Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế
Chương 98: người hâm mộ
Tư Không Vũ Tịch
28/06/2023
Chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi! Anh chơi được không? Tuy hơi sợ nhưng vui lắm đó.
- Ừ.
Nhìn chiếc tàu đi vòng vòng với tốc độ nhanh và đám người trên tàu đang không ngừng la hét kia, Long chẳng thấy thú vị gì hết. Mặc dù nghĩ thế, nhưng được cô mời gọi, anh cũng không nỡ từ chối. Cửu Châu đã giao cho anh nhiệm vụ bên cạnh Triệu Gia Hân, anh phải làm tròn trách nhiệm của mình là cho cô vui vẻ và ở bên cạnh để bảo vệ cô.
- Đi thôi!
Cô dắt Long đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Nhưng đến chỗ bậc thang lên tàu thì hai người bị bảo vệ cản lại:
- Tại sao không cho chúng tôi lên?
- Cái này...
Người bảo vệ kia đang chuẩn bị mắng cô thì cảm thấy một luồng khí lạnh đang bao phủ lấy mình. Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt lạnh như muốn giết người của người đàn ông cao lớn đi cùng cô gái, anh ta liền co người lại, khốn khổ sợ hãi:
- Cái đó hai người đừng làm khó tôi! Phải mua vé mới lên tàu được.
- Phải mua vé sao?
- Đúng đúng, tiểu thư à, cô có thể đến chỗ kia mua vé rồi lại đây giúp tôi được không? Phía sau cô, còn có rất nhiều người đang chờ.
Có lẽ vì sát khí của Long mà người bảo vệ kia vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô từng chỗ một. Nhưng vì cảm thấy anh ta quá phiền phức mà Long đưa tay ra chỗ anh ta định làm điều gì đó. May mắn thay, Triệu Gia Hân kịp cản lại. Người bảo vệ đổ mồ hôi nhễ nhại nhìn cô gái xinh đẹp ôm tay người đàn ông hung dữ kia, trong lòng thầm than khóc một dòng sông. Sao người kia hung dữ quá vậy? Anh bị yếu tim mà cứ trừng mắt mãi thôi.
- Xin lỗi anh! Chúng tôi đi mua về ngay lập tức.
Nói xong, cô cười lấy lệ rồi liền kéo Long đi.
- Anh bị làm sao vậy? Tại sao lại dọa người ta sợ chứ?
Ban nãy sát khí đùng đùng như vậy, đến cô cũng cảm nhận được nữa.
Trời, ngại quá đi mất, người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta chứ?
Mặc cho cô tức giận thế nào, Long vẫn đứng im như tượng, một chút cảm xúc vui, buồn, mừng, giận cũng không hiện lên. Hồi nãy, anh làm vậy vì sợ người đàn ông kia sẽ làm hại cô. Anh không giải thích cho cô biết, nhưng anh chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi.
- Long à, từ giờ anh không được làm như thế nữa nghe chưa? Như vậy là không tôn trọng người khác, là bất lịch sự đó.
Cô không biết vì lí do gì mà Long lại hành động kì quặc như thế, nhưng với danh nghĩa là một người bạn, có phải bảo ban Long những điều cơ bản này.
- Ừm.
Long gật đầu không phải gật cho có, những điều cô dạy bảo anh đều khắc ghi trong lòng.
- À, có mang tiền không? Chúng ta cần phải mua vé mới chơi được. Tôi không mang.
Cô hỏi đến tiền, Long rút ra một xấp thẻ ngân hàng từ trong túi quần, chừng xấp xỉ mười cái thẻ ngân hàng, đủ loại thẻ, trong đó có cả thẻ đen, tự hào đưa cho cô. Cả Triệu Gia Hân lẫn người lạ đi qua nhìn thấy đều không tránh khỏi sự ngạc nhiên. Nhà có đầy đủ cơ sở vật chất nên anh thường không phải dùng tiền mua cái gì. Bình thường anh dùng tiền chỉ để mua đồ chơi nên không tốn lắm, số tiền trong tài khoản mà Cửu Châu đưa cho, gần như bao năm qua chưa vơi đi đáng kể. Nếu cô muốn, anh có thể hào phóng đưa cho cô hết.
- Cái gì đây? Anh làm cái gì vậy?
Triệu Gia Hân vội vàng vơ hết đống thẻ trong tay Long lại rồi nhanh chóng đúc vào túi quần anh. Cô chỉ cầm duy nhất một cái thẻ màu xanh, dơ lên trước mặt Long:
- Lần sau tôi hoặc ai có hỏi thì đừng lấy hết tài sản của mình ra như thế, biết chưa? Lấy một cái là đủ rồi, lấy cái này nghe chưa? Anh mang nhiều tiền như vậy nếu không cẩn thận sẽ bị kẻ gian lấy. Lòng người hiểm ác,nếu vừa rồi có ai đó xấu xa nhìn thấy rồi cướp thì coi như anh mất trắng.
Lúc quay đi cô còn lẩm bẩm:
Tưởng anh ta là trẻ con, ai ngờ lại giàu hơn mình. Lắm tiền thế không biết.
Hai người dẫn nhau đến quầy bán vé chơi trò chơi. Người bán hàng là một chị gái xinh đẹp, đoán chừng là chỉ hơn cô một hai tuổi.
- Xin chào, quý khách muốn mua vé vào trò chơi nào ạ?
Người bán hàng lịch sự, mỉm cười chuyên nghiệp hỏi cô.
- Chị cho em mua vé chơi trò tàu lượn siêu tốc đi, trò rơi tự do, đu quay sao chổi nữa. Mỗi trò đều hai vé nhé chị! À, cho em hỏi có quẹt thẻ được không ạ? Hay là phải trả tiền mặt?
- Có em. Em yên tâm đi, bên chị hỗ trợ cả quẹt thẻ ngân hàng, cả trả bằng tiền mặt.
Vừa nói, chị ta vừa đưa cho cô sáu tấm vé, sau đó lấy một chiếc máy quẹt ra.
Em để thẻ vào đây nhé!
Triệu Gia Hân gật đầu, làm theo hướng dẫn của chị ta. Trong lúc làm việc, người bán hàng kia hàn huyên:
- Nhìn em giống một tiểu thư yểu điệu mà ưa nhiều trò mạo hiểm quá nhỉ? Không bù cho chị, chẳng chơi được cái nào, nhìn là thấy sợ rồi. À, hai người đẹp đôi lắm! Có bạn trai đi cùng thì còn sợ gì nữa, đúng không?
- A! Chị hiểu lầm rồi, chúng em không phải là người yêu đâu ạ. Cậu ấy với em là bạn bình thường thôi.
Triệu Gia Hân xua xua tay, gấp gáp giải thích cho người ta hiểu. Cô không hiểu con mắt nào của chị gái xinh đẹp này lại nhìn thấy hai người họ giống người yêu. Chỉ là dắt tay nhau thôi mà. Nếu là người yêu thì gương mặt phải ngập tràn hạnh phúc chứ đâu có lạnh lùng như Long đâu.
- Vậy hả? Chị cứ tưởng là người yêu thật đó. Tại hai người đi chung trông rất là đẹp đôi. Mà không phải riêng chị đâu, chắc nhiều người cũng nghĩ vậy á. Em xem, có rất nhiều người nhìn vào các em ngưỡng mộ.
Chị đánh mắt nhìn xung quanh cô.
Triệu Gia Hân nhìn theo, mới để ý thấy hầu như những ánh mắt nhìn về phía hai người họ đều là ánh mắt thán phục. Không ai thích bị người khác nhìn chăm chăm vào cả, nhưng cũng phải chịu thôi. Ai bảo cô đi cùng một người đàn ông quá đẹp trai lại còn thân hình chuẩn như Long làm gì.
- Nhưng mà, thấy em sống tốt chị cũng yên tâm.
Dạ?
Hàng ngàn dấu chấm hỏi hiện lên, cô ngơ ngác nhìn nhân viên bán hàng như muốn xác nhận lại xem mình có phải nghe nhầm hay không. Sao tự dưng chị ta lại nói một câu lạ vậy, giống như là người quen cô vậy. Mà Triệu Gia Hân đâu có biết người này đâu.
Thấy cô hoảng hốt, người kia mới vội vàng giải thích tất cả khúc mắc trong lòng cô:
- À, em không biết chị là chuyện đương nhiên rồi, chúng ta chạm mặt lần này là lần đầu tiên. Nhưng chị lại biết em đấy, em nổi tiếng như vậy cơ mà.
Nói đến đây, Triệu Gia Hân hình như cũng lờ mờ hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
- Vậy chị là...
- Ừ, chị là fan hâm mộ của em, chị xem phim em đóng từ những ngày đầu. Nói chung là rất thích em.
Không ngờ mình đã bỏ nghề rồi mà vẫn có người nhớ đến, hai mắt Triệu Gia Hân long lanh, xúc động không nói nên lời. Người con gái kia nắm lấy tay cô rồi nói tiếp:
- Hôm nay gặp được em chị rất vui luôn. Cả đời này chị không nghĩ mình sẽ gặp được em. Em biết không, hai tuần trước báo chí rầm rộ đưa tin em giải nghệ, không biết chị buồn cỡ nào luôn. Em không trực tiếp xuất hiện khiến người làm fan như chị lo lắng không biết em gặp chuyện gì. Bây giờ thấy người thật cũng an ủi phần nào rồi, thật vui khi em vẫn còn sống tốt.
- Em xin lỗi chị!
- Ừ.
Nhìn chiếc tàu đi vòng vòng với tốc độ nhanh và đám người trên tàu đang không ngừng la hét kia, Long chẳng thấy thú vị gì hết. Mặc dù nghĩ thế, nhưng được cô mời gọi, anh cũng không nỡ từ chối. Cửu Châu đã giao cho anh nhiệm vụ bên cạnh Triệu Gia Hân, anh phải làm tròn trách nhiệm của mình là cho cô vui vẻ và ở bên cạnh để bảo vệ cô.
- Đi thôi!
Cô dắt Long đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Nhưng đến chỗ bậc thang lên tàu thì hai người bị bảo vệ cản lại:
- Tại sao không cho chúng tôi lên?
- Cái này...
Người bảo vệ kia đang chuẩn bị mắng cô thì cảm thấy một luồng khí lạnh đang bao phủ lấy mình. Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt lạnh như muốn giết người của người đàn ông cao lớn đi cùng cô gái, anh ta liền co người lại, khốn khổ sợ hãi:
- Cái đó hai người đừng làm khó tôi! Phải mua vé mới lên tàu được.
- Phải mua vé sao?
- Đúng đúng, tiểu thư à, cô có thể đến chỗ kia mua vé rồi lại đây giúp tôi được không? Phía sau cô, còn có rất nhiều người đang chờ.
Có lẽ vì sát khí của Long mà người bảo vệ kia vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô từng chỗ một. Nhưng vì cảm thấy anh ta quá phiền phức mà Long đưa tay ra chỗ anh ta định làm điều gì đó. May mắn thay, Triệu Gia Hân kịp cản lại. Người bảo vệ đổ mồ hôi nhễ nhại nhìn cô gái xinh đẹp ôm tay người đàn ông hung dữ kia, trong lòng thầm than khóc một dòng sông. Sao người kia hung dữ quá vậy? Anh bị yếu tim mà cứ trừng mắt mãi thôi.
- Xin lỗi anh! Chúng tôi đi mua về ngay lập tức.
Nói xong, cô cười lấy lệ rồi liền kéo Long đi.
- Anh bị làm sao vậy? Tại sao lại dọa người ta sợ chứ?
Ban nãy sát khí đùng đùng như vậy, đến cô cũng cảm nhận được nữa.
Trời, ngại quá đi mất, người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta chứ?
Mặc cho cô tức giận thế nào, Long vẫn đứng im như tượng, một chút cảm xúc vui, buồn, mừng, giận cũng không hiện lên. Hồi nãy, anh làm vậy vì sợ người đàn ông kia sẽ làm hại cô. Anh không giải thích cho cô biết, nhưng anh chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi.
- Long à, từ giờ anh không được làm như thế nữa nghe chưa? Như vậy là không tôn trọng người khác, là bất lịch sự đó.
Cô không biết vì lí do gì mà Long lại hành động kì quặc như thế, nhưng với danh nghĩa là một người bạn, có phải bảo ban Long những điều cơ bản này.
- Ừm.
Long gật đầu không phải gật cho có, những điều cô dạy bảo anh đều khắc ghi trong lòng.
- À, có mang tiền không? Chúng ta cần phải mua vé mới chơi được. Tôi không mang.
Cô hỏi đến tiền, Long rút ra một xấp thẻ ngân hàng từ trong túi quần, chừng xấp xỉ mười cái thẻ ngân hàng, đủ loại thẻ, trong đó có cả thẻ đen, tự hào đưa cho cô. Cả Triệu Gia Hân lẫn người lạ đi qua nhìn thấy đều không tránh khỏi sự ngạc nhiên. Nhà có đầy đủ cơ sở vật chất nên anh thường không phải dùng tiền mua cái gì. Bình thường anh dùng tiền chỉ để mua đồ chơi nên không tốn lắm, số tiền trong tài khoản mà Cửu Châu đưa cho, gần như bao năm qua chưa vơi đi đáng kể. Nếu cô muốn, anh có thể hào phóng đưa cho cô hết.
- Cái gì đây? Anh làm cái gì vậy?
Triệu Gia Hân vội vàng vơ hết đống thẻ trong tay Long lại rồi nhanh chóng đúc vào túi quần anh. Cô chỉ cầm duy nhất một cái thẻ màu xanh, dơ lên trước mặt Long:
- Lần sau tôi hoặc ai có hỏi thì đừng lấy hết tài sản của mình ra như thế, biết chưa? Lấy một cái là đủ rồi, lấy cái này nghe chưa? Anh mang nhiều tiền như vậy nếu không cẩn thận sẽ bị kẻ gian lấy. Lòng người hiểm ác,nếu vừa rồi có ai đó xấu xa nhìn thấy rồi cướp thì coi như anh mất trắng.
Lúc quay đi cô còn lẩm bẩm:
Tưởng anh ta là trẻ con, ai ngờ lại giàu hơn mình. Lắm tiền thế không biết.
Hai người dẫn nhau đến quầy bán vé chơi trò chơi. Người bán hàng là một chị gái xinh đẹp, đoán chừng là chỉ hơn cô một hai tuổi.
- Xin chào, quý khách muốn mua vé vào trò chơi nào ạ?
Người bán hàng lịch sự, mỉm cười chuyên nghiệp hỏi cô.
- Chị cho em mua vé chơi trò tàu lượn siêu tốc đi, trò rơi tự do, đu quay sao chổi nữa. Mỗi trò đều hai vé nhé chị! À, cho em hỏi có quẹt thẻ được không ạ? Hay là phải trả tiền mặt?
- Có em. Em yên tâm đi, bên chị hỗ trợ cả quẹt thẻ ngân hàng, cả trả bằng tiền mặt.
Vừa nói, chị ta vừa đưa cho cô sáu tấm vé, sau đó lấy một chiếc máy quẹt ra.
Em để thẻ vào đây nhé!
Triệu Gia Hân gật đầu, làm theo hướng dẫn của chị ta. Trong lúc làm việc, người bán hàng kia hàn huyên:
- Nhìn em giống một tiểu thư yểu điệu mà ưa nhiều trò mạo hiểm quá nhỉ? Không bù cho chị, chẳng chơi được cái nào, nhìn là thấy sợ rồi. À, hai người đẹp đôi lắm! Có bạn trai đi cùng thì còn sợ gì nữa, đúng không?
- A! Chị hiểu lầm rồi, chúng em không phải là người yêu đâu ạ. Cậu ấy với em là bạn bình thường thôi.
Triệu Gia Hân xua xua tay, gấp gáp giải thích cho người ta hiểu. Cô không hiểu con mắt nào của chị gái xinh đẹp này lại nhìn thấy hai người họ giống người yêu. Chỉ là dắt tay nhau thôi mà. Nếu là người yêu thì gương mặt phải ngập tràn hạnh phúc chứ đâu có lạnh lùng như Long đâu.
- Vậy hả? Chị cứ tưởng là người yêu thật đó. Tại hai người đi chung trông rất là đẹp đôi. Mà không phải riêng chị đâu, chắc nhiều người cũng nghĩ vậy á. Em xem, có rất nhiều người nhìn vào các em ngưỡng mộ.
Chị đánh mắt nhìn xung quanh cô.
Triệu Gia Hân nhìn theo, mới để ý thấy hầu như những ánh mắt nhìn về phía hai người họ đều là ánh mắt thán phục. Không ai thích bị người khác nhìn chăm chăm vào cả, nhưng cũng phải chịu thôi. Ai bảo cô đi cùng một người đàn ông quá đẹp trai lại còn thân hình chuẩn như Long làm gì.
- Nhưng mà, thấy em sống tốt chị cũng yên tâm.
Dạ?
Hàng ngàn dấu chấm hỏi hiện lên, cô ngơ ngác nhìn nhân viên bán hàng như muốn xác nhận lại xem mình có phải nghe nhầm hay không. Sao tự dưng chị ta lại nói một câu lạ vậy, giống như là người quen cô vậy. Mà Triệu Gia Hân đâu có biết người này đâu.
Thấy cô hoảng hốt, người kia mới vội vàng giải thích tất cả khúc mắc trong lòng cô:
- À, em không biết chị là chuyện đương nhiên rồi, chúng ta chạm mặt lần này là lần đầu tiên. Nhưng chị lại biết em đấy, em nổi tiếng như vậy cơ mà.
Nói đến đây, Triệu Gia Hân hình như cũng lờ mờ hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
- Vậy chị là...
- Ừ, chị là fan hâm mộ của em, chị xem phim em đóng từ những ngày đầu. Nói chung là rất thích em.
Không ngờ mình đã bỏ nghề rồi mà vẫn có người nhớ đến, hai mắt Triệu Gia Hân long lanh, xúc động không nói nên lời. Người con gái kia nắm lấy tay cô rồi nói tiếp:
- Hôm nay gặp được em chị rất vui luôn. Cả đời này chị không nghĩ mình sẽ gặp được em. Em biết không, hai tuần trước báo chí rầm rộ đưa tin em giải nghệ, không biết chị buồn cỡ nào luôn. Em không trực tiếp xuất hiện khiến người làm fan như chị lo lắng không biết em gặp chuyện gì. Bây giờ thấy người thật cũng an ủi phần nào rồi, thật vui khi em vẫn còn sống tốt.
- Em xin lỗi chị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.