Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế
Chương 69: cuộc gọi bất ngờ
Tư Không Vũ Tịch
28/06/2023
Dương Hạo Nhiên chìa điện thoại lên trước mặt cô, màn hình điện thoại hiển thị tài khoản mạng xã hội của Triệu Gia Hân. Cổ tay hắn bắt đầu chuyển động qua lại, màn hình điện thoại theo đó cũng lắc lư theo.
- Tôi kết bạn rồi, cô chấp nhận đi!
Triệu Gia Hân xúc một miếng cơm cho vào miệng, vừa ăn vừa nói:
- Sao anh tìm được wechat của tôi? Tôi tưởng khó tìm mà.
- Đâu có khó, dù sao thì cô cũng là một nghệ sĩ, lại còn đóng phim chung với tôi nữa. Với lại, dạo gần đây cô còn rất nổi tiếng nữa.
Triệu Gia Hân gật gù, cổ họng thốt ra một tiếng "à". Đôi khi, cô cũng quên mất việc mình là một nghệ sĩ cơ đấy.
- Chấp nhận kết bạn đi rồi ăn được không? Rút điện thoại ra đi không lời mời trôi xuống mất.
- Không!
Triệu Gia Hân tiếp tục ăn ngấu nghiến cho đến khi cạn sạch phần ăn của mình, cô mới chịu buông tay, và lấy giấy lau miệng. Dương Hạo Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn quỷ:
- Cô ăn nhiều như vậy không sợ béo hay sao, cái đồ dầu mỡ này? Không phải nghệ sĩ thường ăn kiêng à, sao cô ăn không kiêng nể gì hết vậy?
Một vài nữ nghệ sĩ từng hợp tác với anh ta ít ai chịu ăn hết một suất cơm đầy như Triệu Gia Hân. Và các món họ gọi thường là mấy món có chứa rau, ăn uống theo lịch trình dinh dưỡng chứ không tùy tiện theo kiểu thích thì ăn.
Nghe Dương Hạo Nhiên nói vậy, Triệu Gia Hân lại nhớ lại chuyện trước đây khi đi ăn cũng hắn, hắn cũng từng hỏi cô không ăn kiêng sao. Bọn họ cũng từng ăn cơm chiên trứng, và cô cũng từng ăn rất nhiều. Vậy là, đàn ông trên thế giới đều có suy nghĩ giống nhau sao? Đến cả câu hỏi cùng một cô gái cũng giống nhau.
Điều này, khiến cho Triệu Gia Hân không vui chút nào.
Anh muốn bắt các nữ nghệ sĩ ăn kiêng sao? Tại sao tôi phải kiêng ăn đồ dầu mỡ? Béo thì có sao? Là một nghệ sĩ thì tài năng hay ngoại hình quan trọng hơn?
- Đương nhiên là tài năng rồi, nhưng ngoại hình cũng quan trọng không kém.
Anh ta thản nhiên trả lời, lười biếng tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh tròn, chân trái vắt lên chân phải. Đúng là đẹp có cái lợi của đẹp, dù là trong tư thế nào, Dương Hạo Nhiên cũng toát lên một sức hút lạ kì.
- Ừ, tôi quên mất. Đúng là quan trọng thật.
Triệu Gia Hân gãi đầu. Sao cô lại hỏi một câu hỏi hồ đồ vậy chứ? Nhan sắc đương nhiên là quan trọng đối với con người rồi. Dù là thời xa xưa, hay là thời hiện đại, nó đều có một lợi thế nào đó giúp cho con đường tiến tới thành công của mỗi người rút ngắn lại một chút. Đương nhiên đối với nghệ sĩ các cô, nhan sắc là một phần không thể thiếu. Không phải tự nhiên mà người ta sinh ra các bệnh viện thẩm mĩ làm gì. Đương nhiên là một nghệ sĩ, tài năng mới là quan trọng nhất. Nhưng nếu không có nhan sắc, thì dù tài năng đến mấy cũng khó có thể vươn lên nổi.
- Đùa thôi, tôi thích con gái sống thật với bản thân hơn, ít nhất là không giả vờ trước mặt tôi.
Dương Hạo Nhiên cười nhẹ, vốn chỉ nói vui thôi ai ngờ Triệu Gia Hân lại kích động vậy. Anh ta là kiểu người không suy nghĩ gì mà nói luôn, chọc đúng cô gái xấu tính như cô nên có phần hơi thấy tội lỗi. Dù anh không có ý gì, nhưng biết đâu Triệu Gia Hân là cô gái nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, sẽ để ý đến lời anh ta nói thì sao.
Triệu Gia Hân không nói gì, cô vốn là người dễ tính nên không để tâm đến mấy lời đó, dù sao cũng không có ý xấu. Cô mở túi lấy điện thoại rồi vào wechat, xem qua xem lại một hồi, cô mới lên tiếng:
- Này, wechat của anh là gì vậy, sao tôi tìm mãi không thấy? Anh có chắc là mình đã nhấn nút kết bạn rồi không?
- Chắc đây nè!
Triệu Gia Hân nhìn vào máy điện thoại của anh ta, đúng là nick cô, trên màn hình còn hiện lên dòng chữ "đã gửi lời mời kết bạn". Thế nhưng trong số người gửi lời mời hôm nay, Triệu Gia Hân không thấy tên anh ta.
- Tài khoản của anh là Dương Hạo Nhiên á?
- Ừ, đúng thế.
- Sao không thấy nhỉ?
Dạo này có hơi nhiều người gửi kết bạn, mà mục lời mời kết bạn cô ít xem nhất nên cứ tồn lại hàng đống. Nhưng đáng ra, người gửi sau phải hiện lên đầu tiên chứ nhỉ?
- Đâu, đưa tôi xem nào.
Dương Hạo Nhiên chìa tay, Triệu Gia Hân cũng không ngần ngại đưa điện thoại cho anh ta. Tài khoản của anh ta, có lẽ anh ta tự tìm sẽ nhanh hơn.
- Đây nè, cô không biết tìm à? Vừa rồi bảo cô chấp nhận thì không nghe.
- Đâu? Thế anh nhấn luôn nút chấp nhận đi.
- Xong rồi.
Trong lúc anh ta cầm máy, Triệu Gia Hân tranh thủ rót một ít nước uống. Nào ngờ, trong lúc cô vừa đưa cốc lên miệng, tiếng chuông điện thoại của cô bất chợt kêu lên rồi lại tắt ngay.
- Ai gọi thế? Sao lại tắt luôn rồi?
Triệu Gia Hân ngơ ngác hỏi Dương Hạo Nhiên. Mặt anh ta hơi tái lại, rụt rè chìa màn hình lên trước mặt cô.
- Không phải là tắt, mà là tôi lỡ bấm nhầm nút nhận cuộc gọi.
Nước trong miệng Triệu Gia Hân lập tức phun ra, cô cúi xuống ho sặc sụa. Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ nặng trĩu: Cửu Châu.
Cuộc gọi vẫn được duy trì.
Ngón tay cô bất giác run lên, sức lực như bị trút cạn. Cô gắng gượng thẳng người, giật lấy điện thoại trong tay Dương Hạo Nhiên.
Anh ta áy náy nhìn cô như muốn xin lỗi.
Triệu Gia Hân ném cho anh ta một cái nhìn sắc lạnh.
Rồi sau đó, cô run rẩy cất giọng:
- Alo, Cửu Châu?
- Đang ở đâu?
Âm thanh lạnh lẽo vang từ đầu dây bên kia truyền tới như một lời cảnh cáo đến từ địa ngục của Cửu Châu.
- Tôi... Tôi đang... Vẫn đang nghỉ trưa. Lát nữa, lát nữa chúng tôi sẽ chuẩn bị đi dự tiệc. Nhưng mà tôi vẫn chưa biết chúng tôi đến nhà hàng nào, bởi vì chị quản lí chưa nói cho tôi. Nhưng mà anh gọi sớm như vậy, có chuyện gì không?
Vừa nói cô vừa thấp thỏm liếc nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi mình hay không. Tại sao hắn lại gọi cho cô giờ này, trước giờ hắn có bao giờ làm phiền cô lúc làm việc đâu. Mọi khi toàn cô chủ động gọi cho hắn cơ mà, Triệu Gia Hân đã dặn kĩ là lúc nào cần sẽ gọi cho hắn, nhưng sao Cửu Châu vẫn gọi cho cô. Cô nhìn vào Dương Hạo Nhiên, một làn gió nhẹ khe khẽ thổi qua sống lưng, trái tim cô rét lạnh. Hay là, Cửu Châu đã biết được điều gì rồi?
Không phải đâu, chắc chắn không phải. Triệu Gia Hân tự nhủ, rồi tự an ủi mình. Chuyện kí hợp đồng bộ phim “Yêu hay sợ?" cô đã đặc biệt dặn dò đạo diễn phải giữ bí mật rồi, chỉ có cô và ông ta biết thôi, tất nhiên chuyện sẽ được công khai cho đến khi cô kí xong hợp đồng. Cô đã giấu kín như thế, hắn không thể nào biết được. Hắn rất tin tưởng cô mà.
Còn nữa... Triệu Gia Hân lại nhìn vào người đàn ông đang ngồi cạnh mình ăn cơm. Chuyện cô và Dương Hạo Nhiên ăn cơm chung chỉ có người trong công ti biết. Nhưng đây là công ty giải trí, nên nhân viên không thể tiết lộ chuyện riêng của nghệ sĩ được. Vả lại, hai nghệ sĩ ăn cơm chung là bình thường mà, khác giới tính cũng là bình thường mà. Nếu như theo những gì cô biết, Dương Hạo Nhiên trước đó cũng đã từng ăn cơm chung với rất nhiều nữ nghệ sĩ theo kiểu thế này. Chắc là không có vấn đề gì đâu, cô tự nhủ.
- Tôi kết bạn rồi, cô chấp nhận đi!
Triệu Gia Hân xúc một miếng cơm cho vào miệng, vừa ăn vừa nói:
- Sao anh tìm được wechat của tôi? Tôi tưởng khó tìm mà.
- Đâu có khó, dù sao thì cô cũng là một nghệ sĩ, lại còn đóng phim chung với tôi nữa. Với lại, dạo gần đây cô còn rất nổi tiếng nữa.
Triệu Gia Hân gật gù, cổ họng thốt ra một tiếng "à". Đôi khi, cô cũng quên mất việc mình là một nghệ sĩ cơ đấy.
- Chấp nhận kết bạn đi rồi ăn được không? Rút điện thoại ra đi không lời mời trôi xuống mất.
- Không!
Triệu Gia Hân tiếp tục ăn ngấu nghiến cho đến khi cạn sạch phần ăn của mình, cô mới chịu buông tay, và lấy giấy lau miệng. Dương Hạo Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn quỷ:
- Cô ăn nhiều như vậy không sợ béo hay sao, cái đồ dầu mỡ này? Không phải nghệ sĩ thường ăn kiêng à, sao cô ăn không kiêng nể gì hết vậy?
Một vài nữ nghệ sĩ từng hợp tác với anh ta ít ai chịu ăn hết một suất cơm đầy như Triệu Gia Hân. Và các món họ gọi thường là mấy món có chứa rau, ăn uống theo lịch trình dinh dưỡng chứ không tùy tiện theo kiểu thích thì ăn.
Nghe Dương Hạo Nhiên nói vậy, Triệu Gia Hân lại nhớ lại chuyện trước đây khi đi ăn cũng hắn, hắn cũng từng hỏi cô không ăn kiêng sao. Bọn họ cũng từng ăn cơm chiên trứng, và cô cũng từng ăn rất nhiều. Vậy là, đàn ông trên thế giới đều có suy nghĩ giống nhau sao? Đến cả câu hỏi cùng một cô gái cũng giống nhau.
Điều này, khiến cho Triệu Gia Hân không vui chút nào.
Anh muốn bắt các nữ nghệ sĩ ăn kiêng sao? Tại sao tôi phải kiêng ăn đồ dầu mỡ? Béo thì có sao? Là một nghệ sĩ thì tài năng hay ngoại hình quan trọng hơn?
- Đương nhiên là tài năng rồi, nhưng ngoại hình cũng quan trọng không kém.
Anh ta thản nhiên trả lời, lười biếng tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh tròn, chân trái vắt lên chân phải. Đúng là đẹp có cái lợi của đẹp, dù là trong tư thế nào, Dương Hạo Nhiên cũng toát lên một sức hút lạ kì.
- Ừ, tôi quên mất. Đúng là quan trọng thật.
Triệu Gia Hân gãi đầu. Sao cô lại hỏi một câu hỏi hồ đồ vậy chứ? Nhan sắc đương nhiên là quan trọng đối với con người rồi. Dù là thời xa xưa, hay là thời hiện đại, nó đều có một lợi thế nào đó giúp cho con đường tiến tới thành công của mỗi người rút ngắn lại một chút. Đương nhiên đối với nghệ sĩ các cô, nhan sắc là một phần không thể thiếu. Không phải tự nhiên mà người ta sinh ra các bệnh viện thẩm mĩ làm gì. Đương nhiên là một nghệ sĩ, tài năng mới là quan trọng nhất. Nhưng nếu không có nhan sắc, thì dù tài năng đến mấy cũng khó có thể vươn lên nổi.
- Đùa thôi, tôi thích con gái sống thật với bản thân hơn, ít nhất là không giả vờ trước mặt tôi.
Dương Hạo Nhiên cười nhẹ, vốn chỉ nói vui thôi ai ngờ Triệu Gia Hân lại kích động vậy. Anh ta là kiểu người không suy nghĩ gì mà nói luôn, chọc đúng cô gái xấu tính như cô nên có phần hơi thấy tội lỗi. Dù anh không có ý gì, nhưng biết đâu Triệu Gia Hân là cô gái nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, sẽ để ý đến lời anh ta nói thì sao.
Triệu Gia Hân không nói gì, cô vốn là người dễ tính nên không để tâm đến mấy lời đó, dù sao cũng không có ý xấu. Cô mở túi lấy điện thoại rồi vào wechat, xem qua xem lại một hồi, cô mới lên tiếng:
- Này, wechat của anh là gì vậy, sao tôi tìm mãi không thấy? Anh có chắc là mình đã nhấn nút kết bạn rồi không?
- Chắc đây nè!
Triệu Gia Hân nhìn vào máy điện thoại của anh ta, đúng là nick cô, trên màn hình còn hiện lên dòng chữ "đã gửi lời mời kết bạn". Thế nhưng trong số người gửi lời mời hôm nay, Triệu Gia Hân không thấy tên anh ta.
- Tài khoản của anh là Dương Hạo Nhiên á?
- Ừ, đúng thế.
- Sao không thấy nhỉ?
Dạo này có hơi nhiều người gửi kết bạn, mà mục lời mời kết bạn cô ít xem nhất nên cứ tồn lại hàng đống. Nhưng đáng ra, người gửi sau phải hiện lên đầu tiên chứ nhỉ?
- Đâu, đưa tôi xem nào.
Dương Hạo Nhiên chìa tay, Triệu Gia Hân cũng không ngần ngại đưa điện thoại cho anh ta. Tài khoản của anh ta, có lẽ anh ta tự tìm sẽ nhanh hơn.
- Đây nè, cô không biết tìm à? Vừa rồi bảo cô chấp nhận thì không nghe.
- Đâu? Thế anh nhấn luôn nút chấp nhận đi.
- Xong rồi.
Trong lúc anh ta cầm máy, Triệu Gia Hân tranh thủ rót một ít nước uống. Nào ngờ, trong lúc cô vừa đưa cốc lên miệng, tiếng chuông điện thoại của cô bất chợt kêu lên rồi lại tắt ngay.
- Ai gọi thế? Sao lại tắt luôn rồi?
Triệu Gia Hân ngơ ngác hỏi Dương Hạo Nhiên. Mặt anh ta hơi tái lại, rụt rè chìa màn hình lên trước mặt cô.
- Không phải là tắt, mà là tôi lỡ bấm nhầm nút nhận cuộc gọi.
Nước trong miệng Triệu Gia Hân lập tức phun ra, cô cúi xuống ho sặc sụa. Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ nặng trĩu: Cửu Châu.
Cuộc gọi vẫn được duy trì.
Ngón tay cô bất giác run lên, sức lực như bị trút cạn. Cô gắng gượng thẳng người, giật lấy điện thoại trong tay Dương Hạo Nhiên.
Anh ta áy náy nhìn cô như muốn xin lỗi.
Triệu Gia Hân ném cho anh ta một cái nhìn sắc lạnh.
Rồi sau đó, cô run rẩy cất giọng:
- Alo, Cửu Châu?
- Đang ở đâu?
Âm thanh lạnh lẽo vang từ đầu dây bên kia truyền tới như một lời cảnh cáo đến từ địa ngục của Cửu Châu.
- Tôi... Tôi đang... Vẫn đang nghỉ trưa. Lát nữa, lát nữa chúng tôi sẽ chuẩn bị đi dự tiệc. Nhưng mà tôi vẫn chưa biết chúng tôi đến nhà hàng nào, bởi vì chị quản lí chưa nói cho tôi. Nhưng mà anh gọi sớm như vậy, có chuyện gì không?
Vừa nói cô vừa thấp thỏm liếc nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi mình hay không. Tại sao hắn lại gọi cho cô giờ này, trước giờ hắn có bao giờ làm phiền cô lúc làm việc đâu. Mọi khi toàn cô chủ động gọi cho hắn cơ mà, Triệu Gia Hân đã dặn kĩ là lúc nào cần sẽ gọi cho hắn, nhưng sao Cửu Châu vẫn gọi cho cô. Cô nhìn vào Dương Hạo Nhiên, một làn gió nhẹ khe khẽ thổi qua sống lưng, trái tim cô rét lạnh. Hay là, Cửu Châu đã biết được điều gì rồi?
Không phải đâu, chắc chắn không phải. Triệu Gia Hân tự nhủ, rồi tự an ủi mình. Chuyện kí hợp đồng bộ phim “Yêu hay sợ?" cô đã đặc biệt dặn dò đạo diễn phải giữ bí mật rồi, chỉ có cô và ông ta biết thôi, tất nhiên chuyện sẽ được công khai cho đến khi cô kí xong hợp đồng. Cô đã giấu kín như thế, hắn không thể nào biết được. Hắn rất tin tưởng cô mà.
Còn nữa... Triệu Gia Hân lại nhìn vào người đàn ông đang ngồi cạnh mình ăn cơm. Chuyện cô và Dương Hạo Nhiên ăn cơm chung chỉ có người trong công ti biết. Nhưng đây là công ty giải trí, nên nhân viên không thể tiết lộ chuyện riêng của nghệ sĩ được. Vả lại, hai nghệ sĩ ăn cơm chung là bình thường mà, khác giới tính cũng là bình thường mà. Nếu như theo những gì cô biết, Dương Hạo Nhiên trước đó cũng đã từng ăn cơm chung với rất nhiều nữ nghệ sĩ theo kiểu thế này. Chắc là không có vấn đề gì đâu, cô tự nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.