Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
Chương 76: Nỗi Nhớ Của Lam Ly
Louley Andre
01/09/2023
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 69_: Nỗi nhớ của Lam Ly_
Trong lúc Tô Thanh Hồng và Cảnh Bạch đang ôm nhau rơi những dòng nước mắt hạnh phúc thì Làm Ly lại đứng trong nhìn ngắm thành phố tấp nập từ cửa kính trong suốt trong phòng khách sạn của mình. Gương mặt chẳng có lấy một niềm vui nào.
Lam Ly lại nhớ Hà Thiên rồi…
Trong cái thành phố tấp nập này, đâu đâu cũng là hình bóng của Hà Thiên. Nơi này chôn rất nhiều kỉ niệm của Lam Ly và Hà Thiên.
Những quán ăn vặt bên đường, những cung đường quen thuộc mà hôm nào cô và Hà Thiên cũng cùng đi học và về nhà.
Lam Ly đưa mắt nhìn ra trung tâm của công viên gần hồ, chỗ đó lúc nào cũng chật kín người nhỉ?
Nhìn thành phố đầy nhộn nhịp này. Tim cô càng ngày càng đau hơn. Cái cảm giác nhớ nhung một người đến bất lực này, cô ghét nó.
Tại sao cô không thể quên được Hà Thiên chứ?!
"..." Lam Ly hít một hơi thật sâu rồi thở ra đầy mệt mỏi.
Pháo hoa bắt đầu bắn lên trời và thắp sáng bầu trời đen kia. Lấp lánh và đẹp đến đau lòng.
Lam Ly ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời, nhớ Hà Thiên đến phát điên. "Tại sao...tôi không thể quên được em chứ?"
Cô nghẹn giọng nói một cách đầy bất lực. Khuỵu xuống đất, nước mắt cứ rơi tí tách xuống sàn. Từ bao giờ mà Lam Ly cô lại lụy tình đến thế?
Đâu đâu cũng là hình bóng của Hà Thiên, từ con đường cho tới góc phố. Nơi nào cũng ngập tràn hình bóng người cô thương năm đó.
Cuốn Nhật ký mà hai người cùng nhau ghi khi còn bên nhau. Đến giờ, chỉ còn mình Lam Ly viết tiếp. Cảnh còn, nhưng hai người năm đó nắm tay nhau hứa đủ điều trên đời bây giờ chỉ còn một người.
Một người cô đơn, nhớ nửa còn lại đến đau lòng. Lam Ly cứ viết vào nhật kí khi cô nhớ Hà Thiên.
"Ngày 3 tháng 2 - Tôi lại nhớ em rồi, nhớ em đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi bản thân nhớ em bao nhiêu nữa..."
"Ngày 14 tháng 2 - Tôi mua socola mà em thích đó. Hà Thiên, tôi, lại nhớ em rồi..."
"Ngày 20 tháng 5 - Hôm nay, tôi đến phòng vẽ tranh mà hồi đó tôi với em hay hẹn học ở đó. Căn phòng hơi bụi do lâu ngày chưa dọn dẹp. Nhưng tôi đã dọn sạch sẽ rồi đó. Tôi, nhớ em."
"Ngày 7 tháng 7 - Tôi mơ thấy em đó, em bảo là em sẽ cưới tôi. Và điều đó trở thành sự thật, nhưng khi tôi tỉnh giấc....em biến mất theo giấc mơ của tôi rồi."
"Ngày 8 tháng 8 - Hà Thiên, tôi đã đến nơi mà lần đầu tiên tôi dẫn em tới đó."
....
Lam Ly thẫn thờ nhìn pháo hoa bắn hết rồi chán nản quay người về giường. Nằm xuống đầy mệt mỏi. Nước mắt cứ chảy mãi.
Lam Ly không thể kiềm chế được nước mắt của mình nữa. Cô cứ khóc như vậy.
Có một hôm đi dạo trên phố. Cô thấy Hà Thiên đang đi cùng đối tượng xem mắt bên kia đường, gương mặt cô trông rất vui vẻ hạnh phúc.
Lam Ly đứng nhìn bóng lưng Hà Thiên, nhìn cho đến khi Hà Thiên đi xa vẫn không rời mắt.
Trong lòng cô như có hàng vạn chiếc kim đâm chọc không ngừng nghỉ. Nhưng nhìn thấy Hà Thiên vui vẻ như thế, cô chỉ biết im lặng.
"Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi...." Lam Ly nói với chính mình.
***
Lam Ly vẫn còn nhớ, bóng lưng đó. Bóng lưng mà khiến cho học sinh chuyên Xã Hội như cô cố chấp chuyển qua học khối Tự Nhiên.
Bởi vì Hà Thiên học ở khối đó, hàng ngày, lúc nào cô cũng ngắm nhìn Hà Thiên từ xa. Dù cho là khi ở trong đám đông, cô vẫn có thể tìm thấy Hà Thiên.
Sức mạnh của việc thích thầm một ai đó thật kì diệu...
Nhưng Lam Ly rất nhát gan, không có cần đảm bắt chuyện làm quen với Hà Thiên. Cho đến một ngày, Hà Thiên chủ động bắt chuyện với cô lần đầu tiên.
Hôm đó, trời mưa rất to, Lam Ly đã quên mất ô ở nhà. Cô đành đứng trước của lớp đợi mưa tạnh.
Hà Thiên thấy thế liền ra bắt chuyện với cô. "Lam Ly, cậu không mang ô hả?"
Lam Ly giật mình, trái tim bắt đầu loạn nhịp, ấp úng nói không lên lời. "K-Không mang..."
Tâm trí của Lam Ly bây giờ đang rối như tơ vò. Tưởng tượng đủ loại viễn cảnh khác nhau về cô và Hà Thiên.
Hà Thiên sau đó cho cô đi ké ô của mình.
Lam Ly cầm ô che cho Hà Thiên nhiều hơn, vai áo còn lại của cô bị ướt hết.
"Lam Ly, cậu cũng che cho bản thân đi chứ?" Hà Thiên để ý nên nói.
"Không cần đâu, ướt có tí thôi mà..." Lam Ly ngượng ngùng nói.
Hà Thiên bật cười, làm tim của Lam Ly như muốn bay ra ngoài vậy.
....
Kể từ lần gặp hôm đó, Hà Thiên và Lam Ly đã thân thiết hơn một chút.
Lam Ly cũng nhận ra, Hà Thiên không hề có nhiều bạn lắm. Cô ấy cứ cô đơn một mình suốt thôi, đa số thời gian Hà Thiên sẽ ở trong lớp, cắm đầu vào học.
Hà Thiên cũng không nhớ nổi ngày sinh nhật của bản thân mình. Lam Ly nhìn Hà Thiên chăm chỉ như vậy, cũng rất đau lòng.
Lam Ly nhìn Hà Thiên rồi gợi ý "Hà Thiên, hay cuối tuần này tớ dẫn cậu đi chơi nhé?"
Hà Thiên nhìn cô rồi trầm ngâm "Hmm...cũng được."
....
Đúng như lời cô nói, Lam Ly dẫn Hà Thiên đi dạo phố vào cuối tuần.
Dẫn Hà Thiên đi thử đủ mọi món ăn vặt trên đường, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Hà Thiên về đủ thứ trên đường, Lam Ly thấy Hà Thiên đáng yêu hết sức.
"Hà Thiên, cậu chưa đi dạo phố như thế này bao giờ sao?" Lam Ly hỏi.
Hà Thiên nhìn Lam Ly rồi đáp "Tớ đa số toàn phải ở nhà học thôi, mẹ tớ bảo học nhiều thì mới giỏi được."
Lam Ly nhìn cô, rồi lại đau lòng.
Thảo nào Hà Thiên lại cảm thấy tò mò và vui vẻ trước những thứ nhỏ nhặt trên phố như thế.
Lam Ly tự nhủ trong lòng phải đối xử với Hà Thiên tốt hơn nữa.
Hai người đi đâu cũng như hình với bóng, Hà Thiên và Lam Ly cùng đăng kí vào câu lạc bộ Mỹ thuật. Lam Ly nghe nói vẽ tranh có thể khiến người ta thư giãn và thoải mái.
Hà Thiên vẽ rất đẹp, Lam Ly chỉ ngồi ngắm Hà Thiên vẽ tranh thôi. Đôi mắt cô ấy long lanh theo từng đường vẽ.
Dáng vẻ chăm chỉ đó của Hà Thiên khiến cho Lam Ly phải say đắm không thôi. Từng cử chỉ của Hà Thiên đều thật dịu dàng và tao nhã.
Cô cười rồi vén mấy sợi tóc trên mặt Hà Thiên "Cậu, đẹp thật đó..."
Cử chỉ này của Lam Ly khiến trong lòng của Hà Thiên có chút bối rối. Tim cô cứ đập thình thịch mãi thôi.
Hà Thiên nhìn bức tranh vẫn còn chưa phác thảo xong của Lam Ly. Tò mò hỏi cô "Cậu đang vẽ gì thế?"
Lam Ly nhìn bức tranh của mình và trầm ngâm. "Tớ, đang vẽ nàng thơ của tớ đó."
Lam Ly lại bắt đầu cầm bút lên. Vẽ vài đường tiếp theo, Lam Ly trầm ngâm nhìn bức tranh của mình và suy nghĩ thật lâu.
Hà Thiên nhìn biểu cảm đó của Lam Ly, bật cười "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Lam Ly nhìn Hà Thiên rồi đôi mắt sáng lên "Tớ nghĩ ra rồi!"
Hà Thiên nhìn Lam Ly rồi tò mò "Cậu nghĩ ra gì?"
Lam Ly vẽ tiếp "Tên của bức tranh..."
Lam Ly vẽ tiếp vài đường trên khuôn mặt của nhân vật trong tranh của cô. "Tên của bức tranh này, nói lên cảm xúc của tớ bây giờ đó."
Hà Thiên nhìn Lam Ly, im lặng không nói gì.
Sau khi hoàn thành một chút trên bản phác thảo, Lam Ly tự hào nhìn Hà Thiên. "Bức tranh này, tên nó là 'Nàng thơ của tôi' đó."
Hà Thiên nhìn Lam Ly, bật cười "Tại sao cậu lại đặt cho nó cái tên như vậy?"
Lam Ly nhìn vào mắt Hà Thiên, ấp úng nói "Vì, trong mắt tớ. Nàng thơ của tớ là người đẹp nhất."
Trong lúc Tô Thanh Hồng và Cảnh Bạch đang ôm nhau rơi những dòng nước mắt hạnh phúc thì Làm Ly lại đứng trong nhìn ngắm thành phố tấp nập từ cửa kính trong suốt trong phòng khách sạn của mình. Gương mặt chẳng có lấy một niềm vui nào.
Lam Ly lại nhớ Hà Thiên rồi…
Trong cái thành phố tấp nập này, đâu đâu cũng là hình bóng của Hà Thiên. Nơi này chôn rất nhiều kỉ niệm của Lam Ly và Hà Thiên.
Những quán ăn vặt bên đường, những cung đường quen thuộc mà hôm nào cô và Hà Thiên cũng cùng đi học và về nhà.
Lam Ly đưa mắt nhìn ra trung tâm của công viên gần hồ, chỗ đó lúc nào cũng chật kín người nhỉ?
Nhìn thành phố đầy nhộn nhịp này. Tim cô càng ngày càng đau hơn. Cái cảm giác nhớ nhung một người đến bất lực này, cô ghét nó.
Tại sao cô không thể quên được Hà Thiên chứ?!
"..." Lam Ly hít một hơi thật sâu rồi thở ra đầy mệt mỏi.
Pháo hoa bắt đầu bắn lên trời và thắp sáng bầu trời đen kia. Lấp lánh và đẹp đến đau lòng.
Lam Ly ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời, nhớ Hà Thiên đến phát điên. "Tại sao...tôi không thể quên được em chứ?"
Cô nghẹn giọng nói một cách đầy bất lực. Khuỵu xuống đất, nước mắt cứ rơi tí tách xuống sàn. Từ bao giờ mà Lam Ly cô lại lụy tình đến thế?
Đâu đâu cũng là hình bóng của Hà Thiên, từ con đường cho tới góc phố. Nơi nào cũng ngập tràn hình bóng người cô thương năm đó.
Cuốn Nhật ký mà hai người cùng nhau ghi khi còn bên nhau. Đến giờ, chỉ còn mình Lam Ly viết tiếp. Cảnh còn, nhưng hai người năm đó nắm tay nhau hứa đủ điều trên đời bây giờ chỉ còn một người.
Một người cô đơn, nhớ nửa còn lại đến đau lòng. Lam Ly cứ viết vào nhật kí khi cô nhớ Hà Thiên.
"Ngày 3 tháng 2 - Tôi lại nhớ em rồi, nhớ em đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi bản thân nhớ em bao nhiêu nữa..."
"Ngày 14 tháng 2 - Tôi mua socola mà em thích đó. Hà Thiên, tôi, lại nhớ em rồi..."
"Ngày 20 tháng 5 - Hôm nay, tôi đến phòng vẽ tranh mà hồi đó tôi với em hay hẹn học ở đó. Căn phòng hơi bụi do lâu ngày chưa dọn dẹp. Nhưng tôi đã dọn sạch sẽ rồi đó. Tôi, nhớ em."
"Ngày 7 tháng 7 - Tôi mơ thấy em đó, em bảo là em sẽ cưới tôi. Và điều đó trở thành sự thật, nhưng khi tôi tỉnh giấc....em biến mất theo giấc mơ của tôi rồi."
"Ngày 8 tháng 8 - Hà Thiên, tôi đã đến nơi mà lần đầu tiên tôi dẫn em tới đó."
....
Lam Ly thẫn thờ nhìn pháo hoa bắn hết rồi chán nản quay người về giường. Nằm xuống đầy mệt mỏi. Nước mắt cứ chảy mãi.
Lam Ly không thể kiềm chế được nước mắt của mình nữa. Cô cứ khóc như vậy.
Có một hôm đi dạo trên phố. Cô thấy Hà Thiên đang đi cùng đối tượng xem mắt bên kia đường, gương mặt cô trông rất vui vẻ hạnh phúc.
Lam Ly đứng nhìn bóng lưng Hà Thiên, nhìn cho đến khi Hà Thiên đi xa vẫn không rời mắt.
Trong lòng cô như có hàng vạn chiếc kim đâm chọc không ngừng nghỉ. Nhưng nhìn thấy Hà Thiên vui vẻ như thế, cô chỉ biết im lặng.
"Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi...." Lam Ly nói với chính mình.
***
Lam Ly vẫn còn nhớ, bóng lưng đó. Bóng lưng mà khiến cho học sinh chuyên Xã Hội như cô cố chấp chuyển qua học khối Tự Nhiên.
Bởi vì Hà Thiên học ở khối đó, hàng ngày, lúc nào cô cũng ngắm nhìn Hà Thiên từ xa. Dù cho là khi ở trong đám đông, cô vẫn có thể tìm thấy Hà Thiên.
Sức mạnh của việc thích thầm một ai đó thật kì diệu...
Nhưng Lam Ly rất nhát gan, không có cần đảm bắt chuyện làm quen với Hà Thiên. Cho đến một ngày, Hà Thiên chủ động bắt chuyện với cô lần đầu tiên.
Hôm đó, trời mưa rất to, Lam Ly đã quên mất ô ở nhà. Cô đành đứng trước của lớp đợi mưa tạnh.
Hà Thiên thấy thế liền ra bắt chuyện với cô. "Lam Ly, cậu không mang ô hả?"
Lam Ly giật mình, trái tim bắt đầu loạn nhịp, ấp úng nói không lên lời. "K-Không mang..."
Tâm trí của Lam Ly bây giờ đang rối như tơ vò. Tưởng tượng đủ loại viễn cảnh khác nhau về cô và Hà Thiên.
Hà Thiên sau đó cho cô đi ké ô của mình.
Lam Ly cầm ô che cho Hà Thiên nhiều hơn, vai áo còn lại của cô bị ướt hết.
"Lam Ly, cậu cũng che cho bản thân đi chứ?" Hà Thiên để ý nên nói.
"Không cần đâu, ướt có tí thôi mà..." Lam Ly ngượng ngùng nói.
Hà Thiên bật cười, làm tim của Lam Ly như muốn bay ra ngoài vậy.
....
Kể từ lần gặp hôm đó, Hà Thiên và Lam Ly đã thân thiết hơn một chút.
Lam Ly cũng nhận ra, Hà Thiên không hề có nhiều bạn lắm. Cô ấy cứ cô đơn một mình suốt thôi, đa số thời gian Hà Thiên sẽ ở trong lớp, cắm đầu vào học.
Hà Thiên cũng không nhớ nổi ngày sinh nhật của bản thân mình. Lam Ly nhìn Hà Thiên chăm chỉ như vậy, cũng rất đau lòng.
Lam Ly nhìn Hà Thiên rồi gợi ý "Hà Thiên, hay cuối tuần này tớ dẫn cậu đi chơi nhé?"
Hà Thiên nhìn cô rồi trầm ngâm "Hmm...cũng được."
....
Đúng như lời cô nói, Lam Ly dẫn Hà Thiên đi dạo phố vào cuối tuần.
Dẫn Hà Thiên đi thử đủ mọi món ăn vặt trên đường, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Hà Thiên về đủ thứ trên đường, Lam Ly thấy Hà Thiên đáng yêu hết sức.
"Hà Thiên, cậu chưa đi dạo phố như thế này bao giờ sao?" Lam Ly hỏi.
Hà Thiên nhìn Lam Ly rồi đáp "Tớ đa số toàn phải ở nhà học thôi, mẹ tớ bảo học nhiều thì mới giỏi được."
Lam Ly nhìn cô, rồi lại đau lòng.
Thảo nào Hà Thiên lại cảm thấy tò mò và vui vẻ trước những thứ nhỏ nhặt trên phố như thế.
Lam Ly tự nhủ trong lòng phải đối xử với Hà Thiên tốt hơn nữa.
Hai người đi đâu cũng như hình với bóng, Hà Thiên và Lam Ly cùng đăng kí vào câu lạc bộ Mỹ thuật. Lam Ly nghe nói vẽ tranh có thể khiến người ta thư giãn và thoải mái.
Hà Thiên vẽ rất đẹp, Lam Ly chỉ ngồi ngắm Hà Thiên vẽ tranh thôi. Đôi mắt cô ấy long lanh theo từng đường vẽ.
Dáng vẻ chăm chỉ đó của Hà Thiên khiến cho Lam Ly phải say đắm không thôi. Từng cử chỉ của Hà Thiên đều thật dịu dàng và tao nhã.
Cô cười rồi vén mấy sợi tóc trên mặt Hà Thiên "Cậu, đẹp thật đó..."
Cử chỉ này của Lam Ly khiến trong lòng của Hà Thiên có chút bối rối. Tim cô cứ đập thình thịch mãi thôi.
Hà Thiên nhìn bức tranh vẫn còn chưa phác thảo xong của Lam Ly. Tò mò hỏi cô "Cậu đang vẽ gì thế?"
Lam Ly nhìn bức tranh của mình và trầm ngâm. "Tớ, đang vẽ nàng thơ của tớ đó."
Lam Ly lại bắt đầu cầm bút lên. Vẽ vài đường tiếp theo, Lam Ly trầm ngâm nhìn bức tranh của mình và suy nghĩ thật lâu.
Hà Thiên nhìn biểu cảm đó của Lam Ly, bật cười "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Lam Ly nhìn Hà Thiên rồi đôi mắt sáng lên "Tớ nghĩ ra rồi!"
Hà Thiên nhìn Lam Ly rồi tò mò "Cậu nghĩ ra gì?"
Lam Ly vẽ tiếp "Tên của bức tranh..."
Lam Ly vẽ tiếp vài đường trên khuôn mặt của nhân vật trong tranh của cô. "Tên của bức tranh này, nói lên cảm xúc của tớ bây giờ đó."
Hà Thiên nhìn Lam Ly, im lặng không nói gì.
Sau khi hoàn thành một chút trên bản phác thảo, Lam Ly tự hào nhìn Hà Thiên. "Bức tranh này, tên nó là 'Nàng thơ của tôi' đó."
Hà Thiên nhìn Lam Ly, bật cười "Tại sao cậu lại đặt cho nó cái tên như vậy?"
Lam Ly nhìn vào mắt Hà Thiên, ấp úng nói "Vì, trong mắt tớ. Nàng thơ của tớ là người đẹp nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.