Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
Chương 86: NT1
Louley Andre
01/09/2023
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 50_: Ngoại truyện 1: An Tịch và Lý Tang_
Sau khi Lâm An được đưa đi, An Tịch ngồi an tĩnh ngồi một bên nhìn Lý Tang suy sụp. Cô cười khẩy trước sự ngu ngốc của hắn rồi từ từ lẽ bước ra khỏi căn phòng.
Ngỡ rằng cô sẽ bỏ đi khỏi đây khi chứng kiến những cảnh khiến cô thất vọng đến tột cùng như vậy nhưng sai rồi. Một lúc sau chuyện không ngờ đến đã xảy ra, ác ma thì vẫn mãi là ác ma, dễ gì thay đổi bản tính được cơ chứ. Một tiếng cạch vang lên, không biết từ lúc nào trên cổ của Lý Tang đã xuất hiện một chiếc vòng nối liền với chiếc xích sắt nặng trịch. Đó không phải là chiếc xích hắn dùng để trói buộc Lâm An hay sao?
"Cô đang làm gì đây…Chế nhạo tôi hay sao? Mang thứ này lên cổ tôi làm gì?" Lý Tang đặt tay lên trán rồi tựa lưng ra phía sau lộ rõ vẻ chán chường.
"Chế giễu anh sao? Anh có gì đáng để em chế giễu à." Nói rồi An Tịch gỡ cánh tay trên đôi mắt đỏ bừng của anh ra, cô ghé sát mặt lại gần rồi để một nụ cười tươi khiến Lý Tang cảm giác lạnh sống lưng. Hắn lập tức muốn chạy trốn nhưng có vẻ không kịp rồi.
"Gì đây gì đây? Sao lại chạy thế~ Em đâu có làm gì anh?" An Tịch ngay lập tức kéo dây xích lại.
Thấy mình không thể thoát khỏi đây, Lý Tang bắt đầu mở miệng khiêu khích An Tịch, nhưng điều này thật sai lầm. Dù cho Lý Tang có khiêu khích thì cũng chỉ làm cho cô tăng thêm sự hứng thú mà thôi.
"Ha, quả nhiên bấy lâu nay cô chỉ là giả vờ. Đúng là đê tiện y chang mẹ cô. Dễ gì mà cô có được khí chất nhẹ nhàng như Lâm An cơ chứ, cuối cùng cô vẫn chỉ là một con rắn độc mà thôi."
"Rắn độc ư? Hừm…cách so sánh này hay đấy, vậy em sẽ là con rắn quấn lấy anh suốt đời."
Đến thời khắc này vậy mà An Tịch vẫn có thể bình tĩnh cười cợt tỏ vẻ dễ thương khiến Lý Tang buồn nôn, hắn không hiểu nổi lý do tại sao trên đời này lại có con người giả tạo đến vậy.
"Cô! Chậc…tôi không muốn ở đây chơi đùa với cô đâu, mau thả tôi ra! Ưm…" Chưa kịp để Lý Tang nói hết, một chiếc khăn chứa đầy thuốc mê đã được bịt đến. Cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy là khoé môi nhếch lên đầy hứng thú từ người con gái ấy, điều này khiến hắn khủng hoảng đến tột cùng, có vẻ như những ngày tháng sau này của hắn sẽ không còn được yên bình nữa rồi.
Vừa mở mắt ra đập vào mắt hắn đã là trần nhà trắng bóc, đây rõ ràng đâu phải là phòng hắn? Vì mới ngủ dậy nên Lý Tang vẫn còn lơ mơ không phản ứng được chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó, một âm thanh vang lên khiến hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện.
"Ồ, anh bé của em cuối cùng cũng thức dậy rồi à? Lúc anh ngủ trông anh ngoan ngoãn lắm đấy, không bằng anh ngủ thêm một lúc nữa đi~" Người con gái kia vậy mà lại ngồi bên cạnh hắn nhìn chằm chằm khiến hắn cảm thấy khó chịu tột cùng.
Lý Tang đang tính cử động thì chợt nhận ra cả cơ thể mình đều đã được cố định, hắn nhìn xuống thì một cảnh tượng gây sốc hơn đã đập vào mắt hắn. Không biết từ lúc nào trên người hắn đã không còn một mảnh vải che thân, thứ duy nhất bây giờ còn ở trên là tấm chăn mỏng manh. Vậy mà hắn lại còn phải nằm trong tư thế bị cột cả tay lẫn chân và bốn góc giường khác nhau. Cố giãy giụa để thoát khỏi những không cùng xiềng xích đã được chuẩn bị sẵn kia nhưng làm sao An Tịch để hắn được như ý cơ chứ.
"Anh không thoát khỏi đây được đâu anh đừng cố chấp nữa anh bé ạ, đây là món quà lớn nhất em dành riêng cho anh đấy, có thích không?"
"Cô điên rồi ư? Như thế này là giang cầm phạm pháp đấy!" Lý Tang giờ đây đã không thể giữ được lý trí của mình nữa.
"Ô kìa, xem ai nói ra câu này đây? chẳng phải anh cũng là một người đã từng giam cầm người khác phạm pháp hay sao~?" Lý Tang nghe được lời này thì lập tức sững người. Haha, đây là quả báo mà hắn phải nhận hay sao? Thật nực cười mà.
"Chắc hẳn trong lòng cô đã khinh bỉ tôi lắm rồi nhỉ? Vì giành giật người yêu với người khác mà sẵn sàng làm hại cả chứ người mình yêu, vậy thì có khác gì những người mà tôi khinh bỉ đâu cơ chứ. Hahaha" Lý Tang rơi nước mắt, cảm giác bây giờ của hắn là đau thấu tim gan. Tại sao ông trời lại sắp đặt Tâm An là của người khác? Tại sao lại vậy?!
"Anh có khóc cũng vô dụng thôi, việc này ban đầu là do anh sai mà. Chẳng phải là cô ấy đã đưa ra quyết định rằng mình sẽ chọn ai ngay từ đầu rồi hay sao? Tất cả là do anh cố chấp mà thôi. Thứ không phải của mình vĩnh viễn sẽ không phải của mình, đừng có nghĩ nhiều nữa." An Tịch đưa tay lau nước mắt cho Lý Tang.
"Thay vì tiếp tục nghĩ về người đó, không bằng anh kiếm người khác là được không phải sao?"
Lý Tang giờ đây cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh khiến An Tịch vui mừng, vậy mà giây sau anh đã thốt ra một câu khiến cô cạn ngôn, chẳng hiểu nổi con người này não làm từ gì nữa.
"Tôi biết đi đâu tìm được người giống Lâm An? Cô nói vô lý thật đấy."
"Đâu nhất thiết cần phải đi tìm người giống Lâm An. Thấy có một cô gái đang ngồi lù lù ngay bên cạnh anh hay sao?" An Tịch mỉm cười nguy hiểm nhìn hắn, Nếu hắn còn nói thêm một câu mất não nào nữa khẳng định hắn sẽ không xong với cô đâu.
Sự thật không để cô thất vọng, ông trời ban cho Lý Tang nhan sắc tuyệt trần nhưng lại không ban trí thông minh cho anh ta, không hiểu sao lại có một người ngu ngốc đến vậy ở trên đời cơ chứ.
"Ha, cô sao? Cô nghĩ tôi sẽ thèm để ý đến cô sao? Một con rắn độc mà cũng muốn để tôi để ý đến à?" Lý Tang cười khẩy.
Có vẻ như Lý Tang vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình nên ngay bây giờ cô sẽ khiến hắn nhận thức được ngay thôi.
Đột nhiên chiếc giường mà Lý Tang nằm dựng lên khiến nó biến thành một giá hành hình khiến hắn hoảng hốt, tại sao thứ đáng sợ như vậy lại có ở trong phòng An Tịch?
An Tịch nhìn cơ thể loã lồ của người trước mặt thì lập tức mỉm cười. Cô không quản biểu cảm sợ hãi của Lý Tang mà lập tức đi đến vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ kia, việc cô muốn biến Lý Tang thành con chó của mình đâu phải chuyện đùa, nếu cô không thực hiện được có lẽ cô sẽ bứt rứt chết mất.
"Ồ, xem ai đang bị em giam cầm này, haha, để xem em có thể làm gì trên cơ thể này đây?" An Tịch trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Hừm...thật khó nhỉ?"
Lúc này Lý Tang đã biết sợ thật rồi, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn còn ôm chút tâm lý may mắn rằng An Tịch sẽ không ra tay thật đâu nhỉ?
Tuy Lý Tang nghĩ thì đẹp đấy nhưng An Tịch trời sinh vốn là kẻ dứt khoát nên cô chỉ tỏ thái độ như thế để trêu đùa tâm trạng của Lý Tang mà thôi. Bỗng nhiên, một cây roi không biết được lấy từ đâu ra xuất hiện trên tay An Tịch. Cô cầm chiếc roi dí lên mặt Lý Tang khiến hắn nhíu mày vì cảm giác lành lạnh trên cây roi. Thứ này mà quất vào người hắn khẳng định hắn sẽ không thể lành lặn mà ra khỏi căn biệt thự này mất.
“Yêu cầu đầu tiên của em là hãy gọi em là chủ nhân đi, vì đây là lần đầu của anh nên em nghĩ là em sẽ nhẹ nhàng một chút.” An Tịch cúi xuống ngắm nhìn cây roi trong tay.
“Cô nằm mơ à? Không đời nào có chuyện tôi gọi cô là chủ nhân đâu!” Lý Tang nghiến răng nghiến lợi bật thốt ra cả câu, dù nghĩ thế nào hắn cũng không thể tin được chuyện này thật sự xảy ra trên người hắn.
“Ồ, anh bé thật là không ngoan nha.” Chẳng nói thêm một câu thừa thãi nào, An Tịch lập tức quất một roi lên đầu ngực Lý Tang khiến hắn ta run rẩy.
“Cô…cô điên rồi à?!” Tuy ngoài mặt Lý Tang căm phẫn tột cùng nhưng chính hắn cũng ý thức được rằng mình đang dần hưng phấn, cảm giác lõa lồ giữa không trung khiến cơ thể hắn nóng bừng lên, đòn đánh vừa rồi của An Tịch hoàn toàn không khiến hắn đau đớn mà chỉ khiến hắn càng thêm tê ngứa, đúng là hắn đã điên thật rồi, rõ ràng hắn mới là người điên chứ không phải An Tịch.
Dù Lý Tang có giấu thế nào nhưng cơ thể của hắn vô cùng thành thực, vì vậy nên An Tịch lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, có vẻ như người này có chút tố chất nhỉ. Đúng không hổ là chó con mà cô đã chọn.
“Hửm? Gì đây, ăn roi rồi mà vẫn không chịu ngoan ngoãn sao? Có vẻ như em không có kinh nghiệm nên mới không thuần phục được anh nhỉ? Xem ra em phải mạnh tay thêm chút nữa rồi.” Nói rồi An Tịch lập tức quất thêm một roi vào đùi trong của Lý Tang, vậy mà hắn thật sự có phản ứng, điều này khiến An Tịch càng thêm hứng thú, cô cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt chỉ đành tỏ ra tiếc nuối rồi bỏ cây roi xuống.
“Haizz, xem ra em không làm gì được anh rồi, ở đây có lẽ sẽ phí thời gian đây.” An Tịch nói xong thì lập tức thả Lý Tang ra khiến hắn ta sững sờ, cơn nóng bức trong người không được giải tỏa khiến hắn càng thêm bức bổi hơn.
Tuy đã thả Lý Tang ra nhưng An Tịch vẫn tự tin mình sẽ thu phục được người này, nếu hắn ta có chạy thì cùng lắm cô bắt lại là được, dù sao cô cũng có chút thủ đoạn đề phòng những chuyện không hay phát sinh rồi, việc duy nhất bây giờ cô cần làm là chờ đợi kết quả mà thôi.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Viết xong chương này tui mới biết phải là “lõa lồ” chứ không phải “lõa lổ” quý zị ạ =))
Sau khi Lâm An được đưa đi, An Tịch ngồi an tĩnh ngồi một bên nhìn Lý Tang suy sụp. Cô cười khẩy trước sự ngu ngốc của hắn rồi từ từ lẽ bước ra khỏi căn phòng.
Ngỡ rằng cô sẽ bỏ đi khỏi đây khi chứng kiến những cảnh khiến cô thất vọng đến tột cùng như vậy nhưng sai rồi. Một lúc sau chuyện không ngờ đến đã xảy ra, ác ma thì vẫn mãi là ác ma, dễ gì thay đổi bản tính được cơ chứ. Một tiếng cạch vang lên, không biết từ lúc nào trên cổ của Lý Tang đã xuất hiện một chiếc vòng nối liền với chiếc xích sắt nặng trịch. Đó không phải là chiếc xích hắn dùng để trói buộc Lâm An hay sao?
"Cô đang làm gì đây…Chế nhạo tôi hay sao? Mang thứ này lên cổ tôi làm gì?" Lý Tang đặt tay lên trán rồi tựa lưng ra phía sau lộ rõ vẻ chán chường.
"Chế giễu anh sao? Anh có gì đáng để em chế giễu à." Nói rồi An Tịch gỡ cánh tay trên đôi mắt đỏ bừng của anh ra, cô ghé sát mặt lại gần rồi để một nụ cười tươi khiến Lý Tang cảm giác lạnh sống lưng. Hắn lập tức muốn chạy trốn nhưng có vẻ không kịp rồi.
"Gì đây gì đây? Sao lại chạy thế~ Em đâu có làm gì anh?" An Tịch ngay lập tức kéo dây xích lại.
Thấy mình không thể thoát khỏi đây, Lý Tang bắt đầu mở miệng khiêu khích An Tịch, nhưng điều này thật sai lầm. Dù cho Lý Tang có khiêu khích thì cũng chỉ làm cho cô tăng thêm sự hứng thú mà thôi.
"Ha, quả nhiên bấy lâu nay cô chỉ là giả vờ. Đúng là đê tiện y chang mẹ cô. Dễ gì mà cô có được khí chất nhẹ nhàng như Lâm An cơ chứ, cuối cùng cô vẫn chỉ là một con rắn độc mà thôi."
"Rắn độc ư? Hừm…cách so sánh này hay đấy, vậy em sẽ là con rắn quấn lấy anh suốt đời."
Đến thời khắc này vậy mà An Tịch vẫn có thể bình tĩnh cười cợt tỏ vẻ dễ thương khiến Lý Tang buồn nôn, hắn không hiểu nổi lý do tại sao trên đời này lại có con người giả tạo đến vậy.
"Cô! Chậc…tôi không muốn ở đây chơi đùa với cô đâu, mau thả tôi ra! Ưm…" Chưa kịp để Lý Tang nói hết, một chiếc khăn chứa đầy thuốc mê đã được bịt đến. Cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy là khoé môi nhếch lên đầy hứng thú từ người con gái ấy, điều này khiến hắn khủng hoảng đến tột cùng, có vẻ như những ngày tháng sau này của hắn sẽ không còn được yên bình nữa rồi.
Vừa mở mắt ra đập vào mắt hắn đã là trần nhà trắng bóc, đây rõ ràng đâu phải là phòng hắn? Vì mới ngủ dậy nên Lý Tang vẫn còn lơ mơ không phản ứng được chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó, một âm thanh vang lên khiến hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện.
"Ồ, anh bé của em cuối cùng cũng thức dậy rồi à? Lúc anh ngủ trông anh ngoan ngoãn lắm đấy, không bằng anh ngủ thêm một lúc nữa đi~" Người con gái kia vậy mà lại ngồi bên cạnh hắn nhìn chằm chằm khiến hắn cảm thấy khó chịu tột cùng.
Lý Tang đang tính cử động thì chợt nhận ra cả cơ thể mình đều đã được cố định, hắn nhìn xuống thì một cảnh tượng gây sốc hơn đã đập vào mắt hắn. Không biết từ lúc nào trên người hắn đã không còn một mảnh vải che thân, thứ duy nhất bây giờ còn ở trên là tấm chăn mỏng manh. Vậy mà hắn lại còn phải nằm trong tư thế bị cột cả tay lẫn chân và bốn góc giường khác nhau. Cố giãy giụa để thoát khỏi những không cùng xiềng xích đã được chuẩn bị sẵn kia nhưng làm sao An Tịch để hắn được như ý cơ chứ.
"Anh không thoát khỏi đây được đâu anh đừng cố chấp nữa anh bé ạ, đây là món quà lớn nhất em dành riêng cho anh đấy, có thích không?"
"Cô điên rồi ư? Như thế này là giang cầm phạm pháp đấy!" Lý Tang giờ đây đã không thể giữ được lý trí của mình nữa.
"Ô kìa, xem ai nói ra câu này đây? chẳng phải anh cũng là một người đã từng giam cầm người khác phạm pháp hay sao~?" Lý Tang nghe được lời này thì lập tức sững người. Haha, đây là quả báo mà hắn phải nhận hay sao? Thật nực cười mà.
"Chắc hẳn trong lòng cô đã khinh bỉ tôi lắm rồi nhỉ? Vì giành giật người yêu với người khác mà sẵn sàng làm hại cả chứ người mình yêu, vậy thì có khác gì những người mà tôi khinh bỉ đâu cơ chứ. Hahaha" Lý Tang rơi nước mắt, cảm giác bây giờ của hắn là đau thấu tim gan. Tại sao ông trời lại sắp đặt Tâm An là của người khác? Tại sao lại vậy?!
"Anh có khóc cũng vô dụng thôi, việc này ban đầu là do anh sai mà. Chẳng phải là cô ấy đã đưa ra quyết định rằng mình sẽ chọn ai ngay từ đầu rồi hay sao? Tất cả là do anh cố chấp mà thôi. Thứ không phải của mình vĩnh viễn sẽ không phải của mình, đừng có nghĩ nhiều nữa." An Tịch đưa tay lau nước mắt cho Lý Tang.
"Thay vì tiếp tục nghĩ về người đó, không bằng anh kiếm người khác là được không phải sao?"
Lý Tang giờ đây cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh khiến An Tịch vui mừng, vậy mà giây sau anh đã thốt ra một câu khiến cô cạn ngôn, chẳng hiểu nổi con người này não làm từ gì nữa.
"Tôi biết đi đâu tìm được người giống Lâm An? Cô nói vô lý thật đấy."
"Đâu nhất thiết cần phải đi tìm người giống Lâm An. Thấy có một cô gái đang ngồi lù lù ngay bên cạnh anh hay sao?" An Tịch mỉm cười nguy hiểm nhìn hắn, Nếu hắn còn nói thêm một câu mất não nào nữa khẳng định hắn sẽ không xong với cô đâu.
Sự thật không để cô thất vọng, ông trời ban cho Lý Tang nhan sắc tuyệt trần nhưng lại không ban trí thông minh cho anh ta, không hiểu sao lại có một người ngu ngốc đến vậy ở trên đời cơ chứ.
"Ha, cô sao? Cô nghĩ tôi sẽ thèm để ý đến cô sao? Một con rắn độc mà cũng muốn để tôi để ý đến à?" Lý Tang cười khẩy.
Có vẻ như Lý Tang vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình nên ngay bây giờ cô sẽ khiến hắn nhận thức được ngay thôi.
Đột nhiên chiếc giường mà Lý Tang nằm dựng lên khiến nó biến thành một giá hành hình khiến hắn hoảng hốt, tại sao thứ đáng sợ như vậy lại có ở trong phòng An Tịch?
An Tịch nhìn cơ thể loã lồ của người trước mặt thì lập tức mỉm cười. Cô không quản biểu cảm sợ hãi của Lý Tang mà lập tức đi đến vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ kia, việc cô muốn biến Lý Tang thành con chó của mình đâu phải chuyện đùa, nếu cô không thực hiện được có lẽ cô sẽ bứt rứt chết mất.
"Ồ, xem ai đang bị em giam cầm này, haha, để xem em có thể làm gì trên cơ thể này đây?" An Tịch trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Hừm...thật khó nhỉ?"
Lúc này Lý Tang đã biết sợ thật rồi, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn còn ôm chút tâm lý may mắn rằng An Tịch sẽ không ra tay thật đâu nhỉ?
Tuy Lý Tang nghĩ thì đẹp đấy nhưng An Tịch trời sinh vốn là kẻ dứt khoát nên cô chỉ tỏ thái độ như thế để trêu đùa tâm trạng của Lý Tang mà thôi. Bỗng nhiên, một cây roi không biết được lấy từ đâu ra xuất hiện trên tay An Tịch. Cô cầm chiếc roi dí lên mặt Lý Tang khiến hắn nhíu mày vì cảm giác lành lạnh trên cây roi. Thứ này mà quất vào người hắn khẳng định hắn sẽ không thể lành lặn mà ra khỏi căn biệt thự này mất.
“Yêu cầu đầu tiên của em là hãy gọi em là chủ nhân đi, vì đây là lần đầu của anh nên em nghĩ là em sẽ nhẹ nhàng một chút.” An Tịch cúi xuống ngắm nhìn cây roi trong tay.
“Cô nằm mơ à? Không đời nào có chuyện tôi gọi cô là chủ nhân đâu!” Lý Tang nghiến răng nghiến lợi bật thốt ra cả câu, dù nghĩ thế nào hắn cũng không thể tin được chuyện này thật sự xảy ra trên người hắn.
“Ồ, anh bé thật là không ngoan nha.” Chẳng nói thêm một câu thừa thãi nào, An Tịch lập tức quất một roi lên đầu ngực Lý Tang khiến hắn ta run rẩy.
“Cô…cô điên rồi à?!” Tuy ngoài mặt Lý Tang căm phẫn tột cùng nhưng chính hắn cũng ý thức được rằng mình đang dần hưng phấn, cảm giác lõa lồ giữa không trung khiến cơ thể hắn nóng bừng lên, đòn đánh vừa rồi của An Tịch hoàn toàn không khiến hắn đau đớn mà chỉ khiến hắn càng thêm tê ngứa, đúng là hắn đã điên thật rồi, rõ ràng hắn mới là người điên chứ không phải An Tịch.
Dù Lý Tang có giấu thế nào nhưng cơ thể của hắn vô cùng thành thực, vì vậy nên An Tịch lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, có vẻ như người này có chút tố chất nhỉ. Đúng không hổ là chó con mà cô đã chọn.
“Hửm? Gì đây, ăn roi rồi mà vẫn không chịu ngoan ngoãn sao? Có vẻ như em không có kinh nghiệm nên mới không thuần phục được anh nhỉ? Xem ra em phải mạnh tay thêm chút nữa rồi.” Nói rồi An Tịch lập tức quất thêm một roi vào đùi trong của Lý Tang, vậy mà hắn thật sự có phản ứng, điều này khiến An Tịch càng thêm hứng thú, cô cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt chỉ đành tỏ ra tiếc nuối rồi bỏ cây roi xuống.
“Haizz, xem ra em không làm gì được anh rồi, ở đây có lẽ sẽ phí thời gian đây.” An Tịch nói xong thì lập tức thả Lý Tang ra khiến hắn ta sững sờ, cơn nóng bức trong người không được giải tỏa khiến hắn càng thêm bức bổi hơn.
Tuy đã thả Lý Tang ra nhưng An Tịch vẫn tự tin mình sẽ thu phục được người này, nếu hắn ta có chạy thì cùng lắm cô bắt lại là được, dù sao cô cũng có chút thủ đoạn đề phòng những chuyện không hay phát sinh rồi, việc duy nhất bây giờ cô cần làm là chờ đợi kết quả mà thôi.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Viết xong chương này tui mới biết phải là “lõa lồ” chứ không phải “lõa lổ” quý zị ạ =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.