Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
Chương 59: Bóng Đen Dưới Chân Giường
Louley Andre
31/08/2023
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 59_Bóng đen dưới chân giường_
"Lâm An, em sao vậy? Ý em là loại thịt gì cơ?" Vũ Khôi Nguyên vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy Lâm An suy sụp như vậy, anh ngồi xuống cố an ủi cô.
Lúc này Lâm An dần lấy lại được lí trí, cô nhất định không được nói chuyện này với mọi người, nếu không mọi người cũng sẽ có cảm giác giống như cô. Cô không muốn như vậy! Vì thế nên Lâm An đành phải lấy đại một lí do.
"Thịt thối...chúng ta ăn phải thịt thối rồi, vừa rồi em còn thấy dòi bọ nằm trong thịt nữa."
Vũ Khôi Nguyên nghe được lời nay thì có phần không tin lắm, dù ăn phải thịt thối thì cùng lắm con người ta chỉ cảm thấy kinh tởm chứ không đến mức suy sụp như Lâm An nhưng nếu cô không muốn nói thì anh đành tôn trọng cô vậy.
"Anh mau đi nói với mọi người đi...đừng để mọi người tiếp tục ăn nữa."
Vũ Khôi Nguyên không muốn để Lâm An ở lại đây một mình chút nào, trông cô không ổn tí nào cả.
"Em ở lại đây một mình được chứ? Trông em không ổn tí nào, không bằng để tôi đưa em đi về phòng trước."
Đáng ngạc nhiên là Lâm An gạt phăng bàn tay của Vũ Khôi Nguyên đang chuẩn bị đặt lên người mình ra, mắt cô đỏ bừng.
"Tôi đã bảo là anh mau đi nhắc bọn họ cơ mà! Mau đi ra ngoài!"
Sau khi đuổi được Vũ Khôi Nguyên ra ngoài, Lâm An lấy lại bình tĩnh mở điện thoại ra tra thông tin và quả nhiên cô nhớ không lầm.
"Ha, rốt cuộc chuyến đi chơi này bị sao vậy? Xui đến thế là cùng." Lâm An vò tóc nhìn bộ dạng thảm hại của mình trong gương.
...----------------...
Sau khi tất cả mọi người giải tán để đi về phòng, Lâm An quyết định kiểm chứng suy đoán của mình. Cô dặn Vũ Khôi Nguyên đi về phòng trước rồi tự mình đi đến phòng bếp.
Đến nơi quả nhiên cô không còn nhìn thấy vết máu nữa. Kỳ lạ là nơi đây hoàn toàn không có nổi một âm thanh mặc dù vẫn chưa đến giờ phòng bếp được nghỉ việc.
Lâm An cố giữ bình tĩnh lén đi đến gần cánh cửa trước mắt, trái tim cô bây giờ không thể ngừng đập nhanh. Cảm giác nguy hiểm dường như đang đến gần. Nhưng thật kỳ lạ là khi Lâm An đưa mắt vào trong do thám tình hình thì hoàn toàn không thấy gì, ngay cả một bóng người cũng không có.
Cô cố lấy hết can đảm bước vào bên trong tìm ra chân tướng sự thật, mong là mọi thứ không phải như cô nghĩ.
Việc đầu tiên sau khi Lâm An bước vào trong phòng bếp là kiểm tra từng ngóc ngách bên trong xem có ai không. Trong quá trình cô đi kiểm tra, một thứ đáng sợ đập thẳng vào mắt cô.
Chiếc đầu của Long Nhật vậy mà lại nằm chiễm chệ bên trong một chiếc thùng trắng. Khuôn mặt của ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi, hai mắt ông ta trợn trừng thậm chí miệng còn đang há to khiến người nhìn càng thêm kinh hãi, có vẻ trước khi chết ông ta đã gặp thứ gì vô cùng đáng sợ.
Lúc này Lâm An chỉ muốn hét lên, nỗi sợ hãi lấn át khiến cô ngã quỵ, tuy nhiên cô vẫn phải nén không cho mình phát ra tiếng động vì kẻ man rợ đó có thể vẫn còn ở quanh đây.
Lâm An vội vàng chạy về để tránh đụng mặt tên sát nhân đáng ghê tởm kia, nếu ở đây thêm chút nữa không biết cô còn giữ nổi cái mạng nhỏ của mình không nữa.
"Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra vậy. Cầu trời cho tên sát nhân đó không giết tất cả mọi người."
Vừa chạy đến phòng, Lâm An đã gục ngã trước cửa. Cô thật sự vô cùng muốn thoát khỏi nơi này nhưng đang ở giữa biển thì lấy đâu ra đường thoát cơ chứ, không lẽ cô còn phải nhảy xuống biển hay sao? Cô sợ chứ đâu có ngu.
"Rốt cuộc phải làm sao đây? Đúng rồi, trên thuyền có một tên sát nhân nhưng chắc chắn không phải ai ở đây cũng vậy, mình lo sợ cái gì cơ chứ. Biết đâu mai mọi chuyện vẫn bình thường thì sao. Dù thế nào mình cũng không thể để mọi người hoảng sợ được." Lâm An tự lừa mình dối người rồi bước vào phòng mà hoàn toàn không biết rằng có một bóng người đã lặng lẽ đi theo cô từ nãy đến giờ.
Vừa bước vào phòng, Lâm An đã thấy Vũ Khôi Nguyên đang ngồi đọc sách ở góc phòng. Vừa nhìn thấy anh, cơ thể Lâm An lập tức ấm áp trở lại.
"Phù, ở bên ngoài đúng là lạnh thật mà." Lâm An cảm thán. Có vẻ vì quá sợ hãi nên Lâm An hoàn toàn không cản nhận nổi nhiệt độ bình thường nữa.
Vũ Khôi Nguyên nghe được lời này thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, bây giờ là cuối tháng hè thì lấy đâu ra mà lạnh cơ chứ? Rõ ràng anh đang ngồi trong phòng điều hòa còn cảm thấy nóng nữa là.
Vì Lâm An giờ đây đã đi tắm nên Vũ Khôi Nguyên không có cơ hội hỏi lại cô, anh nghĩ có lẽ cô đã sốt rồi, nếu không tại sao cô lại cảm thấy lạnh được.
Vì tò mò không biết ở bên ngoài có lạnh không nên Vũ Khôi Nguyên ra ngoài xem thử, kết quả bên ngoài nóng gần chết khiến Vũ Khôi Nguyên tí thì bị sốc nhiệt.
Đang cảm thấy uể oải vì nhiệt độ bên ngoài thì không biết một cô nàng nóng bỏng ăn mặc thiếu vải từ đâu bước đến.
"Chào mỹ nam, liệu em có thể làm quen với anh không?" Mỹ nữ thiếu vải thả một nụ hôn gió vào không trung.
Người phụ nữ đứng trước mặt Vũ Khôi Nguyên giờ đây vô cùng nóng bỏng, cô có nước da màu bánh mật và nét đẹp phương Tây quyến rũ. Nếu ở đây là một người đàn ông khác thì có lẽ người đó sẽ không chút ngần ngại mà có một đêm nóng bỏng với cô nàng.
Vũ Khôi Nguyên thấy cô nàng ưỡn ẹo trước mặt mình thì lập tức nhìn cô nàng bằng ánh mắt ghê tởm khiến cô nàng tức giận. Không hiểu nổi tên này bị làm sao nữa, đúng là không có mắt nhìn mà.
Chưa kịp để cô nàng cảm ràm, cánh cửa trước mặt đã đóng sập lại làm cô ta điếng người. Điều cô ta không ngờ tới lại là Lâm An đã đứng phía sau không biết từ lúc nào chính là người đã đóng cửa.
"Anh đứng đấy dây dưa với cô ta làm gì, không phải là đóng sập cửa vào là xong hay sao?" Lâm An nhìn chằm chằm vào Vũ Khôi Nguyên khiến anh đổ mồ hôi hột.
"Ừm, chúng ta mau đi ngủ thôi." Vũ Khôi Nguyên đẩy Lâm An vào trong phòng để tránh phát sinh ra chuyện không hay.
Dù đánh trống lảng nhưng Vũ Khôi Nguyên vẫn không quên lo lắng cho sức khoẻ của bạn gái, anh lập tức đưa tay lên vuốt tóc rồi kiểm tra nhiệt độ của cô, thật may là cô hoàn toàn không có chuyện gì.
"Làm gì có chuyện đang bình thường mà em tự dưng phát sốt cơ chứ. Anh lo lắng nhiều quá rồi." Lâm An cầm lấy cánh tay đang đặt trên trán mình rồi hôn lên nó một cái, thật vui vì bên cạnh cô vẫn còn một anh người yêu ấm áp.
...----------------...
Cứ nghĩ rằng gặp chuyện đáng sợ như thế thì Lâm An sẽ không thể ngủ ngon được nhưng thật kỳ lạ là tối nay cô ngủ thật sự sâu giấc, có điều trong lúc mơ hồ Lâm An bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở dưới chân giường nhìn mình chằm chằm. Trong lúc mê man cô chỉ nghĩ đấy là một giấc mơ, nhưng sự thật có phải là như vậy không thì lại là chuyện khác. Không chỉ thế mà cô còn cảm nhận được từng đợt hơi lạnh đột nhiên ập tới như có một hồn ma đang thật sự nhìn chằm chằm cô dưới chân giường vậy. Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ.
"Lâm An, em sao vậy? Ý em là loại thịt gì cơ?" Vũ Khôi Nguyên vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy Lâm An suy sụp như vậy, anh ngồi xuống cố an ủi cô.
Lúc này Lâm An dần lấy lại được lí trí, cô nhất định không được nói chuyện này với mọi người, nếu không mọi người cũng sẽ có cảm giác giống như cô. Cô không muốn như vậy! Vì thế nên Lâm An đành phải lấy đại một lí do.
"Thịt thối...chúng ta ăn phải thịt thối rồi, vừa rồi em còn thấy dòi bọ nằm trong thịt nữa."
Vũ Khôi Nguyên nghe được lời nay thì có phần không tin lắm, dù ăn phải thịt thối thì cùng lắm con người ta chỉ cảm thấy kinh tởm chứ không đến mức suy sụp như Lâm An nhưng nếu cô không muốn nói thì anh đành tôn trọng cô vậy.
"Anh mau đi nói với mọi người đi...đừng để mọi người tiếp tục ăn nữa."
Vũ Khôi Nguyên không muốn để Lâm An ở lại đây một mình chút nào, trông cô không ổn tí nào cả.
"Em ở lại đây một mình được chứ? Trông em không ổn tí nào, không bằng để tôi đưa em đi về phòng trước."
Đáng ngạc nhiên là Lâm An gạt phăng bàn tay của Vũ Khôi Nguyên đang chuẩn bị đặt lên người mình ra, mắt cô đỏ bừng.
"Tôi đã bảo là anh mau đi nhắc bọn họ cơ mà! Mau đi ra ngoài!"
Sau khi đuổi được Vũ Khôi Nguyên ra ngoài, Lâm An lấy lại bình tĩnh mở điện thoại ra tra thông tin và quả nhiên cô nhớ không lầm.
"Ha, rốt cuộc chuyến đi chơi này bị sao vậy? Xui đến thế là cùng." Lâm An vò tóc nhìn bộ dạng thảm hại của mình trong gương.
...----------------...
Sau khi tất cả mọi người giải tán để đi về phòng, Lâm An quyết định kiểm chứng suy đoán của mình. Cô dặn Vũ Khôi Nguyên đi về phòng trước rồi tự mình đi đến phòng bếp.
Đến nơi quả nhiên cô không còn nhìn thấy vết máu nữa. Kỳ lạ là nơi đây hoàn toàn không có nổi một âm thanh mặc dù vẫn chưa đến giờ phòng bếp được nghỉ việc.
Lâm An cố giữ bình tĩnh lén đi đến gần cánh cửa trước mắt, trái tim cô bây giờ không thể ngừng đập nhanh. Cảm giác nguy hiểm dường như đang đến gần. Nhưng thật kỳ lạ là khi Lâm An đưa mắt vào trong do thám tình hình thì hoàn toàn không thấy gì, ngay cả một bóng người cũng không có.
Cô cố lấy hết can đảm bước vào bên trong tìm ra chân tướng sự thật, mong là mọi thứ không phải như cô nghĩ.
Việc đầu tiên sau khi Lâm An bước vào trong phòng bếp là kiểm tra từng ngóc ngách bên trong xem có ai không. Trong quá trình cô đi kiểm tra, một thứ đáng sợ đập thẳng vào mắt cô.
Chiếc đầu của Long Nhật vậy mà lại nằm chiễm chệ bên trong một chiếc thùng trắng. Khuôn mặt của ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi, hai mắt ông ta trợn trừng thậm chí miệng còn đang há to khiến người nhìn càng thêm kinh hãi, có vẻ trước khi chết ông ta đã gặp thứ gì vô cùng đáng sợ.
Lúc này Lâm An chỉ muốn hét lên, nỗi sợ hãi lấn át khiến cô ngã quỵ, tuy nhiên cô vẫn phải nén không cho mình phát ra tiếng động vì kẻ man rợ đó có thể vẫn còn ở quanh đây.
Lâm An vội vàng chạy về để tránh đụng mặt tên sát nhân đáng ghê tởm kia, nếu ở đây thêm chút nữa không biết cô còn giữ nổi cái mạng nhỏ của mình không nữa.
"Chết tiệt, chuyện gì đã xảy ra vậy. Cầu trời cho tên sát nhân đó không giết tất cả mọi người."
Vừa chạy đến phòng, Lâm An đã gục ngã trước cửa. Cô thật sự vô cùng muốn thoát khỏi nơi này nhưng đang ở giữa biển thì lấy đâu ra đường thoát cơ chứ, không lẽ cô còn phải nhảy xuống biển hay sao? Cô sợ chứ đâu có ngu.
"Rốt cuộc phải làm sao đây? Đúng rồi, trên thuyền có một tên sát nhân nhưng chắc chắn không phải ai ở đây cũng vậy, mình lo sợ cái gì cơ chứ. Biết đâu mai mọi chuyện vẫn bình thường thì sao. Dù thế nào mình cũng không thể để mọi người hoảng sợ được." Lâm An tự lừa mình dối người rồi bước vào phòng mà hoàn toàn không biết rằng có một bóng người đã lặng lẽ đi theo cô từ nãy đến giờ.
Vừa bước vào phòng, Lâm An đã thấy Vũ Khôi Nguyên đang ngồi đọc sách ở góc phòng. Vừa nhìn thấy anh, cơ thể Lâm An lập tức ấm áp trở lại.
"Phù, ở bên ngoài đúng là lạnh thật mà." Lâm An cảm thán. Có vẻ vì quá sợ hãi nên Lâm An hoàn toàn không cản nhận nổi nhiệt độ bình thường nữa.
Vũ Khôi Nguyên nghe được lời này thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, bây giờ là cuối tháng hè thì lấy đâu ra mà lạnh cơ chứ? Rõ ràng anh đang ngồi trong phòng điều hòa còn cảm thấy nóng nữa là.
Vì Lâm An giờ đây đã đi tắm nên Vũ Khôi Nguyên không có cơ hội hỏi lại cô, anh nghĩ có lẽ cô đã sốt rồi, nếu không tại sao cô lại cảm thấy lạnh được.
Vì tò mò không biết ở bên ngoài có lạnh không nên Vũ Khôi Nguyên ra ngoài xem thử, kết quả bên ngoài nóng gần chết khiến Vũ Khôi Nguyên tí thì bị sốc nhiệt.
Đang cảm thấy uể oải vì nhiệt độ bên ngoài thì không biết một cô nàng nóng bỏng ăn mặc thiếu vải từ đâu bước đến.
"Chào mỹ nam, liệu em có thể làm quen với anh không?" Mỹ nữ thiếu vải thả một nụ hôn gió vào không trung.
Người phụ nữ đứng trước mặt Vũ Khôi Nguyên giờ đây vô cùng nóng bỏng, cô có nước da màu bánh mật và nét đẹp phương Tây quyến rũ. Nếu ở đây là một người đàn ông khác thì có lẽ người đó sẽ không chút ngần ngại mà có một đêm nóng bỏng với cô nàng.
Vũ Khôi Nguyên thấy cô nàng ưỡn ẹo trước mặt mình thì lập tức nhìn cô nàng bằng ánh mắt ghê tởm khiến cô nàng tức giận. Không hiểu nổi tên này bị làm sao nữa, đúng là không có mắt nhìn mà.
Chưa kịp để cô nàng cảm ràm, cánh cửa trước mặt đã đóng sập lại làm cô ta điếng người. Điều cô ta không ngờ tới lại là Lâm An đã đứng phía sau không biết từ lúc nào chính là người đã đóng cửa.
"Anh đứng đấy dây dưa với cô ta làm gì, không phải là đóng sập cửa vào là xong hay sao?" Lâm An nhìn chằm chằm vào Vũ Khôi Nguyên khiến anh đổ mồ hôi hột.
"Ừm, chúng ta mau đi ngủ thôi." Vũ Khôi Nguyên đẩy Lâm An vào trong phòng để tránh phát sinh ra chuyện không hay.
Dù đánh trống lảng nhưng Vũ Khôi Nguyên vẫn không quên lo lắng cho sức khoẻ của bạn gái, anh lập tức đưa tay lên vuốt tóc rồi kiểm tra nhiệt độ của cô, thật may là cô hoàn toàn không có chuyện gì.
"Làm gì có chuyện đang bình thường mà em tự dưng phát sốt cơ chứ. Anh lo lắng nhiều quá rồi." Lâm An cầm lấy cánh tay đang đặt trên trán mình rồi hôn lên nó một cái, thật vui vì bên cạnh cô vẫn còn một anh người yêu ấm áp.
...----------------...
Cứ nghĩ rằng gặp chuyện đáng sợ như thế thì Lâm An sẽ không thể ngủ ngon được nhưng thật kỳ lạ là tối nay cô ngủ thật sự sâu giấc, có điều trong lúc mơ hồ Lâm An bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở dưới chân giường nhìn mình chằm chằm. Trong lúc mê man cô chỉ nghĩ đấy là một giấc mơ, nhưng sự thật có phải là như vậy không thì lại là chuyện khác. Không chỉ thế mà cô còn cảm nhận được từng đợt hơi lạnh đột nhiên ập tới như có một hồn ma đang thật sự nhìn chằm chằm cô dưới chân giường vậy. Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.