Chương 20: Hỗn ảo.
Yến Xào Bánh Đậu
26/09/2023
Hắn với hắn ta thật sự đã kiểm chứng lời bà lão nói, ở đây không nổi mười người còn sinh sống, ốc đảo này quả kì lạ khi mọi thứ đều tốt, chỉ có yếu tố con người khiến mọi thứ trở nên kì lạ.
Vào tạm một nhà người dân để ở qua đêm, hầu như tất cả những căn nhà khác đều bị khoá chặt cửa, có căn nhà này là mở được cửa mà họ tìm được trước đó nên vào ở tạm luôn.
Vừa mở cửa ra tiếng kẽo kẹt ken két vang lên nghe thật ảm đạm u uất lại cộng thêm bụi mù khiến hai người họ bị sặc ho lụ khụ. Căn nhà này trước là ai từng ở? Vũ Thần Trương Lăng tự hỏi trong đầu mình khi nhìn quanh một lượt.
Mạng nhện bụi phủ toàn bộ những đồ đạc trong căn nhà nhìn thật hoang sơ, tan tác. Có lẽ người ở đây đã bỏ đi rất lâu rồi, lâu đến cái độ đồ vật cũng hoá hư hương, mục nát.
Vũ Lam Trạch Văn chạm tay vào mặt bàn bên cạnh cửa, bụi dính đen xì hai đầu ngón tay của hắn ta, hắn ta nhìn Vũ Thần Trương Lăng đoạn nói: "Chỗ này thật sự không thích hợp để ở qua đêm, bụi này nếu dính lên người sẽ rất ngứa."
Hắn mở thiên nhãn nhìn một lượt quanh nhà thấy có bức tranh Vu nữ liền đến gần xem, Vu nữ trên tranh nghiêng đầu cúi nhìn mỉm cười như thẹn như thùng trên tay cầm một chiếc bình không không có gì nhưng lại đang đổ xuống.
Vũ Lam Trạch Văn thấy hắn đứng nhìn bức tranh liền lại gần hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Hắn đáp: "Tranh Vu nữ."
Hắn ta tiến lại gần hơn nhìn vào tranh Vu nữ đoạn hỏi: "Tranh này có gì mà đáng để ngươi nhìn chăm chú như vậy?"
Hắn nhìn không rời mắt đoạn đáp: "Bức tranh này không phải làm bằng giấy gỗ hay tre bình thường mà được làm từ cây dó, màu để tạc lên bức tranh này là dùng hoàn toàn từ thiên nhiên có sẵn, hoa điệp vàng, tre đốt, vỏ sò hoặc ốc, cùng rất nhiều thứ khác mà những thứ này đâu thể xuất hiện ở một nơi sa mạc cằn cỗi, cho dù chúng ta đang ở ốc đảo cũng không thể có những thứ này. Vả lại ngươi không thấy điều bất thường sao? Sao tất cả đều phủ trong bụi, nhưng bức tranh Vu nữ này lại không dính một chút bụi nào?"
Hắn ta nhìn kĩ lại tranh Vu nữ bằng thiên nhãn của bản thân mới thấy điều này quả kì lạ.
Lúc tiếng gió từ đâu rít đến, cửa lớn bỗng kẽo kẹt một thanh dài rồi đóng sập lại, âm thanh rất lớn khiến cả hai người đều phải giật mình mà quay đầu lại nhìn cánh cửa. Tranh Vu nữ cũng cùng lúc hai mắt sáng đỏ, nụ cười trên mặt Vu nữ cũng trở nên quỷ dị, chiếc bình gốm sứ trên tay Vu nữ cũng rỉ xuống là những thứ chất lỏng màu đỏ.
Hai người lùi lại khi nhìn thấy điều bất thường xảy ra trên bức tranh. Vũ Lam Trạch Văn kéo lấy Vũ Thần Trương Lăng vào gần mình rồi nói: "Đứng sát nhau, đừng để mất dấu, chúng ta lọt bẫy rồi."
Hắn nghe vậy gật đầu, từ tranh Vu nữ phát ra tiếng cười khúc khích của thiếu nữ, nhưng sau nghe thật chua xót, tiếng cười như lẫn cả những giọt nước mắt, âm thanh ảm đạm như muốn siết chặt lấy lòng người.
Bỗng có ánh đèn chiếu xuống một sân khấu nhỏ gần tranh Vu nữ, có một cái bóng thiếu nữ in trên sân khấu đung đưa khua khoắng tay cầm quạt tròn như đang làm động tác diễn kịch.
Cái bóng bắt đầu cất tiếng hát văn.
"Ai oán? ~ ai hận? ~ Thiếu nữ xuân xanh chôn mình nơi sa mạc.~"
Cái bóng lại tiếp tục đổi động tác, tiếng đàn Nguyệt vang, tiếng phách gõ rồi hát tiếp.
"Đời này ai phụ ~ ai bạc? ~ Sống một kiếp có mấy trăm năm? ~"
Tiếng phách vang rồi đến tiếng đàn Nguyệt, tiếng cảnh vang, tiếng thanh la vang, rồi đến tiếng đàn bầu vang, các nhạc cụ bắt đầu tạo thành một hợp xướng nhưng không như tiếng vui vẻ bình thường của những nhạc cụ âm hưởng vui tai này thường hay thể hiện để hát văn mà chúng mang đến sự rùng mình sởn gai ốc khi hoà tấu ra một bản ma tấu.
Cái bóng đưa chiếc quạt lên làm động tác trông ngóng rồi hát theo tiếng hoà tấu.
"Thiếu nữ ngóng trông người thương nhớ ~. Thiếu nữ ngắm trăng chờ người thương nhớ ~."
Cái bóng lại tiếp tục đổi động tác đưa quạt về lòng mình buồn rầu hát.
"Thế sao không thấy người thương nhớ? Thế sao chẳng thấy người thương nhớ?"
Tiếng cười ngân dài chua xót vang lên, cái bóng bẻ gãy chiếc quạt trên tay rồi đưa hai tay lên mặt cười, tiếng cười pha trộn với nỗi đau xé lòng, rồi dần khuỵu người cười cười biến chất thành nụ cười hắc hoá.
Cái bóng nhảy múa hát tiếp theo nhạc rằng.
"Người chẳng nhớ ta, ta lại ngóng người, người chẳng nhớ ta, ta lại mong người, người chẳng thương ta, ta lại thương người. Người cười với ta một cái, ta ngỡ đó là thương, người dịu dàng với ta, ta ngỡ đó là yêu, người giả dối nhưng ta ngỡ đó là thật. Thiếu nữ xuân xanh chôn mình nơi hoang mạc. Thiếu nữ xuân xanh chôn mình nơi hoang mạc. Kẻ nàng mong chẳng bao giờ tới. Kẻ nàng mong không vì nàng mà tới. Nàng cười ngốc ôm hết kỉ niệm hoá thành tro. Nàng cười ngốc cho rằng người sẽ vì nàng mà gom số tro ấy. Nàng thật ngốc. Nàng thật ngốc. Hahahahaha ~"
Cái bóng cười điên dại xoay tròn cười điên dại thì đột nhiên tung toé thành máu dính trên sân khấu nhỏ còn bắn về hướng hai người bọn họ, Vũ Lam Trạch Văn tạo phép chắn những thứ đó bắn về phía họ.
Cái bóng đen chui dần xuống dưới sân khấu để lại một bức hoạ Vu nữ cầm bình không đổ xuống bằng máu đỏ.
Hắn ta nhíu mày hỏi Vũ Thần Trương Lăng: "Chẳng phải Vu nữ cầu mà không được này đã được siêu độ bởi một vị phật rồi sao? Sao còn ở đây?"
Hắn không biết, hắn càng không hiểu tại sao lại vậy? Tất cả đều quá khó hiểu, sao những chuyện này lại xảy ra? Ngọn nguồn từ đâu? Có liên quan gì đến Vu nữ? Càng là sao lại muốn mượn câu chuyện của Vu nữ?
Bức tranh Vu nữ rơi xuống với hai lệ đỏ máu, hai người nhìn thấy vậy liền đề phòng nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra sau đó.
Nhưng ngay sau đó bất thình lình có một dải lụa giống với khăn bay của phi thiên quấn lấy một chân Vũ Thần Trương Lăng rồi kéo hắn đi, hắn ta thấy hắn bị kéo đi chưa kịp phản ứng chỉ biết gọi với lại hai tiếng hoảng hốt: "Trương Lăng!", may mà hắn ta tóm được một phần áo của hắn nên cả hai đều bị kéo đi.
Hai người bị kéo đi vào trong rất lâu, hầm này thật sự rất sâu, không rõ là sẽ bị kéo đi đâu.
Vũ Thần Trương Lăng cố gắng chặt đứt tấm khăn bay nhưng không thể.
Mãi sau hắn biến ra roi tiên một quật quật nát khăn bay mới có thể thoát thân không để nó kéo tiếp nữa nhưng bất thình lình sàn gỗ họ đang nằm bất ngờ sập xuống, roi tiên kéo dài bắt lấy nơi có thể nắm giữ nhưng không gian phía trên cứ như vô cùng tận không thể nắm lấy bất cứ thứ gì cố định, roi tiên cứ dài mãi dài mãi mà không thấy điểm bắt cuối cùng nó quay lại quấn tròn thành đệm đỡ lấy hai người.
Vũ Lam Trạch Văn đã sớm mở cánh ra đỡ lấy hắn trên tay rồi hạ đất, roi tiên như xấu hổ vì không thể giúp được gì, nó thu mình ngắn lại rồi tiến vào trong ống tay của hắn.
Vũ Thần Trương Lăng trên tay hắn ta nhìn quanh một lượt nhướng mắt đoạn nói: "Nơi này là vực hỗn cảnh."
Cánh áo bay bay, tiên nữ nâng trên tay bảo vật cạnh mình nghiêng mặt mỉm cười, phía mà tiên nữ đang bay đến là một toà cung điện nguy nga nhưng không thực mà hỗn ảo lẫn lộn.
Có rất nhiều cảnh vật bị hỗn ảo vào toà cung điện nguy nga này. Nhưng đánh mắt lên trên tất cả sẽ thấy mặt Vu nữ rất lớn, cơ thể đang bay, hai lòng tay đang ôm mở tất thảy mọi thứ mà ta nhìn thấy.
Gương mặt Vu nữ vẫn là đang cười, ánh mắt nhắm rất đôn hậu, những dải khăn bay đều đang ảo lượn theo gió như một bức hoạ.
Vũ Thần Trương Lăng đánh hắn ta ý bảo hắn ta thả hắn xuống đất, hắn ta liền thả người xuống đất một cách dịu dàng, hắn nói: "Vực hỗn cảnh này không phải kẻ bình thường có thể tạo lập ra được đâu, nhất là cả một hỗn vực lớn như thế này."
Vũ Thần Trương Lăng đánh mắt sang nhìn hắn ta nói tiếp: "Ngươi tốt nhất là thành thật một chút. Ngươi biết bao nhiêu về Nguyệt Thực quốc."
Hắn ta híp mắt cười nhún vai nói: "Phu nhân của ta sao lại hỏi ta điều này? Chẳng phải ngươi cũng thấy ta không biết chút gì về nơi đây sao?"
Cái điệu bộ bỡn cợt giả ngu này của hắn ta thật ngứa đòn, hắn không muốn nhịn, nắm tay đã cứng đấm hắn ta bay cái mặt giả dối đoạn nói: "Đừng tưởng ta không biết Nguyệt Thực quốc trước cũng nội phản Vũ Thần quy phục Vũ Lam. Nói thật thì ta còn tha."
Hắn ta bị đánh bay mỏ, mặt sưng phù một cục đoạn uất ức nói: "Phản thì phản, quy phục thì quy phục, chứ có phải là thông tin gì cũng sẽ nói cho bọn ta biết đâu. Phu nhân không tin phu quân của mình vậy sao?"
Hắn tức giận nói: "Im miệng! Ngươi biết gì thì nói cái đấy, nói sai một chữ ta liền đánh ngươi một cái."
Vào tạm một nhà người dân để ở qua đêm, hầu như tất cả những căn nhà khác đều bị khoá chặt cửa, có căn nhà này là mở được cửa mà họ tìm được trước đó nên vào ở tạm luôn.
Vừa mở cửa ra tiếng kẽo kẹt ken két vang lên nghe thật ảm đạm u uất lại cộng thêm bụi mù khiến hai người họ bị sặc ho lụ khụ. Căn nhà này trước là ai từng ở? Vũ Thần Trương Lăng tự hỏi trong đầu mình khi nhìn quanh một lượt.
Mạng nhện bụi phủ toàn bộ những đồ đạc trong căn nhà nhìn thật hoang sơ, tan tác. Có lẽ người ở đây đã bỏ đi rất lâu rồi, lâu đến cái độ đồ vật cũng hoá hư hương, mục nát.
Vũ Lam Trạch Văn chạm tay vào mặt bàn bên cạnh cửa, bụi dính đen xì hai đầu ngón tay của hắn ta, hắn ta nhìn Vũ Thần Trương Lăng đoạn nói: "Chỗ này thật sự không thích hợp để ở qua đêm, bụi này nếu dính lên người sẽ rất ngứa."
Hắn mở thiên nhãn nhìn một lượt quanh nhà thấy có bức tranh Vu nữ liền đến gần xem, Vu nữ trên tranh nghiêng đầu cúi nhìn mỉm cười như thẹn như thùng trên tay cầm một chiếc bình không không có gì nhưng lại đang đổ xuống.
Vũ Lam Trạch Văn thấy hắn đứng nhìn bức tranh liền lại gần hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Hắn đáp: "Tranh Vu nữ."
Hắn ta tiến lại gần hơn nhìn vào tranh Vu nữ đoạn hỏi: "Tranh này có gì mà đáng để ngươi nhìn chăm chú như vậy?"
Hắn nhìn không rời mắt đoạn đáp: "Bức tranh này không phải làm bằng giấy gỗ hay tre bình thường mà được làm từ cây dó, màu để tạc lên bức tranh này là dùng hoàn toàn từ thiên nhiên có sẵn, hoa điệp vàng, tre đốt, vỏ sò hoặc ốc, cùng rất nhiều thứ khác mà những thứ này đâu thể xuất hiện ở một nơi sa mạc cằn cỗi, cho dù chúng ta đang ở ốc đảo cũng không thể có những thứ này. Vả lại ngươi không thấy điều bất thường sao? Sao tất cả đều phủ trong bụi, nhưng bức tranh Vu nữ này lại không dính một chút bụi nào?"
Hắn ta nhìn kĩ lại tranh Vu nữ bằng thiên nhãn của bản thân mới thấy điều này quả kì lạ.
Lúc tiếng gió từ đâu rít đến, cửa lớn bỗng kẽo kẹt một thanh dài rồi đóng sập lại, âm thanh rất lớn khiến cả hai người đều phải giật mình mà quay đầu lại nhìn cánh cửa. Tranh Vu nữ cũng cùng lúc hai mắt sáng đỏ, nụ cười trên mặt Vu nữ cũng trở nên quỷ dị, chiếc bình gốm sứ trên tay Vu nữ cũng rỉ xuống là những thứ chất lỏng màu đỏ.
Hai người lùi lại khi nhìn thấy điều bất thường xảy ra trên bức tranh. Vũ Lam Trạch Văn kéo lấy Vũ Thần Trương Lăng vào gần mình rồi nói: "Đứng sát nhau, đừng để mất dấu, chúng ta lọt bẫy rồi."
Hắn nghe vậy gật đầu, từ tranh Vu nữ phát ra tiếng cười khúc khích của thiếu nữ, nhưng sau nghe thật chua xót, tiếng cười như lẫn cả những giọt nước mắt, âm thanh ảm đạm như muốn siết chặt lấy lòng người.
Bỗng có ánh đèn chiếu xuống một sân khấu nhỏ gần tranh Vu nữ, có một cái bóng thiếu nữ in trên sân khấu đung đưa khua khoắng tay cầm quạt tròn như đang làm động tác diễn kịch.
Cái bóng bắt đầu cất tiếng hát văn.
"Ai oán? ~ ai hận? ~ Thiếu nữ xuân xanh chôn mình nơi sa mạc.~"
Cái bóng lại tiếp tục đổi động tác, tiếng đàn Nguyệt vang, tiếng phách gõ rồi hát tiếp.
"Đời này ai phụ ~ ai bạc? ~ Sống một kiếp có mấy trăm năm? ~"
Tiếng phách vang rồi đến tiếng đàn Nguyệt, tiếng cảnh vang, tiếng thanh la vang, rồi đến tiếng đàn bầu vang, các nhạc cụ bắt đầu tạo thành một hợp xướng nhưng không như tiếng vui vẻ bình thường của những nhạc cụ âm hưởng vui tai này thường hay thể hiện để hát văn mà chúng mang đến sự rùng mình sởn gai ốc khi hoà tấu ra một bản ma tấu.
Cái bóng đưa chiếc quạt lên làm động tác trông ngóng rồi hát theo tiếng hoà tấu.
"Thiếu nữ ngóng trông người thương nhớ ~. Thiếu nữ ngắm trăng chờ người thương nhớ ~."
Cái bóng lại tiếp tục đổi động tác đưa quạt về lòng mình buồn rầu hát.
"Thế sao không thấy người thương nhớ? Thế sao chẳng thấy người thương nhớ?"
Tiếng cười ngân dài chua xót vang lên, cái bóng bẻ gãy chiếc quạt trên tay rồi đưa hai tay lên mặt cười, tiếng cười pha trộn với nỗi đau xé lòng, rồi dần khuỵu người cười cười biến chất thành nụ cười hắc hoá.
Cái bóng nhảy múa hát tiếp theo nhạc rằng.
"Người chẳng nhớ ta, ta lại ngóng người, người chẳng nhớ ta, ta lại mong người, người chẳng thương ta, ta lại thương người. Người cười với ta một cái, ta ngỡ đó là thương, người dịu dàng với ta, ta ngỡ đó là yêu, người giả dối nhưng ta ngỡ đó là thật. Thiếu nữ xuân xanh chôn mình nơi hoang mạc. Thiếu nữ xuân xanh chôn mình nơi hoang mạc. Kẻ nàng mong chẳng bao giờ tới. Kẻ nàng mong không vì nàng mà tới. Nàng cười ngốc ôm hết kỉ niệm hoá thành tro. Nàng cười ngốc cho rằng người sẽ vì nàng mà gom số tro ấy. Nàng thật ngốc. Nàng thật ngốc. Hahahahaha ~"
Cái bóng cười điên dại xoay tròn cười điên dại thì đột nhiên tung toé thành máu dính trên sân khấu nhỏ còn bắn về hướng hai người bọn họ, Vũ Lam Trạch Văn tạo phép chắn những thứ đó bắn về phía họ.
Cái bóng đen chui dần xuống dưới sân khấu để lại một bức hoạ Vu nữ cầm bình không đổ xuống bằng máu đỏ.
Hắn ta nhíu mày hỏi Vũ Thần Trương Lăng: "Chẳng phải Vu nữ cầu mà không được này đã được siêu độ bởi một vị phật rồi sao? Sao còn ở đây?"
Hắn không biết, hắn càng không hiểu tại sao lại vậy? Tất cả đều quá khó hiểu, sao những chuyện này lại xảy ra? Ngọn nguồn từ đâu? Có liên quan gì đến Vu nữ? Càng là sao lại muốn mượn câu chuyện của Vu nữ?
Bức tranh Vu nữ rơi xuống với hai lệ đỏ máu, hai người nhìn thấy vậy liền đề phòng nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra sau đó.
Nhưng ngay sau đó bất thình lình có một dải lụa giống với khăn bay của phi thiên quấn lấy một chân Vũ Thần Trương Lăng rồi kéo hắn đi, hắn ta thấy hắn bị kéo đi chưa kịp phản ứng chỉ biết gọi với lại hai tiếng hoảng hốt: "Trương Lăng!", may mà hắn ta tóm được một phần áo của hắn nên cả hai đều bị kéo đi.
Hai người bị kéo đi vào trong rất lâu, hầm này thật sự rất sâu, không rõ là sẽ bị kéo đi đâu.
Vũ Thần Trương Lăng cố gắng chặt đứt tấm khăn bay nhưng không thể.
Mãi sau hắn biến ra roi tiên một quật quật nát khăn bay mới có thể thoát thân không để nó kéo tiếp nữa nhưng bất thình lình sàn gỗ họ đang nằm bất ngờ sập xuống, roi tiên kéo dài bắt lấy nơi có thể nắm giữ nhưng không gian phía trên cứ như vô cùng tận không thể nắm lấy bất cứ thứ gì cố định, roi tiên cứ dài mãi dài mãi mà không thấy điểm bắt cuối cùng nó quay lại quấn tròn thành đệm đỡ lấy hai người.
Vũ Lam Trạch Văn đã sớm mở cánh ra đỡ lấy hắn trên tay rồi hạ đất, roi tiên như xấu hổ vì không thể giúp được gì, nó thu mình ngắn lại rồi tiến vào trong ống tay của hắn.
Vũ Thần Trương Lăng trên tay hắn ta nhìn quanh một lượt nhướng mắt đoạn nói: "Nơi này là vực hỗn cảnh."
Cánh áo bay bay, tiên nữ nâng trên tay bảo vật cạnh mình nghiêng mặt mỉm cười, phía mà tiên nữ đang bay đến là một toà cung điện nguy nga nhưng không thực mà hỗn ảo lẫn lộn.
Có rất nhiều cảnh vật bị hỗn ảo vào toà cung điện nguy nga này. Nhưng đánh mắt lên trên tất cả sẽ thấy mặt Vu nữ rất lớn, cơ thể đang bay, hai lòng tay đang ôm mở tất thảy mọi thứ mà ta nhìn thấy.
Gương mặt Vu nữ vẫn là đang cười, ánh mắt nhắm rất đôn hậu, những dải khăn bay đều đang ảo lượn theo gió như một bức hoạ.
Vũ Thần Trương Lăng đánh hắn ta ý bảo hắn ta thả hắn xuống đất, hắn ta liền thả người xuống đất một cách dịu dàng, hắn nói: "Vực hỗn cảnh này không phải kẻ bình thường có thể tạo lập ra được đâu, nhất là cả một hỗn vực lớn như thế này."
Vũ Thần Trương Lăng đánh mắt sang nhìn hắn ta nói tiếp: "Ngươi tốt nhất là thành thật một chút. Ngươi biết bao nhiêu về Nguyệt Thực quốc."
Hắn ta híp mắt cười nhún vai nói: "Phu nhân của ta sao lại hỏi ta điều này? Chẳng phải ngươi cũng thấy ta không biết chút gì về nơi đây sao?"
Cái điệu bộ bỡn cợt giả ngu này của hắn ta thật ngứa đòn, hắn không muốn nhịn, nắm tay đã cứng đấm hắn ta bay cái mặt giả dối đoạn nói: "Đừng tưởng ta không biết Nguyệt Thực quốc trước cũng nội phản Vũ Thần quy phục Vũ Lam. Nói thật thì ta còn tha."
Hắn ta bị đánh bay mỏ, mặt sưng phù một cục đoạn uất ức nói: "Phản thì phản, quy phục thì quy phục, chứ có phải là thông tin gì cũng sẽ nói cho bọn ta biết đâu. Phu nhân không tin phu quân của mình vậy sao?"
Hắn tức giận nói: "Im miệng! Ngươi biết gì thì nói cái đấy, nói sai một chữ ta liền đánh ngươi một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.