Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế
Chương 91: căn cứ bí mật
Tư Không Vũ Tịch
28/06/2023
Đây là chỗ bí mật của anh sao?
Triệu Gia Hân vừa ném đá vừa hỏi. Ban nãy Long có nói hai chữ "bí mật" khi cô hỏi tại sao anh tìm được chỗ này. Có lẽ bí mật ở đây là bí mật về lí do Long tìm được chỗ này, hoặc cũng có thể là nơi đây là căn cứ bí mật của anh. Theo Triệu Gia Hân thì câu trả lời thứ hai có vẻ đúng hơn.
Động tác trên tay Long ngừng lại, anh quay sang bên, nhìn chằm chằm vào cách ném đá xuống hồ của cô bằng ánh mắt như nhìn vào một điều gì rất kì quái.
- Sợ?
Triệu Gia Hân lắc đầu.
Sao anh có thể nghĩ cô sợ chứ? Cô chỉ đơn giản là muốn biết lí do thôi mà. Con người này cũng quá đa nghi rồi.
- Ừm!
Long gật đầu, Triệu Gia Hân có thể tạm hiểu là anh đang đồng tình với ý kiến của cô. Nơi đây đúng thật chính là căn cứ bí mật của anh. Anh sống cùng Cửu Châu, mạng của anh cũng là do hắn cứu. Tính anh hơi lập dị, do ảnh hưởng từ cú sốc gia đình, lại ít nói, không thích tiếp xúc với thế giới loài người nên Cửu Châu đã xếp cho anh một nơi ở riêng trên đồi. Khi rảnh rỗi, Long thường đến khu rừng này để tìm mấy cây thuốc tự nhiên. Và rồi, một ngày nọ, tình cờ anh lại có duyên với nơi này. Tìm được một khung cảnh đẹp như thế, Long đã đánh dấu chủ quyền và tự coi đó là căn cứ bí mật của mình. Nơi đây là chỗ anh tới khi buồn bực, hay chán nản, tuyệt vọng. Chỗ này chỉ có mình Cửu Châu biết, ngoài ra, chẳng ai có thể biết được sự tồn tại của nơi này. Và rồi, không hiểu lý do vì sao, Long lại đưa một cô gái mới quen tới chỗ này. Chính anh cũng không thể giải thích được nguyên nhân vì sao. Có lẽ là cô coi anh là bạn, anh cũng coi cô là bạn nên mới muốn chia sẻ một chút niềm vui nho nhỏ cho người bạn của mình.
- Để tôi đi nhặt thêm đá.
Trên miệng cô nở một nụ cười tươi rói. Theo ấn tượng ban đầu của Triệu Gia Hân, Long là một người lạnh lùng và còn khó gần hơn cả Cửu Châu. Bằng chứng là mỗi câu của anh không quá ba từ. Tiếp xúc từ nãy đến giờ mới nhận ra, hóa ra anh cũng không khó lắm, chỉ là hơi kiệm lời. Trong mắt cô, Long giống như một đứa trẻ to xác, một người đàn ông trưởng thành nhưng có EQ tỉ lệ nghịch với độ đẹp trai của anh.
Ở nơi đây, thiên nhiên chính là chốn bình yên, Triệu Gia Hân có cảm giác như chim sổ lồng, được tự do mà không sợ mọi người soi mói. Cô vui đến mức chân nhảy cẫng lên. Ở bên Long, dù chỉ là mới quen nhưng cô có cảm giác thân thuộc, tâm trạng cũng không cảm thấy gò bó.
- Long chúng ta... Á!
Triệu Gia Hân tiến lên một bước, phát hiện mình bước nhầm vào một cái bẫy, không cẩn thận cả người cô đều ngã lăn ra đất.
- Hu hu đau quá! Cứu tôi với!
Mất mặt chết mất, cái hố lù lù thế kia mà vẫn vấp phải! Cô ôm lấy mặt, che đi ánh nhìn sắc bén của Long.
- Vô dụng.
Vẫn bộ mặt lạnh lùng đó, Long cúi xuống ôm cô theo kiểu công chúa. Môi mím chặt, anh ta đang kìm nén cơn tức của mình. Sự ngu ngốc của cô, nó quả thực sắp bức điên anh, thật muốn băm cô ra thành trăm mảnh.
Long nghiến chặt răng, tạo ra âm thanh ken két, rợn người. Không được, anh ta phải khống chế. Cô ấy, là người phụ nữ của Cửu Châu.
- Hi hi, Long anh thật tốt!
Triệu Gia Hân biết anh khó chịu nên nhe răng cười lấy lòng anh. Với tư thế này, Triệu Gia Hân có thể nhìn rõ mồn một yết hầu Long chuyển động liên hồi, thậm chí, cô có thể cảm nhận được rõ rệt mùi hương thơm đàn ông bao phủ quanh người mình. Cô nghe nói, con gái không nên chạm vào yết hầu của bạn trai. Lúc đó cô còn cho lời khuyên này là nhảm nhí, có cô gái nào lại thích sờ vào chỗ vừa to vừa cứng đấy chứ. Bây giờ yết hầu chuyển động ngay trước mắt mới biết những điều người ta đồn không phải là không có căn cứ, hiện tại cô rất muốn chạm vào yết hầu của Long. Nhưng ngón tay cô vừa mới đưa lên, cách cổ Long một xăng-ti-mét nữa thì phát hiện ánh mắt nóng như lửa của Long. Bị phát hiện ý đồ đen tối, Triệu Gia Hân chỉ còn nước ngượng ngùng làm như không có chuyện gì rồi lái sang một chuyện khác.
- Long chúng ta về thôi!
- Không thích?
Long không tính toán chuyện ban nãy với cô, tuy vậy, gương mặt anh ta cũng chẳng dễ chịu gì.
- Không phải... Tôi... Anh xem đi, trời cũng sắp mưa rồi, với lại chân tôi...
Người nông cạn như Triệu Gia Hân cũng biết gặp mưa trong rừng sẽ thảm đến mức nào. Còn chưa kể nếu gặp phải bão bùng, sấm sét nữa. Hai tay cô đan vào nhau, vòng qua gáy của anh, Triệu Gia Hân đưa ánh mắt không ngừng van xin Long.
- Đi mà! Xin anh đấy!
Đối diện với sự đáng yêu của cô, Long cuối cùng cũng mủi lòng, anh ta mím môi, lẳng lặng gật đầu.
"Đùng... Đùng!"
Thật không may, sấm sét ùn ùn kéo đến ngay sau đó, từng hạt mưa thi nhau rơi lã chã xuống mặt đất. Mưa rào rất nhanh, từ vài hạt to rơi xuống đất liền nhanh chóng chuyển thành những cơn mưa dày đặc.
- Mưa rồi, làm sao bây giờ? Ở đây không có chỗ nào trú cả. Gió kết hợp với mưa to hết quật bên này lại ngả sang bên kia, Triệu Gia Hân có muốn tránh cũng chẳng tránh được. Mưa như tát nước vào mặt khiến da thịt cô đau rát, hình ảnh xung quanh vì nước mưa mà dần bị nhòe đi.
Nếu cô nhớ không nhầm, xe bọn họ để cách đây rất xa. Cảm nhận được cô gái trong lòng đang run rẩy, Long cúi đầu, định nói gì đó, song cuối cùng anh ta lại chọn im lặng, bồng cô vào một cái hang cách đó không xa.
Triệu Gia Hân dụi mắt, ngỡ ngàng nhìn cảnh vật trước mặt. Hang rất rộng và sâu, tưởng chừng như vô tận. Không gian to lớn như vậy càng làm cho hai người thêm nhỏ bé. Chỉ là, nhiệt độ ở đây rất thấp, chiếc áo mỏng manh bị dính mưa, ướt nhẹp, thấp thoảng vài đường cong trên cơ thể.
Long cẩn thận đặt cô lên một tảng đá cuội bằng phẳng, rồi đi gom rác lại thành một đống để đốt lửa.
Lúc sau, khi lửa đã cháy đều, anh ta mới quay sang nhìn cô:
- Cởi đồ.
- Anh... Anh muốn làm gì?
Chẳng nhẽ anh ta có ý định cướp sắc sao?
Không phụ sự mong chờ của cô, đôi chân dài tiến lại, thô lỗ xé đôi mảnh vải trên người cô ra.
- Ướt.
Long không kiên nhẫn, gằn giọng. Rõ ràng anh có ý tốt, vậy mà cô lại coi anh là loài cầm thú.
Tức thì tức thật nhưng Long vẫn cẩn thận cởi áo khoác trên người trùm lên người cô.
- Oa, áo anh không bị ướt tí nào luôn nè.
Hai mắt Triệu Gia Hân sáng rực lên, cô gật đầu cảm thán. Đúng là hàng xịn có khác nha, mưa to thế mà cũng không thấm vào trong.
- Này Long, anh là gay sao?
Dù cho đối diện với cơ thể nóng bỏng của cô, ánh mắt của anh vẫn không nổi lên một chút gợn sóng nào. Triệu Gia Hân không tự nhận mình xinh đẹp, nhưng chí ít, cô cũng có những nét quyến rũ, làm con người ta mê mẩn. Nếu là người bình thường, mấy ai có thể kìm hãm ham muốn phàm tục, hoặc chí ít cũng phải có biến động nhẹ chứ.
- Nhảm.
Cô có biết gương mặt hiện tại của mình trông lưu manh thế nào không? Vậy mà ban nãy còn to mồm kêu anh cướp sắc nữa. Long quay mặt đi, tỏ ra không quan tâm đến điều cô nói, nhưng ánh mắt anh ta ít nhiều cũng xuất hiện vài tia hứng thú. "Gay" là thằng nào? Tại sao cô lại nhầm anh với hắn?
Triệu Gia Hân vừa ném đá vừa hỏi. Ban nãy Long có nói hai chữ "bí mật" khi cô hỏi tại sao anh tìm được chỗ này. Có lẽ bí mật ở đây là bí mật về lí do Long tìm được chỗ này, hoặc cũng có thể là nơi đây là căn cứ bí mật của anh. Theo Triệu Gia Hân thì câu trả lời thứ hai có vẻ đúng hơn.
Động tác trên tay Long ngừng lại, anh quay sang bên, nhìn chằm chằm vào cách ném đá xuống hồ của cô bằng ánh mắt như nhìn vào một điều gì rất kì quái.
- Sợ?
Triệu Gia Hân lắc đầu.
Sao anh có thể nghĩ cô sợ chứ? Cô chỉ đơn giản là muốn biết lí do thôi mà. Con người này cũng quá đa nghi rồi.
- Ừm!
Long gật đầu, Triệu Gia Hân có thể tạm hiểu là anh đang đồng tình với ý kiến của cô. Nơi đây đúng thật chính là căn cứ bí mật của anh. Anh sống cùng Cửu Châu, mạng của anh cũng là do hắn cứu. Tính anh hơi lập dị, do ảnh hưởng từ cú sốc gia đình, lại ít nói, không thích tiếp xúc với thế giới loài người nên Cửu Châu đã xếp cho anh một nơi ở riêng trên đồi. Khi rảnh rỗi, Long thường đến khu rừng này để tìm mấy cây thuốc tự nhiên. Và rồi, một ngày nọ, tình cờ anh lại có duyên với nơi này. Tìm được một khung cảnh đẹp như thế, Long đã đánh dấu chủ quyền và tự coi đó là căn cứ bí mật của mình. Nơi đây là chỗ anh tới khi buồn bực, hay chán nản, tuyệt vọng. Chỗ này chỉ có mình Cửu Châu biết, ngoài ra, chẳng ai có thể biết được sự tồn tại của nơi này. Và rồi, không hiểu lý do vì sao, Long lại đưa một cô gái mới quen tới chỗ này. Chính anh cũng không thể giải thích được nguyên nhân vì sao. Có lẽ là cô coi anh là bạn, anh cũng coi cô là bạn nên mới muốn chia sẻ một chút niềm vui nho nhỏ cho người bạn của mình.
- Để tôi đi nhặt thêm đá.
Trên miệng cô nở một nụ cười tươi rói. Theo ấn tượng ban đầu của Triệu Gia Hân, Long là một người lạnh lùng và còn khó gần hơn cả Cửu Châu. Bằng chứng là mỗi câu của anh không quá ba từ. Tiếp xúc từ nãy đến giờ mới nhận ra, hóa ra anh cũng không khó lắm, chỉ là hơi kiệm lời. Trong mắt cô, Long giống như một đứa trẻ to xác, một người đàn ông trưởng thành nhưng có EQ tỉ lệ nghịch với độ đẹp trai của anh.
Ở nơi đây, thiên nhiên chính là chốn bình yên, Triệu Gia Hân có cảm giác như chim sổ lồng, được tự do mà không sợ mọi người soi mói. Cô vui đến mức chân nhảy cẫng lên. Ở bên Long, dù chỉ là mới quen nhưng cô có cảm giác thân thuộc, tâm trạng cũng không cảm thấy gò bó.
- Long chúng ta... Á!
Triệu Gia Hân tiến lên một bước, phát hiện mình bước nhầm vào một cái bẫy, không cẩn thận cả người cô đều ngã lăn ra đất.
- Hu hu đau quá! Cứu tôi với!
Mất mặt chết mất, cái hố lù lù thế kia mà vẫn vấp phải! Cô ôm lấy mặt, che đi ánh nhìn sắc bén của Long.
- Vô dụng.
Vẫn bộ mặt lạnh lùng đó, Long cúi xuống ôm cô theo kiểu công chúa. Môi mím chặt, anh ta đang kìm nén cơn tức của mình. Sự ngu ngốc của cô, nó quả thực sắp bức điên anh, thật muốn băm cô ra thành trăm mảnh.
Long nghiến chặt răng, tạo ra âm thanh ken két, rợn người. Không được, anh ta phải khống chế. Cô ấy, là người phụ nữ của Cửu Châu.
- Hi hi, Long anh thật tốt!
Triệu Gia Hân biết anh khó chịu nên nhe răng cười lấy lòng anh. Với tư thế này, Triệu Gia Hân có thể nhìn rõ mồn một yết hầu Long chuyển động liên hồi, thậm chí, cô có thể cảm nhận được rõ rệt mùi hương thơm đàn ông bao phủ quanh người mình. Cô nghe nói, con gái không nên chạm vào yết hầu của bạn trai. Lúc đó cô còn cho lời khuyên này là nhảm nhí, có cô gái nào lại thích sờ vào chỗ vừa to vừa cứng đấy chứ. Bây giờ yết hầu chuyển động ngay trước mắt mới biết những điều người ta đồn không phải là không có căn cứ, hiện tại cô rất muốn chạm vào yết hầu của Long. Nhưng ngón tay cô vừa mới đưa lên, cách cổ Long một xăng-ti-mét nữa thì phát hiện ánh mắt nóng như lửa của Long. Bị phát hiện ý đồ đen tối, Triệu Gia Hân chỉ còn nước ngượng ngùng làm như không có chuyện gì rồi lái sang một chuyện khác.
- Long chúng ta về thôi!
- Không thích?
Long không tính toán chuyện ban nãy với cô, tuy vậy, gương mặt anh ta cũng chẳng dễ chịu gì.
- Không phải... Tôi... Anh xem đi, trời cũng sắp mưa rồi, với lại chân tôi...
Người nông cạn như Triệu Gia Hân cũng biết gặp mưa trong rừng sẽ thảm đến mức nào. Còn chưa kể nếu gặp phải bão bùng, sấm sét nữa. Hai tay cô đan vào nhau, vòng qua gáy của anh, Triệu Gia Hân đưa ánh mắt không ngừng van xin Long.
- Đi mà! Xin anh đấy!
Đối diện với sự đáng yêu của cô, Long cuối cùng cũng mủi lòng, anh ta mím môi, lẳng lặng gật đầu.
"Đùng... Đùng!"
Thật không may, sấm sét ùn ùn kéo đến ngay sau đó, từng hạt mưa thi nhau rơi lã chã xuống mặt đất. Mưa rào rất nhanh, từ vài hạt to rơi xuống đất liền nhanh chóng chuyển thành những cơn mưa dày đặc.
- Mưa rồi, làm sao bây giờ? Ở đây không có chỗ nào trú cả. Gió kết hợp với mưa to hết quật bên này lại ngả sang bên kia, Triệu Gia Hân có muốn tránh cũng chẳng tránh được. Mưa như tát nước vào mặt khiến da thịt cô đau rát, hình ảnh xung quanh vì nước mưa mà dần bị nhòe đi.
Nếu cô nhớ không nhầm, xe bọn họ để cách đây rất xa. Cảm nhận được cô gái trong lòng đang run rẩy, Long cúi đầu, định nói gì đó, song cuối cùng anh ta lại chọn im lặng, bồng cô vào một cái hang cách đó không xa.
Triệu Gia Hân dụi mắt, ngỡ ngàng nhìn cảnh vật trước mặt. Hang rất rộng và sâu, tưởng chừng như vô tận. Không gian to lớn như vậy càng làm cho hai người thêm nhỏ bé. Chỉ là, nhiệt độ ở đây rất thấp, chiếc áo mỏng manh bị dính mưa, ướt nhẹp, thấp thoảng vài đường cong trên cơ thể.
Long cẩn thận đặt cô lên một tảng đá cuội bằng phẳng, rồi đi gom rác lại thành một đống để đốt lửa.
Lúc sau, khi lửa đã cháy đều, anh ta mới quay sang nhìn cô:
- Cởi đồ.
- Anh... Anh muốn làm gì?
Chẳng nhẽ anh ta có ý định cướp sắc sao?
Không phụ sự mong chờ của cô, đôi chân dài tiến lại, thô lỗ xé đôi mảnh vải trên người cô ra.
- Ướt.
Long không kiên nhẫn, gằn giọng. Rõ ràng anh có ý tốt, vậy mà cô lại coi anh là loài cầm thú.
Tức thì tức thật nhưng Long vẫn cẩn thận cởi áo khoác trên người trùm lên người cô.
- Oa, áo anh không bị ướt tí nào luôn nè.
Hai mắt Triệu Gia Hân sáng rực lên, cô gật đầu cảm thán. Đúng là hàng xịn có khác nha, mưa to thế mà cũng không thấm vào trong.
- Này Long, anh là gay sao?
Dù cho đối diện với cơ thể nóng bỏng của cô, ánh mắt của anh vẫn không nổi lên một chút gợn sóng nào. Triệu Gia Hân không tự nhận mình xinh đẹp, nhưng chí ít, cô cũng có những nét quyến rũ, làm con người ta mê mẩn. Nếu là người bình thường, mấy ai có thể kìm hãm ham muốn phàm tục, hoặc chí ít cũng phải có biến động nhẹ chứ.
- Nhảm.
Cô có biết gương mặt hiện tại của mình trông lưu manh thế nào không? Vậy mà ban nãy còn to mồm kêu anh cướp sắc nữa. Long quay mặt đi, tỏ ra không quan tâm đến điều cô nói, nhưng ánh mắt anh ta ít nhiều cũng xuất hiện vài tia hứng thú. "Gay" là thằng nào? Tại sao cô lại nhầm anh với hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.