữ bát và chữ thất, nghĩ bụng mình cần lấy một cái tên có vẻ có văn hóa một chút nên nhờ thầy chọn giúp một chữ đồng âm, từ đó đổi tên thành Nhẫm Cửu.
Ước mơ cả đời của cha mẹ Nhẫm Cửu chính là có con trai nhưng phấn đấu nửa đời người lại chỉ sinh được chín đứa con gái, lần lượt là Chiêu Đệ, Lai Đệ, Tưởng Đệ, Phán Đệ, Vọng Đệ, Niệm Đệ, Yếu Đệ, Cầu Đệ. Sinh đến Nhẫm Cửu, cuối cùng cha mẹ sơn tặc đã hết hy vọng, đặt tên cho con là Nhận, ý chấp nhận số phận, không sinh thêm nữa.
Tám chị gái của Nhẫm Cửu đều xem thường cái nghề sơn tặc này, sớm đã lấy chồng chuyển đến sống tại thị trấn Chi Lương dưới chân núi. Chỉ có Nhẫm Cửu có suy nghĩ khác. Từ nhỏ đã thường thấy các chị gái mình chạy về kể khổ với mẹ, cuộc sống khó khăn, nuôi con vất vả, mẹ chồng khó hầu hạ..., Nhẫm Cửu rất không hiểu, đã thế vì sao cứ phải đi lấy chồng? Mình cưới một người đàn ông về cho hắn đau đầu những chuyện đó chẳng phải rất tốt sao?
Ý nghĩ này của Nhẫm Cửu nhận được sự đồng ý nhất trí của cả cha lẫn mẹ. Hai ông bà cho rằng không có con trai để bế thì bế con rể cũng được, sau đó có lẽ còn có thể bế cả cháu trai, cuối cùng sơn trại cũng có một hậu nhân kế thừa. Vì thế, mỗi lần Nhẫm Cửu xuống núi cướp của đều có một mục đích khác nữa, nàng luôn muốn bắt một “áp trại tướng công” về. Vì Nhẫm Cửu từ nhỏ đã quen nhìn những người đàn ông thô lỗ trong sơn trại nên luôn quyết chí phải lấy một tướng công dung mạo xinh đẹp nho nhã. Nhưng các tướng công xinh đẹp nho nhã như vậy đều không thích một cô gái thô kệch như Nhẫm Cửu, cho nên mỗi lần cướp chồng Nhẫm Cửu đều xót xa thảm bại mà về tay không. Vì vậy đến nay đã tròn song thập mà Nhẫm Cửu vẫn là khuê nữ, hơn nữa còn càng ngày càng đến gần tình cảnh ế chỏng ế chơ.
Bề ngoài Nhẫm Cửu không hề sốt ruột nhưng kì thực trong lòng đã sắp bị ép đến mức đói quá ăn gì cũng được.
Cho nên... Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm tình của Nhẫm Cửu khi nhìn thấy người đàn ông trong quả trứng, giống như cánh rừng khô hạn gặp mưa rào, vô số cây khô gặp nước cải tử hoàn sinh, lập tức mọc thành đại thụ chọc trời, như muốn chọc thủng đỉnh đầu của Nhẫm Cửu chui ra, bắt người đàn ông đó chui vào trong rừng vĩnh viễn không ra ngoài được nữa.
Quả thật Nhẫm Cửu cũng không kiềm chế được kích động và làm như thế thật luôn, nàng kéo người đàn ông đó ra khỏi hang núi, cùng Đại Bạch vất vả kéo hắn về khuê phòng của mình, cả ngày trông coi, không ngủ không nghỉ.
Vài hôm sau người của quan phủ đến sơn trại tra xét chuyện vật lạ từ trên trời rơi xuống. Nhẫm Cửu vuốt má người đàn ông này, cười nham hiểm như yêu quái trong núi sâu, dặn dò đàn ông trong sơn trại: “Để quan kinh kéo quả trứng khổng lồ màu trắng đó đi, đừng nói với họ về người đàn ông này. Người đàn này... Hì hì hì, ta nhất định phải làm thịt.”
Sơn tặc Giáp tâm phúc nủa Nhẫm Cửu tỏ vẻ rất lo lắng về chuyện này: “Cửu gia, không biết bây giờ hắn còn sống hay đã chết, Cửu gia xem... có nên từ từ không?”
Nhẫm Cửu chỉ vuốt ve gương mặt người đàn ông, nước miếng chảy không dứt. Sơn tặc Ất không đồng tình: “Từ từ cái gì? Cửu nha đầu, đừng sợ, ta cầm đao canh gác bên ngoài cho, yêu ma quỷ quái gì cũng ngăn cản hết, nha đầu cứ yên tâm làm thịt, không phải sợ.” Nói rồi hắn lôi sơn tặc Giáp gầy gò ra ngoài: “Đi, đi đối phó với đám quan binh đó.”
Sau khi được Nhẫm Cửu kéo từ hang núi về đến bây giờ, toàn thân người đàn ông này đều lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt, không có hơi thở, không cò mạch đập, rõ ràng không khác gì người chết. Nhưng bất kể người khác nói thế nào, Nhẫm Cửu vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này còn sống. Chẳng hạn như mí hắn thỉnh thoảng lại khẽ run lên mấy cái như sắp mở ra, chỉ có điều lần nào cũng dừng lại ở đó.
Nhẫm Cửu thở dài, ngón tay vuốt theo đường cong trên mặt hắn, hình dung gương mặt hắn khi mở mắt. Nhắm mắt mà vẫn khiến mình động lòng như vậy, không biết mở mắt ra sẽ như thế nào.
Đột nhiên Nhẫm Cửu thấy ngứa ngấy trong lòng, đưa tay cưỡng chế lật mí mắt hắn lên. Đáng tiếc là chỉ nhìn thấy tròng trắng đờ đẫn. Nhẫm Cửu hết sức thất vọng, thở dài một tiếng, hơi thở phả vào làm người đàn ông khô mắt, mắt liền đỏ lên, nước mắt vô thức chảy ra như suối tràn.
Nhẫm Cửu vội buông tay ra, thương xót lau nước mắt giúp hắn, kích động nói: “Thì ra chàng cũng hiểu được phiền muộn trong lòng ta! Chàng cũng hiểu được sự nóng vội của ta! Người đẹp ơi người đẹp, nước mắt của chàng có thể làm ta tan nát cõi lòng!”
Sau mấy giọt nước mắt không mặn không chát này, Nhẫm Cửu càng khẳng định người đàn ông này chính là bến đỗ định mệnh của mình.
Lại trông tiếp ba ngày, triệu chứng của người đàn ông vẫn không hề chuyển biến tốt lên. Lông mày Nhẫm Cửu càng ngày càng nhíu chặt, còn đám sơn tặc lại càng ngày càng tin rằng người đàn ông này còn sống. Làm gì có xác chết nào có thể để bốn, năm ngày trong thời tiết tháng bảy mà không thối rữa?
Sơn tặc Giáp tâm phúc của Nhẫm Cửu lại đưa ra một đề nghị: “Cửu gia, ta từng nghe một truyền thuyết dân gian những người yêu nhau thật lòng có thể dùng nụ hộ để đánh thức người yêu đang ngủ say. Cửu gia có muốn thử không?”
Nhẫm Cửu cho là đúng, đuổi hết tả hữu ra ngoài, chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông rồi liếm môi, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề máu chốt: Hôn? Hôn như thế nào cơ?
Nhẫm Cửu gãi gãi đầu, nghĩ bụng nếu bây giờ lại hỏi sơn tặc Giáp thì sẽ tỏ ra mình không có kiến thức, vì thế liền tự mình cân nhắc rồi chu môi nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trơn mịn của người đàn ông. Lại nghĩ bụng “hôn” như vậy có phải nhẹ quá không? Không để lại dấu vết thì đối phương làm sao biết mình đã hôn hắn? Nghĩ đến đây, Nhẫm Cửu hít vào một hơi thật mạnh, hôn chụt một cái lên trán hắn, để lại một vết đỏ rữ. Nhẫm Cửu cực kì đắc ý.
Đột nhiên nàng thấy vết đỏ trên trán người đàn ông này hình như có ánh bạc lóe lên, nàng tò mò chăm chú quan sát, lại phát hiện một chất lỏng màu bạc chậm rãi chảy ra từ trong dấu đỏ, sau khi gặp không khí liền từ từ đông lại như một miếng bạc vụn.
“Lạ thật, lạ thật! Trứng thần quả nhiên là trứng thần. Người ta thân mật thì sinh ra em bé, còn chàng lại có thể sinh ra bạc.” Nhẫm Cửu nheo mắt luôn miệng kêu thật là kì lạ, cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối, nhặt miếng bạc vụn trên trán người đàn ông lên cho vào miệng cắn thử.
“Ơ!” Nhẫm Cửu nhíu mày, thứ này dường như mềm hơn bạc một chút. Đang lấy làm lạ và chưa kịp bỏ miếng bạc trong miệng ra, đột nhiên có một vật cứng huých vào xương hàm hất cằm Nhẫm Cửu lên.
Miếng bạc vụn trong miệng chưa hỏi ý kiến Nhẫm Cửu đã lăn thẳng xuống cổ họng, sau đó... nghẹn lại ở họng.
Một giọng nam khàn khàn vang lên bên tai, nói bằng ngôn ngữ Nhẫm Cửu không hiểu. Trong lúc sắp bị nghẹn chết, Nhẫm Cửu làm gì có thời gian để ý đến hắn. Sắc mặt tím tái, nàng vội vàng định chạy ra bàn tìm nước uống, không ngờ vừa đứng dậy đã bị người kia đè mạnh xuống, lưng đập mạnh vào ráp giường cứng quèo. Miếng bạc vụn đó ma xui quỷ khiến thế nào lại lọt qua cổ họng, chậm rãi trôi xuống bụng Nhẫm Cửu.
Sống sót từ cõi chết, Nhẫm Cửu há to miệng hít thở, hoa mắt một hồi mới nhìn rõ được sự vật.
Nhìn thấy người đang cưỡi trên người mình, Nhẫm Cửu ngây người ngẩn ra.
Mỹ nhân của nàng tỉnh rồi, đôi mắt nàng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng mở rồi, đôi mắt này xinh đẹp và sắc bén giống hệt trong tưởng tượng của nàng, hơn nữa lại thêm vài phần lạnh lùng ngoài dự liệu, hắn ấn nàng xuống, lạnh lùng giống như thường ngày nàng ấn cá trên thớt vậy…
Nam nhân đó đè chân nàng lại, một tay giữ chặt đôi tay nàng, kềm chế tất cả động tác của nàng. Vật đen sì băng lạnh trong tay hắn đặt vào mi tâm Nhẫm Cửu, nghiêm nghị đề phòng. Hắn mở miệng, lại nói mấy câu nàng nghe không hiểu.
Nhẫm Cửu chớp chớp mắt, tuy không biết thứ trong tay hắn là gì, nhưng thấy tình thế hiện nay cũng biết thứ đó sẽ không để yên cho mình, nàng lập tức nặn ra một nụ cười: “Mỹ nhân, chàng đừng hiểu lầm, để ta từ từ giải thích cho chàng.”
Nam nhân không có phản ứng một hồi, Nhẫm Cửu bèn tự mình nói tiếp, sau khi giao phó chi tiết tiền nhân hậu quả một hồi, cuối cùng vẫn không quên trưng cầu ý kiến mà hỏi: “Ta không ngại chàng là người ngoại bang, bởi vậy… chàng có đồng ý ước định chung thân với ta không?”
Nam nhân vẫn im lặng không nói, mãi đến khi cánh tay Nhẫm Cửu bị hắn bẻ đến tê dại, nàng bỗng nghe thấy trong thân thể nam nhân này đột nhiên truyền ra giọng một nữ nhân! Giống hệt như giọng nàng nghe thấy trong sơn động, cứng đờ chết chóc. Nhẫm Cửu kinh ngạc trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn: “Chàng… chàng giấu nữ nhân khác ở đâu vậy?”
Giọng nữ kia nói một lô một lốc những lời Nhẫm Cửu không hiểu, ngừng một lúc rồi lại nói: “Lấy mẫu ngôn ngữ hoàn tất, nhập số liệu hoàn tất, nhập hệ thống ngôn ngữ thành công. Xin dùng thử.”
“Thử nghiệm.” Nam nhân nhìn Nhẫm Cửu, mặt không biểu hiện thốt lên hai chữ.
“Thử nghiệm hoàn tất, nắm bắt ngoại ngữ tinh hệ thành công.”
Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật, nam nhân này đang nói chuyện với một nữ nhân nàng không nhìn thấy, dùng âm tiết nàng quen thuộc để nói ra những lời nàng không hiểu… Bởi vậy, nam nhân trứng thần ấp ra đầu óc sẽ có vấn đề sao?
Còn chưa chờ nàng cảm thán xong sự thần kỳ của thế giới này, vật đặt trên trán nàng chầm chậm chuyển hướng, nhằm vào bình trà trên bàn, Nhẫm Cửu chỉ nghe “pằng” một tiếng, bình trà cách thật xa vỡ nát, hóa thành mảnh vụn.
Nhẫm Cửu chấn kinh trợn mắt, im lặng một hồi, trong mắt nàng bỗng lóe lên tinh quang, Cách… cách sơn đả ngưu*! Mẹ nó chứ đẹp trai quá rồi!
*Giống như cách không đả vật, đánh từ xa
Nàng quay đầu, vật đen sì kia lại đặt vào mi tâm Nhẫm Cửu, lần này nàng không cười nổi nữa, vì nam nhân này vô cùng lạnh lùng nói: “Trả lời tôi cho đàng hoàng, nếu không đó sẽ là kết cuộc của đầu cô.”
“Trả lời, nhất định sẽ trả lời đàng hoàng.” Nhẫm Cửu lập tức nói, “Biết thì sẽ nói, đã nói sẽ nói hết.”
“Trưởng quan hành chính cao nhất của các người ở đây là ai?”
Nhẫm Cửu nghệch mặt ra: “Trưởng quan gì?”
Nam nhân im lặng, dường như đang suy nghĩ, một hồi sau lại đổi cách nói: “Bảo vua của các người tới gặp tôi.”
Nhẫm Cửu nghĩ một hồi rồi nói: “Ta chính là Đại vương của sơn trại này.”
Nam nhân gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ cô có hai lựa chọn, một, từ bỏ tất cả kháng cự vũ lực, hiệp trợ cho tôi. Hai, chết.”
“Một.” Nhẫm Cửu không hề do dự mà chọn ngay, cho dù nàng không biết rốt cuộc mình đã chọn cái gì.
“Tốt lắm.” Đối với sự phối hợp của Nhẫm Cửu, nam nhân biểu đạt sự tán dương cao độ, “Bây giờ cô phải hiệp trợ tôi làm ba việc, một, trả máy bay cho tôi. Hai, giúp tôi liên lạc được với trạm không gian của Liên minh quân sự. Ba, kín – miệng – vào.”
Nhẫm Cửu miễn cưỡng cười nói: “Điều cuối cùng thì không có vấn đề gì, nhưng hai điều trước đó… Chàng có thể dùng lời nào ta nghe hiểu được để nói không?” Nàng dừng lại, vô cùng uất ức, “Còn nữa… Chàng có thể xuống khỏi người ta trước không, ta vẫn là một hoàng hoa khuê nữ đó! Bị chàng cưỡi lâu như vậy, da mặt ta có dày đến đâu cũng có hạn, không có tiết tháo cũng cần trinh tháo chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.