Chương 25: Đi đi chứ!
Ma Mị Hồng Trần
16/01/2024
Khi Hạ Vũ đứng lên cũng ngay vào thời điểm Hạ Tài nguy cấp nhất.
Mặc dù Hạ Tài là binh sĩ tinh anh trong quân, nhưng dù sao cũng rời khỏi quân doanh nhiều năm, sinh hoạt an nhàn, sao lại địch nổi với những sát thủ chuyên nghiệp này.
Ẩm!
Trường đao sáng như tuyết xẹt qua thân thể ông, vết thương xuất hiện, máu tươi văng tung tóe.
Năm người áo đen đối diện giống như sói đói, không nói gì mà thay phiên tiến lên xuất đao, nhìn ra được đây là một loại thế trận được huấn luyện nghiêm chỉnh.
"Đi mau đi!" Hạ Tài biết lần này mình chết chắc. Chẳng qua ông cũng không hối hận.
Cái mạng này vốn là Vũ thiếu gia cứu về, một mạng đổi một mạng, đời này Hạ Tài không nợ bất kỳ kẻ nào.
Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người trung nghĩa.
Nhưng làm ông buồn bực là khi mình liều mạng tranh thủ thời gian mà đám người Hạ Vũ lại không đi.
“Đi đi chứ!"
Ông không có thời gian nhìn về phía sau, chỉ có thể rống giận, không muốn cái mạng này chết vô ích.
Nhưng ngay khi ông mất tập trung thì một sát thủ đã nhìn thấy cơ hội, trường đao trong tay đột nhiên đâm ra từ một góc độ quỷ dị!
Ánh đao chợt loé lên như rắn độc hung hấn.
Khi Hạ Tài phản ứng lại thì đã trễ, đao kia mà đâm vào. phần eo thì những khí quan như thận lá lách đều tan nát, ông ta nhất định phải chết.
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó...
Hạ Vũ đột nhiên đứng lên, quát to một tiếng: “Để ta nhìn xem là ai muốn tiễn ta lên đường?"
Nói xong, hắn đưa tay quơ về hướng Hỏa Linh Kiếm trên mặt đất, linh kiếm hạ phẩm vốn thuộc về Từ Lão Hổ lại bị một sức mạnh dẫn dắt mà trực tiếp bay vào tay hẳn!
Hai mắt hắn như điện, lập tức phát lực vung tay về phía trước một cái, Hỏa Linh Kiếm lập tức hóa thành một luồng ánh sáng.
Vệt sáng óng ánh, nhất là trong đường hầm âm u này, tốc độ nhanh đến không gì sánh kịp, phát động sau mà lại chém
đến trước.
Mũi đao của tên sát thủ kia vừa đụng phải thân thể Hạ Tài thì lại thấy vệt sáng chói mắt lao thẳng tới trước mặt.
Gã hoảng hốt, giơ trường đao trong tay lên muốn đón đỡ, cũng đã chậm một bước.
OanhI Khi Hỏa Linh Kiếm xuyên thủng ngực gã thì một luồng linh hỏa cũng theo đó mà bùng cháy, ánh lửa nổ tung, cả người gã đột nhiên bị ngọn lửa hừng hực bao phủ.
Gã như một trụ lửa mà đi về phía trước hai bước rồi ngã nhào xuống đất.
"Trời ơi! Linh khí hạ phẩm!"
Các sát thủ khác bị doạ đến biến säc nên đồng loạt lui lại.
Những người này không trông thấy trận chiến giữa Từ Lão Hổ và Hạ Vũ, cho nên chúng đều không biết Hạ Vũ lấy một thanh linh kiếm hạ phẩm từ đâu ra.
Quan trọng hơn là linh kiếm hạ phẩm nằm trong tay Hạ Vũ lại có thể cách không giết người!
“Trở về!"
Hạ Vũ đưa tay lại nằm vào hư không một cái.
Hỏa Linh Kiếm đột nhiên rút ra từ thân thể sát thủ rồi bay ngược về, cuối cùng rơi vào tay Hạ Vũ.
"Con mẹ nó! Linh Tuyền Cảnh?" Những sát thủ còn lại đều muốn hộc máu.
Bình thường dù võ giả lấy được linh kiếm cũng chỉ có thể cầm trong tay chém giết giống như Từ Lão Hổ.
Nhưng Hạ Vũ thì khác, hẳn tu luyện trong mộng cảnh tám năm, tinh thần lực đã vượt qua một số người tu hành nên có thể trực tiếp khống chế linh kiếm phi hành chém giết.
Cho nên những người này ngộ nhận Hạ Vũ là Linh Tuyền Cảnh.
Tiến vào Linh Tuyền Cảnh đã không phải là võ giả, mà thuộc về phạm trù người tu hành!
Mặc dù Hạ Tài là binh sĩ tinh anh trong quân, nhưng dù sao cũng rời khỏi quân doanh nhiều năm, sinh hoạt an nhàn, sao lại địch nổi với những sát thủ chuyên nghiệp này.
Ẩm!
Trường đao sáng như tuyết xẹt qua thân thể ông, vết thương xuất hiện, máu tươi văng tung tóe.
Năm người áo đen đối diện giống như sói đói, không nói gì mà thay phiên tiến lên xuất đao, nhìn ra được đây là một loại thế trận được huấn luyện nghiêm chỉnh.
"Đi mau đi!" Hạ Tài biết lần này mình chết chắc. Chẳng qua ông cũng không hối hận.
Cái mạng này vốn là Vũ thiếu gia cứu về, một mạng đổi một mạng, đời này Hạ Tài không nợ bất kỳ kẻ nào.
Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người trung nghĩa.
Nhưng làm ông buồn bực là khi mình liều mạng tranh thủ thời gian mà đám người Hạ Vũ lại không đi.
“Đi đi chứ!"
Ông không có thời gian nhìn về phía sau, chỉ có thể rống giận, không muốn cái mạng này chết vô ích.
Nhưng ngay khi ông mất tập trung thì một sát thủ đã nhìn thấy cơ hội, trường đao trong tay đột nhiên đâm ra từ một góc độ quỷ dị!
Ánh đao chợt loé lên như rắn độc hung hấn.
Khi Hạ Tài phản ứng lại thì đã trễ, đao kia mà đâm vào. phần eo thì những khí quan như thận lá lách đều tan nát, ông ta nhất định phải chết.
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó...
Hạ Vũ đột nhiên đứng lên, quát to một tiếng: “Để ta nhìn xem là ai muốn tiễn ta lên đường?"
Nói xong, hắn đưa tay quơ về hướng Hỏa Linh Kiếm trên mặt đất, linh kiếm hạ phẩm vốn thuộc về Từ Lão Hổ lại bị một sức mạnh dẫn dắt mà trực tiếp bay vào tay hẳn!
Hai mắt hắn như điện, lập tức phát lực vung tay về phía trước một cái, Hỏa Linh Kiếm lập tức hóa thành một luồng ánh sáng.
Vệt sáng óng ánh, nhất là trong đường hầm âm u này, tốc độ nhanh đến không gì sánh kịp, phát động sau mà lại chém
đến trước.
Mũi đao của tên sát thủ kia vừa đụng phải thân thể Hạ Tài thì lại thấy vệt sáng chói mắt lao thẳng tới trước mặt.
Gã hoảng hốt, giơ trường đao trong tay lên muốn đón đỡ, cũng đã chậm một bước.
OanhI Khi Hỏa Linh Kiếm xuyên thủng ngực gã thì một luồng linh hỏa cũng theo đó mà bùng cháy, ánh lửa nổ tung, cả người gã đột nhiên bị ngọn lửa hừng hực bao phủ.
Gã như một trụ lửa mà đi về phía trước hai bước rồi ngã nhào xuống đất.
"Trời ơi! Linh khí hạ phẩm!"
Các sát thủ khác bị doạ đến biến säc nên đồng loạt lui lại.
Những người này không trông thấy trận chiến giữa Từ Lão Hổ và Hạ Vũ, cho nên chúng đều không biết Hạ Vũ lấy một thanh linh kiếm hạ phẩm từ đâu ra.
Quan trọng hơn là linh kiếm hạ phẩm nằm trong tay Hạ Vũ lại có thể cách không giết người!
“Trở về!"
Hạ Vũ đưa tay lại nằm vào hư không một cái.
Hỏa Linh Kiếm đột nhiên rút ra từ thân thể sát thủ rồi bay ngược về, cuối cùng rơi vào tay Hạ Vũ.
"Con mẹ nó! Linh Tuyền Cảnh?" Những sát thủ còn lại đều muốn hộc máu.
Bình thường dù võ giả lấy được linh kiếm cũng chỉ có thể cầm trong tay chém giết giống như Từ Lão Hổ.
Nhưng Hạ Vũ thì khác, hẳn tu luyện trong mộng cảnh tám năm, tinh thần lực đã vượt qua một số người tu hành nên có thể trực tiếp khống chế linh kiếm phi hành chém giết.
Cho nên những người này ngộ nhận Hạ Vũ là Linh Tuyền Cảnh.
Tiến vào Linh Tuyền Cảnh đã không phải là võ giả, mà thuộc về phạm trù người tu hành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.