Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế
Chương 118: lời thú nhận trong đêm
Tư Không Vũ Tịch
28/06/2023
Lúc Triệu Gia Hân ăn cơm no nê, song ngược lên thấy Cửu Châu đang nhìn mình say đắm, cô hơi bất ngờ. Nhìn đống xương sườn chỗ mình rồi nhìn sang bát hắn không mất một hạt cơm, cô mới hỏi hắn:
- Không ăn thật sao?
- Ừ, không ăn.
Hắn không muốn thì cô cũng chẳng miễn cưỡng. Dù sao cũng gần ba mươi tuổi đầu rồi, không còn trẻ nữa, hắn sẽ tự biết chăm sóc bản thân.
- Em ăn xong rồi? Ăn nữa đi, vẫn còn nhiều thịt mà.
Cô vội xua tay lắc đầu:
- Thôi, thôi. Tôi no lắm rồi. Không ăn được nữa đâu. Cảm ơn anh nhé, món sườn rất ngon!
Nói với ngộ ra, không ngờ Cửu Châu nấu ăn không phải là ngon mà là rất ngon. Cơm dẻo, rau không nát cũng không cứng, đặc biệt món sườn xào vừa vặn, có vị cay đúng gu cô thích.
Ừm, thế thì ngồi đây để tôi rửa bát nhé.
- Vậy phiền anh nha.
Cô cười rất tươi, vô tư rót một cốc nước uống. Cảm giác này thật là thích, được người ta nấu ăn cho rồi còn không phải rửa bát. Cô thích dựa dẫm như thế, thích ở bên cạnh những người cô thương.
- Tôi gọt ít hoa quả nhé!
Bụng no rồi nhưng vẫn có thể chưa tiếp. Triệu Gia Hân nhanh nhảu lấy thanh long, táo và dưa hấu, mỗi thứ thử một loại mang dao ra gọt. Sau bữa ăn thì mưa cũng ngừng lại, chỉ còn nghe thấy vài giọt nước tí tách trên mái hiên. Một bầu không khí dễ chịu sau cơn mưa phiêu vào căn phòng làm con người ta cảm thấy thật thư thái. Trong căn nhà, ấm cúng và yên bình đến lạ. Cửu Châu và Triệu Gia Hân đều tự nghĩ thế. Họ cứ thấy hai người giống như một cặp vợ chồng thực sự, đang sống hạnh phúc bên nhau.
- Ăn ít hoa quả đi!
- Ừ.
Rửa bát xong, Cửu Châu lau khô tay rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Đưa những miếng hoa quả mà ngày thường hắn chưa bao giờ đụng tới lại thấy ngọt đến lạ. Hạnh phúc thật đấy! Hắn tham lam nghĩ rằng nếu cứ ở mãi bên nhau thế này thì thật tốt. Cuộc đời của hắn sẽ vui vẻ biết bao.
Nhưng người đàn ông này vốn đơn độc, hạnh phúc của hắn ta cũng chỉ ngắn ngủi đến thế. Khi kim ngắn đồng hồ chỉ vào số chín, bầu trời ngoài kia không còn một hạt mưa cũng là lúc hắn biết mình không thể lưu lại ở đây thêm được nữa. Trong phút chốc, lòng Cửu Châu trùng xuống, tâm trạng hắn rơi xuống một vực thẳm vô hình.
- Cũng muộn rồi, tôi về nhé!
Bàn tay Triệu Gia Hân khựng lại, miếng táo trong miệng nuốt cũng không trôi. Biết sẵn là sẽ không thể như vậy mãi mãi, nhưng đến giờ lòng lại không nỡ. Cửu Châu nhìn cô một hồi, thấy cô ngây ngốc không phản ứng, hắn không nói thêm gì nữa, cầm áo và lặng lẽ bỏ đi. Và lần này, lại thêm một lần nữa, giọng nói ngọt ngào ấy lại vang lên níu giữ lấy chân hắn khi chỉ bước được vài bước.
Anh đừng đi!
Chỉ một câu nói này của cô cũng đủ để làm cho Cửu Châu vui sướng đến chừng nào. Hắn quay đầu, muốn nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Có một điều này, tôi muốn nói rõ với anh.
Có lẽ lần này chia tay sẽ khó gặp lại. Triệu Gia Hân không muốn cả đời sống trong những bí ẩn chưa được giải đáp. Cô muốn làm rõ tình cảm của mình cũng như Cửu Châu, không muốn ngại ngùng, hèn nhát trốn tránh nữa, cô muốn đánh cược một ván bài để cả đời không phải hối tiếc.
Buông chiếc đĩa trên tay xuống, Triệu Gia Hân dứt khoát đi đến, đứng trước mặt hắn.
- Anh có thích tôi không?
- Không thích, là yêu. Rất yêu!
Cửu Châu gật đầu khẳng định. Hắn không vì sự hùng hổ của cô mà bị chi phối cảm xúc. Hắn yêu cô, thực sự rất yêu cô, yêu hơn cả bản thân của hắn. Cô đau thì hắn cũng đau, hắn có thể vì cô mà làm tất cả mọi thứ. Ánh mắt cương nghị, vẻ mặt không hiện lên một tia bối rối. Tất cả những đặc điểm trên nói cô biết rằng hắn không hề nói dối cô.
Trong lòng Triệu Gia Hân thở phào một cái. Cảm xúc này là gì chứ? Cô không còn là con nít. Mười ngày tự vấn tự đáp, lúc vắng hắn thì cô nhớ, nhìn thấy hắn thì vui, trong mơ đôi khi cũng mộng thấy người đàn ông này. Có hận thù đấy. Nhưng hận thù dường như đã dần biến mất, bị thế chỗ bởi một cảm xúc mới - yêu và thích, sự rung động đầu đời trước một chàng trai.
Cô nắm lấy hay tay Cửu Châu trước con mắt ngỡ ngàng của hắn. Hai đôi mắt long lanh nhìn hắn tha thiết:
- Anh biết không, tôi rất hận anh. Cực kì hận anh.
Hắn cụp mắt, cúi đầu xuống phả hơi thở ấm áp bao phủ lấy người cô.
- Tôi biết. Vì tôi đã làm nhiều điều có lỗi với em. Những lỗi lầm của tôi làm tổn thương em.
- Ừ, đúng. Hóa ra là anh biết lí do à. Nhưng mà, anh cũng đối xử rất tốt với tôi. Anh biết anh làm vậy khiến tôi ghét anh lắm không?
Hắn biết. Cái gì hắn cũng biết. Bởi vì hắn biết nên giờ phút này chỉ biết im lặng không nói một lời.
Cô không muốn khóc đâu, nhưng hai hàng nước mắt cứ chảy ra. Giọng nói cô nghẹn ngào nức nở, làm cho Cửu Châu chỉ nghe thôi cũng thấy đau lòng rồi.
Triệu Gia Hân bỗng nhiên cầm tay hắn đặt lên ngực trái của cô, nơi có một trái tim vỡ vẫn chưa lành, nức nở nói:
- Nhưng hình như, chỗ này của tôi... Chỗ này của tôi nó đã rung động với anh thật rồi.
Cô không say mà hai má đỏ ửng, nói những lời làm cho Cửu Châu trấn động.
Em nói gì? Có thể nói lại được không?
Hắn siết chặt vai cô, trái tim đập liên hồi. Những lời nói vừa rồi hắn thực sự muốn nghe thêm một lần nữa. Hình như trong đó có đáp án hắn cần. Cửu Châu muốn chắc chắn rằng đây không phải là mơ.
Triệu Gia Hân nuốt nước bọt, nghiêm túc nhả ra từng chữ một, rõ ràng và mạch lạc:
- Cửu Châu, tôi thích anh. Cái tim này của tôi thích anh từ lúc nào mà tôi cũng không biết. Chỉ biết rằng khi không gặp thì nhớ anh đến điên cuồng, khi chia tay thì luyến tiếc, khi anh đi thì nhớ thương. Những giây phút bình yên ấy rất muốn ngưng lại lâu hơn một chút để được bên anh nhiều hơn nữa. Cửu Châu, tôi từng hận anh rất nhiều. Nhưng bây giờ không hận nữa. Ở bên anh thấy yêu nhiều hơn là hận.
Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, hận càng lâu thì yêu càng nhiều. Triệu Gia Hân tiếp nhận hết những tổn thương mà Cửu Châu gây ra, tất nhiên là những cảm xúc yêu thương mà hắn giành cho cô, cô cũng cảm nhận được hết. Có điều, tình cảm của mình cô nhận ra quá muộn nên hai người đã vô tình bỏ lỡ nhau nhiều lần.
- Ý em là...
Người rơi nước mắt không chỉ còn mỗi Triệu Gia Hân, trên khuôn mặt đẹp không tì vết, những giọt nước mắt của Cửu Châu cũng lăn dài trên hai gò má. Lần đầu tiên trong đời, hắn không phải khóc vì đau lòng hay tổn thương, mà là vì hạnh phúc. Chẳng có ai không hạnh phúc khi được người con gái mình yêu tỏ tình.
- Đừng rời xa anh nữa, có được không?
Hắn ôm chầm lấy cô, tì lên mái tóc cô. Mùi dầu gội, mùi sữa tắm xộc lên mũi, hương vị quen thuộc của cô bao phủ lấy hắn. Đã bao lâu rồi Cửu Châu không được ôm lấy cô như thế này? Cái ôm này hắn hằng đêm mơ ước, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, đến nay được cảm nhận vẫn cảm thấy ngỡ ngàng.
- Em sẽ không biết được anh yêu em nhiều đến dường nào đâu.
Triệu Gia Hân ôm lấy thắt lưng Cửu Châu, vùi đầu vào lòng ngực hắn, hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Tôi yêu anh! Cũng rất yêu anh.
- Không ăn thật sao?
- Ừ, không ăn.
Hắn không muốn thì cô cũng chẳng miễn cưỡng. Dù sao cũng gần ba mươi tuổi đầu rồi, không còn trẻ nữa, hắn sẽ tự biết chăm sóc bản thân.
- Em ăn xong rồi? Ăn nữa đi, vẫn còn nhiều thịt mà.
Cô vội xua tay lắc đầu:
- Thôi, thôi. Tôi no lắm rồi. Không ăn được nữa đâu. Cảm ơn anh nhé, món sườn rất ngon!
Nói với ngộ ra, không ngờ Cửu Châu nấu ăn không phải là ngon mà là rất ngon. Cơm dẻo, rau không nát cũng không cứng, đặc biệt món sườn xào vừa vặn, có vị cay đúng gu cô thích.
Ừm, thế thì ngồi đây để tôi rửa bát nhé.
- Vậy phiền anh nha.
Cô cười rất tươi, vô tư rót một cốc nước uống. Cảm giác này thật là thích, được người ta nấu ăn cho rồi còn không phải rửa bát. Cô thích dựa dẫm như thế, thích ở bên cạnh những người cô thương.
- Tôi gọt ít hoa quả nhé!
Bụng no rồi nhưng vẫn có thể chưa tiếp. Triệu Gia Hân nhanh nhảu lấy thanh long, táo và dưa hấu, mỗi thứ thử một loại mang dao ra gọt. Sau bữa ăn thì mưa cũng ngừng lại, chỉ còn nghe thấy vài giọt nước tí tách trên mái hiên. Một bầu không khí dễ chịu sau cơn mưa phiêu vào căn phòng làm con người ta cảm thấy thật thư thái. Trong căn nhà, ấm cúng và yên bình đến lạ. Cửu Châu và Triệu Gia Hân đều tự nghĩ thế. Họ cứ thấy hai người giống như một cặp vợ chồng thực sự, đang sống hạnh phúc bên nhau.
- Ăn ít hoa quả đi!
- Ừ.
Rửa bát xong, Cửu Châu lau khô tay rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Đưa những miếng hoa quả mà ngày thường hắn chưa bao giờ đụng tới lại thấy ngọt đến lạ. Hạnh phúc thật đấy! Hắn tham lam nghĩ rằng nếu cứ ở mãi bên nhau thế này thì thật tốt. Cuộc đời của hắn sẽ vui vẻ biết bao.
Nhưng người đàn ông này vốn đơn độc, hạnh phúc của hắn ta cũng chỉ ngắn ngủi đến thế. Khi kim ngắn đồng hồ chỉ vào số chín, bầu trời ngoài kia không còn một hạt mưa cũng là lúc hắn biết mình không thể lưu lại ở đây thêm được nữa. Trong phút chốc, lòng Cửu Châu trùng xuống, tâm trạng hắn rơi xuống một vực thẳm vô hình.
- Cũng muộn rồi, tôi về nhé!
Bàn tay Triệu Gia Hân khựng lại, miếng táo trong miệng nuốt cũng không trôi. Biết sẵn là sẽ không thể như vậy mãi mãi, nhưng đến giờ lòng lại không nỡ. Cửu Châu nhìn cô một hồi, thấy cô ngây ngốc không phản ứng, hắn không nói thêm gì nữa, cầm áo và lặng lẽ bỏ đi. Và lần này, lại thêm một lần nữa, giọng nói ngọt ngào ấy lại vang lên níu giữ lấy chân hắn khi chỉ bước được vài bước.
Anh đừng đi!
Chỉ một câu nói này của cô cũng đủ để làm cho Cửu Châu vui sướng đến chừng nào. Hắn quay đầu, muốn nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Có một điều này, tôi muốn nói rõ với anh.
Có lẽ lần này chia tay sẽ khó gặp lại. Triệu Gia Hân không muốn cả đời sống trong những bí ẩn chưa được giải đáp. Cô muốn làm rõ tình cảm của mình cũng như Cửu Châu, không muốn ngại ngùng, hèn nhát trốn tránh nữa, cô muốn đánh cược một ván bài để cả đời không phải hối tiếc.
Buông chiếc đĩa trên tay xuống, Triệu Gia Hân dứt khoát đi đến, đứng trước mặt hắn.
- Anh có thích tôi không?
- Không thích, là yêu. Rất yêu!
Cửu Châu gật đầu khẳng định. Hắn không vì sự hùng hổ của cô mà bị chi phối cảm xúc. Hắn yêu cô, thực sự rất yêu cô, yêu hơn cả bản thân của hắn. Cô đau thì hắn cũng đau, hắn có thể vì cô mà làm tất cả mọi thứ. Ánh mắt cương nghị, vẻ mặt không hiện lên một tia bối rối. Tất cả những đặc điểm trên nói cô biết rằng hắn không hề nói dối cô.
Trong lòng Triệu Gia Hân thở phào một cái. Cảm xúc này là gì chứ? Cô không còn là con nít. Mười ngày tự vấn tự đáp, lúc vắng hắn thì cô nhớ, nhìn thấy hắn thì vui, trong mơ đôi khi cũng mộng thấy người đàn ông này. Có hận thù đấy. Nhưng hận thù dường như đã dần biến mất, bị thế chỗ bởi một cảm xúc mới - yêu và thích, sự rung động đầu đời trước một chàng trai.
Cô nắm lấy hay tay Cửu Châu trước con mắt ngỡ ngàng của hắn. Hai đôi mắt long lanh nhìn hắn tha thiết:
- Anh biết không, tôi rất hận anh. Cực kì hận anh.
Hắn cụp mắt, cúi đầu xuống phả hơi thở ấm áp bao phủ lấy người cô.
- Tôi biết. Vì tôi đã làm nhiều điều có lỗi với em. Những lỗi lầm của tôi làm tổn thương em.
- Ừ, đúng. Hóa ra là anh biết lí do à. Nhưng mà, anh cũng đối xử rất tốt với tôi. Anh biết anh làm vậy khiến tôi ghét anh lắm không?
Hắn biết. Cái gì hắn cũng biết. Bởi vì hắn biết nên giờ phút này chỉ biết im lặng không nói một lời.
Cô không muốn khóc đâu, nhưng hai hàng nước mắt cứ chảy ra. Giọng nói cô nghẹn ngào nức nở, làm cho Cửu Châu chỉ nghe thôi cũng thấy đau lòng rồi.
Triệu Gia Hân bỗng nhiên cầm tay hắn đặt lên ngực trái của cô, nơi có một trái tim vỡ vẫn chưa lành, nức nở nói:
- Nhưng hình như, chỗ này của tôi... Chỗ này của tôi nó đã rung động với anh thật rồi.
Cô không say mà hai má đỏ ửng, nói những lời làm cho Cửu Châu trấn động.
Em nói gì? Có thể nói lại được không?
Hắn siết chặt vai cô, trái tim đập liên hồi. Những lời nói vừa rồi hắn thực sự muốn nghe thêm một lần nữa. Hình như trong đó có đáp án hắn cần. Cửu Châu muốn chắc chắn rằng đây không phải là mơ.
Triệu Gia Hân nuốt nước bọt, nghiêm túc nhả ra từng chữ một, rõ ràng và mạch lạc:
- Cửu Châu, tôi thích anh. Cái tim này của tôi thích anh từ lúc nào mà tôi cũng không biết. Chỉ biết rằng khi không gặp thì nhớ anh đến điên cuồng, khi chia tay thì luyến tiếc, khi anh đi thì nhớ thương. Những giây phút bình yên ấy rất muốn ngưng lại lâu hơn một chút để được bên anh nhiều hơn nữa. Cửu Châu, tôi từng hận anh rất nhiều. Nhưng bây giờ không hận nữa. Ở bên anh thấy yêu nhiều hơn là hận.
Yêu càng nhiều thì hận càng sâu, hận càng lâu thì yêu càng nhiều. Triệu Gia Hân tiếp nhận hết những tổn thương mà Cửu Châu gây ra, tất nhiên là những cảm xúc yêu thương mà hắn giành cho cô, cô cũng cảm nhận được hết. Có điều, tình cảm của mình cô nhận ra quá muộn nên hai người đã vô tình bỏ lỡ nhau nhiều lần.
- Ý em là...
Người rơi nước mắt không chỉ còn mỗi Triệu Gia Hân, trên khuôn mặt đẹp không tì vết, những giọt nước mắt của Cửu Châu cũng lăn dài trên hai gò má. Lần đầu tiên trong đời, hắn không phải khóc vì đau lòng hay tổn thương, mà là vì hạnh phúc. Chẳng có ai không hạnh phúc khi được người con gái mình yêu tỏ tình.
- Đừng rời xa anh nữa, có được không?
Hắn ôm chầm lấy cô, tì lên mái tóc cô. Mùi dầu gội, mùi sữa tắm xộc lên mũi, hương vị quen thuộc của cô bao phủ lấy hắn. Đã bao lâu rồi Cửu Châu không được ôm lấy cô như thế này? Cái ôm này hắn hằng đêm mơ ước, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, đến nay được cảm nhận vẫn cảm thấy ngỡ ngàng.
- Em sẽ không biết được anh yêu em nhiều đến dường nào đâu.
Triệu Gia Hân ôm lấy thắt lưng Cửu Châu, vùi đầu vào lòng ngực hắn, hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Tôi yêu anh! Cũng rất yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.