Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế
Chương 75: cuộc trò chuyện ngoài lang
Tư Không Vũ Tịch
28/06/2023
Được rồi, coi như chúng ta hòa nha!
- Bắt tay cái đi!
Dương Hạo Nhiên chìa tay ra ý muốn bắt tay để thể hiện tình hữu nghị. Triệu Gia Hân tặc lưỡi hơi nghiêm nghị, cô cũng hào phóng đưa tay nắm lấy bàn tay hắn. Bàn tay cô vừa trắng trẻo, vừa mềm mại lại còn nhỏ nhắn, Dương Hạo Nhiên có cảm giác như thứ anh ta nắm không phải là tay cô mà là một cục bông nhỏ vậy, cảm giác thật tuyệt. Chính vì cảm giác ấy, mà anh cứ nắm mãi lấy tay cô không chịu buông.
Và tất nhiên, Triệu Gia Hân cảm nhận được sự bất thường của Dương Hạo Nhiên, cô nói bằng giọng điệu không hề kiêng nể:
- Này anh, buông tay tôi ra đi! Đừng tưởng anh đẹp trai mà có thể chiếm tiện nghi của tôi nhé. Cửu Châu đẹp hơn anh nhiều mà tôi vẫn còn không ưng kia kìa.
Đúng vậy, Cửu Châu rất đẹp trai. Nếu như Dương Hạo Nhiên mang vẻ đẹp ấm áp khiến con người ta dễ chịu khi tới gần thì Cửu Châu lại mang một vẻ đẹp thần bí đến lạnh lẽo, cho ta cảm giác sợ hãi khi nghĩ tới. Hai con người, một nước một lửa đối lập với nhau, dù là ai, cô cũng không muốn dây dưa tới.
Vậy mà, dòng đời trớ trêu, đẩy đưa cô đến gần hai nam thần này.
- Đừng nói bậy, tôi chiếm tiện nghi cô làm gì chứ?
Dương Hạo Nhiên hất tay cô ra ngoài. Bị cô nói trúng suy nghĩ trong đầu, hai má anh hơi đỏ lên. Anh ta phải cố tình tránh mặt ra chỗ khác để không bị lộ trước mặt cô.
Tất nhiên, mọi suy nghĩ lẫn hành động của anh ta đều thu hết về tầm mặt của Triệu Gia Hân, cô không muốn thì cũng biết anh ta đang nghĩ gì. Nhưng cô cũng không muốn vạch trần làm xấu mặt ảnh đế làm gì, dù sao cũng không tốt cho cô. Chính vì vậy, Triệu Gia Hân tìm cách lái sang chuyện khác.
Nhưng cô chưa kịp nghĩ, Thiết Sa Hạnh đã từ tầng dưới chạy lên:
Hân ơi Hân, thì ra em ở đây. Điện thoại em đâu? Thế sao chị gọi mãi mà không thấy bắt máy vậy? Làm chị tìm em suốt.
Lông mày Thiết Sa Hạnh hơi cau lại bất mãn, chị ta hơi cúi người xuống, hai tay ôm lấy bụng thở hồng hộc, lớp trang điểm bị mồ hôi nhễ nhại làm nhòe mất, mái tóc được chải gọn gàng cũng đã rối tung lên. Nhìn bộ dạng ấy biết ngay là chị ta đã phải chạy rất nhanh và nhiều để đi tìm cô.
Tuy lúc trước chị ta không đối xử với cô ra gì, nhưng nhìn thấy cảnh này, Triệu Gia Hân lại thấy mủi lòng, cảm giác thương thương. Mà khi cảm thấy thương rồi, cảm giác có lỗi trong cô lại bắt đầu xuất hiện. Cô ngại ngùng rút điện thoại từ trong túi ra.
- Chị ơi, em xin lỗi! Tại vì em để điện thoại trong túi, mà lại để chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Lúc ban nãy khi ngồi lướt điện thoại chờ đạo diễn Lâm Trần Khang đến, cô đã để chế độ im lặng cho điện thoại nhằm tránh cuộc gọi của Cửu Châu làm hỏng tâm trạng mình. Bây giờ cầm lên mới thấy hơn mười cuộc gọi của Thiết Sa Hạnh.
Thật là cảm thấy tội lỗi quá mà!
Cơ thể Thiết Sa Hạnh cũng dần đỡ mệt, khôi phục trạng thái bình thường. Chị cũng không muốn chấp mấy chuyện vặt vãnh, đưa tay xua xua:
- Không sao không sao? Nhưng sao em lại ở đây?
Em đi kí hợp đồng với đạo diễn Lâm?
- Đạo diễn Lâm? Là Lâm Trần Khang sao? Bộ phim "Yêu hay sợ?" có đúng không? Nhưng mà em kí chưa? Ông ấy đâu rồi?
- Em kí rồi, ông ấy đi rồi, vừa rời khỏi cách đây không lâu.
- Vậy sao?
Thiết Sa Hạnh nheo mắt nhìn ngó xung quanh. Lúc này chỉ quan tâm đến mỗi Triệu Gia Hân nên chị ta không để ý ở nơi đây còn có sự xuất hiện của một người.
Thiết Sa Hạnh tuy có giật mình và hơi bất ngờ song cuối cùng cũng nhanh nhẹn chào một cái.
- Cậu Dương cũng ở đây sao? Xin lỗi tôi vô ý quá!
- Không sao.
Dương Hạo Nhiên tùy tiện trả lời, nhàm chán nhìn sang bên Triệu Gia Hân. Vốn dĩ anh không muốn ở đây nghe chuyện của người ta đâu, nhưng vì không nỡ rời xa cô gái thú vị này nên mới mặt dày dừng chân lại.
- Chị có việc gì không? Tìm em gấp vậy làm gì? - À.
Thiết Sa Hạnh bây giờ mới nhớ tới mục đích của mình khi tìm Triệu Gia Hân.
- Đoàn phim sẽ đến khách sạn Wins ăn tiệc. Vì vắng mặt mỗi em thôi nên đạo diễn nhờ chị tìm em. Em có cần chuẩn bị gì không, nếu được thì bây giờ chúng ta đi luôn.
- Không cần đâu, lát nữa lên xe chỉ cần thoa lại tí son là được. Cơ mà sao sớm vậy chị bây giờ mới chiều mà?
- Chị không biết. Đạo diễn gửi địa chỉ cho chị, tra thấy quán đó ở tận thành phố bên kia cơ. Cũng khá xa đó, đến đó còn chụp ảnh các kiểu nữa chứ đâu phải mỗi ăn đâu.
- Ơ, mời cả phóng viên à chị?
Mặc dù cũng phỏng đoán được nhưng Triệu Gia Hân vẫn cảm thấy có chút thất vọng. Bình thường có mấy người trong đoàn, dù là người ngoài đi chăng nữa cô cũng không phải giữ ý tứ nhiều lắm. Nhưng nếu mời phóng viên, đứng trước ống kính đương nhiên phải khác. Phải cười thật tươi, đi nhẹ, nói khẽ, ăn uống từ tốn, bất kì lúc nào cũng phải xinh. Ôi, nghĩ đến đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Bổng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Thiết Sa Hạnh ôm đầu chán nản:
- Ôi, chị quên mất. Chiếc xe công ti cấp cho em hôm qua chị say rượu nên lái xe đâm nhầm vào cái bụi cây có gai kia. Vì khuya quá nên sáng nay chị mới gọi người tới sửa được, Chết thật, hay chị gọi taxi cho em nhé.
Chuyện là một tháng trước, sau khi bộ "Hướng đến ánh mặt trời" thành công, cô đóng một phần không nhỏ nên công ti có tặng cho cô một chiếc xe để đi lại. Triệu Gia Hân cũng không nhớ rõ hãng xe là gì, tên tiếng anh nên cô không nhớ lắm, nhưng cũng chỉ là xe tầm trung không mấy đắt tiền. Vì cô không biết lái nên đã giao chìa khóa cho Thiết Sa Hạnh, để chị ta lái cô đi đến điểm đóng phim và các sự kiện. Vì là người dễ tính, Triệu Gia Hân cho phép Thiết Sa Hạnh toàn quyền sử dụng xe của mình để đi, dù sao thì tên chủ xe vẫn là tên cô. Ai mà ngờ, chị ta lại lạm dụng quá mức, đi chơi bời, đi hẹn hò, về quê đều dùng xe cô. Lỡ hứa rồi nên Triệu Gia Hân cũng không dám nói. Nhưng đến độ uống say mà làm hại xe người khác như thế kia thì thật là đáng trách. Thấy cô hiền nên leo lên đầu cô ngồi luôn à?
Nghĩ đến đây, tự dưng Triệu Gia Hân cảm thấy ức chế vô cùng. Cô nhìn Thiết Sa Hạnh, vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên nhưng giọng nói không giấu được sự tức giận.
- Đành vậy thôi, biết sao được. Thôi không cần chị gọi đâu, em đủ lớn để tự gọi xe được mà.
Xong xuôi, Triệu Gia Hân không nói gì mà bước thẳng qua người Thiết Sa Hạnh, không thèm chào, cô còn cố tình đụng bả vai làm chị ta mất thăng bằng nghiêng về phía sau.
Tiếng giày cao gót vang lên nghe thật chối tai. Thiết Sa Hạnh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn tiến dần ra xa, bặm môi dậm chân một cái. Nếu như là trước đây, chị ta đã mắng cô te tua rồi, và Triệu Gia Hân cũng không có cơ hội bỏ đi như vậy đâu. Nhưng bây giờ, cô có cái đùi to lớn là Cửu Châu, thế nên dù chị ta có tức giận đến mấy cũng không thể làm gì được. Dù sao cũng là chị ta sai, nên Thiết Sa Hạnh cũng không tức lắm.
- Bắt tay cái đi!
Dương Hạo Nhiên chìa tay ra ý muốn bắt tay để thể hiện tình hữu nghị. Triệu Gia Hân tặc lưỡi hơi nghiêm nghị, cô cũng hào phóng đưa tay nắm lấy bàn tay hắn. Bàn tay cô vừa trắng trẻo, vừa mềm mại lại còn nhỏ nhắn, Dương Hạo Nhiên có cảm giác như thứ anh ta nắm không phải là tay cô mà là một cục bông nhỏ vậy, cảm giác thật tuyệt. Chính vì cảm giác ấy, mà anh cứ nắm mãi lấy tay cô không chịu buông.
Và tất nhiên, Triệu Gia Hân cảm nhận được sự bất thường của Dương Hạo Nhiên, cô nói bằng giọng điệu không hề kiêng nể:
- Này anh, buông tay tôi ra đi! Đừng tưởng anh đẹp trai mà có thể chiếm tiện nghi của tôi nhé. Cửu Châu đẹp hơn anh nhiều mà tôi vẫn còn không ưng kia kìa.
Đúng vậy, Cửu Châu rất đẹp trai. Nếu như Dương Hạo Nhiên mang vẻ đẹp ấm áp khiến con người ta dễ chịu khi tới gần thì Cửu Châu lại mang một vẻ đẹp thần bí đến lạnh lẽo, cho ta cảm giác sợ hãi khi nghĩ tới. Hai con người, một nước một lửa đối lập với nhau, dù là ai, cô cũng không muốn dây dưa tới.
Vậy mà, dòng đời trớ trêu, đẩy đưa cô đến gần hai nam thần này.
- Đừng nói bậy, tôi chiếm tiện nghi cô làm gì chứ?
Dương Hạo Nhiên hất tay cô ra ngoài. Bị cô nói trúng suy nghĩ trong đầu, hai má anh hơi đỏ lên. Anh ta phải cố tình tránh mặt ra chỗ khác để không bị lộ trước mặt cô.
Tất nhiên, mọi suy nghĩ lẫn hành động của anh ta đều thu hết về tầm mặt của Triệu Gia Hân, cô không muốn thì cũng biết anh ta đang nghĩ gì. Nhưng cô cũng không muốn vạch trần làm xấu mặt ảnh đế làm gì, dù sao cũng không tốt cho cô. Chính vì vậy, Triệu Gia Hân tìm cách lái sang chuyện khác.
Nhưng cô chưa kịp nghĩ, Thiết Sa Hạnh đã từ tầng dưới chạy lên:
Hân ơi Hân, thì ra em ở đây. Điện thoại em đâu? Thế sao chị gọi mãi mà không thấy bắt máy vậy? Làm chị tìm em suốt.
Lông mày Thiết Sa Hạnh hơi cau lại bất mãn, chị ta hơi cúi người xuống, hai tay ôm lấy bụng thở hồng hộc, lớp trang điểm bị mồ hôi nhễ nhại làm nhòe mất, mái tóc được chải gọn gàng cũng đã rối tung lên. Nhìn bộ dạng ấy biết ngay là chị ta đã phải chạy rất nhanh và nhiều để đi tìm cô.
Tuy lúc trước chị ta không đối xử với cô ra gì, nhưng nhìn thấy cảnh này, Triệu Gia Hân lại thấy mủi lòng, cảm giác thương thương. Mà khi cảm thấy thương rồi, cảm giác có lỗi trong cô lại bắt đầu xuất hiện. Cô ngại ngùng rút điện thoại từ trong túi ra.
- Chị ơi, em xin lỗi! Tại vì em để điện thoại trong túi, mà lại để chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Lúc ban nãy khi ngồi lướt điện thoại chờ đạo diễn Lâm Trần Khang đến, cô đã để chế độ im lặng cho điện thoại nhằm tránh cuộc gọi của Cửu Châu làm hỏng tâm trạng mình. Bây giờ cầm lên mới thấy hơn mười cuộc gọi của Thiết Sa Hạnh.
Thật là cảm thấy tội lỗi quá mà!
Cơ thể Thiết Sa Hạnh cũng dần đỡ mệt, khôi phục trạng thái bình thường. Chị cũng không muốn chấp mấy chuyện vặt vãnh, đưa tay xua xua:
- Không sao không sao? Nhưng sao em lại ở đây?
Em đi kí hợp đồng với đạo diễn Lâm?
- Đạo diễn Lâm? Là Lâm Trần Khang sao? Bộ phim "Yêu hay sợ?" có đúng không? Nhưng mà em kí chưa? Ông ấy đâu rồi?
- Em kí rồi, ông ấy đi rồi, vừa rời khỏi cách đây không lâu.
- Vậy sao?
Thiết Sa Hạnh nheo mắt nhìn ngó xung quanh. Lúc này chỉ quan tâm đến mỗi Triệu Gia Hân nên chị ta không để ý ở nơi đây còn có sự xuất hiện của một người.
Thiết Sa Hạnh tuy có giật mình và hơi bất ngờ song cuối cùng cũng nhanh nhẹn chào một cái.
- Cậu Dương cũng ở đây sao? Xin lỗi tôi vô ý quá!
- Không sao.
Dương Hạo Nhiên tùy tiện trả lời, nhàm chán nhìn sang bên Triệu Gia Hân. Vốn dĩ anh không muốn ở đây nghe chuyện của người ta đâu, nhưng vì không nỡ rời xa cô gái thú vị này nên mới mặt dày dừng chân lại.
- Chị có việc gì không? Tìm em gấp vậy làm gì? - À.
Thiết Sa Hạnh bây giờ mới nhớ tới mục đích của mình khi tìm Triệu Gia Hân.
- Đoàn phim sẽ đến khách sạn Wins ăn tiệc. Vì vắng mặt mỗi em thôi nên đạo diễn nhờ chị tìm em. Em có cần chuẩn bị gì không, nếu được thì bây giờ chúng ta đi luôn.
- Không cần đâu, lát nữa lên xe chỉ cần thoa lại tí son là được. Cơ mà sao sớm vậy chị bây giờ mới chiều mà?
- Chị không biết. Đạo diễn gửi địa chỉ cho chị, tra thấy quán đó ở tận thành phố bên kia cơ. Cũng khá xa đó, đến đó còn chụp ảnh các kiểu nữa chứ đâu phải mỗi ăn đâu.
- Ơ, mời cả phóng viên à chị?
Mặc dù cũng phỏng đoán được nhưng Triệu Gia Hân vẫn cảm thấy có chút thất vọng. Bình thường có mấy người trong đoàn, dù là người ngoài đi chăng nữa cô cũng không phải giữ ý tứ nhiều lắm. Nhưng nếu mời phóng viên, đứng trước ống kính đương nhiên phải khác. Phải cười thật tươi, đi nhẹ, nói khẽ, ăn uống từ tốn, bất kì lúc nào cũng phải xinh. Ôi, nghĩ đến đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Bổng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Thiết Sa Hạnh ôm đầu chán nản:
- Ôi, chị quên mất. Chiếc xe công ti cấp cho em hôm qua chị say rượu nên lái xe đâm nhầm vào cái bụi cây có gai kia. Vì khuya quá nên sáng nay chị mới gọi người tới sửa được, Chết thật, hay chị gọi taxi cho em nhé.
Chuyện là một tháng trước, sau khi bộ "Hướng đến ánh mặt trời" thành công, cô đóng một phần không nhỏ nên công ti có tặng cho cô một chiếc xe để đi lại. Triệu Gia Hân cũng không nhớ rõ hãng xe là gì, tên tiếng anh nên cô không nhớ lắm, nhưng cũng chỉ là xe tầm trung không mấy đắt tiền. Vì cô không biết lái nên đã giao chìa khóa cho Thiết Sa Hạnh, để chị ta lái cô đi đến điểm đóng phim và các sự kiện. Vì là người dễ tính, Triệu Gia Hân cho phép Thiết Sa Hạnh toàn quyền sử dụng xe của mình để đi, dù sao thì tên chủ xe vẫn là tên cô. Ai mà ngờ, chị ta lại lạm dụng quá mức, đi chơi bời, đi hẹn hò, về quê đều dùng xe cô. Lỡ hứa rồi nên Triệu Gia Hân cũng không dám nói. Nhưng đến độ uống say mà làm hại xe người khác như thế kia thì thật là đáng trách. Thấy cô hiền nên leo lên đầu cô ngồi luôn à?
Nghĩ đến đây, tự dưng Triệu Gia Hân cảm thấy ức chế vô cùng. Cô nhìn Thiết Sa Hạnh, vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên nhưng giọng nói không giấu được sự tức giận.
- Đành vậy thôi, biết sao được. Thôi không cần chị gọi đâu, em đủ lớn để tự gọi xe được mà.
Xong xuôi, Triệu Gia Hân không nói gì mà bước thẳng qua người Thiết Sa Hạnh, không thèm chào, cô còn cố tình đụng bả vai làm chị ta mất thăng bằng nghiêng về phía sau.
Tiếng giày cao gót vang lên nghe thật chối tai. Thiết Sa Hạnh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn tiến dần ra xa, bặm môi dậm chân một cái. Nếu như là trước đây, chị ta đã mắng cô te tua rồi, và Triệu Gia Hân cũng không có cơ hội bỏ đi như vậy đâu. Nhưng bây giờ, cô có cái đùi to lớn là Cửu Châu, thế nên dù chị ta có tức giận đến mấy cũng không thể làm gì được. Dù sao cũng là chị ta sai, nên Thiết Sa Hạnh cũng không tức lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.